Chương 590: Quyển 12 Chương 52
Dòng máu ấm áp đỏ sẫm bắn lên mặt Thư Thu Linh, cô duỗi tay sờ, dại ra nhìn sắc đỏ trong tay.
Mũi kiếm sắc bén xuyên qua ngực trái Miêu Mộ Linh, máu từng giọt nhỏ trên đất.
Mọi người đều ngốc, thậm chí Vu Nguyên nằm trên đất cũng không ngoại lệ.
Thư Thu Lâm ngoài ý muốn, thế nhưng Miêu Mộ Linh càng giữ gìn Thư Thu Linh, càng khiến gã khẳng định anh có ý đồ với em mình, gã hận, nếu không phải những người này, em gã sẽ không biến thành vậy.
Tay gã dùng sức, đâm kiếm vào sâu hơn tính kết thúc tính mạng Miêu Mộ Linh, chính ngay lúc này, cổ gã bỗng nhiên siết chặt, cảm giác như có người bóp lấy, song song, bàn tay cầm kiếm bị lửa bao phủ, đốt đến gã chỉ có thể buông tay.
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ hầu như cùng ra tay, chỉ là Nguyệt Vũ ác hơn, trực tiếp lấy mạng Thư Thu Lâm.
Thư Thu Lâm khó thở, yết hầu như bị vô số lưỡi dao cắt mỏng, so với nó, bỏng rát trên cánh tay trái lại không đau, mặt gã nghẹn thành màu tím đỏ, hai tay liều mạng quào cổ, mắt trợn trắng.
Thấy vậy, Huyền Huyễn lạnh nhạt nói: "Trước đừng giết gã."
Nguyệt Vũ mới thu tay.
Chân Thư Thu Lâm nhũn ra, ngã bên cạnh Vu Nguyên, ho khan mấy lần suýt ngất.
Vu Nguyên đại hỉ, định cho Thư Thu Lâm đang hấp hối một kích trí mạng, ông vừa động, đã bị hất vào góc, tựa bùn lầy xìu ở đó không thể nhúc nhích.
Nguyệt Vũ cũng không thèm nhìn Thư Thu Lâm như chó chết, anh lạnh lùng liếc Thư Thu Linh đang đỡ Miêu Mộ Linh, Thư Thu Linh run lên, không khỏi buông tay.
Nguyệt Vũ đỡ Miêu Mộ Linh ngồi xuống xử lý vết thương, Miêu Mộ Linh nhịn đau cố cười nói: "Tiểu đệ, đừng làm mặt lạnh, cũng không giống em."
"Câm miệng, em không muốn nói chuyện với ngu xuẩn."
Miêu Mộ Linh ho một tiếng, "Anh chỉ nói một câu, nếu Vu Diêu đã định trước sẽ biến mất, đây xem như là anh tiễn cậu ấy một đoạn đường."
Câu này là Miêu Mộ Linh nói với Thư Thu Linh, nói xong, anh quả nhiên không nói nữa, vì đã đau đến hôn mê bất tỉnh.
Thư Thu Linh chậm rãi xổm xuống, cuộn mình lại, đau, là cảm giác duy nhất hiện tại của cô, tứ chi bách hải đau thấu xương, như có gì muốn phá thể mà ra, đủ mọi thanh âm vang vọng trong đầu.
Ý thức Thư Thu Linh hỗn loạn, là Vu Diêu, là ký ức của đứa bé ấy chống lại cô.
"Cô vốn là người đã chết, cô không hạnh phúc, thế nhưng cô có thể cho con mình hạnh phúc, trở về với nơi cô thuộc về đi, ở đó có một cuộc đời mới đang đợi cô, hy vọng kiếp sau cô sẽ tìm được bình yên."
Chất giọng nhu hòa khiến Thư Thu Linh triệt để buông tha, cô vốn không muốn sống, sống thì sao, chỉ là nhận lấy càng nhiều tổn thương song song tổn thương người khác, anh ơi, xin lỗi...
Khoảnh khắc rơi vào bóng tối, Thư Thu Linh loáng thoáng nghe được một tiếng gọi, "Mẹ..."
Cô cười.
...
Chân trời mông lung, bình minh dần hiện.
Miêu Lan thường liếc Vu Diêu ngồi ở ghế sau cẩn thận ôm lấy Miêu Mộ Linh bị thương hôn mê, thầm kỳ quái: Người này sao lại đổi về?
Khi Miêu Lan thấy Vu Diêu ôm Miêu Mộ Linh theo sau Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn về tới Khôn Ốc, ông giật mình, sao chỉ ra ngoài một chuyến Nhị thiếu gia đã thành vậy? Vu Tân Tử đâu?
Miêu Lan tính hỏi, thế nhưng Nguyệt Vũ lại bảo phải lập tức rời khỏi Vu gia, ông chỉ có thể nuốt tất cả nghi vấn vào bụng.
Mãi đến khi đi rồi, Miêu Lan mới phát hiện Vu Diêu đã bình thường, càng khiến ông giật mình là, thái độ Vu Diêu đối Miêu Mộ Linh, dĩ nhiên trở nên ôn nhu.
Ông càng hiếu kỳ những việc xảy ra sau khi bọn họ đuổi theo Vu Tân Tử?
"Vết thương của Nhị ca anh không nghiêm trọng chứ?" Huyền Huyễn vừa phân tâm chiếu cố Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ mê man, vừa hỏi Nguyệt Vũ đang lái xe.
"Không chết được." Nguyệt Vũ không chút khách khí nói.
Huyền Huyễn quay đầu vỗ mặt anh, "Được rồi, bày cái mặt thối ra dọa ai, chí ít Vu Diêu bình thường, Nhị ca anh cũng không tính bị thiệt."
"Tôi thủy chung không thế nào thích anh ta."
Trầm mặc một hồi, Huyền Huyễn nói: "Tình cảm anh ta dành cho Nhị ca anh là thật, nếu không tôi sẽ không thể dễ dàng phá được chú thuật của Vu Tân Tử, bất kể là anh ta, hay Thư Thu Linh đều là người bất hạnh, tôi biết anh đau lòng Nhị ca anh, thế nhưng những gì Vu Diêu phải thừa nhận lại có ai hiểu được, anh ta sống ở Vu gia hai mươi năm, có vài thứ muốn thay đổi không phải một lần là xong, anh ta dám cầu anh cho mình chiếu cố Nhị ca anh đã không sai rồi, anh cũng đừng có ý kiến với anh ta nhiều vậy."
"Tôi biết," Nguyệt Vũ thở dài, "Dù sao là chuyện của Miêu Nhị, tôi không quản bọn họ."
"Không sai, anh quản tôi là được." Huyền Huyễn cười nói.
Nguyệt Vũ cũng bật người, "Tôi sẽ quản cậu cả đời."
"Cả đời? Lẽ nào anh chỉ cần một đời?" Cậu nhướng mày.
Nghe xong, Nguyệt Vũ cười càng thoải mái, "Cả đời rất ít, đời đời kiếp kiếp thì sao?"
"Vậy mới phải," Huyền Huyễn thoả mãn, "Đúng rồi, anh xử lý Vu Tân Tử thế nào?"
"Tôi không giết gã, chỉ là thả sạch cổ gã nuôi, thần chí gã đã không rõ, có lẽ đời này sẽ biến thành ngu si."
Huyền Huyễn thở dài.
Trên đời này có rất nhiều điều bất hạnh, nhưng mà, không ai tuyệt đối bất hạnh, cũng không ai tuyệt đối hạnh phúc, có vài người khi hạnh phúc, lại thấy mình bất hạnh, cũng có vài người khi bất hạnh, lại thấy mình rất hạnh phúc, hạnh phúc hay không, có lẽ chỉ trong một suy nghĩ.
...
Mũi kiếm sắc bén xuyên qua ngực trái Miêu Mộ Linh, máu từng giọt nhỏ trên đất.
Mọi người đều ngốc, thậm chí Vu Nguyên nằm trên đất cũng không ngoại lệ.
Thư Thu Lâm ngoài ý muốn, thế nhưng Miêu Mộ Linh càng giữ gìn Thư Thu Linh, càng khiến gã khẳng định anh có ý đồ với em mình, gã hận, nếu không phải những người này, em gã sẽ không biến thành vậy.
Tay gã dùng sức, đâm kiếm vào sâu hơn tính kết thúc tính mạng Miêu Mộ Linh, chính ngay lúc này, cổ gã bỗng nhiên siết chặt, cảm giác như có người bóp lấy, song song, bàn tay cầm kiếm bị lửa bao phủ, đốt đến gã chỉ có thể buông tay.
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ hầu như cùng ra tay, chỉ là Nguyệt Vũ ác hơn, trực tiếp lấy mạng Thư Thu Lâm.
Thư Thu Lâm khó thở, yết hầu như bị vô số lưỡi dao cắt mỏng, so với nó, bỏng rát trên cánh tay trái lại không đau, mặt gã nghẹn thành màu tím đỏ, hai tay liều mạng quào cổ, mắt trợn trắng.
Thấy vậy, Huyền Huyễn lạnh nhạt nói: "Trước đừng giết gã."
Nguyệt Vũ mới thu tay.
Chân Thư Thu Lâm nhũn ra, ngã bên cạnh Vu Nguyên, ho khan mấy lần suýt ngất.
Vu Nguyên đại hỉ, định cho Thư Thu Lâm đang hấp hối một kích trí mạng, ông vừa động, đã bị hất vào góc, tựa bùn lầy xìu ở đó không thể nhúc nhích.
Nguyệt Vũ cũng không thèm nhìn Thư Thu Lâm như chó chết, anh lạnh lùng liếc Thư Thu Linh đang đỡ Miêu Mộ Linh, Thư Thu Linh run lên, không khỏi buông tay.
Nguyệt Vũ đỡ Miêu Mộ Linh ngồi xuống xử lý vết thương, Miêu Mộ Linh nhịn đau cố cười nói: "Tiểu đệ, đừng làm mặt lạnh, cũng không giống em."
"Câm miệng, em không muốn nói chuyện với ngu xuẩn."
Miêu Mộ Linh ho một tiếng, "Anh chỉ nói một câu, nếu Vu Diêu đã định trước sẽ biến mất, đây xem như là anh tiễn cậu ấy một đoạn đường."
Câu này là Miêu Mộ Linh nói với Thư Thu Linh, nói xong, anh quả nhiên không nói nữa, vì đã đau đến hôn mê bất tỉnh.
Thư Thu Linh chậm rãi xổm xuống, cuộn mình lại, đau, là cảm giác duy nhất hiện tại của cô, tứ chi bách hải đau thấu xương, như có gì muốn phá thể mà ra, đủ mọi thanh âm vang vọng trong đầu.
Ý thức Thư Thu Linh hỗn loạn, là Vu Diêu, là ký ức của đứa bé ấy chống lại cô.
"Cô vốn là người đã chết, cô không hạnh phúc, thế nhưng cô có thể cho con mình hạnh phúc, trở về với nơi cô thuộc về đi, ở đó có một cuộc đời mới đang đợi cô, hy vọng kiếp sau cô sẽ tìm được bình yên."
Chất giọng nhu hòa khiến Thư Thu Linh triệt để buông tha, cô vốn không muốn sống, sống thì sao, chỉ là nhận lấy càng nhiều tổn thương song song tổn thương người khác, anh ơi, xin lỗi...
Khoảnh khắc rơi vào bóng tối, Thư Thu Linh loáng thoáng nghe được một tiếng gọi, "Mẹ..."
Cô cười.
...
Chân trời mông lung, bình minh dần hiện.
Miêu Lan thường liếc Vu Diêu ngồi ở ghế sau cẩn thận ôm lấy Miêu Mộ Linh bị thương hôn mê, thầm kỳ quái: Người này sao lại đổi về?
Khi Miêu Lan thấy Vu Diêu ôm Miêu Mộ Linh theo sau Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn về tới Khôn Ốc, ông giật mình, sao chỉ ra ngoài một chuyến Nhị thiếu gia đã thành vậy? Vu Tân Tử đâu?
Miêu Lan tính hỏi, thế nhưng Nguyệt Vũ lại bảo phải lập tức rời khỏi Vu gia, ông chỉ có thể nuốt tất cả nghi vấn vào bụng.
Mãi đến khi đi rồi, Miêu Lan mới phát hiện Vu Diêu đã bình thường, càng khiến ông giật mình là, thái độ Vu Diêu đối Miêu Mộ Linh, dĩ nhiên trở nên ôn nhu.
Ông càng hiếu kỳ những việc xảy ra sau khi bọn họ đuổi theo Vu Tân Tử?
"Vết thương của Nhị ca anh không nghiêm trọng chứ?" Huyền Huyễn vừa phân tâm chiếu cố Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ mê man, vừa hỏi Nguyệt Vũ đang lái xe.
"Không chết được." Nguyệt Vũ không chút khách khí nói.
Huyền Huyễn quay đầu vỗ mặt anh, "Được rồi, bày cái mặt thối ra dọa ai, chí ít Vu Diêu bình thường, Nhị ca anh cũng không tính bị thiệt."
"Tôi thủy chung không thế nào thích anh ta."
Trầm mặc một hồi, Huyền Huyễn nói: "Tình cảm anh ta dành cho Nhị ca anh là thật, nếu không tôi sẽ không thể dễ dàng phá được chú thuật của Vu Tân Tử, bất kể là anh ta, hay Thư Thu Linh đều là người bất hạnh, tôi biết anh đau lòng Nhị ca anh, thế nhưng những gì Vu Diêu phải thừa nhận lại có ai hiểu được, anh ta sống ở Vu gia hai mươi năm, có vài thứ muốn thay đổi không phải một lần là xong, anh ta dám cầu anh cho mình chiếu cố Nhị ca anh đã không sai rồi, anh cũng đừng có ý kiến với anh ta nhiều vậy."
"Tôi biết," Nguyệt Vũ thở dài, "Dù sao là chuyện của Miêu Nhị, tôi không quản bọn họ."
"Không sai, anh quản tôi là được." Huyền Huyễn cười nói.
Nguyệt Vũ cũng bật người, "Tôi sẽ quản cậu cả đời."
"Cả đời? Lẽ nào anh chỉ cần một đời?" Cậu nhướng mày.
Nghe xong, Nguyệt Vũ cười càng thoải mái, "Cả đời rất ít, đời đời kiếp kiếp thì sao?"
"Vậy mới phải," Huyền Huyễn thoả mãn, "Đúng rồi, anh xử lý Vu Tân Tử thế nào?"
"Tôi không giết gã, chỉ là thả sạch cổ gã nuôi, thần chí gã đã không rõ, có lẽ đời này sẽ biến thành ngu si."
Huyền Huyễn thở dài.
Trên đời này có rất nhiều điều bất hạnh, nhưng mà, không ai tuyệt đối bất hạnh, cũng không ai tuyệt đối hạnh phúc, có vài người khi hạnh phúc, lại thấy mình bất hạnh, cũng có vài người khi bất hạnh, lại thấy mình rất hạnh phúc, hạnh phúc hay không, có lẽ chỉ trong một suy nghĩ.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất