Chương 523: Quyển 11 Chương 38
"Nói, nói dối? Vì sao cậu cho vậy?" Tống Tiếu Ngự ngoài ý muốn vạn phần.
Trầm Dương cũng ngây người, nếu Nghiêm Trạch nói dối, vậy cậu ấy chẳng phải hãm hại anh là hung thủ, cậu ấy vì sao làm vậy?
Tống Tiếu Ngự không thể hiểu, anh vươn tay che trán rồi buông, "Ý cậu là Nghiêm Trạch là hung thủ? Điều đó không thể nào, cậu ta bây giờ còn nằm ở phòng bệnh."
"Tôi không nói Nghiêm Trạch là hung thủ, tôi chỉ là nói cậu ta nói dối."
"Chậm đã, chậm đã, cậu khiến tôi hoàn toàn hồ đồ, cậu nói Nghiêm Trạch nói dối, có chứng cứ gì?"
"Chứng cứ? Không có, đây chỉ là giả thiết."
Tống Tiếu Ngự suýt nữa bật ngửa, anh bắt đầu ngẫm lại, vị Huyền đại sư mặt không thẹn sắc trước mắt và vị Nguyệt đại bác sĩ vừa chính vừa tà kia kỳ thật đều là loại người ăn nói lung tung, còn hết lần này tới lần khác là cao nhân đặc biệt miệng quạ đen đi.
Tống Tiếu Ngự quệt mặt, chống dậy tinh thần, "Vậy cậu hẳn có lý do? Không thể nào vô duyên vô cớ đã bảo Nghiêm Trạch nói dối, lúc đó tôi thấy cậu ta sợ đến không nhẹ, không giống giả vờ."
"Lý do? Vì trên người cậu ta có một loại khí tức cổ quái không nói nên lời."
"Khí tức cổ quái?"
"Ừ, hôm qua tôi gặp cậu ta, khí tức của cậu ta rất vẩn đục, hẳn là tiếp xúc với oan hồn lệ khí rất nặng."
"Theo tôi quan sát Nghiêm Trạch phẩm hạnh thuần lương, nếu chỉ bằng điểm ấy đã bảo cậu ta nói dối, vị miễn có chút, có chút——" Làm một người thầy, Trầm Dương nhịn không được biện hộ cho học sinh của mình.
"Vị miễn có chút xàm?" Huyền Huyễn sẩn cười, "Có lẽ, mỗi người đều có cái nhìn chủ quan của mình, Nghiêm Trạch là học sinh của anh, bất luận hữu ý vô ý, hoặc nhiều hoặc ít, anh sẽ hy vọng học sinh của mình là tốt, tựa như tôi không cho phép người khác nói xấu Nguyệt Vũ, đây là chuyện rất tự nhiên, theo ý tôi, Nghiêm Trạch là có chuyện, tôi tự nhiên hoài nghi cậu ta."
Tống Tiếu Ngự ngắt lời: "Giả thiết đúng như lời cậu, Nghiêm Trạch nói dối, vậy cậu ta hẳn chỉ là đồng lõa."
"Tôi vừa nãy cũng nói, tôi chỉ là hoài nghi Nghiêm Trạch không thành thực, không nói cậu ta là hung thủ, Bành Hiểu nghe được Tôn Trí gọi tên Trầm Dương, đừng quên, lúc đó Nghiêm Trạch cũng có mặt, không bài trừ khả nặng kỳ thật là Nghiêm Trạch gọi, ở tình huống đó, Bành Hiểu lẫn lộn cũng không kỳ quái. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán cá nhân tôi, thật hay giả, đó là nhiệm vụ của cảnh sát các anh, không phải trách nhiệm của tôi."
Thấy Huyền Huyễn không tính tiếp tục chủ đề này, Tống Tiếu Ngự rất thức thời câm miệng.
Huyền Huyễn kéo xuống vài sợi tơ quấn trên người Bành Hiểu, tùy thân lấy ra một cái túi màu đen, cất nó vào.
Tống Tiếu Ngự thở dài, "Hàn Vũ nói, Đỗ Minh và Tôn Trí đều chết vào bệnh tim, thế nhưng thân thể bọn họ rất tốt, không nên chết kiểu này."
"Khi một người thấy một số chuyện khó có thể tin, khiến mình cực độ sợ hãi, nhất thời không chịu nổi, chết vào bệnh tim cũng không kỳ quái." Huyền Huyễn bâng quơ.
Tống Tiếu Ngự vỗ đầu, "Nói cũng phải."
"Tôi về trước, có việc lại liên hệ."
Nhìn bóng Huyền Huyễn biến mất ở ngã quẹo thang lầu, Tống Tiếu Ngự gõ đầu, không biết có phải anh mẫn cảm không, sao anh cảm thấy Huyền Huyễn tựa hồ thoáng cái trở nên lãnh đạm, quái tai!
...
Bọn sóc chuột nhận ra sự biến hóa vi diệu của Huyền Huyễn.
Huyền đại sư hôm nay ra vẻ không có sức sống? Tuy bình thường cậu đều làm bộ lười biếng, thế nhưng rất hiếm như hôm nay —— ngô, không thế nào hài lòng.
Sóc chuột cho ra kết luận.
Thật khó được, thì ra Huyền Huyễn yêu quái cũng có lục không vui. Các tiểu động vật tụ lại rì rầm.
Tuy Huyền đại sư luôn trêu cợt chúng, thế nhưng chúng rất thích cậu, Huyền đại sư mệt mỏi khiến chúng nhìn không quen mắt, phải dỗ dành mới được.
Nguyệt Vũ tắm xong đi ra, thấy được một cảnh buồn cười, cả ổ tiểu động vật chen cạnh Huyền Huyễn, liếm tay thì liếm tay, liếm mặt thì liếm mặt, cọ cằm thì cọ cằm, cả xà điêu luôn cao ngạo cũng ngồi xổm trên lưng sô pha, thân thiết nhìn Huyền Huyễn tinh thần có chút sa sút.
Thấy Nguyệt Vũ, bọn sóc chuột rất tự giác nhường chỗ cho anh.
Nguyệt Vũ ôm Huyền Huyễn nằm trên sô pha bất đồng vào lòng, hôn đôi môi có chút lạnh lẽo, cười hỏi: "Buổi chiều ra ngoài một chuyến về đã không vui, ai chọc cậu không thoải mái?"
Huyền Huyễn gối đầu lên đùi Nguyệt Vũ, ngửa đầu nhìn anh cười đến ôn nhu, suy nghĩ một chút, hỏi: "Anh có nghĩ tôi đôi lúc thích xen vào chuyện của người khác, thậm chí tự cho là đúng không?"
Trầm Dương cũng ngây người, nếu Nghiêm Trạch nói dối, vậy cậu ấy chẳng phải hãm hại anh là hung thủ, cậu ấy vì sao làm vậy?
Tống Tiếu Ngự không thể hiểu, anh vươn tay che trán rồi buông, "Ý cậu là Nghiêm Trạch là hung thủ? Điều đó không thể nào, cậu ta bây giờ còn nằm ở phòng bệnh."
"Tôi không nói Nghiêm Trạch là hung thủ, tôi chỉ là nói cậu ta nói dối."
"Chậm đã, chậm đã, cậu khiến tôi hoàn toàn hồ đồ, cậu nói Nghiêm Trạch nói dối, có chứng cứ gì?"
"Chứng cứ? Không có, đây chỉ là giả thiết."
Tống Tiếu Ngự suýt nữa bật ngửa, anh bắt đầu ngẫm lại, vị Huyền đại sư mặt không thẹn sắc trước mắt và vị Nguyệt đại bác sĩ vừa chính vừa tà kia kỳ thật đều là loại người ăn nói lung tung, còn hết lần này tới lần khác là cao nhân đặc biệt miệng quạ đen đi.
Tống Tiếu Ngự quệt mặt, chống dậy tinh thần, "Vậy cậu hẳn có lý do? Không thể nào vô duyên vô cớ đã bảo Nghiêm Trạch nói dối, lúc đó tôi thấy cậu ta sợ đến không nhẹ, không giống giả vờ."
"Lý do? Vì trên người cậu ta có một loại khí tức cổ quái không nói nên lời."
"Khí tức cổ quái?"
"Ừ, hôm qua tôi gặp cậu ta, khí tức của cậu ta rất vẩn đục, hẳn là tiếp xúc với oan hồn lệ khí rất nặng."
"Theo tôi quan sát Nghiêm Trạch phẩm hạnh thuần lương, nếu chỉ bằng điểm ấy đã bảo cậu ta nói dối, vị miễn có chút, có chút——" Làm một người thầy, Trầm Dương nhịn không được biện hộ cho học sinh của mình.
"Vị miễn có chút xàm?" Huyền Huyễn sẩn cười, "Có lẽ, mỗi người đều có cái nhìn chủ quan của mình, Nghiêm Trạch là học sinh của anh, bất luận hữu ý vô ý, hoặc nhiều hoặc ít, anh sẽ hy vọng học sinh của mình là tốt, tựa như tôi không cho phép người khác nói xấu Nguyệt Vũ, đây là chuyện rất tự nhiên, theo ý tôi, Nghiêm Trạch là có chuyện, tôi tự nhiên hoài nghi cậu ta."
Tống Tiếu Ngự ngắt lời: "Giả thiết đúng như lời cậu, Nghiêm Trạch nói dối, vậy cậu ta hẳn chỉ là đồng lõa."
"Tôi vừa nãy cũng nói, tôi chỉ là hoài nghi Nghiêm Trạch không thành thực, không nói cậu ta là hung thủ, Bành Hiểu nghe được Tôn Trí gọi tên Trầm Dương, đừng quên, lúc đó Nghiêm Trạch cũng có mặt, không bài trừ khả nặng kỳ thật là Nghiêm Trạch gọi, ở tình huống đó, Bành Hiểu lẫn lộn cũng không kỳ quái. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán cá nhân tôi, thật hay giả, đó là nhiệm vụ của cảnh sát các anh, không phải trách nhiệm của tôi."
Thấy Huyền Huyễn không tính tiếp tục chủ đề này, Tống Tiếu Ngự rất thức thời câm miệng.
Huyền Huyễn kéo xuống vài sợi tơ quấn trên người Bành Hiểu, tùy thân lấy ra một cái túi màu đen, cất nó vào.
Tống Tiếu Ngự thở dài, "Hàn Vũ nói, Đỗ Minh và Tôn Trí đều chết vào bệnh tim, thế nhưng thân thể bọn họ rất tốt, không nên chết kiểu này."
"Khi một người thấy một số chuyện khó có thể tin, khiến mình cực độ sợ hãi, nhất thời không chịu nổi, chết vào bệnh tim cũng không kỳ quái." Huyền Huyễn bâng quơ.
Tống Tiếu Ngự vỗ đầu, "Nói cũng phải."
"Tôi về trước, có việc lại liên hệ."
Nhìn bóng Huyền Huyễn biến mất ở ngã quẹo thang lầu, Tống Tiếu Ngự gõ đầu, không biết có phải anh mẫn cảm không, sao anh cảm thấy Huyền Huyễn tựa hồ thoáng cái trở nên lãnh đạm, quái tai!
...
Bọn sóc chuột nhận ra sự biến hóa vi diệu của Huyền Huyễn.
Huyền đại sư hôm nay ra vẻ không có sức sống? Tuy bình thường cậu đều làm bộ lười biếng, thế nhưng rất hiếm như hôm nay —— ngô, không thế nào hài lòng.
Sóc chuột cho ra kết luận.
Thật khó được, thì ra Huyền Huyễn yêu quái cũng có lục không vui. Các tiểu động vật tụ lại rì rầm.
Tuy Huyền đại sư luôn trêu cợt chúng, thế nhưng chúng rất thích cậu, Huyền đại sư mệt mỏi khiến chúng nhìn không quen mắt, phải dỗ dành mới được.
Nguyệt Vũ tắm xong đi ra, thấy được một cảnh buồn cười, cả ổ tiểu động vật chen cạnh Huyền Huyễn, liếm tay thì liếm tay, liếm mặt thì liếm mặt, cọ cằm thì cọ cằm, cả xà điêu luôn cao ngạo cũng ngồi xổm trên lưng sô pha, thân thiết nhìn Huyền Huyễn tinh thần có chút sa sút.
Thấy Nguyệt Vũ, bọn sóc chuột rất tự giác nhường chỗ cho anh.
Nguyệt Vũ ôm Huyền Huyễn nằm trên sô pha bất đồng vào lòng, hôn đôi môi có chút lạnh lẽo, cười hỏi: "Buổi chiều ra ngoài một chuyến về đã không vui, ai chọc cậu không thoải mái?"
Huyền Huyễn gối đầu lên đùi Nguyệt Vũ, ngửa đầu nhìn anh cười đến ôn nhu, suy nghĩ một chút, hỏi: "Anh có nghĩ tôi đôi lúc thích xen vào chuyện của người khác, thậm chí tự cho là đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất