Chương 580: Quyển 12 Chương 42
Nguyệt Vũ cứ thế tùy ý đứng, trên mặt mang theo nụ cười, "Nếu như Vu Thanh Hòe là tôi giết, các vị cho rằng tôi sẽ cho các vị cơ hội kêu gào?"
Bọn Vu Nguyên mặt như màu đất, một câu không nói nên lời.
Nguyệt Vũ thanh thản xuống thềm, bọn Vu Quân không tự chủ được lui ra sau một bước.
"Các vị dẫn nhiều người như vậy tới, cầm xăng, đuốc, tính thiêu chết chúng tôi sao? Thật là đủ quang minh lỗi lạc, cứ việc thiêu đi, tôi ngược lại muốn xem là động tác các vị nhanh, hay động tác tôi nhanh, tôi không giết người không có nghĩa là tôi không biết, ở đây có bao nhiêu người tôi có thể cho các vị nếm thử bấy nhiêu cách chết, tuyệt đối không lặp lại, các vị đủ càn rỡ thì cứ việc thử, nhất định không để các vị thất vọng."
Nguyệt Vũ thu hồi nụ cười, thần tình hờ hững, đáy mắt kéo lên ớn lạnh khiếp người.
Bọn Vu Nguyên khiếp đảm, bọn họ tuy không muốn tin, nhưng mà thi thể Vu Thanh Hòe biến mất trong nháy mắt là sự thật không thể gạt bỏ, mãi đến lúc này, người của Vu gia mới sợ hãi, mới ý thức được bọn họ đắc tội người không nên đắc tội, thanh niên tuấn nhã trước mắt như Tu La Địa Ngục, người ở đây, trong đôi mắt thâm trầm ủ đậm tiêu điều kia, bất quá là một đám kiến hôi, anh chủ tể sinh tử của bọn họ, mỗi câu anh nói tuyệt đối không phải vui đùa, bọn họ không nghi ngờ, thanh niên hệt như Thần chi lại như Tu La này điều khiển sinh tử của bọn họ, bọn họ còn sống, bất quá là vì anh không muốn giết...
Nhận ra này khiến bọn Vu Nguyên không còn kiêu ngạo, thậm chí bắt đầu sợ hãi, bọn họ không thể giữ người này ở đây, đó là một uy hiếp, uy hiếp tính mạng của bọn họ. Bọn họ đã không muốn truy cứu cái chết của Vu Chân Phái và Vu Thanh Hòe, đứng trước tử vong, bọn họ đầu tiên nghĩ tới là an nguy của mình, cho dù bọn họ muốn truy cứu, tình này cảnh này, cũng không có năng lực ấy.
Vu Nguyên và Vu Quân nhìn nhau, đều có chủ ý.
"Không quản tộc trưởng có phải Miêu gia giết không, nhưng ít ra là cậu gián tiếp hại chết, nếu không phải trúng cổ của cậu, tộc trưởng sẽ không thành phế nhân, cũng không mặc người xâm lược, Vu gia chúng tôi không chào đón các vị, lập tức rời đi!" Vu Nguyên lạnh lùng nói.
Nguyệt Vũ không để lời ông vào lòng, lãnh phúng: "Miêu gia chúng tôi là mấy người có thể một câu gọi tới thì tới, đuổi đi thì đi sao?"
"Cậu!" Vu Nguyên nghẹn lời, nếu không phải băn khoăn thủ đoạn của Nguyệt Vũ, ông sao phải nén giận, ông xưa nay chưa từng khom lưng khuỵu gối.
Vu Tân Tử vẫn nhìn Vu Diêu cuộn mình dưới bàn, nhìn Miêu Mộ Linh ôm Vu Diêu ra mềm giọng an ủi, nhìn Vu Diêu ỷ lại ôm Miêu Mộ Linh, bàn tay gã cầm trường kiếm siết chặt, đáy mắt hiện lên sát khí.
"Người của Miêu gia không thể đi!" Vu Tân Tử thái độ cứng rắn.
"Cậu có bản lĩnh giữ lại sao?" Vu Quân trào phúng hỏi.
"Chuyện của tộc trưởng và Đại tế ti không thể bỏ qua, các vị thả người đi, há không phải bảo Đại tế ti và tộc trưởng uổng mạng?!" Vu Tân Tử lạnh lùng thốt lên, "Vu gia không phải chỉ có hai vị, ý của các vị không đại biểu cho cả tộc Vu thị."
Đệ tử Vu thị hai mặt nhìn nhau, tuy rằng không nói, thế nhưng thần tình đều đứng về phía Vu Tân Tử.
Vu Quân bị mất mặt dị thường phẫn nộ, "Ở đây không tới phiên mày nói chuyện!"
"Ở đây ai cũng có quyền lên tiếng, Vu gia chúng ta tuy kém Miêu gia, thế nhưng không phải loại người sợ chết, hai vị không xứng làm Vu gia tế ti!" Vu Tân Tử khí thế bức người.
Bị Vu Tân Tử công nhiên khiêu chiến địa vị, Vu Nguyên và Vu Quân hầu như tức lệch mũi.
"Mày bất quá là nghiệt chủng Vu Phi Hà bị người cường bạo sinh ra, đừng cho rằng mày có thể làm chủ Vu gia, mày không đủ tư cách!" Vu Nguyên chỉ mũi Vu Tân Tử mắng to.
Vu Tân Tử không thấy gì cả, tựa hồ Vu Nguyên mắng không phải gã, "Ta họ Vu, trên người có máu của Vu gia, này đã đủ rồi."
"Phản rồi, phản rồi——" Tìm không được lý do để cãi Vu Nguyên nổi trận lôi đình.
Nguyệt Vũ mắt lạnh nhìn bọn họ đấu tranh nội bộ, những kẻ này sống hay chết anh không quan tâm, bọn họ tự giết lẫn nhau càng tốt, có thể bớt đi không ít phiền phức.
Đứng sau lưng anh Huyền Huyễn tìm khắp đoàn người, xảy ra chuyện như vậy vì sao không thấy Vu Điệp Bình và Vu Tòng An? Vu Thanh Hòe là cha bọn họ, bọn họ không lý nào không quan tâm, vậy vì sao không xuất hiện? Bọn họ đi đâu?
...
Bọn Vu Nguyên mặt như màu đất, một câu không nói nên lời.
Nguyệt Vũ thanh thản xuống thềm, bọn Vu Quân không tự chủ được lui ra sau một bước.
"Các vị dẫn nhiều người như vậy tới, cầm xăng, đuốc, tính thiêu chết chúng tôi sao? Thật là đủ quang minh lỗi lạc, cứ việc thiêu đi, tôi ngược lại muốn xem là động tác các vị nhanh, hay động tác tôi nhanh, tôi không giết người không có nghĩa là tôi không biết, ở đây có bao nhiêu người tôi có thể cho các vị nếm thử bấy nhiêu cách chết, tuyệt đối không lặp lại, các vị đủ càn rỡ thì cứ việc thử, nhất định không để các vị thất vọng."
Nguyệt Vũ thu hồi nụ cười, thần tình hờ hững, đáy mắt kéo lên ớn lạnh khiếp người.
Bọn Vu Nguyên khiếp đảm, bọn họ tuy không muốn tin, nhưng mà thi thể Vu Thanh Hòe biến mất trong nháy mắt là sự thật không thể gạt bỏ, mãi đến lúc này, người của Vu gia mới sợ hãi, mới ý thức được bọn họ đắc tội người không nên đắc tội, thanh niên tuấn nhã trước mắt như Tu La Địa Ngục, người ở đây, trong đôi mắt thâm trầm ủ đậm tiêu điều kia, bất quá là một đám kiến hôi, anh chủ tể sinh tử của bọn họ, mỗi câu anh nói tuyệt đối không phải vui đùa, bọn họ không nghi ngờ, thanh niên hệt như Thần chi lại như Tu La này điều khiển sinh tử của bọn họ, bọn họ còn sống, bất quá là vì anh không muốn giết...
Nhận ra này khiến bọn Vu Nguyên không còn kiêu ngạo, thậm chí bắt đầu sợ hãi, bọn họ không thể giữ người này ở đây, đó là một uy hiếp, uy hiếp tính mạng của bọn họ. Bọn họ đã không muốn truy cứu cái chết của Vu Chân Phái và Vu Thanh Hòe, đứng trước tử vong, bọn họ đầu tiên nghĩ tới là an nguy của mình, cho dù bọn họ muốn truy cứu, tình này cảnh này, cũng không có năng lực ấy.
Vu Nguyên và Vu Quân nhìn nhau, đều có chủ ý.
"Không quản tộc trưởng có phải Miêu gia giết không, nhưng ít ra là cậu gián tiếp hại chết, nếu không phải trúng cổ của cậu, tộc trưởng sẽ không thành phế nhân, cũng không mặc người xâm lược, Vu gia chúng tôi không chào đón các vị, lập tức rời đi!" Vu Nguyên lạnh lùng nói.
Nguyệt Vũ không để lời ông vào lòng, lãnh phúng: "Miêu gia chúng tôi là mấy người có thể một câu gọi tới thì tới, đuổi đi thì đi sao?"
"Cậu!" Vu Nguyên nghẹn lời, nếu không phải băn khoăn thủ đoạn của Nguyệt Vũ, ông sao phải nén giận, ông xưa nay chưa từng khom lưng khuỵu gối.
Vu Tân Tử vẫn nhìn Vu Diêu cuộn mình dưới bàn, nhìn Miêu Mộ Linh ôm Vu Diêu ra mềm giọng an ủi, nhìn Vu Diêu ỷ lại ôm Miêu Mộ Linh, bàn tay gã cầm trường kiếm siết chặt, đáy mắt hiện lên sát khí.
"Người của Miêu gia không thể đi!" Vu Tân Tử thái độ cứng rắn.
"Cậu có bản lĩnh giữ lại sao?" Vu Quân trào phúng hỏi.
"Chuyện của tộc trưởng và Đại tế ti không thể bỏ qua, các vị thả người đi, há không phải bảo Đại tế ti và tộc trưởng uổng mạng?!" Vu Tân Tử lạnh lùng thốt lên, "Vu gia không phải chỉ có hai vị, ý của các vị không đại biểu cho cả tộc Vu thị."
Đệ tử Vu thị hai mặt nhìn nhau, tuy rằng không nói, thế nhưng thần tình đều đứng về phía Vu Tân Tử.
Vu Quân bị mất mặt dị thường phẫn nộ, "Ở đây không tới phiên mày nói chuyện!"
"Ở đây ai cũng có quyền lên tiếng, Vu gia chúng ta tuy kém Miêu gia, thế nhưng không phải loại người sợ chết, hai vị không xứng làm Vu gia tế ti!" Vu Tân Tử khí thế bức người.
Bị Vu Tân Tử công nhiên khiêu chiến địa vị, Vu Nguyên và Vu Quân hầu như tức lệch mũi.
"Mày bất quá là nghiệt chủng Vu Phi Hà bị người cường bạo sinh ra, đừng cho rằng mày có thể làm chủ Vu gia, mày không đủ tư cách!" Vu Nguyên chỉ mũi Vu Tân Tử mắng to.
Vu Tân Tử không thấy gì cả, tựa hồ Vu Nguyên mắng không phải gã, "Ta họ Vu, trên người có máu của Vu gia, này đã đủ rồi."
"Phản rồi, phản rồi——" Tìm không được lý do để cãi Vu Nguyên nổi trận lôi đình.
Nguyệt Vũ mắt lạnh nhìn bọn họ đấu tranh nội bộ, những kẻ này sống hay chết anh không quan tâm, bọn họ tự giết lẫn nhau càng tốt, có thể bớt đi không ít phiền phức.
Đứng sau lưng anh Huyền Huyễn tìm khắp đoàn người, xảy ra chuyện như vậy vì sao không thấy Vu Điệp Bình và Vu Tòng An? Vu Thanh Hòe là cha bọn họ, bọn họ không lý nào không quan tâm, vậy vì sao không xuất hiện? Bọn họ đi đâu?
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất