Chương 584: Quyển 12 Chương 46
Phía sau rừng trúc là một ngôi nhà đá không có cửa ra vào và cửa sổ, trong nhà tối đen, không thấy rõ bên trong có gì.
Huyền Huyễn rút ra một lá bùa, đốt nó thành một con cò lửa dẫn đường, sau đó mới theo Nguyệt Vũ vào.
Trong nhà vắng vẻ, giữa sàn gắn một tấm sắt lớn, phía trên có một cái khóa bằng đồng.
Huyền Huyễn vung kiếm chém khóa thành hai, xốc lên tấm sắt, lộ ra lối vào đen kịt.
Cậu chỉ huy cò lửa bay vào, nương ánh lửa có thể thấy một cầu thang bằng đá kéo dài.
Hai người nhìn nhau, một trước một sau nhảy xuống.
Đi chừng hai mươi bậc, quẹo qua, đã tới một địa lao.
Bên trong âm u ẩm ướt, bốc ra từng thứ mùi khó chịu.
Có hai người tay chân bị cùm sắt khóa lại dựa tường ngồi đó, không biết sống chết.
Huyền Huyễn vội bước tới, đỡ cái đầu rủ xuống của bọn họ lên, là Vu Điệp Bình và Vu Tòng An.
Tay cậu run rẩy, cố trấn tĩnh lại, mới dám duỗi tay thử hơi thở cả hai.
Còn sống! Cậu thở ra một hơi, vỗ mặt Vu Điệp Bình gọi mấy tiếng Tiểu Khả, thế nhưng mắt cô vẫn nhắm chặt, không hề có phản ứng.
Nguyệt Vũ xổm xuống, kiểm tra Vu Điệp Bình một hồi, lại quay đầu kiểm tra Vu Tòng An.
"Sao rồi?" Cậu lo lắng hỏi.
"Bọn họ bị người hạ cổ." Nguyệt Vũ nói.
"Cứu được sao?"
"Yên tâm, tôi là ai chứ, sao không cứu được?"
Huyền Huyễn vỗ trán, "Quan tâm sẽ bị loạn, tôi đã quên bản lĩnh giữ nhà của anh, xem ra có một tình nhân làm cổ sư cũng không sai."
Nguyệt Vũ cười, "Chúng ta trước xác định bọn họ có phải Tiểu Khả và Xuân Hạ không."
"Cũng đúng."
Bề ngoài của Huyền Diệu Khả và Vu Điệp Bình kém rất xa, có thể mô phỏng đến giống nhau như đúc, không phải phẫu thuật thẩm mỹ thì là dịch dung.
Huyền Huyễn nhìn tấm da người tinh xảo trong tay, nói: "Xem chừng, Vu Điệp Bình và Vu Tòng An đã bị ngộ hại."
Nguyệt Vũ bóc lớp da người trên mặt Vu Tòng An, quả nhiên là Tiêu Xuân Hạ.
Thấy tay chân Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ bị bộ cùm rỉ sắt cọ ra máu, Huyền Huyễn sôi gan, "Vu Tân Tử đáng chết, sớm muộn cũng phải bắt gã nếm thử!"
Nguyệt Vũ an ủi: "Yên tâm, muốn cho gã đẹp còn có nhiều cách, chúng ta trước cứu người rồi hẳn nói."
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ mỗi người một cái, cõng bọn họ ra khỏi địa lao.
Khi băng qua rừng trúc, bầy oán linh lại quấn lên, đang điên tiết Huyền Huyễn đằng đằng sát khí quát một tiếng: "Cút! Nếu không đánh tất cả vào Địa Ngục!"
Bầy oán linh không dám lỗ mãng, xa xa né tránh.
...
Đang chờ người về Miêu Lan vừa nghe động tĩnh, vội vã ra nghênh đón.
Khi thấy Huyền Huyễn mặt mày âm trầm, ông không khỏi nhảy dựng.
Ai không có mắt chọc vị thiếu gia này? Sắc mặt thật đủ dọa người!
Không thấy Miêu Mộ Linh và Vu Diêu, Nguyệt Vũ thuận miệng hỏi một tiếng: "Miêu Nhị đâu?"
Miêu Lan nói: "Vu Diêu sợ sáng, Nhị thiếu gia theo cậu ấy vào phòng."
"Sợ sáng?" Nguyệt Vũ kinh ngạc.
"Kỳ thực cũng không tính là Vu Diêu, là một người khác trong thân thể cậu ấy, người đó hình như thời gian dài bị giam trong địa lao không có ánh mặt trời, đã quen sống trong bóng tối."
Một tia sáng bật lóe qua đầu Huyền Huyễn, "Sao ông biết chuyện này?"
"Người đó nói."
"Người đó đã nói gì?" Huyền Huyễn hỏi.
Miêu Lan nhớ lại, từ đầu đến cuối lặp lại lời Vu Diêu.
Quỷ nhập tràng?
Huyền Huyễn vốn định vào xác nhận một phen, nghĩ nghĩ, thấy cũng không gấp, trước là cần cứu tỉnh Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ, làm rõ chân tướng ngọn ngành.
"Bọn họ lúc nào mới tỉnh?"
Nguyệt Vũ không trả lời, thần sắc có chút do dự.
Trái tim Huyền Huyễn trĩu lại, "Cổ này giải không được?"
"Không phải, chỉ là——"
"Chỉ là gì?"
"Vu Tân Tử ra tay rất độc, dùng hai tầng cổ, mà còn là sinh tử cổ, muốn trừ đi triệt để cần hai người song song giải cổ, không thể chậm cũng không thể nhanh, một mình tôi không có nắm chắc, cần người giúp mới được."
"Ai có thể giúp? Nhị ca anh không được sao?"
Nguyệt Vũ do dự, "Muốn chân chính làm được vạn vô nhất thất, có lẽ phải nhờ Đại ca, dù sao cổ thuật của Đại ca nhỉnh hơn Nhị ca."
"Đại ca anh chịu giúp không?" Huyền Huyễn thấp giọng hỏi.
"Này thì không cần lo, chỉ là đại khái cổ tế năm nay không trốn được."
Huyền Huyễn áy náy, tính nói gì, Nguyệt Vũ đã búng trán cậu, "Rồi, đừng nói lời gì tôi không thích nghe."
Huyền Huyễn ngẩn ra, cậu chớp mắt, giả điên nói: "Tôi không nói gì. Đúng rồi, trước khi giải cổ, bọn họ vẫn sẽ hôn mê sao?"
"Ừ, ngoài ra còn một chuyện——" Nguyệt Vũ khựng lại, "Dựa theo thời gian phát tác, sáng nay khi chúng ta gặp bọn họ, Vu Tân Tử còn chưa dùng cổ, tôi nghĩ gã hẳn là phát hiện quan hệ giữa cậu và Tiểu Khả nên mới ra tay."
Ánh mắt Huyền Huyễn lạnh dần, cậu nhìn Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ tựa như người chết, không nói một lời xoay người ra ngoài.
...
Huyền Huyễn rút ra một lá bùa, đốt nó thành một con cò lửa dẫn đường, sau đó mới theo Nguyệt Vũ vào.
Trong nhà vắng vẻ, giữa sàn gắn một tấm sắt lớn, phía trên có một cái khóa bằng đồng.
Huyền Huyễn vung kiếm chém khóa thành hai, xốc lên tấm sắt, lộ ra lối vào đen kịt.
Cậu chỉ huy cò lửa bay vào, nương ánh lửa có thể thấy một cầu thang bằng đá kéo dài.
Hai người nhìn nhau, một trước một sau nhảy xuống.
Đi chừng hai mươi bậc, quẹo qua, đã tới một địa lao.
Bên trong âm u ẩm ướt, bốc ra từng thứ mùi khó chịu.
Có hai người tay chân bị cùm sắt khóa lại dựa tường ngồi đó, không biết sống chết.
Huyền Huyễn vội bước tới, đỡ cái đầu rủ xuống của bọn họ lên, là Vu Điệp Bình và Vu Tòng An.
Tay cậu run rẩy, cố trấn tĩnh lại, mới dám duỗi tay thử hơi thở cả hai.
Còn sống! Cậu thở ra một hơi, vỗ mặt Vu Điệp Bình gọi mấy tiếng Tiểu Khả, thế nhưng mắt cô vẫn nhắm chặt, không hề có phản ứng.
Nguyệt Vũ xổm xuống, kiểm tra Vu Điệp Bình một hồi, lại quay đầu kiểm tra Vu Tòng An.
"Sao rồi?" Cậu lo lắng hỏi.
"Bọn họ bị người hạ cổ." Nguyệt Vũ nói.
"Cứu được sao?"
"Yên tâm, tôi là ai chứ, sao không cứu được?"
Huyền Huyễn vỗ trán, "Quan tâm sẽ bị loạn, tôi đã quên bản lĩnh giữ nhà của anh, xem ra có một tình nhân làm cổ sư cũng không sai."
Nguyệt Vũ cười, "Chúng ta trước xác định bọn họ có phải Tiểu Khả và Xuân Hạ không."
"Cũng đúng."
Bề ngoài của Huyền Diệu Khả và Vu Điệp Bình kém rất xa, có thể mô phỏng đến giống nhau như đúc, không phải phẫu thuật thẩm mỹ thì là dịch dung.
Huyền Huyễn nhìn tấm da người tinh xảo trong tay, nói: "Xem chừng, Vu Điệp Bình và Vu Tòng An đã bị ngộ hại."
Nguyệt Vũ bóc lớp da người trên mặt Vu Tòng An, quả nhiên là Tiêu Xuân Hạ.
Thấy tay chân Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ bị bộ cùm rỉ sắt cọ ra máu, Huyền Huyễn sôi gan, "Vu Tân Tử đáng chết, sớm muộn cũng phải bắt gã nếm thử!"
Nguyệt Vũ an ủi: "Yên tâm, muốn cho gã đẹp còn có nhiều cách, chúng ta trước cứu người rồi hẳn nói."
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ mỗi người một cái, cõng bọn họ ra khỏi địa lao.
Khi băng qua rừng trúc, bầy oán linh lại quấn lên, đang điên tiết Huyền Huyễn đằng đằng sát khí quát một tiếng: "Cút! Nếu không đánh tất cả vào Địa Ngục!"
Bầy oán linh không dám lỗ mãng, xa xa né tránh.
...
Đang chờ người về Miêu Lan vừa nghe động tĩnh, vội vã ra nghênh đón.
Khi thấy Huyền Huyễn mặt mày âm trầm, ông không khỏi nhảy dựng.
Ai không có mắt chọc vị thiếu gia này? Sắc mặt thật đủ dọa người!
Không thấy Miêu Mộ Linh và Vu Diêu, Nguyệt Vũ thuận miệng hỏi một tiếng: "Miêu Nhị đâu?"
Miêu Lan nói: "Vu Diêu sợ sáng, Nhị thiếu gia theo cậu ấy vào phòng."
"Sợ sáng?" Nguyệt Vũ kinh ngạc.
"Kỳ thực cũng không tính là Vu Diêu, là một người khác trong thân thể cậu ấy, người đó hình như thời gian dài bị giam trong địa lao không có ánh mặt trời, đã quen sống trong bóng tối."
Một tia sáng bật lóe qua đầu Huyền Huyễn, "Sao ông biết chuyện này?"
"Người đó nói."
"Người đó đã nói gì?" Huyền Huyễn hỏi.
Miêu Lan nhớ lại, từ đầu đến cuối lặp lại lời Vu Diêu.
Quỷ nhập tràng?
Huyền Huyễn vốn định vào xác nhận một phen, nghĩ nghĩ, thấy cũng không gấp, trước là cần cứu tỉnh Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ, làm rõ chân tướng ngọn ngành.
"Bọn họ lúc nào mới tỉnh?"
Nguyệt Vũ không trả lời, thần sắc có chút do dự.
Trái tim Huyền Huyễn trĩu lại, "Cổ này giải không được?"
"Không phải, chỉ là——"
"Chỉ là gì?"
"Vu Tân Tử ra tay rất độc, dùng hai tầng cổ, mà còn là sinh tử cổ, muốn trừ đi triệt để cần hai người song song giải cổ, không thể chậm cũng không thể nhanh, một mình tôi không có nắm chắc, cần người giúp mới được."
"Ai có thể giúp? Nhị ca anh không được sao?"
Nguyệt Vũ do dự, "Muốn chân chính làm được vạn vô nhất thất, có lẽ phải nhờ Đại ca, dù sao cổ thuật của Đại ca nhỉnh hơn Nhị ca."
"Đại ca anh chịu giúp không?" Huyền Huyễn thấp giọng hỏi.
"Này thì không cần lo, chỉ là đại khái cổ tế năm nay không trốn được."
Huyền Huyễn áy náy, tính nói gì, Nguyệt Vũ đã búng trán cậu, "Rồi, đừng nói lời gì tôi không thích nghe."
Huyền Huyễn ngẩn ra, cậu chớp mắt, giả điên nói: "Tôi không nói gì. Đúng rồi, trước khi giải cổ, bọn họ vẫn sẽ hôn mê sao?"
"Ừ, ngoài ra còn một chuyện——" Nguyệt Vũ khựng lại, "Dựa theo thời gian phát tác, sáng nay khi chúng ta gặp bọn họ, Vu Tân Tử còn chưa dùng cổ, tôi nghĩ gã hẳn là phát hiện quan hệ giữa cậu và Tiểu Khả nên mới ra tay."
Ánh mắt Huyền Huyễn lạnh dần, cậu nhìn Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ tựa như người chết, không nói một lời xoay người ra ngoài.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất