Chương 515: Quyển 11 Chương 30
Vừa mở mắt đã thấy thụy dung điềm tĩnh của Trầm Dương, Hạ Nhược Hải chỉ nghĩ trái tim thoáng cái siêu phụ hà, suýt nữa bãi công.
Sao cậu lại ngủ với thầy? Chẳng lẽ là quá mức cơ khát đến nỗi nửa đêm mộng du bò lên giường thầy? Không thể nào, vậy chẳng phải xấu hổ chết?
Hạ Nhược Hải vội nhìn quanh, xác định là phòng mình mới thở dài một hơi.
Kinh ngạc nhìn Trầm Dương một hồi, Hạ Nhược Hải cẩn thận vươn tay ôm lấy vai Trầm Dương, chậm rãi dịch qua, nhẹ nhàng mà chôn đầu vào lòng anh.
Rất ấm áp, rất an tâm.
Chưa bao giờ đến gần như vậy, khí tức của Trầm Dương như ôm lấy cậu, một loại hạnh phúc vi diệu run rẩy lên men, nở ra.
Hạ Nhược Hải thỏa mãn thở một hơi, ôm chặt hơn.
Đôi khi cậu rất ước ao Văn Tiểu Quân và Trầm Liễu, bọn họ có thể không cố kỵ đòi Trầm Dương ôm, làm nũng với Trầm Dương, ngủ với Trầm Dương, thế nhưng cậu không được.
"Thầy, ôm tôi một cái đi" lời này mặc kệ thế nào cũng nói không nên lời, tuy cậu rất muốn, ngày đêm mà muốn.
Cậu sợ, sợ nếu mình nói ra lời làm nũng như vậy, vốn đã xem mình là trẻ con thầy nhất định càng đặt mình cùng cấp với hai tiểu quỷ kia, cậu mới không cần làm con của anh.
Nghĩ tới đây, Hạ Nhược Hải nghiến nghiến răng, lẩm bẩm một câu: "Đầu gỗ."
Trầm Dương vừa tỉnh đã nghe người trong lòng mắng mình đầu gỗ, dở khóc dở cười, tối qua bị quỷ mắng đầu heo, sáng nay bị người mắng đầu gỗ, thật là bất đắc dĩ!
Anh nhìn thoáng Hạ Nhược Hải dán mặt vào lòng mình, tự hỏi có nên nhắc cậu mình đã dậy không.
Trầm Dương tính tình hiền hoà, trên mặt luôn mang nụ cười, tựa hồ đối ai cũng tốt, thế nhưng kỳ thực không phải, cho dù năm đó Hứa Huệ Mỹ cùng anh có Trầm Liễu, giữa anh và cô cũng không có loại thân mật tự nhiên mà vậy này, anh không chống cự Hạ Nhược Hải chạm vào, thậm chí Hạ Nhược Hải ôm anh, trong lòng anh chỉ có nhu tình.
Trầm Dương không khỏi mê hoặc, lẽ nào mình trời sinh là đồng chí, hay vì là Hạ Nhược Hải?
Khi không khí đang nùng, Văn Tiểu Quân tỉnh.
Thằng bé thấy cậu mình ôm cha Trầm vẻ mặt say sưa, ánh mắt xoay động, học theo, cho Trầm Liễu còn buồn ngủ một cái đại hùng ôm.
"Tiểu Liễu, buổi sáng tốt lành!"
Chưa hoàn toàn thanh tỉnh Trầm Liễu nửa híp mắt nhìn thằng bé một cái, nghiêng đầu, gác cằm lên vai Văn Tiểu Quân ngủ tiếp.
Văn Tiểu Quân bẹp một cái hôn Trầm Liễu, "Tiểu Liễu, Tiểu Liễu, đừng ngủ nữa, phải rời giường!"
Trầm Liễu như đuổi ruồi đẩy đầu Văn Tiểu Quân ra, "Đừng ồn, cha chưa dậy."
"Dậy rồi, dậy rồi, tôi vừa thấy cha Trầm mở mắt."
Lời vừa nói ra, đang lén mà rút tay về Hạ Nhược Hải cả kinh, bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa lúc cùng Trầm Dương nghe lời Văn Tiểu Quân mở mắt đánh lên——
"Th, th, thầy——" Hạ Nhược Hải mặt đỏ bừng, quẫn bách nói không nên lời, hận không thể có cái lỗ chui vào.
"Sớm." Trầm Dương rất tự nhiên chào hỏi.
Hạ Nhược Hải trộm liếc anh, "Sớm, sớm."
Vì tránh cho Hạ Nhược Hải xấu hổ, Trầm Dương cố ý xoay người sang chỗ khác vỗ nhẹ Trầm Liễu còn buồn ngủ, "Tiểu Liễu, Tiểu Liễu, đừng ngủ nữa, rời giường, bằng không sẽ đến trường muộn."
Trầm Liễu gãi mặt, ừ một tiếng, thuận thế ngã vào người Trầm Dương tiếp tục ngủ.
Trầm Dương không có cách, nếu nói đứa con này có khuyết điểm gì, đó là thích lười giường, mặc anh gọi thế nào, thằng bé quyết không dậy, Trầm Liễu lười biếng rất khả ái, anh cũng không đành lòng quát mắng, hơn nữa lười giường không phải khuyết điểm gì, cho nên đôi lúc Trầm Dương cũng mặc thằng bé.
Văn Tiểu Quân nhìn, thối thí nói: "Cha Trầm, xem cháu!"
Thấy Văn Tiểu Quân tự tin tràn đầy, Trầm Dương rất hoài nghi nó sẽ dùng cách gì gọi Trầm Liễu rời giường.
Văn Tiểu Quân đẩy Trầm Liễu ngã vào giường, để thằng bé nằm lên gối đầu, còn đắp chăn.
Chờ Trầm Liễu thoải mái mà thở phào nhẹ nhõm, Văn Tiểu Quân nằm sấp bên tai thằng bé gọi: "Tiểu Liễu, Tiểu Liễu, rời giường, cậu không dậy, tôi sẽ hôn cậu!"
Hôn xong trán, lại hôn mắt, hôn xong mắt, lại hôn hai má, hôn xong hai má, khi muốn hôn miệng nhỏ, Trầm Liễu rốt cục tỉnh, rút gối đầu đánh Văn Tiểu Quân, sớm có chuẩn bị Văn Tiểu Quân ôm cổ Trầm Liễu không cho động, lấy lòng nói: "Tiểu Liễu, Tiểu Liễu, cậu dậy rồi?"
Trầm Liễu thở phì phì lau mặt mình, "Không được hôn môi."
"Tôi không hôn." Văn Tiểu Quân lập tức lắc đầu.
"Cậu dám hôn, tôi đánh cậu."
Văn Tiểu Quân che nửa con mắt giả ủy khuất, "Tiểu Liễu cậu dữ quá!"
"Hừ!"
Không chỉ Trầm Dương trợn tròn, cả Hạ Nhược Hải còn đang xấu hổ cũng choáng váng, này tính là cách gọi người rời giường gì?
...
li,[
Sao cậu lại ngủ với thầy? Chẳng lẽ là quá mức cơ khát đến nỗi nửa đêm mộng du bò lên giường thầy? Không thể nào, vậy chẳng phải xấu hổ chết?
Hạ Nhược Hải vội nhìn quanh, xác định là phòng mình mới thở dài một hơi.
Kinh ngạc nhìn Trầm Dương một hồi, Hạ Nhược Hải cẩn thận vươn tay ôm lấy vai Trầm Dương, chậm rãi dịch qua, nhẹ nhàng mà chôn đầu vào lòng anh.
Rất ấm áp, rất an tâm.
Chưa bao giờ đến gần như vậy, khí tức của Trầm Dương như ôm lấy cậu, một loại hạnh phúc vi diệu run rẩy lên men, nở ra.
Hạ Nhược Hải thỏa mãn thở một hơi, ôm chặt hơn.
Đôi khi cậu rất ước ao Văn Tiểu Quân và Trầm Liễu, bọn họ có thể không cố kỵ đòi Trầm Dương ôm, làm nũng với Trầm Dương, ngủ với Trầm Dương, thế nhưng cậu không được.
"Thầy, ôm tôi một cái đi" lời này mặc kệ thế nào cũng nói không nên lời, tuy cậu rất muốn, ngày đêm mà muốn.
Cậu sợ, sợ nếu mình nói ra lời làm nũng như vậy, vốn đã xem mình là trẻ con thầy nhất định càng đặt mình cùng cấp với hai tiểu quỷ kia, cậu mới không cần làm con của anh.
Nghĩ tới đây, Hạ Nhược Hải nghiến nghiến răng, lẩm bẩm một câu: "Đầu gỗ."
Trầm Dương vừa tỉnh đã nghe người trong lòng mắng mình đầu gỗ, dở khóc dở cười, tối qua bị quỷ mắng đầu heo, sáng nay bị người mắng đầu gỗ, thật là bất đắc dĩ!
Anh nhìn thoáng Hạ Nhược Hải dán mặt vào lòng mình, tự hỏi có nên nhắc cậu mình đã dậy không.
Trầm Dương tính tình hiền hoà, trên mặt luôn mang nụ cười, tựa hồ đối ai cũng tốt, thế nhưng kỳ thực không phải, cho dù năm đó Hứa Huệ Mỹ cùng anh có Trầm Liễu, giữa anh và cô cũng không có loại thân mật tự nhiên mà vậy này, anh không chống cự Hạ Nhược Hải chạm vào, thậm chí Hạ Nhược Hải ôm anh, trong lòng anh chỉ có nhu tình.
Trầm Dương không khỏi mê hoặc, lẽ nào mình trời sinh là đồng chí, hay vì là Hạ Nhược Hải?
Khi không khí đang nùng, Văn Tiểu Quân tỉnh.
Thằng bé thấy cậu mình ôm cha Trầm vẻ mặt say sưa, ánh mắt xoay động, học theo, cho Trầm Liễu còn buồn ngủ một cái đại hùng ôm.
"Tiểu Liễu, buổi sáng tốt lành!"
Chưa hoàn toàn thanh tỉnh Trầm Liễu nửa híp mắt nhìn thằng bé một cái, nghiêng đầu, gác cằm lên vai Văn Tiểu Quân ngủ tiếp.
Văn Tiểu Quân bẹp một cái hôn Trầm Liễu, "Tiểu Liễu, Tiểu Liễu, đừng ngủ nữa, phải rời giường!"
Trầm Liễu như đuổi ruồi đẩy đầu Văn Tiểu Quân ra, "Đừng ồn, cha chưa dậy."
"Dậy rồi, dậy rồi, tôi vừa thấy cha Trầm mở mắt."
Lời vừa nói ra, đang lén mà rút tay về Hạ Nhược Hải cả kinh, bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa lúc cùng Trầm Dương nghe lời Văn Tiểu Quân mở mắt đánh lên——
"Th, th, thầy——" Hạ Nhược Hải mặt đỏ bừng, quẫn bách nói không nên lời, hận không thể có cái lỗ chui vào.
"Sớm." Trầm Dương rất tự nhiên chào hỏi.
Hạ Nhược Hải trộm liếc anh, "Sớm, sớm."
Vì tránh cho Hạ Nhược Hải xấu hổ, Trầm Dương cố ý xoay người sang chỗ khác vỗ nhẹ Trầm Liễu còn buồn ngủ, "Tiểu Liễu, Tiểu Liễu, đừng ngủ nữa, rời giường, bằng không sẽ đến trường muộn."
Trầm Liễu gãi mặt, ừ một tiếng, thuận thế ngã vào người Trầm Dương tiếp tục ngủ.
Trầm Dương không có cách, nếu nói đứa con này có khuyết điểm gì, đó là thích lười giường, mặc anh gọi thế nào, thằng bé quyết không dậy, Trầm Liễu lười biếng rất khả ái, anh cũng không đành lòng quát mắng, hơn nữa lười giường không phải khuyết điểm gì, cho nên đôi lúc Trầm Dương cũng mặc thằng bé.
Văn Tiểu Quân nhìn, thối thí nói: "Cha Trầm, xem cháu!"
Thấy Văn Tiểu Quân tự tin tràn đầy, Trầm Dương rất hoài nghi nó sẽ dùng cách gì gọi Trầm Liễu rời giường.
Văn Tiểu Quân đẩy Trầm Liễu ngã vào giường, để thằng bé nằm lên gối đầu, còn đắp chăn.
Chờ Trầm Liễu thoải mái mà thở phào nhẹ nhõm, Văn Tiểu Quân nằm sấp bên tai thằng bé gọi: "Tiểu Liễu, Tiểu Liễu, rời giường, cậu không dậy, tôi sẽ hôn cậu!"
Hôn xong trán, lại hôn mắt, hôn xong mắt, lại hôn hai má, hôn xong hai má, khi muốn hôn miệng nhỏ, Trầm Liễu rốt cục tỉnh, rút gối đầu đánh Văn Tiểu Quân, sớm có chuẩn bị Văn Tiểu Quân ôm cổ Trầm Liễu không cho động, lấy lòng nói: "Tiểu Liễu, Tiểu Liễu, cậu dậy rồi?"
Trầm Liễu thở phì phì lau mặt mình, "Không được hôn môi."
"Tôi không hôn." Văn Tiểu Quân lập tức lắc đầu.
"Cậu dám hôn, tôi đánh cậu."
Văn Tiểu Quân che nửa con mắt giả ủy khuất, "Tiểu Liễu cậu dữ quá!"
"Hừ!"
Không chỉ Trầm Dương trợn tròn, cả Hạ Nhược Hải còn đang xấu hổ cũng choáng váng, này tính là cách gọi người rời giường gì?
...
li,[
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất