Chương 602: Quyển 13 Chương 12
Tinh tinh run rẩy, nằm sấp ở đó không dám động.
Kinh ngạc xong, Miêu Mộ Linh bước tới định tóm cổ con tinh tinh kia lên nhìn rõ, Huyền Huyễn bên cạnh lại quát: "Đừng chạm vào nó!"
Miêu Mộ Linh kinh ngạc, chính ngay lúc này con tinh tinh vốn dĩ sợ đến run như máy phát ra một tiếng ha hả cổ quái, bỗng nhiên nhảy lên, lộ ra bộ hàm sắc nhọn nhào về phía Miêu Mộ Linh.
Bọn Nguyệt Vũ không khỏi la hoảng.
Huyền Huyễn giơ tay, một hỏa cầu bắn thẳng về phía tinh tinh.
Miêu Mộ Linh phản ứng cực kỳ cấp tốc, thừa dịp tinh tinh bị hỏa cầu chậm lại, một chân đá vào đầu nó.
Tinh tinh hí lên, bị đá ngã ngửa, trên người cũng mấy chỗ bị đốt trọi, phát ra mùi vị gay mũi khác thường.
Huyền Huyễn dừng lại, liếc tinh tinh trên đất một cái, một tay kéo rèm, mở cửa sổ mấy bước chạy ra ngoài.
Nguyệt Vũ lo lắng, cũng vội lao theo.
Gió đêm mang theo se lạnh hiu hiu phất qua má cậu, Huyền Huyễn xuất thần nhìn vào bộ mặt không ai biết bị che giấu dưới sắc tối đen kịt và ánh đèn mê ly của thành phố.
"Tiểu Nguyệt?" Nguyệt Vũ khẽ gọi.
Huyền Huyễn hồi hồn.
"Có gì không đúng sao?" Nguyệt Vũ hỏi.
Huyền Huyễn lắc đầu, "Không thể nói rõ, chỉ là cảm giác kỳ quái, tôi cảm thấy——" Cậu khựng lại, nghĩ nên nói thế nào mới xem như thỏa đáng, một lúc lâu, lên tiếng: "Tôi cảm thấy hình như có ai đó đang nhìn chúng ta."
Nguyệt Vũ kinh, "Có người đang nhìn chúng ta?"
"Ừ," Huyền Huyễn lại nhìn về phương xa, ánh mắt sâu thẳm, "Có lẽ là có ai đó thông qua Thủy Kính hoặc pháp khí như Thiên Mục Kính thăm dò nhất cử nhất động của chúng ta."
"Vậy——"
"Kẻ đó nhìn không thấy, thấy cũng chỉ là sương mù, cho dù là nhất lưu pháp sư, cự ly xa như vậy muốn phá kết giới của tôi còn thật là coi trọng mình." Huyền Huyễn cười lạnh.
Nguyệt Vũ vừa định trả lời, lại nghe trong nhà truyền tới tiếng gọi của Đoạn Ảnh và Miêu Mộ Linh.
Miêu Mộ Thanh thấy Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ đuổi theo, xác định Miêu Mộ Linh không bị thương, anh vốn tính ra xem, lơ đãng cúi đầu thấy con tinh tinh đôi mắt trợn tròn không thể động kia, khi nhìn phần da mấy chỗ bị đốt trọi của nó, ánh mắt anh thu lại —— đó là gì?
Anh khom lưng nhìn kỹ, Miêu Mộ Linh và Đoạn Ảnh bên cạnh đột nhiên thất thanh thét lên.
Miêu Mộ Thanh ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn——
Rương, sân khấu và sáu con rối đặt trên bàn bỗng nhiên tự cháy, mà còn thế lửa cực mạnh.
Gặp quỷ! Miêu Mộ Thanh chưa kịp mắng một tiếng, Miêu Mộ Linh lại quát: "Đại ca, cẩn thận!"
Cùng lúc đó, Miêu Mộ Thanh chỉ thấy bàn tay nóng bỏng, cúi đầu——
Con tinh tinh trên đất cũng tự cháy, ngọn lửa bắn cao hầu như đốt cả quần áo Miêu Mộ Thanh.
Nghe tiếng chạy vào Huyền Huyễn không có thời gian nghĩ nhiều, niết quyết niệm chú, "Phá!"
Một cơn gió lốc thổi qua, khi Miêu Mộ Thanh bị thổi đến đứng không vững, suýt nữa ngã ngửa, gió dừng.
Huyền Huyễn chỉ kịp dập tắt ngọn lửa trên người tinh tinh, thế nhưng rương và sáu con rối lại cứu không được, chỉ thừa lại mấy mươi viên trân châu đen và thanh thủy tinh.
Biến cố thình lình xảy ra, khiến bọn Miêu Mộ Linh chỉ có thể trừng mắt nhìn vết sạm trên bàn, nửa ngày không nói nên lời.
Huyền Huyễn sắc mặt âm trầm, rút đi tấm khăn trải bàn, đầu ngón chân hất mạnh, đã tóm lấy con tinh tinh bị đốt một phần ba.
"Đây là gì?!" Miệng khô khốc Miêu Mộ Linh chỉ con tinh tinh gian nan hỏi.
Lớp da tinh tinh đại bộ phận bị đốt, lộ ra không phải máu thịt, mà là một tầng vật chất màu trắng kỳ quái, bên trong nữa dĩ nhiên là một đống rơm rạ.
...
Kinh ngạc xong, Miêu Mộ Linh bước tới định tóm cổ con tinh tinh kia lên nhìn rõ, Huyền Huyễn bên cạnh lại quát: "Đừng chạm vào nó!"
Miêu Mộ Linh kinh ngạc, chính ngay lúc này con tinh tinh vốn dĩ sợ đến run như máy phát ra một tiếng ha hả cổ quái, bỗng nhiên nhảy lên, lộ ra bộ hàm sắc nhọn nhào về phía Miêu Mộ Linh.
Bọn Nguyệt Vũ không khỏi la hoảng.
Huyền Huyễn giơ tay, một hỏa cầu bắn thẳng về phía tinh tinh.
Miêu Mộ Linh phản ứng cực kỳ cấp tốc, thừa dịp tinh tinh bị hỏa cầu chậm lại, một chân đá vào đầu nó.
Tinh tinh hí lên, bị đá ngã ngửa, trên người cũng mấy chỗ bị đốt trọi, phát ra mùi vị gay mũi khác thường.
Huyền Huyễn dừng lại, liếc tinh tinh trên đất một cái, một tay kéo rèm, mở cửa sổ mấy bước chạy ra ngoài.
Nguyệt Vũ lo lắng, cũng vội lao theo.
Gió đêm mang theo se lạnh hiu hiu phất qua má cậu, Huyền Huyễn xuất thần nhìn vào bộ mặt không ai biết bị che giấu dưới sắc tối đen kịt và ánh đèn mê ly của thành phố.
"Tiểu Nguyệt?" Nguyệt Vũ khẽ gọi.
Huyền Huyễn hồi hồn.
"Có gì không đúng sao?" Nguyệt Vũ hỏi.
Huyền Huyễn lắc đầu, "Không thể nói rõ, chỉ là cảm giác kỳ quái, tôi cảm thấy——" Cậu khựng lại, nghĩ nên nói thế nào mới xem như thỏa đáng, một lúc lâu, lên tiếng: "Tôi cảm thấy hình như có ai đó đang nhìn chúng ta."
Nguyệt Vũ kinh, "Có người đang nhìn chúng ta?"
"Ừ," Huyền Huyễn lại nhìn về phương xa, ánh mắt sâu thẳm, "Có lẽ là có ai đó thông qua Thủy Kính hoặc pháp khí như Thiên Mục Kính thăm dò nhất cử nhất động của chúng ta."
"Vậy——"
"Kẻ đó nhìn không thấy, thấy cũng chỉ là sương mù, cho dù là nhất lưu pháp sư, cự ly xa như vậy muốn phá kết giới của tôi còn thật là coi trọng mình." Huyền Huyễn cười lạnh.
Nguyệt Vũ vừa định trả lời, lại nghe trong nhà truyền tới tiếng gọi của Đoạn Ảnh và Miêu Mộ Linh.
Miêu Mộ Thanh thấy Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ đuổi theo, xác định Miêu Mộ Linh không bị thương, anh vốn tính ra xem, lơ đãng cúi đầu thấy con tinh tinh đôi mắt trợn tròn không thể động kia, khi nhìn phần da mấy chỗ bị đốt trọi của nó, ánh mắt anh thu lại —— đó là gì?
Anh khom lưng nhìn kỹ, Miêu Mộ Linh và Đoạn Ảnh bên cạnh đột nhiên thất thanh thét lên.
Miêu Mộ Thanh ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn——
Rương, sân khấu và sáu con rối đặt trên bàn bỗng nhiên tự cháy, mà còn thế lửa cực mạnh.
Gặp quỷ! Miêu Mộ Thanh chưa kịp mắng một tiếng, Miêu Mộ Linh lại quát: "Đại ca, cẩn thận!"
Cùng lúc đó, Miêu Mộ Thanh chỉ thấy bàn tay nóng bỏng, cúi đầu——
Con tinh tinh trên đất cũng tự cháy, ngọn lửa bắn cao hầu như đốt cả quần áo Miêu Mộ Thanh.
Nghe tiếng chạy vào Huyền Huyễn không có thời gian nghĩ nhiều, niết quyết niệm chú, "Phá!"
Một cơn gió lốc thổi qua, khi Miêu Mộ Thanh bị thổi đến đứng không vững, suýt nữa ngã ngửa, gió dừng.
Huyền Huyễn chỉ kịp dập tắt ngọn lửa trên người tinh tinh, thế nhưng rương và sáu con rối lại cứu không được, chỉ thừa lại mấy mươi viên trân châu đen và thanh thủy tinh.
Biến cố thình lình xảy ra, khiến bọn Miêu Mộ Linh chỉ có thể trừng mắt nhìn vết sạm trên bàn, nửa ngày không nói nên lời.
Huyền Huyễn sắc mặt âm trầm, rút đi tấm khăn trải bàn, đầu ngón chân hất mạnh, đã tóm lấy con tinh tinh bị đốt một phần ba.
"Đây là gì?!" Miệng khô khốc Miêu Mộ Linh chỉ con tinh tinh gian nan hỏi.
Lớp da tinh tinh đại bộ phận bị đốt, lộ ra không phải máu thịt, mà là một tầng vật chất màu trắng kỳ quái, bên trong nữa dĩ nhiên là một đống rơm rạ.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất