Chương 544: Quyển 12 Chương 6
Đạp Nguyệt Vũ hai cái, thấy anh sủng nịch cười nhìn mình, Huyền Huyễn ngược lại ngại ngùng đánh tiếp, oán hận bò khỏi người anh.
Nguyệt Vũ ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy, gác cằm trên vai cậu, cười hỏi: "Sao không đánh nữa?"
Huyền Huyễn liếc anh, thối mặt giận nói: "Đau lòng."
Rồi không ngừng thở dài, rất thích anh, cũng không thể đánh thật đi, bị thương, anh không thấy sao, cậu đã khó chịu, quên đi, chính như anh nói, thân thể cậu đã bị anh xem hết, không kém khi bé, nếu lúc nào đó nghĩ không công bằng, lột sạch anh xem lại là được, không sợ không cho.
Nguyệt Vũ ngẩn ra, khi hoàn hồn lại, đã nảy lên một thứ cảm xúc hạnh phúc ê ẩm, anh vô thức ôm chặt cậu.
Bị siết đến đau Huyền Huyễn dỗi: "Sao tự nhiên ôm chặt vậy, tính mưu sát chồng ư."
Đang cảm động đến ướt mắt Nguyệt Vũ cười khẽ, anh buông Huyền Huyễn ra, xoay người cậu lại, hung hăng hôn một cái lên môi, cực kỳ nghiêm túc nói: "Tiểu Nguyệt, cậu thật đáng yêu! Tôi thích cậu muốn chết!"
Nói xong, anh ôm lấy Huyền Huyễn đứng lên xoay vòng, vui vẻ cười ha hả, như một đứa bé hồn nhiên.
Bị lây nhiễm, Huyền Huyễn cũng cười rộ, thẳng tay xoa tóc Nguyệt Vũ thành một mớ bồng bông.
Tiểu hồ ly và sóc chuột ở ngoài sân thượng hiếu kỳ mà ló đầu vào, bọn Tiểu Tiểu Lục đã dậy, ghé bên rương kỳ quái nhìn, cả cún Đen ngủ như heo cũng mở mắt, hồ nghi không biết hai người vì sao mà vui vẻ.
Chuyện lớn, nhất định đã xảy ra chuyện lớn, Nguyệt Vũ cười thật ngốc, có tổn hại hình tượng cao quý lạnh lùng, Huyền đại sư thì khác, cười đến mê người, các tiểu động vật tụ lại thì thầm.
Điên một hồi, Nguyệt Vũ buông Huyền Huyễn ra, cười nói: "Tiểu Nguyệt, đã cậu chưa xem hết albums, vậy chúng ta cùng xem được không?"
Huyền Huyễn nhìn mái tóc Nguyệt Vũ bị mình xoa như ổ gà rất ư là con nít, cười gật đầu.
"Cha mẹ Tiểu Nguyệt nhất định rất thích mèo, mới thay Tiểu Nguyệt chụp nhiều ảnh có mèo như vậy."
Huyền Huyễn nâng má suy nghĩ một hồi, "Tôi không rõ lắm, lúc nhỏ bọn họ không ở bên tôi, bất quá, hẳn là rất thích mèo đi, tôi nhớ trong nhà từng nuôi một bầy."
Nguyệt Vũ nghi hoặc, "Tôi nhớ Tiểu Nguyệt từng nói cha mẹ cậu ở khi cậu mười tám mới rời đi, sao——"
Huyền Huyễn nhìn mình dùng khuôn mặt nhỏ nhắn vuốt ve một con mèo đen trong albums, bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Đại khái là ma pháp bắt đầu mất đi hiệu lực."
"Ma pháp mất đi hiệu lực, ý gì?" Nguyệt Vũ càng hồ đồ.
Huyền Huyễn chỉ đầu mình, "Tôi nghĩ ký ức bị đánh tan của tôi bắt đầu sống lại."
Nguyệt Vũ há hốc mồm, ngây người nửa ngày mới hoàn hồn lại, "Ký ức bị đánh tan? Tiểu Nguyệt là nói cha mẹ hiện tại của cậu không phải cha mẹ ruột, là cha mẹ ruột phong tỏa trí nhớ của cậu, khiến cậu coi cha mẹ hiện tại là ruột?"
Đầu ngón tay Huyền Huyễn mơn trớn mèo đen, "Hẳn là vậy."
Nguyệt Vũ đứng lên lại ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng lên, anh cẩn thận nhìn khuôn mặt y nguyên bĩnh tĩnh của Huyền Huyễn, suy nghĩ hồi lâu mới hỏi: "Tiểu Nguyệt, cậu buồn lắm sao?"
Huyền Huyễn lắc đầu, "Tuy rằng không ấn tượng, thế nhưng tôi cảm thấy bọn họ là yêu tôi, vì thế rời đi nhất định là có nỗi khổ, có lẽ giao tôi cho người khác, bọn họ càng thống khổ, vừa nghĩ vậy, tôi đã không buồn."
Nguyệt Vũ cầm tay cậu, hơn nửa ngày không thể nói nên lời, "Vậy vì sao Tiểu Nguyệt đột nhiên nhớ tới, cậu không có biểu hiện gì cả, nếu tôi không hỏi, cậu có phải sẽ không nói?"
"Không biết, có lẽ là đã tới lúc, kỳ thực cảm giác này rất kỳ quái, nhớ tới cha mẹ ruột, tôi chỉ muốn biết bọn họ hiện tại khỏe mạnh không, có thể trở về không, lại không muốn biết bọn họ vì sao giao tôi cho người khác, nếu có thể, tôi rất muốn gặp lại bọn họ, ấn tượng khi bé rất mơ hồ, tôi muốn biết bọn họ là ai, là người thế nào——" Nói đến đây, sắc mặt Huyền Huyễn bỗng nhiên cổ quái, dừng lại không nói.
Thấy cậu thần sắc khác thường, Nguyệt Vũ vội hỏi: "Sao vậy?"
Huyền Huyễn yên lặng nhìn Nguyệt Vũ, không xác định nói: "Không biết có phải nhớ lầm không, tôi nhớ, hình như mình có hai người cha?"
Nguyệt Vũ ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy, gác cằm trên vai cậu, cười hỏi: "Sao không đánh nữa?"
Huyền Huyễn liếc anh, thối mặt giận nói: "Đau lòng."
Rồi không ngừng thở dài, rất thích anh, cũng không thể đánh thật đi, bị thương, anh không thấy sao, cậu đã khó chịu, quên đi, chính như anh nói, thân thể cậu đã bị anh xem hết, không kém khi bé, nếu lúc nào đó nghĩ không công bằng, lột sạch anh xem lại là được, không sợ không cho.
Nguyệt Vũ ngẩn ra, khi hoàn hồn lại, đã nảy lên một thứ cảm xúc hạnh phúc ê ẩm, anh vô thức ôm chặt cậu.
Bị siết đến đau Huyền Huyễn dỗi: "Sao tự nhiên ôm chặt vậy, tính mưu sát chồng ư."
Đang cảm động đến ướt mắt Nguyệt Vũ cười khẽ, anh buông Huyền Huyễn ra, xoay người cậu lại, hung hăng hôn một cái lên môi, cực kỳ nghiêm túc nói: "Tiểu Nguyệt, cậu thật đáng yêu! Tôi thích cậu muốn chết!"
Nói xong, anh ôm lấy Huyền Huyễn đứng lên xoay vòng, vui vẻ cười ha hả, như một đứa bé hồn nhiên.
Bị lây nhiễm, Huyền Huyễn cũng cười rộ, thẳng tay xoa tóc Nguyệt Vũ thành một mớ bồng bông.
Tiểu hồ ly và sóc chuột ở ngoài sân thượng hiếu kỳ mà ló đầu vào, bọn Tiểu Tiểu Lục đã dậy, ghé bên rương kỳ quái nhìn, cả cún Đen ngủ như heo cũng mở mắt, hồ nghi không biết hai người vì sao mà vui vẻ.
Chuyện lớn, nhất định đã xảy ra chuyện lớn, Nguyệt Vũ cười thật ngốc, có tổn hại hình tượng cao quý lạnh lùng, Huyền đại sư thì khác, cười đến mê người, các tiểu động vật tụ lại thì thầm.
Điên một hồi, Nguyệt Vũ buông Huyền Huyễn ra, cười nói: "Tiểu Nguyệt, đã cậu chưa xem hết albums, vậy chúng ta cùng xem được không?"
Huyền Huyễn nhìn mái tóc Nguyệt Vũ bị mình xoa như ổ gà rất ư là con nít, cười gật đầu.
"Cha mẹ Tiểu Nguyệt nhất định rất thích mèo, mới thay Tiểu Nguyệt chụp nhiều ảnh có mèo như vậy."
Huyền Huyễn nâng má suy nghĩ một hồi, "Tôi không rõ lắm, lúc nhỏ bọn họ không ở bên tôi, bất quá, hẳn là rất thích mèo đi, tôi nhớ trong nhà từng nuôi một bầy."
Nguyệt Vũ nghi hoặc, "Tôi nhớ Tiểu Nguyệt từng nói cha mẹ cậu ở khi cậu mười tám mới rời đi, sao——"
Huyền Huyễn nhìn mình dùng khuôn mặt nhỏ nhắn vuốt ve một con mèo đen trong albums, bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Đại khái là ma pháp bắt đầu mất đi hiệu lực."
"Ma pháp mất đi hiệu lực, ý gì?" Nguyệt Vũ càng hồ đồ.
Huyền Huyễn chỉ đầu mình, "Tôi nghĩ ký ức bị đánh tan của tôi bắt đầu sống lại."
Nguyệt Vũ há hốc mồm, ngây người nửa ngày mới hoàn hồn lại, "Ký ức bị đánh tan? Tiểu Nguyệt là nói cha mẹ hiện tại của cậu không phải cha mẹ ruột, là cha mẹ ruột phong tỏa trí nhớ của cậu, khiến cậu coi cha mẹ hiện tại là ruột?"
Đầu ngón tay Huyền Huyễn mơn trớn mèo đen, "Hẳn là vậy."
Nguyệt Vũ đứng lên lại ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng lên, anh cẩn thận nhìn khuôn mặt y nguyên bĩnh tĩnh của Huyền Huyễn, suy nghĩ hồi lâu mới hỏi: "Tiểu Nguyệt, cậu buồn lắm sao?"
Huyền Huyễn lắc đầu, "Tuy rằng không ấn tượng, thế nhưng tôi cảm thấy bọn họ là yêu tôi, vì thế rời đi nhất định là có nỗi khổ, có lẽ giao tôi cho người khác, bọn họ càng thống khổ, vừa nghĩ vậy, tôi đã không buồn."
Nguyệt Vũ cầm tay cậu, hơn nửa ngày không thể nói nên lời, "Vậy vì sao Tiểu Nguyệt đột nhiên nhớ tới, cậu không có biểu hiện gì cả, nếu tôi không hỏi, cậu có phải sẽ không nói?"
"Không biết, có lẽ là đã tới lúc, kỳ thực cảm giác này rất kỳ quái, nhớ tới cha mẹ ruột, tôi chỉ muốn biết bọn họ hiện tại khỏe mạnh không, có thể trở về không, lại không muốn biết bọn họ vì sao giao tôi cho người khác, nếu có thể, tôi rất muốn gặp lại bọn họ, ấn tượng khi bé rất mơ hồ, tôi muốn biết bọn họ là ai, là người thế nào——" Nói đến đây, sắc mặt Huyền Huyễn bỗng nhiên cổ quái, dừng lại không nói.
Thấy cậu thần sắc khác thường, Nguyệt Vũ vội hỏi: "Sao vậy?"
Huyền Huyễn yên lặng nhìn Nguyệt Vũ, không xác định nói: "Không biết có phải nhớ lầm không, tôi nhớ, hình như mình có hai người cha?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất