Chương 50: Quyển 2 Chương 26
Lâm Linh kinh khủng nhìn thất đường đinh đâm về mình, cô muốn tránh, lại phát hiện không thể động.
Cô nghĩ tuyệt vọng.
Thời khắc chỉ treo mành chuông, một con cò lửa vọt vào, liệt diễm hoả hồng khiến Mạc Lệ Lệ lui ra một bước.
Ôn độ nóng rực kích thích thần chí Lâm Linh, cô chật vật lăn sang bên.
Cùng cò lửa một trước một sau chạy tới ba người.
Huyền Huyễn thu lại cò lửa, ánh mắt giằng co giữa Lâm Linh cùng chị em Mạc Mỹ Mỹ.
Đường Vân lau nước mưa trên mặt, bắt cơ hội hỏi Tiêu Xuân Thu: "Tổ trưởng, người bạn này của anh là ai?"
"Bát quái!" Tiêu Xuân Thu cho Đường Vân một cái liếc trắng.
Đường Vân hiếu kỳ không thôi, thế nhưng Tiêu Xuân Thu không nói, anh không biết làm thế nào.
Ánh mắt Huyền Huyễn rơi vào con nhện trắng trên mu bàn tay Mạc Mỹ Mỹ.
Theo ánh mắt Huyền Huyễn, Tiêu Xuân Thu cũng thấy được, anh trừng to mắt, rất giống đời này chưa từng thấy con nhện như vậy, quái kêu: "Con nhện?! Con nhện trắng!"
Mạc Lệ Lệ nhìn ba người Huyền Huyễn, lại nhìn Lâm Linh, vẻ mặt đề phòng.
Huyền Huyễn nhìn cô một cái, nữ quỷ này đã bình thường.
Huyền Huyễn nhìn Mạc Mỹ Mỹ, hỏi: "Những người đó đều là cô giết?"
Dưới ánh nhìn kinh hãi của Đường Vân và Tiêu Xuân Thu, Mạc Mỹ Mỹ vươn tay sờ con nhện trắng trên mu bàn tay, yếu ớt nói: "Đây là cách để tôi sinh tồn, tôi không có lựa chọn, nhện của tôi nhiều lắm."
Nhện nhiều lắm?
Tiêu Xuân Thu và Đường Vân nghe như mây mù, căn bản không hiểu ý Mạc Mỹ Mỹ.
Mạc Lệ Lệ bỗng nhiên khóc.
Huyền Huyễn thở dài một hơi, "Cô khuyên em gái cô không nên giết Lâm Linh, bằng không không thể đầu thai, trọn đời hoá cô hồn, thế nhưng cô giết nhiều người như vậy."
Mạc Mỹ Mỹ cười cười, nụ cười bi thương: "Trong cơ thể tôi có hai nhện chúa, cân bằng đã bị đánh vỡ, tôi không hy vọng sống sót, nếu có thể để Tiểu Lệ một lần nữa đầu thai làm người, tôi không hối tiếc. Em ấy là thân nhân duy nhất của tôi."
"Chị ơi, chị ơi..." Mạc Lệ Lệ từng tiếng khóc.
Mạc Mỹ Mỹ không nhìn Mạc Lệ Lệ, cô nói với Huyền Huyễn: "Có thể cầu cậu một chuyện không?"
Huyền Huyễn không trả lời liền, một lát sau, cậu nói: "Cô nói."
"Giết tôi, còn có, giúp em gái tôi."
Tiêu Xuân Thu và Đường Vân không khỏi trợn mắt, hầu như hoài nghi mình nghe lầm, có người cầu người khác giết mình.
Huyền Huyễn trầm mặc, một lát cậu nói: "Tôi có thể giúp cô, thế nhưng không thể giúp em gái cô. Bản thân cô ấy có sát nghiệt, phán quan muốn phán thế nào, tôi không thể nhúng tay."
Mạc Mỹ Mỹ giật mình, quay đầu nhìn Mạc Lệ Lệ.
Một lúc sau cô thấp giọng nói: "Cảm ơn cậu."
Huyền Huyễn đưa Mạc Mỹ Mỹ một đạo phù, quay đầu đối Tiêu Xuân Thu và Đường Vân nói: "Chúng ta đi."
"Thế nhưng..."
Tiêu Xuân Thu nhìn thoáng Mạc Mỹ Mỹ cầm phù xuất thần, nhìn thoáng con nhện trên mu bàn tay cô, lại nhìn thoáng Lâm Linh đứng cạnh, một tay kéo Đường Vân còn chưa phục hồi tinh thần, theo Huyền Huyễn ra khỏi mật thất.
...
Mưa còn rơi, thế nhưng đã nhỏ.
Trên đường xe và người đi lại bắt đầu nhiều.
Tiêu Xuân Thu nhịn nhịn, rốt cuộc nhịn không được.
"Huyền Huyễn, cậu tốt xấu giải thích giúp tôi, bằng không tôi về rất khó báo cáo kết quả?"
Huyền Huyễn liếc nhìn anh, "Tôi nghĩ anh đã rõ."
Tiêu Xuân Thu hắc tuyến, anh chỉ vào hai mắt mình, "Cậu thấy mắt tôi không? Ngoại trừ chấm hỏi là chấm hỏi?"
Nghe vậy, Đường Vân đứng cạnh phù một tiếng nở nụ cười.
Tiêu Xuân Thu liếc Đường Vân, tức giận nói: "Cậu cười cái thí, cậu còn mơ hồ hơn tôi!"
"Huyền Huyễn tốt, cậu nhanh nói cho tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Huyền Huyễn vươn năm ngón tay, trước mặt Tiêu Xuân Thu lắc a lư.
Gân xanh trên trán Tiêu Xuân Thu bạo nổi, Đường Vân nhìn không hiểu ra sao.
"Cậu lần này hình như không làm gì?"
"Tôi lãng phí hai tấm phù, toàn thân ướt đẫm, không biết bị cảm không?"
"Vậy cũng không cần thu mắc như vậy?"
"So với lần trước, tôi lần này bớt 500 đôla." Huyền Huyễn rất nhân từ nói.
Tiêu Xuân Thu bão nổi, "Cậu có thể không đầu cơ không? Quả thực phá hư hình tượng của cậu trong lòng tôi!"
"Ngại quá, khiến anh thất vọng. Tôi tuy động tay động chân trên khuôn thuỷ tinh, nghe một ít đối thoại, thế nhưng chỉ mơ hồ biết chuyện này, còn vài thứ phải điều tra, mặc khác con nhện trong cơ thể chị em Mạc thị, tôi chưa làm rõ, phải ngày mai mới có thể cho anh giải thích hoàn chỉnh. Cách trả tiền như cũ, anh biết số thẻ của tôi."
Tiêu Xuân Thu nâng mắt nhìn.
Cô nghĩ tuyệt vọng.
Thời khắc chỉ treo mành chuông, một con cò lửa vọt vào, liệt diễm hoả hồng khiến Mạc Lệ Lệ lui ra một bước.
Ôn độ nóng rực kích thích thần chí Lâm Linh, cô chật vật lăn sang bên.
Cùng cò lửa một trước một sau chạy tới ba người.
Huyền Huyễn thu lại cò lửa, ánh mắt giằng co giữa Lâm Linh cùng chị em Mạc Mỹ Mỹ.
Đường Vân lau nước mưa trên mặt, bắt cơ hội hỏi Tiêu Xuân Thu: "Tổ trưởng, người bạn này của anh là ai?"
"Bát quái!" Tiêu Xuân Thu cho Đường Vân một cái liếc trắng.
Đường Vân hiếu kỳ không thôi, thế nhưng Tiêu Xuân Thu không nói, anh không biết làm thế nào.
Ánh mắt Huyền Huyễn rơi vào con nhện trắng trên mu bàn tay Mạc Mỹ Mỹ.
Theo ánh mắt Huyền Huyễn, Tiêu Xuân Thu cũng thấy được, anh trừng to mắt, rất giống đời này chưa từng thấy con nhện như vậy, quái kêu: "Con nhện?! Con nhện trắng!"
Mạc Lệ Lệ nhìn ba người Huyền Huyễn, lại nhìn Lâm Linh, vẻ mặt đề phòng.
Huyền Huyễn nhìn cô một cái, nữ quỷ này đã bình thường.
Huyền Huyễn nhìn Mạc Mỹ Mỹ, hỏi: "Những người đó đều là cô giết?"
Dưới ánh nhìn kinh hãi của Đường Vân và Tiêu Xuân Thu, Mạc Mỹ Mỹ vươn tay sờ con nhện trắng trên mu bàn tay, yếu ớt nói: "Đây là cách để tôi sinh tồn, tôi không có lựa chọn, nhện của tôi nhiều lắm."
Nhện nhiều lắm?
Tiêu Xuân Thu và Đường Vân nghe như mây mù, căn bản không hiểu ý Mạc Mỹ Mỹ.
Mạc Lệ Lệ bỗng nhiên khóc.
Huyền Huyễn thở dài một hơi, "Cô khuyên em gái cô không nên giết Lâm Linh, bằng không không thể đầu thai, trọn đời hoá cô hồn, thế nhưng cô giết nhiều người như vậy."
Mạc Mỹ Mỹ cười cười, nụ cười bi thương: "Trong cơ thể tôi có hai nhện chúa, cân bằng đã bị đánh vỡ, tôi không hy vọng sống sót, nếu có thể để Tiểu Lệ một lần nữa đầu thai làm người, tôi không hối tiếc. Em ấy là thân nhân duy nhất của tôi."
"Chị ơi, chị ơi..." Mạc Lệ Lệ từng tiếng khóc.
Mạc Mỹ Mỹ không nhìn Mạc Lệ Lệ, cô nói với Huyền Huyễn: "Có thể cầu cậu một chuyện không?"
Huyền Huyễn không trả lời liền, một lát sau, cậu nói: "Cô nói."
"Giết tôi, còn có, giúp em gái tôi."
Tiêu Xuân Thu và Đường Vân không khỏi trợn mắt, hầu như hoài nghi mình nghe lầm, có người cầu người khác giết mình.
Huyền Huyễn trầm mặc, một lát cậu nói: "Tôi có thể giúp cô, thế nhưng không thể giúp em gái cô. Bản thân cô ấy có sát nghiệt, phán quan muốn phán thế nào, tôi không thể nhúng tay."
Mạc Mỹ Mỹ giật mình, quay đầu nhìn Mạc Lệ Lệ.
Một lúc sau cô thấp giọng nói: "Cảm ơn cậu."
Huyền Huyễn đưa Mạc Mỹ Mỹ một đạo phù, quay đầu đối Tiêu Xuân Thu và Đường Vân nói: "Chúng ta đi."
"Thế nhưng..."
Tiêu Xuân Thu nhìn thoáng Mạc Mỹ Mỹ cầm phù xuất thần, nhìn thoáng con nhện trên mu bàn tay cô, lại nhìn thoáng Lâm Linh đứng cạnh, một tay kéo Đường Vân còn chưa phục hồi tinh thần, theo Huyền Huyễn ra khỏi mật thất.
...
Mưa còn rơi, thế nhưng đã nhỏ.
Trên đường xe và người đi lại bắt đầu nhiều.
Tiêu Xuân Thu nhịn nhịn, rốt cuộc nhịn không được.
"Huyền Huyễn, cậu tốt xấu giải thích giúp tôi, bằng không tôi về rất khó báo cáo kết quả?"
Huyền Huyễn liếc nhìn anh, "Tôi nghĩ anh đã rõ."
Tiêu Xuân Thu hắc tuyến, anh chỉ vào hai mắt mình, "Cậu thấy mắt tôi không? Ngoại trừ chấm hỏi là chấm hỏi?"
Nghe vậy, Đường Vân đứng cạnh phù một tiếng nở nụ cười.
Tiêu Xuân Thu liếc Đường Vân, tức giận nói: "Cậu cười cái thí, cậu còn mơ hồ hơn tôi!"
"Huyền Huyễn tốt, cậu nhanh nói cho tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Huyền Huyễn vươn năm ngón tay, trước mặt Tiêu Xuân Thu lắc a lư.
Gân xanh trên trán Tiêu Xuân Thu bạo nổi, Đường Vân nhìn không hiểu ra sao.
"Cậu lần này hình như không làm gì?"
"Tôi lãng phí hai tấm phù, toàn thân ướt đẫm, không biết bị cảm không?"
"Vậy cũng không cần thu mắc như vậy?"
"So với lần trước, tôi lần này bớt 500 đôla." Huyền Huyễn rất nhân từ nói.
Tiêu Xuân Thu bão nổi, "Cậu có thể không đầu cơ không? Quả thực phá hư hình tượng của cậu trong lòng tôi!"
"Ngại quá, khiến anh thất vọng. Tôi tuy động tay động chân trên khuôn thuỷ tinh, nghe một ít đối thoại, thế nhưng chỉ mơ hồ biết chuyện này, còn vài thứ phải điều tra, mặc khác con nhện trong cơ thể chị em Mạc thị, tôi chưa làm rõ, phải ngày mai mới có thể cho anh giải thích hoàn chỉnh. Cách trả tiền như cũ, anh biết số thẻ của tôi."
Tiêu Xuân Thu nâng mắt nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất