Chương 576: Quyển 12 Chương 38
Cậu hút thuốc?
Chợt nghe câu này, Miêu Mộ Linh sững sờ, anh nhíu mày, thầm nghĩ: Đây là vấn đề gì? Hút thuốc thì sao, khó không phải cậu muốn quản tôi?
Sững sờ một hồi, Miêu Mộ Linh đáp: "Phải, tôi hút thuốc, đàn ông hút thuốc là rất bình thường, tuy rằng tôi không thường hút."
Nói xong, Miêu Mộ Linh hận không thể tát mình mấy cái, nếu nói Vu Diêu hỏi rất ngu, vậy anh trả lời càng đủ ngu, được, ngu như nhau.
Vu Diêu cũng sững sờ, rủ mắt nhìn đầu ngón chân không nói.
Miêu Mộ Linh phiền táo, cậu tới tìm tôi, lại không nói lời nào, đây là ý gì, tính, cũng không biết có phải đời trước nợ cậu không, "Tìm tôi có việc gì?" Miêu Mộ Linh chủ động hỏi.
"Có thể, có thể——" Vu Diêu lắp bắp, anh thuở nhỏ tang phụ, bất kể là Vu Thanh Hòe hay là Đại tế ti Vu Chân Phái đều đối anh như con ruột, anh không thể nhìn Vu Thanh Hòe nửa sống nửa chết, cảm giác ấy đối Vu Diêu mà nói, như là nhìn cha mình chịu khổ, tuy rằng Vu Thanh Hòe cuồng vọng vô lễ trước, thế nhưng Vu Diêu không thấy có gì sai.
"Có thể giải cổ trên người Đại tộc trưởng không." Vu Diêu cuối cùng vẫn nói ra.
Quả nhiên là vì Vu gia, Miêu Mộ Linh tự giễu khả năng tiên tri của mình.
Anh dựa vào tường, rút một hơi, "Cậu nhờ lầm người, cổ của tiểu đệ ngoại trừ chính nó không ai có thể giải."
Vu Diêu cũng biết mình nên nhờ Nguyệt Vũ, thế nhưng anh đầu tiên nghĩ tới lại là Miêu Mộ Linh, đối với Miêu Mộ Linh, anh có thể tự nhiên mà nói ra lời nhờ vả, đặc biệt khi chỉ có hai người, vì anh cảm thấy Miêu Mộ Linh khác biệt, về phần khác gì, anh không thể nói rõ.
"Hai người là anh em, một câu của cậu hơn mười câu của tôi."
"Ý cậu là cầu tôi?"
Sững sờ một hồi, Vu Diêu thấp giọng nói: "Phải, tôi cầu cậu, xin cậu giúp tôi."
Nhìn chằm chằm nhánh cổ tuyết trắng Vu Diêu cúi đầu lộ ra, Miêu Mộ Linh bỗng nhiên rất muốn biết vì Vu gia Vu Diêu có thể làm đến nước nào?
Miêu Mộ Linh ném điếu thuốc xuống đất, duỗi chân dụi nát, lạnh nhạt nói: "Được, tôi có thể đáp ứng cậu."
Vu Diêu đại hỉ.
"Thế nhưng có điều kiện." Miêu Mộ Linh nâng cằm Vu Diêu, môi nhẹ nhàng lau qua môi Vu Diêu, "Nếu cậu nguyện ý tối nay cùng tôi, tôi sẽ khiến tiểu đệ giải cổ của Vu Thanh Hòe, sao hả?"
Ấm áp trên môi truyền tới khiến đôi ngươi Vu Diêu trợn tròn, trong đầu trống rỗng.
Tay Miêu Mộ Linh vuốt ve đường nét khuôn mặt Vu Diêu, chậm rãi chờ anh phản ứng.
Vu Diêu xưa nay chưa từng bị hôn, Miêu Mộ Linh chạm vào và cầm thú Vu Tòng An chạm vào là cực đoan tuyệt đối khác biệt, cảm giác Vu Tòng An cho anh là buồn nôn, mà Miêu Mộ Linh lại nói không nên lời, chí ít anh không ghét, nhưng mà cũng không thể nói rõ là thích, anh không rõ, không rõ thân mật Miêu Mộ Linh dành cho mình từ đâu mà tới, cũng không biết phải đối mặt với Miêu Mộ Linh xa lạ như vậy thế nào, trong lúc nhất thời anh chỉ có thể là dại ra nhìn.
Miêu Mộ Linh buông tay, "Nếu cậu không nguyện ý thì về đi."
Thần trí Vu Diêu cuối cùng kéo về, lắp bắp hỏi: "Cậu, cậu vừa nói gì?"
Miêu Mộ Linh nhìn vào mắt anh, "Cùng tôi một đêm, tôi bảo tiểu đệ tha cho Vu Thanh Hòe."
"Cùng thế nào?" Lãnh tĩnh xuống Vu Diêu rốt cuộc lưu loát.
Miêu Mộ Linh vốn định ngoan tâm nói "Để tôi làm cậu.", thế nhưng anh biết trải qua lần đó của Vu Tòng An, Vu Diêu đối việc này có một loại sợ hãi không nói nên lời, chỉ sợ nói ra rồi, thiện cảm cận tồn Vu Diêu dành cho anh sẽ không sót lại gì.
"Ý là, để tôi ôm ngủ một đêm."
"Chỉ là ôm ngủ không làm gì khác?" Vu Diêu xác nhận.
"Ừ."
Vu Diêu cắn răng, "Được, hy vọng cậu giữ lời."
Thấy Vu Diêu đáp ứng, Miêu Mộ Linh ngược lại hối hận, anh làm chi tốt với cậu vậy, cậu sẽ không cảm kích, trong đầu toàn là Vu gia, anh nên lăn qua lăn lại cậu đến chết, xem cậu còn dám chỉ biết Vu gia nữa không! Tức chết anh!
"Thế thì tốt!" Miêu Mộ Linh thối mặt quay người vào nhà.
Nhận ra lửa giận của Miêu Mộ Linh, Vu Diêu ủy khuất, anh đã đáp ứng điều kiện của Miêu Mộ Linh, Miêu Mộ Linh còn gì không thoả mãn, nếu không phải vì Đại tộc trưởng——
Vu Diêu dừng lại, ngỡ ngàng.
Anh thật là vì Đại tộc trưởng sao, hay là vì nghĩ tới Miêu Mộ Linh chung quy sẽ rời khỏi Vu gia, hai người đời này đại khái không còn gặp lại nên mới đáp ứng, để có thể ở bên cậu ta thêm một thời gian, là vậy sao?
Nguyên nhân sâu nhất, Vu Diêu không dám ngẫm lại, anh sợ mình nhận được là điều khiến mình sợ hãi, thì ra anh dĩ nhiên không muốn Miêu Mộ Linh rời đi.
...
Chợt nghe câu này, Miêu Mộ Linh sững sờ, anh nhíu mày, thầm nghĩ: Đây là vấn đề gì? Hút thuốc thì sao, khó không phải cậu muốn quản tôi?
Sững sờ một hồi, Miêu Mộ Linh đáp: "Phải, tôi hút thuốc, đàn ông hút thuốc là rất bình thường, tuy rằng tôi không thường hút."
Nói xong, Miêu Mộ Linh hận không thể tát mình mấy cái, nếu nói Vu Diêu hỏi rất ngu, vậy anh trả lời càng đủ ngu, được, ngu như nhau.
Vu Diêu cũng sững sờ, rủ mắt nhìn đầu ngón chân không nói.
Miêu Mộ Linh phiền táo, cậu tới tìm tôi, lại không nói lời nào, đây là ý gì, tính, cũng không biết có phải đời trước nợ cậu không, "Tìm tôi có việc gì?" Miêu Mộ Linh chủ động hỏi.
"Có thể, có thể——" Vu Diêu lắp bắp, anh thuở nhỏ tang phụ, bất kể là Vu Thanh Hòe hay là Đại tế ti Vu Chân Phái đều đối anh như con ruột, anh không thể nhìn Vu Thanh Hòe nửa sống nửa chết, cảm giác ấy đối Vu Diêu mà nói, như là nhìn cha mình chịu khổ, tuy rằng Vu Thanh Hòe cuồng vọng vô lễ trước, thế nhưng Vu Diêu không thấy có gì sai.
"Có thể giải cổ trên người Đại tộc trưởng không." Vu Diêu cuối cùng vẫn nói ra.
Quả nhiên là vì Vu gia, Miêu Mộ Linh tự giễu khả năng tiên tri của mình.
Anh dựa vào tường, rút một hơi, "Cậu nhờ lầm người, cổ của tiểu đệ ngoại trừ chính nó không ai có thể giải."
Vu Diêu cũng biết mình nên nhờ Nguyệt Vũ, thế nhưng anh đầu tiên nghĩ tới lại là Miêu Mộ Linh, đối với Miêu Mộ Linh, anh có thể tự nhiên mà nói ra lời nhờ vả, đặc biệt khi chỉ có hai người, vì anh cảm thấy Miêu Mộ Linh khác biệt, về phần khác gì, anh không thể nói rõ.
"Hai người là anh em, một câu của cậu hơn mười câu của tôi."
"Ý cậu là cầu tôi?"
Sững sờ một hồi, Vu Diêu thấp giọng nói: "Phải, tôi cầu cậu, xin cậu giúp tôi."
Nhìn chằm chằm nhánh cổ tuyết trắng Vu Diêu cúi đầu lộ ra, Miêu Mộ Linh bỗng nhiên rất muốn biết vì Vu gia Vu Diêu có thể làm đến nước nào?
Miêu Mộ Linh ném điếu thuốc xuống đất, duỗi chân dụi nát, lạnh nhạt nói: "Được, tôi có thể đáp ứng cậu."
Vu Diêu đại hỉ.
"Thế nhưng có điều kiện." Miêu Mộ Linh nâng cằm Vu Diêu, môi nhẹ nhàng lau qua môi Vu Diêu, "Nếu cậu nguyện ý tối nay cùng tôi, tôi sẽ khiến tiểu đệ giải cổ của Vu Thanh Hòe, sao hả?"
Ấm áp trên môi truyền tới khiến đôi ngươi Vu Diêu trợn tròn, trong đầu trống rỗng.
Tay Miêu Mộ Linh vuốt ve đường nét khuôn mặt Vu Diêu, chậm rãi chờ anh phản ứng.
Vu Diêu xưa nay chưa từng bị hôn, Miêu Mộ Linh chạm vào và cầm thú Vu Tòng An chạm vào là cực đoan tuyệt đối khác biệt, cảm giác Vu Tòng An cho anh là buồn nôn, mà Miêu Mộ Linh lại nói không nên lời, chí ít anh không ghét, nhưng mà cũng không thể nói rõ là thích, anh không rõ, không rõ thân mật Miêu Mộ Linh dành cho mình từ đâu mà tới, cũng không biết phải đối mặt với Miêu Mộ Linh xa lạ như vậy thế nào, trong lúc nhất thời anh chỉ có thể là dại ra nhìn.
Miêu Mộ Linh buông tay, "Nếu cậu không nguyện ý thì về đi."
Thần trí Vu Diêu cuối cùng kéo về, lắp bắp hỏi: "Cậu, cậu vừa nói gì?"
Miêu Mộ Linh nhìn vào mắt anh, "Cùng tôi một đêm, tôi bảo tiểu đệ tha cho Vu Thanh Hòe."
"Cùng thế nào?" Lãnh tĩnh xuống Vu Diêu rốt cuộc lưu loát.
Miêu Mộ Linh vốn định ngoan tâm nói "Để tôi làm cậu.", thế nhưng anh biết trải qua lần đó của Vu Tòng An, Vu Diêu đối việc này có một loại sợ hãi không nói nên lời, chỉ sợ nói ra rồi, thiện cảm cận tồn Vu Diêu dành cho anh sẽ không sót lại gì.
"Ý là, để tôi ôm ngủ một đêm."
"Chỉ là ôm ngủ không làm gì khác?" Vu Diêu xác nhận.
"Ừ."
Vu Diêu cắn răng, "Được, hy vọng cậu giữ lời."
Thấy Vu Diêu đáp ứng, Miêu Mộ Linh ngược lại hối hận, anh làm chi tốt với cậu vậy, cậu sẽ không cảm kích, trong đầu toàn là Vu gia, anh nên lăn qua lăn lại cậu đến chết, xem cậu còn dám chỉ biết Vu gia nữa không! Tức chết anh!
"Thế thì tốt!" Miêu Mộ Linh thối mặt quay người vào nhà.
Nhận ra lửa giận của Miêu Mộ Linh, Vu Diêu ủy khuất, anh đã đáp ứng điều kiện của Miêu Mộ Linh, Miêu Mộ Linh còn gì không thoả mãn, nếu không phải vì Đại tộc trưởng——
Vu Diêu dừng lại, ngỡ ngàng.
Anh thật là vì Đại tộc trưởng sao, hay là vì nghĩ tới Miêu Mộ Linh chung quy sẽ rời khỏi Vu gia, hai người đời này đại khái không còn gặp lại nên mới đáp ứng, để có thể ở bên cậu ta thêm một thời gian, là vậy sao?
Nguyên nhân sâu nhất, Vu Diêu không dám ngẫm lại, anh sợ mình nhận được là điều khiến mình sợ hãi, thì ra anh dĩ nhiên không muốn Miêu Mộ Linh rời đi.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất