Chương 487: Quyển 11 Chương 2
Hạ Nhược Hải chật vật, đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ với Trầm Dương, hoàn toàn mộng.
Văn Tiểu Quân dùng bàn tay nhỏ che nửa bên mặt nói: "Cậu, đừng hoa si, mau mặc quần áo, cậu không xấu hổ, cháu đều thay cậu xấu hổ."
Thẹn quá thành giận Hạ Nhược Hải thưởng thằng cháu một cái bạo lật, "Tiểu tử thối, dám giỡn cậu, nếu không phải sợ cháu cảm lạnh cố ý thua, cậu sẽ hi sinh mình cởi chỉ còn quần cộc sao!"
Thừa dịp Trầm Dương nghẹn họng nhìn trân trối, Hạ Nhược Hải luống cuống tay chân mặc đồ.
Văn Tiểu Quân che đầu, phồng má kháng nghị: "Cậu, không thể đánh đầu cháu, bằng không buổi tối cháu sẽ không ngoan ngoãn ngủ, cháu sẽ hát, hát rất khó nghe, cho cậu không thể an tâm làm bài tập, phiền chết cậu!"
Nghe vậy, Trầm Dương không khỏi bật cười, thằng bé này thật thú vị, so với đứa con trai im lặng nội hướng của mình có thể nói là hai điển hình tuyệt nhiên bất đồng.
Hạ Nhược Hải không để uy hiếp của Văn Tiểu Quân vào lòng tí nào, ngồi xuống vừa mặc đồ cho thằng bé, vừa bâng quơ nói: "Phải không, cậu sợ quá, cháu dám hát khó nghe ồn cậu, cậu kể chuyện xấu của cháu cho cô bé cháu thích, xem ai tổn thất lớn hơn?"
Văn Tiểu Quân xoay đôi ngươi một vòng, lấy lòng ôm cổ Hạ Nhược Hải cọ a cọ, dùng thanh âm mềm mại nói: "Cậu, cậu không xấu vậy, đúng không?"
"Cậu cháu là người xấu nhất thiên hạ, là đại phôi đản." Hạ Nhược Hải cố ý phụng phịu.
Văn Tiểu Quân ai oán, "Cậu, cháu hôn cậu, hôn xong cậu từ phôi đản biến thành hảo đản."
Nghe xong những lời này, vẫn nhịn xuống Trầm Dương không khỏi bật cười, Hạ Nhược Hải cũng không nhịn được, vèo một tiếng nở nụ cười.
"Rồi, rồi, cháu cho mình là vương tử, hôn một cái công chúa ngủ trong rừng sẽ tỉnh, không biết xấu hổ!"
Văn Tiểu Quân đắc ý nói: "Vương tử tính cái gì, cháu là thiên sứ, hôm nay cô khen cháu, nói cháu là tiểu thiên sứ khả ái!"
Hạ Nhược Hải không hảo ý nói: "Thì ra Tiểu Quân là tên nhóc cởi truồng!"
Văn Tiểu Quân không hiểu, "Cháu không cởi truồng."
"Cháu nói mình là tiểu thiên sứ, tiểu thiên sứ là tên nhóc cởi truồng." Hạ Nhược Hải khẳng định.
Văn Tiểu Quân bán tín bán nghi, quay đầu hỏi Trầm Dương, "Chúc ơi, cậu có gạt cháu không?"
Đối thằng bé không sợ lạ này, Trầm Dương có một chớp mắt kinh ngạc, nhìn về phía Hạ Nhược Hải.
Hạ Nhược Hải nghĩ tới mình vừa nãy chật vật trước mặt người này, đã thẹn thùng, thấy Trầm Dương nhìn mình, vội vô thức mà quay đầu sang bên.
Trầm Dương không thể làm gì khác hơn là nói: "Cậu cháu nói không sai."
Nghe Trầm Dương xác nhận, Văn Tiểu Quân lập tức đổi giọng: "Vậy cháu làm vương tử, chí ít có đồ mặc."
Hạ Nhược Hải khinh bỉ: "Tường đầu thảo."
Trải qua Văn Tiểu Quân dung hòa, Hạ Nhược Hải cuối cùng bớt xấu hổ, lúc này mới dám nhìn thẳng Trầm Dương: "Này, dù anh nói đâu?"
Trầm Dương sửng sốt, bất quá không anh để ý ngữ điệu không khách khí của Hạ Nhược Hải, chỉ là cười cười, đặt Trầm Liễu trên lưng xuống, đưa một cây dù khác cầm trong tay cho Hạ Nhược Hải.
Nụ cười của Trầm Dương rất ấm áp, rất sạch sẽ, như xuân hồi đại địa, như sắc vi màu trắng nở rộ giữa mạn sơn thúy lục, khiến Hạ Nhược Hải hai mắt đăm đăm, có cảm giác chếnh choáng.
Trên đời này lại có người cười giống thiên sứ đến vậy!
Rồi khi ngón tay se lạnh của người nọ chạm vào tay mình, Hạ Nhược Hải thoáng cái kinh tỉnh từ nụ cười của Trầm Dương, cuống quít nhận lấy.
"Mau về đi, trời sắp tối." Trầm Dương thân thiết nói.
"A, vâng!"
Mãi đến khi bóng lưng Trầm Dương biến mất giữa mưa to mịt mờ, Hạ Nhược Hải mới phục hồi tinh thần trong tiếng kêu to của Văn Tiểu Quân.
"Cậu, phát ngốc cái gì, mau về nhà, cháu đói!" Văn Tiểu Quân hối.
Hạ Nhược Hải cõng Văn Tiểu Quân, "Được rồi, tiểu vương tử, chúng ta về."
Đi vài bước, Hạ Nhược Hải không khỏi quay đầu nhìn về phía Trầm Dương rời đi, cảm giác thất lạc.
Ai nha, quên hỏi tên anh ta, càng quên hỏi anh ta ở đâu!
...
Văn Tiểu Quân dùng bàn tay nhỏ che nửa bên mặt nói: "Cậu, đừng hoa si, mau mặc quần áo, cậu không xấu hổ, cháu đều thay cậu xấu hổ."
Thẹn quá thành giận Hạ Nhược Hải thưởng thằng cháu một cái bạo lật, "Tiểu tử thối, dám giỡn cậu, nếu không phải sợ cháu cảm lạnh cố ý thua, cậu sẽ hi sinh mình cởi chỉ còn quần cộc sao!"
Thừa dịp Trầm Dương nghẹn họng nhìn trân trối, Hạ Nhược Hải luống cuống tay chân mặc đồ.
Văn Tiểu Quân che đầu, phồng má kháng nghị: "Cậu, không thể đánh đầu cháu, bằng không buổi tối cháu sẽ không ngoan ngoãn ngủ, cháu sẽ hát, hát rất khó nghe, cho cậu không thể an tâm làm bài tập, phiền chết cậu!"
Nghe vậy, Trầm Dương không khỏi bật cười, thằng bé này thật thú vị, so với đứa con trai im lặng nội hướng của mình có thể nói là hai điển hình tuyệt nhiên bất đồng.
Hạ Nhược Hải không để uy hiếp của Văn Tiểu Quân vào lòng tí nào, ngồi xuống vừa mặc đồ cho thằng bé, vừa bâng quơ nói: "Phải không, cậu sợ quá, cháu dám hát khó nghe ồn cậu, cậu kể chuyện xấu của cháu cho cô bé cháu thích, xem ai tổn thất lớn hơn?"
Văn Tiểu Quân xoay đôi ngươi một vòng, lấy lòng ôm cổ Hạ Nhược Hải cọ a cọ, dùng thanh âm mềm mại nói: "Cậu, cậu không xấu vậy, đúng không?"
"Cậu cháu là người xấu nhất thiên hạ, là đại phôi đản." Hạ Nhược Hải cố ý phụng phịu.
Văn Tiểu Quân ai oán, "Cậu, cháu hôn cậu, hôn xong cậu từ phôi đản biến thành hảo đản."
Nghe xong những lời này, vẫn nhịn xuống Trầm Dương không khỏi bật cười, Hạ Nhược Hải cũng không nhịn được, vèo một tiếng nở nụ cười.
"Rồi, rồi, cháu cho mình là vương tử, hôn một cái công chúa ngủ trong rừng sẽ tỉnh, không biết xấu hổ!"
Văn Tiểu Quân đắc ý nói: "Vương tử tính cái gì, cháu là thiên sứ, hôm nay cô khen cháu, nói cháu là tiểu thiên sứ khả ái!"
Hạ Nhược Hải không hảo ý nói: "Thì ra Tiểu Quân là tên nhóc cởi truồng!"
Văn Tiểu Quân không hiểu, "Cháu không cởi truồng."
"Cháu nói mình là tiểu thiên sứ, tiểu thiên sứ là tên nhóc cởi truồng." Hạ Nhược Hải khẳng định.
Văn Tiểu Quân bán tín bán nghi, quay đầu hỏi Trầm Dương, "Chúc ơi, cậu có gạt cháu không?"
Đối thằng bé không sợ lạ này, Trầm Dương có một chớp mắt kinh ngạc, nhìn về phía Hạ Nhược Hải.
Hạ Nhược Hải nghĩ tới mình vừa nãy chật vật trước mặt người này, đã thẹn thùng, thấy Trầm Dương nhìn mình, vội vô thức mà quay đầu sang bên.
Trầm Dương không thể làm gì khác hơn là nói: "Cậu cháu nói không sai."
Nghe Trầm Dương xác nhận, Văn Tiểu Quân lập tức đổi giọng: "Vậy cháu làm vương tử, chí ít có đồ mặc."
Hạ Nhược Hải khinh bỉ: "Tường đầu thảo."
Trải qua Văn Tiểu Quân dung hòa, Hạ Nhược Hải cuối cùng bớt xấu hổ, lúc này mới dám nhìn thẳng Trầm Dương: "Này, dù anh nói đâu?"
Trầm Dương sửng sốt, bất quá không anh để ý ngữ điệu không khách khí của Hạ Nhược Hải, chỉ là cười cười, đặt Trầm Liễu trên lưng xuống, đưa một cây dù khác cầm trong tay cho Hạ Nhược Hải.
Nụ cười của Trầm Dương rất ấm áp, rất sạch sẽ, như xuân hồi đại địa, như sắc vi màu trắng nở rộ giữa mạn sơn thúy lục, khiến Hạ Nhược Hải hai mắt đăm đăm, có cảm giác chếnh choáng.
Trên đời này lại có người cười giống thiên sứ đến vậy!
Rồi khi ngón tay se lạnh của người nọ chạm vào tay mình, Hạ Nhược Hải thoáng cái kinh tỉnh từ nụ cười của Trầm Dương, cuống quít nhận lấy.
"Mau về đi, trời sắp tối." Trầm Dương thân thiết nói.
"A, vâng!"
Mãi đến khi bóng lưng Trầm Dương biến mất giữa mưa to mịt mờ, Hạ Nhược Hải mới phục hồi tinh thần trong tiếng kêu to của Văn Tiểu Quân.
"Cậu, phát ngốc cái gì, mau về nhà, cháu đói!" Văn Tiểu Quân hối.
Hạ Nhược Hải cõng Văn Tiểu Quân, "Được rồi, tiểu vương tử, chúng ta về."
Đi vài bước, Hạ Nhược Hải không khỏi quay đầu nhìn về phía Trầm Dương rời đi, cảm giác thất lạc.
Ai nha, quên hỏi tên anh ta, càng quên hỏi anh ta ở đâu!
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất