Chương 474: Quyển 10 Chương 41
"Tiểu Nặc." Bà ôn nhu gọi.
Trần Nặc trong đầu trống rỗng, không tự chủ được tiến lên một bước, "M, mẹ..."
La Minh kinh nghi bất định nhìn bà, đây không phải là người phụ nữ lần trước anh thấy ở đường Phạm Dương sao, bà ta là mẹ của Trần Nặc? Bà ta không chết?
"Tiểu Nặc, mẹ rất nhớ con, rất nhớ." Vành mắt bà đều đỏ, tiến đến gần Trần Nặc.
Trần Nặc bất động, chỉ là mở to đôi mắt sững sờ nhìn bà, anh nghĩ người trước mắt rất quen thuộc, lại cũng rất xa lạ, mấy tiếng mẹ vừa nãy là anh vô thức gọi ra, thế nhưng thấy bà đến gần, anh phát hiện mình không có ấn tượng gì với bà, anh nhớ không rõ, nhớ không nổi người phụ nữ này là ai của mình.
"Tiểu Nặc." Bà vươn tay muốn nắm lấy tay Trần Nặc.
Trần Nặc nhưng né tránh, lui đến sau La Minh.
Bà ngạc nhiên, thương tâm hỏi: "Tiểu Nặc, con, con không nhớ mẹ sao?"
Trần Nặc siết chặt tay La Minh, cắn môi không đáp.
Đôi mắt Tiểu Thỏ Tử lóe lên ánh đỏ, vươn tay ngăn cản bà tiếp cận Trần Nặc, "Bà không phải người, bà là ai?"
Bà cười thảm, "Tôi tự nhiên không phải người, tôi đã chết hai năm."
Tiểu Thỏ Tử không ngờ bà sẽ thẳng thắn thừa nhận mình là quỷ, lập tức không khỏi giật mình.
Thân thể Trần Nặc run nhè nhẹ, anh nhích lại gần La Minh, ánh mắt lộ ra mê võng.
La Minh không dấu vết mà dẫn Trần Nặc lui ra sau, hỏi: "Bà thật là mẹ của Trần Nặc?"
Bà nhìn La Minh, trong mắt có một loại tình tự không rõ, bà không đáp thẳng, chỉ là nói: "Tôi là Tư Mã Chiếu."
Tư Mã Chiếu, tên của mẹ Trần Nặc.
Tuy người phụ nữ này cực kỳ có thể là mẹ của Trần Nặc, thế nhưng La Minh không dám sơ suất, nếu Lý Nham hôm qua có thể là giả, Tư Mã Chiếu hôm nay cũng vậy, đôi khi tận mắt thấy vị tất là chân thật.
La Minh kéo Trần Nặc ngồi xuống, anh thầm cho Tiểu Thỏ một ánh mắt, Tiểu Thỏ Tử hiểu ý, ngồi bên kia của Trần Nặc, hai người hộ Trần Nặc vào giữa.
"Bá mẫu mời ngồi."
Tư Mã Chiếu rủ xuống mi mắt, ngồi đối diện cả ba.
La Minh chưa mở miệng, Tư Mã Chiếu đã hỏi: "Tiểu Nặc sao vậy? Sao thằng bé không nhớ rõ tôi? Trần Minh đã tới đúng không? Đúng không?"
Kinh sợ Tư Mã Chiếu thình lình ném ra khiến La Minh không khỏi giật mình, "Trần Minh là ai?"
"Người chồng đã từng của tôi, gã muốn hại Tiểu Nặc, cầm thú kia!"
Cha Trần Nặc muốn hại Trần Nặc? Rốt cuộc là thế nào?
"Cha Trần Nặc chưa chết?" La Minh vội hỏi.
Tư Mã Chiếu thần sắc thống khổ, che mặt nói: "Đã chết, là tôi giết, tôi không có cách, gã muốn hại Tiểu Nặc, tôi chỉ có thể giết gã."
La Minh tính hỏi rõ, thế nhưng thấy Tư Mã Chiếu như vậy, anh lại không đành.
Trần Nặc chần chờ vươn tay, lướt qua bàn trà nắm lấy tay bà, "M, mẹ, đừng thương tâm."
Tư Mã Chiếu trở tay bắt lấy bàn tay Trần Nặc, hàm lệ nói: "Tiểu Nặc, con nhớ ra mẹ sao?"
Bàn tay Tư Mã Chiếu rét lạnh tận xương, phảng phất bị một con rắn trắng mịn quấn lấy, Trần Nặc muốn rút tay về, lại bị nắm rất chặt rút không ra.
"Tôi không nhớ rõ, tôi không nhớ được gì cả." Trần Nặc hoảng loạn lắc đầu.
"Tiểu Nặc, Tiểu Nặc con sao vậy? Vì sao quên cả mẹ?"
Trần Nặc chỉ không ngừng lắc đầu, "Tôi không biết, tôi không biết gì cả, La Minh, La Minh..."
Giãy không ra Trần Nặc sợ hãi, vô thức cầu cứu La Minh bên cạnh.
La Minh rút tay Trần Nặc từ trong tay Tư Mã Chiếu về, "Bá mẫu, Trần Nặc cậu ấy mất trí nhớ, đã quên đi tất cả, kể cả ngài."
Tư Mã Chiếu kinh ngạc, "Đã quên? Đã quên đi tất cả?" Một lát, bà cười khổ, "Cũng tốt, đã quên cũng tốt, tôi sắp đi rồi, tôi chỉ là định trước khi đi xem thằng bé sống tốt không, còn có nói cho thằng bé đừng tin cha mình, nếu gặp cầm thú kia nhất định phải tránh thật xa, tốt nhất tìm đạo sĩ thu gã."
"Ý bá mẫu là——"
"Trần Minh cũng là quỷ như tôi."
"Ngài nói ông ta muốn hại Trần Nặc, chuyện là thế nào?"
"Gã có bệnh, gã muốn truyền bệnh này cho Tiểu Nặc, như vậy gã có thể giải thoát."
"Bệnh gì?"
Tư Mã Chiếu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm La Minh, "Một loại bệnh đời đời tương truyền, điên cuồng mà cực đoan."
La Minh bị bà nhìn đến dựng thẳng tóc gáy, chóp mũi đổ mồ hôi.
Tư Mã Chiếu quay đầu sang bên, "Đêm nay tôi phải đi đầu thai, không thể tiếp tục bảo vệ Tiểu Nặc, thế nên tôi muốn tìm ra Trần Minh, sau đó là giết gã, khiến gã hồn phi phách tán, thế nhưng tôi tìm không được, vì vậy——" Tư Mã Chiếu chuyển mắt lại, "Vì vậy tôi muốn nhờ các cháu giúp tôi."
"Giúp thế nào?" Vẫn yên lặng không nói Tiểu Thỏ Tử hỏi.
"Trần Minh đang tìm Tiểu Nặc, dùng Tiểu Nặc làm mồi dụ nhất định có thể dẫn gã ra."
"Bà tính làm gì?"
"Tôi muốn cháu rời khỏi đây." Tư Mã Chiếu từng chữ từng câu nói, "Cháu là yêu, có cháu ở đây, Trần Minh không dám xuất hiện."
"Được, tôi đi, bất quá bà cũng phải đi, tôi không tin bà."
Trần Nặc trong đầu trống rỗng, không tự chủ được tiến lên một bước, "M, mẹ..."
La Minh kinh nghi bất định nhìn bà, đây không phải là người phụ nữ lần trước anh thấy ở đường Phạm Dương sao, bà ta là mẹ của Trần Nặc? Bà ta không chết?
"Tiểu Nặc, mẹ rất nhớ con, rất nhớ." Vành mắt bà đều đỏ, tiến đến gần Trần Nặc.
Trần Nặc bất động, chỉ là mở to đôi mắt sững sờ nhìn bà, anh nghĩ người trước mắt rất quen thuộc, lại cũng rất xa lạ, mấy tiếng mẹ vừa nãy là anh vô thức gọi ra, thế nhưng thấy bà đến gần, anh phát hiện mình không có ấn tượng gì với bà, anh nhớ không rõ, nhớ không nổi người phụ nữ này là ai của mình.
"Tiểu Nặc." Bà vươn tay muốn nắm lấy tay Trần Nặc.
Trần Nặc nhưng né tránh, lui đến sau La Minh.
Bà ngạc nhiên, thương tâm hỏi: "Tiểu Nặc, con, con không nhớ mẹ sao?"
Trần Nặc siết chặt tay La Minh, cắn môi không đáp.
Đôi mắt Tiểu Thỏ Tử lóe lên ánh đỏ, vươn tay ngăn cản bà tiếp cận Trần Nặc, "Bà không phải người, bà là ai?"
Bà cười thảm, "Tôi tự nhiên không phải người, tôi đã chết hai năm."
Tiểu Thỏ Tử không ngờ bà sẽ thẳng thắn thừa nhận mình là quỷ, lập tức không khỏi giật mình.
Thân thể Trần Nặc run nhè nhẹ, anh nhích lại gần La Minh, ánh mắt lộ ra mê võng.
La Minh không dấu vết mà dẫn Trần Nặc lui ra sau, hỏi: "Bà thật là mẹ của Trần Nặc?"
Bà nhìn La Minh, trong mắt có một loại tình tự không rõ, bà không đáp thẳng, chỉ là nói: "Tôi là Tư Mã Chiếu."
Tư Mã Chiếu, tên của mẹ Trần Nặc.
Tuy người phụ nữ này cực kỳ có thể là mẹ của Trần Nặc, thế nhưng La Minh không dám sơ suất, nếu Lý Nham hôm qua có thể là giả, Tư Mã Chiếu hôm nay cũng vậy, đôi khi tận mắt thấy vị tất là chân thật.
La Minh kéo Trần Nặc ngồi xuống, anh thầm cho Tiểu Thỏ một ánh mắt, Tiểu Thỏ Tử hiểu ý, ngồi bên kia của Trần Nặc, hai người hộ Trần Nặc vào giữa.
"Bá mẫu mời ngồi."
Tư Mã Chiếu rủ xuống mi mắt, ngồi đối diện cả ba.
La Minh chưa mở miệng, Tư Mã Chiếu đã hỏi: "Tiểu Nặc sao vậy? Sao thằng bé không nhớ rõ tôi? Trần Minh đã tới đúng không? Đúng không?"
Kinh sợ Tư Mã Chiếu thình lình ném ra khiến La Minh không khỏi giật mình, "Trần Minh là ai?"
"Người chồng đã từng của tôi, gã muốn hại Tiểu Nặc, cầm thú kia!"
Cha Trần Nặc muốn hại Trần Nặc? Rốt cuộc là thế nào?
"Cha Trần Nặc chưa chết?" La Minh vội hỏi.
Tư Mã Chiếu thần sắc thống khổ, che mặt nói: "Đã chết, là tôi giết, tôi không có cách, gã muốn hại Tiểu Nặc, tôi chỉ có thể giết gã."
La Minh tính hỏi rõ, thế nhưng thấy Tư Mã Chiếu như vậy, anh lại không đành.
Trần Nặc chần chờ vươn tay, lướt qua bàn trà nắm lấy tay bà, "M, mẹ, đừng thương tâm."
Tư Mã Chiếu trở tay bắt lấy bàn tay Trần Nặc, hàm lệ nói: "Tiểu Nặc, con nhớ ra mẹ sao?"
Bàn tay Tư Mã Chiếu rét lạnh tận xương, phảng phất bị một con rắn trắng mịn quấn lấy, Trần Nặc muốn rút tay về, lại bị nắm rất chặt rút không ra.
"Tôi không nhớ rõ, tôi không nhớ được gì cả." Trần Nặc hoảng loạn lắc đầu.
"Tiểu Nặc, Tiểu Nặc con sao vậy? Vì sao quên cả mẹ?"
Trần Nặc chỉ không ngừng lắc đầu, "Tôi không biết, tôi không biết gì cả, La Minh, La Minh..."
Giãy không ra Trần Nặc sợ hãi, vô thức cầu cứu La Minh bên cạnh.
La Minh rút tay Trần Nặc từ trong tay Tư Mã Chiếu về, "Bá mẫu, Trần Nặc cậu ấy mất trí nhớ, đã quên đi tất cả, kể cả ngài."
Tư Mã Chiếu kinh ngạc, "Đã quên? Đã quên đi tất cả?" Một lát, bà cười khổ, "Cũng tốt, đã quên cũng tốt, tôi sắp đi rồi, tôi chỉ là định trước khi đi xem thằng bé sống tốt không, còn có nói cho thằng bé đừng tin cha mình, nếu gặp cầm thú kia nhất định phải tránh thật xa, tốt nhất tìm đạo sĩ thu gã."
"Ý bá mẫu là——"
"Trần Minh cũng là quỷ như tôi."
"Ngài nói ông ta muốn hại Trần Nặc, chuyện là thế nào?"
"Gã có bệnh, gã muốn truyền bệnh này cho Tiểu Nặc, như vậy gã có thể giải thoát."
"Bệnh gì?"
Tư Mã Chiếu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm La Minh, "Một loại bệnh đời đời tương truyền, điên cuồng mà cực đoan."
La Minh bị bà nhìn đến dựng thẳng tóc gáy, chóp mũi đổ mồ hôi.
Tư Mã Chiếu quay đầu sang bên, "Đêm nay tôi phải đi đầu thai, không thể tiếp tục bảo vệ Tiểu Nặc, thế nên tôi muốn tìm ra Trần Minh, sau đó là giết gã, khiến gã hồn phi phách tán, thế nhưng tôi tìm không được, vì vậy——" Tư Mã Chiếu chuyển mắt lại, "Vì vậy tôi muốn nhờ các cháu giúp tôi."
"Giúp thế nào?" Vẫn yên lặng không nói Tiểu Thỏ Tử hỏi.
"Trần Minh đang tìm Tiểu Nặc, dùng Tiểu Nặc làm mồi dụ nhất định có thể dẫn gã ra."
"Bà tính làm gì?"
"Tôi muốn cháu rời khỏi đây." Tư Mã Chiếu từng chữ từng câu nói, "Cháu là yêu, có cháu ở đây, Trần Minh không dám xuất hiện."
"Được, tôi đi, bất quá bà cũng phải đi, tôi không tin bà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất