Chương 558: Quyển 12 Chương 20
Miêu Mộ Linh không phủ nhận, cũng không thấy xấu hổ, anh sờ mặt mình, "Rất rõ ràng sao?"
"Cực kỳ rõ ràng, viết hết trên mặt."
Đương nhiên, Nguyệt Vũ là khoa trương, anh và Miêu Mộ Linh là anh em, tính tình đối phương thế nào cũng rõ mồn một, nếu không phải nhận ra Nhị ca như có một loại cảm tình vi diệu với Vu Diêu, lúc nãy anh sẽ không dễ dàng bỏ qua, chí ít phải khiến Vu Diêu thử cảm giác mấy ngày làm người mù.
Nguyệt Vũ khoát ngón tay lên cổ tay Miêu Mộ Linh, lại mở mí mắt kiểm tra một hồi, do dự.
Miêu Lan lo lắng mắt Miêu Mộ Linh, vội hỏi: "Thiếu gia, mắt Nhị thiếu gia có thể chữa không?"
Miêu Mộ Linh cười hai tiếng, "Miêu Lan, tiểu đệ bao thuở khiến chúng ta thất vọng."
"Cũng phải, thiếu gia không ai sánh bằng." Miêu Lan nghiêm túc gật đầu.
Nguyệt Vũ không dao độngg, "Nịnh nọt cũng vô dụng, mắt này em có thể chữa, thế nhưng giờ không làm, chờ Đại ca thấy bộ dáng chật vật của anh, thấy anh đáng đồng tình, gật đầu, em sẽ giúp anh."
"Tam Nhi, em giỡn đi?" Miêu Mộ Linh ngu người.
Dựa theo phong cách hành sự của Miêu Mộ Thanh, thật sẽ diệt Vu gia, Vu Diêu đầu gỗ đối Vu gia trung tâm canh cánh, nếu Vu gia hủy trong tay Đại ca, há không phải khiến tình lộ vốn gồ ghề của anh thêm nhấp nhô?
Nguyệt Vũ mí mắt không nâng, "Tự nhiên là thật, dù sao đã mù mấy ngày, mù thêm một thời gian có sao đâu, anh chịu được."
Miêu Mộ Linh câm miệng, đối với tiểu đệ anh chỉ đành bó tay, tiểu đệ nói không làm, ai cũng không thay đổi được, cho dù người đó là bà ngoại, bà ngoại không nhận rõ điểm này, mới khiến tiểu đệ sinh ra ý nghĩ trốn nhà, cả cổ tế mấy năm này cũng không tham gia.
Miêu Lan nhìn hai vị thiếu gia, có chút sốt ruột, ông hoàn toàn không nắm chắc thuyết phục Nguyệt Vũ, thế nhưng ông biết một người có thể——
"Huyền thiếu gia," Miêu Lan gọi một tiếng, dưới ánh mắt "tàn bạo" của Nguyệt Vũ kéo dũng khí: "Có thể phiền cậu nhờ thiếu gia trước chữa mắt cho Nhị thiếu gia được không?"
Lo lắng Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ Huyền Huyễn vốn định xem bói lần nữa lấy cầu an tâm, nghe Miêu Lan nói vậy, ngạc nhiên: "Vì sao nhờ tôi nói với anh ta?"
"Vì thiếu gia nghe cậu, không nghe Nhị thiếu gia, càng không nghe tôi." Miêu Lan thành thật đáp.
Miêu Mộ Linh nghe, xong nhất thời tinh thần, nóng bỏng nói: "Tiểu Huyền, giúp đi giúp đi giúp đi, tôi không sợ gì, chỉ sợ tối, mấy ngày nay đã quá sức, bảo tôi sống trong bóng tối nữa, tôi sẽ chết."
Nguyệt Vũ kéo Miêu Mộ Linh mượn cơ hội cọ tới cạnh Huyền Huyễn, "Tiểu Nguyệt sẽ không nghe anh."
Huyền Huyễn nhìn Miêu Mộ Linh không quan tâm Nguyệt Vũ ngăn cản cố dán về phía mình, cảm thấy người anh này của Nguyệt Vũ rất thú vị, vừa kéo ghế ngồi xuống, vừa không nâng đầu nói: "Tuy không biết mắt anh vì sao mù, cũng không biết anh có nguyên nhân khó xử gì không thể nói cho Nguyệt Vũ, bất quá, anh nên hiểu Nguyệt Vũ chỉ là quan tâm anh, anh vốn cho rằng Miêu Mộ Thanh sẽ tới, nói rõ anh hi vọng có người giúp, đã là cần chúng tôi giúp, vì sao nói không cho chúng tôi lý do, nếu không chúng tôi không biết hỗ trợ thế nào, hay nói anh chỉ tin Đại ca, không tin Nguyệt Vũ? Anh thích Vu Diêu, mà rõ ràng Vu Diêu hiện tại không thích anh, thậm chí hận không thể giết anh, lẽ nào anh không định bắt cóc anh ta? Định thì kể lại đầu đuôi sự việc cho chúng tôi nghe." Nói đến đây, Huyền Huyễn ngẩng đầu cười xán lạn, "Anh nói, tôi cam đoan bảo Nguyệt Vũ chữa cho anh, không cần sống những ngày của người mù, ngẫm lại đi, rất có lời, còn do dự gì."
Huyền Huyễn nói xong, đến phiên Miêu Mộ Linh câm họng, nửa ngày, ủ rũ hỏi Miêu Lan: "Miêu Lan, ông nói, đây rốt cuộc là ai, mắng người, còn lợi hại hơn Miêu Đại, hoàn toàn không có đường cãi."
Nguyệt Vũ đắc ý, "Tiểu Nguyệt là bảo bảo nhà em, người sẽ cùng em bạch đầu giai lão, tuyệt đối tốt hơn Vu Diêu anh thích trăm nghìn lần."
Huyền Huyễn đá, "Bảo bảo cái đầu anh, cút sang bên, đừng ở đây buồn nôn."
Miêu Mộ Linh cười khẽ, thật không ngờ, tiểu đệ sẽ toàn tâm toàn ý thích một người, đã từng, anh và Đại ca cho rằng tiểu đệ vô dục vô cầu, đối ai cũng không nhiệt tâm này tuyệt không có ngày đặt một người vào lòng, thế nhưng hiện tại tiểu đệ không chỉ có người thích, còn thích ngoài dự liệu, bất quá, anh càng không ngờ mình sẽ thích đầu gỗ như Vu Diêu, cảm tình thật là một chút cũng không do người, không biết Tiểu Nguyệt trong miệng tiểu đệ rốt cuộc là người thế nào, dĩ nhiên khiến tiểu đệ không đeo mặt nạ, chân thật mà sống...
"Nhị ca, mắt anh rốt cuộc thế nào? Đại tế ti của Vu gia là anh giết?" Nói không quản là gạt người, Nguyệt Vũ kỳ thật rất quan tâm Miêu Mộ Linh.
Miêu Mộ Linh trầm mặc một hồi, lắc đầu, "Không phải anh, là Vu Diêu."
"Cực kỳ rõ ràng, viết hết trên mặt."
Đương nhiên, Nguyệt Vũ là khoa trương, anh và Miêu Mộ Linh là anh em, tính tình đối phương thế nào cũng rõ mồn một, nếu không phải nhận ra Nhị ca như có một loại cảm tình vi diệu với Vu Diêu, lúc nãy anh sẽ không dễ dàng bỏ qua, chí ít phải khiến Vu Diêu thử cảm giác mấy ngày làm người mù.
Nguyệt Vũ khoát ngón tay lên cổ tay Miêu Mộ Linh, lại mở mí mắt kiểm tra một hồi, do dự.
Miêu Lan lo lắng mắt Miêu Mộ Linh, vội hỏi: "Thiếu gia, mắt Nhị thiếu gia có thể chữa không?"
Miêu Mộ Linh cười hai tiếng, "Miêu Lan, tiểu đệ bao thuở khiến chúng ta thất vọng."
"Cũng phải, thiếu gia không ai sánh bằng." Miêu Lan nghiêm túc gật đầu.
Nguyệt Vũ không dao độngg, "Nịnh nọt cũng vô dụng, mắt này em có thể chữa, thế nhưng giờ không làm, chờ Đại ca thấy bộ dáng chật vật của anh, thấy anh đáng đồng tình, gật đầu, em sẽ giúp anh."
"Tam Nhi, em giỡn đi?" Miêu Mộ Linh ngu người.
Dựa theo phong cách hành sự của Miêu Mộ Thanh, thật sẽ diệt Vu gia, Vu Diêu đầu gỗ đối Vu gia trung tâm canh cánh, nếu Vu gia hủy trong tay Đại ca, há không phải khiến tình lộ vốn gồ ghề của anh thêm nhấp nhô?
Nguyệt Vũ mí mắt không nâng, "Tự nhiên là thật, dù sao đã mù mấy ngày, mù thêm một thời gian có sao đâu, anh chịu được."
Miêu Mộ Linh câm miệng, đối với tiểu đệ anh chỉ đành bó tay, tiểu đệ nói không làm, ai cũng không thay đổi được, cho dù người đó là bà ngoại, bà ngoại không nhận rõ điểm này, mới khiến tiểu đệ sinh ra ý nghĩ trốn nhà, cả cổ tế mấy năm này cũng không tham gia.
Miêu Lan nhìn hai vị thiếu gia, có chút sốt ruột, ông hoàn toàn không nắm chắc thuyết phục Nguyệt Vũ, thế nhưng ông biết một người có thể——
"Huyền thiếu gia," Miêu Lan gọi một tiếng, dưới ánh mắt "tàn bạo" của Nguyệt Vũ kéo dũng khí: "Có thể phiền cậu nhờ thiếu gia trước chữa mắt cho Nhị thiếu gia được không?"
Lo lắng Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ Huyền Huyễn vốn định xem bói lần nữa lấy cầu an tâm, nghe Miêu Lan nói vậy, ngạc nhiên: "Vì sao nhờ tôi nói với anh ta?"
"Vì thiếu gia nghe cậu, không nghe Nhị thiếu gia, càng không nghe tôi." Miêu Lan thành thật đáp.
Miêu Mộ Linh nghe, xong nhất thời tinh thần, nóng bỏng nói: "Tiểu Huyền, giúp đi giúp đi giúp đi, tôi không sợ gì, chỉ sợ tối, mấy ngày nay đã quá sức, bảo tôi sống trong bóng tối nữa, tôi sẽ chết."
Nguyệt Vũ kéo Miêu Mộ Linh mượn cơ hội cọ tới cạnh Huyền Huyễn, "Tiểu Nguyệt sẽ không nghe anh."
Huyền Huyễn nhìn Miêu Mộ Linh không quan tâm Nguyệt Vũ ngăn cản cố dán về phía mình, cảm thấy người anh này của Nguyệt Vũ rất thú vị, vừa kéo ghế ngồi xuống, vừa không nâng đầu nói: "Tuy không biết mắt anh vì sao mù, cũng không biết anh có nguyên nhân khó xử gì không thể nói cho Nguyệt Vũ, bất quá, anh nên hiểu Nguyệt Vũ chỉ là quan tâm anh, anh vốn cho rằng Miêu Mộ Thanh sẽ tới, nói rõ anh hi vọng có người giúp, đã là cần chúng tôi giúp, vì sao nói không cho chúng tôi lý do, nếu không chúng tôi không biết hỗ trợ thế nào, hay nói anh chỉ tin Đại ca, không tin Nguyệt Vũ? Anh thích Vu Diêu, mà rõ ràng Vu Diêu hiện tại không thích anh, thậm chí hận không thể giết anh, lẽ nào anh không định bắt cóc anh ta? Định thì kể lại đầu đuôi sự việc cho chúng tôi nghe." Nói đến đây, Huyền Huyễn ngẩng đầu cười xán lạn, "Anh nói, tôi cam đoan bảo Nguyệt Vũ chữa cho anh, không cần sống những ngày của người mù, ngẫm lại đi, rất có lời, còn do dự gì."
Huyền Huyễn nói xong, đến phiên Miêu Mộ Linh câm họng, nửa ngày, ủ rũ hỏi Miêu Lan: "Miêu Lan, ông nói, đây rốt cuộc là ai, mắng người, còn lợi hại hơn Miêu Đại, hoàn toàn không có đường cãi."
Nguyệt Vũ đắc ý, "Tiểu Nguyệt là bảo bảo nhà em, người sẽ cùng em bạch đầu giai lão, tuyệt đối tốt hơn Vu Diêu anh thích trăm nghìn lần."
Huyền Huyễn đá, "Bảo bảo cái đầu anh, cút sang bên, đừng ở đây buồn nôn."
Miêu Mộ Linh cười khẽ, thật không ngờ, tiểu đệ sẽ toàn tâm toàn ý thích một người, đã từng, anh và Đại ca cho rằng tiểu đệ vô dục vô cầu, đối ai cũng không nhiệt tâm này tuyệt không có ngày đặt một người vào lòng, thế nhưng hiện tại tiểu đệ không chỉ có người thích, còn thích ngoài dự liệu, bất quá, anh càng không ngờ mình sẽ thích đầu gỗ như Vu Diêu, cảm tình thật là một chút cũng không do người, không biết Tiểu Nguyệt trong miệng tiểu đệ rốt cuộc là người thế nào, dĩ nhiên khiến tiểu đệ không đeo mặt nạ, chân thật mà sống...
"Nhị ca, mắt anh rốt cuộc thế nào? Đại tế ti của Vu gia là anh giết?" Nói không quản là gạt người, Nguyệt Vũ kỳ thật rất quan tâm Miêu Mộ Linh.
Miêu Mộ Linh trầm mặc một hồi, lắc đầu, "Không phải anh, là Vu Diêu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất