Chương 604: Quyển 13 Chương 14
"Tiểu Huyền chưa rời giường?" Sáng dậy không thấy Huyền Huyễn, Miêu Mộ Linh rất thất vọng, anh còn tính hỏi rõ luyện hồn vĩnh sinh thuật.
"Anh không tìm Vu Diêu tìm Tiểu Nguyệt làm gì?" Nguyệt Vũ hỏi.
Miêu Mộ Linh chạy tới trước mặt Nguyệt Vũ, kỳ quái: "Lẽ nào em không muốn biết tinh tinh kia là sao ư? Cả buổi tối anh chỉ nghĩ về nó."
"Sớm muộn gì cũng sẽ biết, anh gấp cái gì?" Miêu Mộ Thanh nói.
"Anh gấp chứ, thật không biết sao hai người nhịn được." Miêu Mộ Linh không hiểu.
"Đây chính là khác nhau giữa người với người." Miêu Mộ Thanh đáp.
Nguyệt Vũ cười, lúc này, trong phòng vang lên tiếng gọi của Huyền Diệu Khả, "Anh ơi, anh ơi, em đói quá!"
Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ rất suy yếu, gọi hai tiếng xong đã nằm thở dốc.
"Tiểu Nguyệt sang chỗ Tiểu Thường ngủ lại, lúc này hẳn chưa rời giường, tối qua cậu ấy có nấu cháo, anh làm nóng lại cho cả hai."
Huyền Diệu Khả gấp, "Anh em vì sao sang sát vách ngủ, các anh cãi nhau? Nhất định là anh không đúng, anh em tốt như vậy —— khái khái..."
Nguyệt Vũ dở khóc dở cười, "Anh anh tới, không đủ chỗ ngủ, bọn anh không cãi nhau, được rồi, thân thể em còn yếu, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi."
Huyền Diệu Khả mới yên tâm, nửa ngày, cô bỗng nhiên bật dậy, "Nguyệt Vũ vừa nói ai tới?"
Nguyệt Vũ đã ra ngoài, Tiêu Xuân Hạ bên cạnh đáp: "Anh cậu ấy."
"Anh!? Thì ra anh ấy có anh!" Huyền Diệu Khả thét chói tai, lập tức mặt cười như hoa: "Anh Nguyệt Vũ nhất định là suất ca, suất ca! Điện thoại em đâu? Tìm giúp em đi, nếu không cameras cũng được!"
Đối yêu thích đặc thù của Huyền Diệu Khả, Tiêu Xuân Hạ không phải ngày đầu mới biết, nhìn Huyền Diệu Khả bước chân đờ đẫn cố chống tìm điện thoại, anh không thể không bội phục, mị lực suất ca thật là cường đại.
"Chúng ta không phải ở Tây Tạng ư, sao đã về rồi? Đúng rồi, anh nhớ chúng ta hình như bị bắt cóc." Tiêu Xuân Hạ cảm thấy đầu choáng quá, hoàn toàn không thể nghĩ.
"Chuyện này không gấp." Tâm tư của Huyền Diệu Khả giờ chỉ quan tâm anh của Nguyệt Vũ có bề ngoài thế nào, bất đắc dĩ tứ chi mềm nhũn, căn bản không thể bò dậy.
Tiêu Xuân Hạ khuyên cô, "Đừng gấp vậy, dù sao Nguyệt Vũ không chạy, muốn gặp anh cậu ấy không phải việc khó."
Huyền Diệu Khả cụt hứng ngã xuống, rất không cam lòng, ngẫm lại, cô không thể ra ngoài, nhưng bọn họ có thể vào, nghĩ tới đây, cô kêu lên: "Nguyệt Vũ, Nguyệt Vũ, em có việc nhờ anh!"
"Anh ta đang bận, vừa mới tỉnh, gọi cái gì mà gọi? Vào cửa đã nghe thấy tiếng em." Huyền Huyễn vừa vào nhà đã nghe tiếng Huyền Diệu Khả, em gái tỉnh, cậu rất hài lòng, chỉ là đứa em này không thể sủng, nếu không ngày sau sẽ càng to gan lớn mật.
"Anh ơi!" Huyền Diệu Khả ôm Huyền Huyễn vờ ủy khuất.
Huyền Huyễn sờ đầu cô, thần tình nhu hòa, "Không sao, về nhà rồi."
Theo Huyền Huyễn vào Miêu Mộ Linh cười nói: "Tiểu Huyền là người anh tốt, chí ít tốt hơn Miêu Đại nhiều, anh ấy căn bản sẽ không ôn hoà như vậy."
Đôi mắt Huyền Diệu Khả lập tức sáng lên, "Anh là ai?"
"Anh ta là Nhị ca của Nguyệt Vũ, gọi Miêu Mộ Linh." Huyền Huyễn vừa nói, vừa âm thầm cho Huyền Diệu Khả một ánh mắt cảnh cáo, tỏ ý cô đừng có ý đồ với Miêu Mộ Linh.
"Chào em, em gái Tiểu Huyền." Miêu Mộ Linh lễ phép vươn tay.
"Chào anh, Miêu Nhị ca." Không thể động tay động chân, Huyền Diệu Khả chỉ có thể động mắt, từ trên xuống dưới quan sát Miêu Mộ Linh.
Miêu Mộ Linh cũng không để ý, vừa định nhân cơ hội hỏi chuyện luyện hồn vĩnh sinh thuật, bỗng nhiên nghe Miêu Mộ Thanh gọi mình: "Miêu Nhị, em ra đây một lát, anh có việc nhờ em."
Miêu Mộ Linh bế tắc, đành phải vừa đáp lời, vừa ra ngoài.
"Bên ngoài là ai?" Huyền Diệu Khả vội hỏi Huyền Huyễn.
"Đại ca Miêu Mộ Thanh của Nguyệt Vũ, hai người anh của Nguyệt Vũ em tuyệt đối không thể chọc, biết chưa? Còn có, ở trước mặt Miêu Mộ Thanh nhớ lễ phép với Nguyệt Vũ, đừng hỗn."
Nhìn Huyền Huyễn không giống nói giỡn, Huyền Diệu Khả nghiêm túc gật đầu, "Bọn họ không dễ chọc?"
"Miêu Mộ Thanh rất bảo vệ hai người em của mình, không phải em có thể tùy tiện nói đùa, đừng gây họa." Huyền Huyễn lo lắng, cậu nhìn không thấu Miêu Mộ Thanh, thế nhưng không hề nghi ngờ anh là một vai ác.
Huyền Diệu Khả ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Nguyệt Vũ bưng cháo vào, đặt xuống xong, anh nói với Huyền Huyễn: "Tiểu Nguyệt, tôi có việc phải ra ngoài, tôi đã dặn Miêu Lan xử lý cái bàn, cậu đừng lo."
"Ừ." Nghĩ một chút, Huyền Huyễn bổ sung một câu, "Nhớ cẩn thận."
Nguyệt Vũ cười cười, "Việc nhỏ mà thôi."
Ra phòng khách, không thấy Miêu Mộ Thanh, Nguyệt Vũ hỏi Miêu Mộ Linh: "Đại ca đâu?"
"Đi rồi, Đại ca muốn anh đi với em."
"Há, vậy thì đi."
Vừa định mở cửa, chuông đã vang, Nguyệt Vũ mở ra, là Tiêu Xuân Thu.
Tiêu Xuân Thu thấy bọn họ như chuẩn bị ra ngoài, nghiêng người tránh đường, thuận miệng hỏi: "Ra ngoài sao, đi đâu vậy?"
"Bệnh viện Thiên Nhân." Nguyệt Vũ trả lời.
"Bệnh viện Thiên Nhân?" Tiêu Xuân Thu quay đầu, thần tình kỳ dị, "Các cậu đi chỗ đó làm chi? Lẽ nào các cậu biết có người chết?"
...
"Anh không tìm Vu Diêu tìm Tiểu Nguyệt làm gì?" Nguyệt Vũ hỏi.
Miêu Mộ Linh chạy tới trước mặt Nguyệt Vũ, kỳ quái: "Lẽ nào em không muốn biết tinh tinh kia là sao ư? Cả buổi tối anh chỉ nghĩ về nó."
"Sớm muộn gì cũng sẽ biết, anh gấp cái gì?" Miêu Mộ Thanh nói.
"Anh gấp chứ, thật không biết sao hai người nhịn được." Miêu Mộ Linh không hiểu.
"Đây chính là khác nhau giữa người với người." Miêu Mộ Thanh đáp.
Nguyệt Vũ cười, lúc này, trong phòng vang lên tiếng gọi của Huyền Diệu Khả, "Anh ơi, anh ơi, em đói quá!"
Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ rất suy yếu, gọi hai tiếng xong đã nằm thở dốc.
"Tiểu Nguyệt sang chỗ Tiểu Thường ngủ lại, lúc này hẳn chưa rời giường, tối qua cậu ấy có nấu cháo, anh làm nóng lại cho cả hai."
Huyền Diệu Khả gấp, "Anh em vì sao sang sát vách ngủ, các anh cãi nhau? Nhất định là anh không đúng, anh em tốt như vậy —— khái khái..."
Nguyệt Vũ dở khóc dở cười, "Anh anh tới, không đủ chỗ ngủ, bọn anh không cãi nhau, được rồi, thân thể em còn yếu, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi."
Huyền Diệu Khả mới yên tâm, nửa ngày, cô bỗng nhiên bật dậy, "Nguyệt Vũ vừa nói ai tới?"
Nguyệt Vũ đã ra ngoài, Tiêu Xuân Hạ bên cạnh đáp: "Anh cậu ấy."
"Anh!? Thì ra anh ấy có anh!" Huyền Diệu Khả thét chói tai, lập tức mặt cười như hoa: "Anh Nguyệt Vũ nhất định là suất ca, suất ca! Điện thoại em đâu? Tìm giúp em đi, nếu không cameras cũng được!"
Đối yêu thích đặc thù của Huyền Diệu Khả, Tiêu Xuân Hạ không phải ngày đầu mới biết, nhìn Huyền Diệu Khả bước chân đờ đẫn cố chống tìm điện thoại, anh không thể không bội phục, mị lực suất ca thật là cường đại.
"Chúng ta không phải ở Tây Tạng ư, sao đã về rồi? Đúng rồi, anh nhớ chúng ta hình như bị bắt cóc." Tiêu Xuân Hạ cảm thấy đầu choáng quá, hoàn toàn không thể nghĩ.
"Chuyện này không gấp." Tâm tư của Huyền Diệu Khả giờ chỉ quan tâm anh của Nguyệt Vũ có bề ngoài thế nào, bất đắc dĩ tứ chi mềm nhũn, căn bản không thể bò dậy.
Tiêu Xuân Hạ khuyên cô, "Đừng gấp vậy, dù sao Nguyệt Vũ không chạy, muốn gặp anh cậu ấy không phải việc khó."
Huyền Diệu Khả cụt hứng ngã xuống, rất không cam lòng, ngẫm lại, cô không thể ra ngoài, nhưng bọn họ có thể vào, nghĩ tới đây, cô kêu lên: "Nguyệt Vũ, Nguyệt Vũ, em có việc nhờ anh!"
"Anh ta đang bận, vừa mới tỉnh, gọi cái gì mà gọi? Vào cửa đã nghe thấy tiếng em." Huyền Huyễn vừa vào nhà đã nghe tiếng Huyền Diệu Khả, em gái tỉnh, cậu rất hài lòng, chỉ là đứa em này không thể sủng, nếu không ngày sau sẽ càng to gan lớn mật.
"Anh ơi!" Huyền Diệu Khả ôm Huyền Huyễn vờ ủy khuất.
Huyền Huyễn sờ đầu cô, thần tình nhu hòa, "Không sao, về nhà rồi."
Theo Huyền Huyễn vào Miêu Mộ Linh cười nói: "Tiểu Huyền là người anh tốt, chí ít tốt hơn Miêu Đại nhiều, anh ấy căn bản sẽ không ôn hoà như vậy."
Đôi mắt Huyền Diệu Khả lập tức sáng lên, "Anh là ai?"
"Anh ta là Nhị ca của Nguyệt Vũ, gọi Miêu Mộ Linh." Huyền Huyễn vừa nói, vừa âm thầm cho Huyền Diệu Khả một ánh mắt cảnh cáo, tỏ ý cô đừng có ý đồ với Miêu Mộ Linh.
"Chào em, em gái Tiểu Huyền." Miêu Mộ Linh lễ phép vươn tay.
"Chào anh, Miêu Nhị ca." Không thể động tay động chân, Huyền Diệu Khả chỉ có thể động mắt, từ trên xuống dưới quan sát Miêu Mộ Linh.
Miêu Mộ Linh cũng không để ý, vừa định nhân cơ hội hỏi chuyện luyện hồn vĩnh sinh thuật, bỗng nhiên nghe Miêu Mộ Thanh gọi mình: "Miêu Nhị, em ra đây một lát, anh có việc nhờ em."
Miêu Mộ Linh bế tắc, đành phải vừa đáp lời, vừa ra ngoài.
"Bên ngoài là ai?" Huyền Diệu Khả vội hỏi Huyền Huyễn.
"Đại ca Miêu Mộ Thanh của Nguyệt Vũ, hai người anh của Nguyệt Vũ em tuyệt đối không thể chọc, biết chưa? Còn có, ở trước mặt Miêu Mộ Thanh nhớ lễ phép với Nguyệt Vũ, đừng hỗn."
Nhìn Huyền Huyễn không giống nói giỡn, Huyền Diệu Khả nghiêm túc gật đầu, "Bọn họ không dễ chọc?"
"Miêu Mộ Thanh rất bảo vệ hai người em của mình, không phải em có thể tùy tiện nói đùa, đừng gây họa." Huyền Huyễn lo lắng, cậu nhìn không thấu Miêu Mộ Thanh, thế nhưng không hề nghi ngờ anh là một vai ác.
Huyền Diệu Khả ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Nguyệt Vũ bưng cháo vào, đặt xuống xong, anh nói với Huyền Huyễn: "Tiểu Nguyệt, tôi có việc phải ra ngoài, tôi đã dặn Miêu Lan xử lý cái bàn, cậu đừng lo."
"Ừ." Nghĩ một chút, Huyền Huyễn bổ sung một câu, "Nhớ cẩn thận."
Nguyệt Vũ cười cười, "Việc nhỏ mà thôi."
Ra phòng khách, không thấy Miêu Mộ Thanh, Nguyệt Vũ hỏi Miêu Mộ Linh: "Đại ca đâu?"
"Đi rồi, Đại ca muốn anh đi với em."
"Há, vậy thì đi."
Vừa định mở cửa, chuông đã vang, Nguyệt Vũ mở ra, là Tiêu Xuân Thu.
Tiêu Xuân Thu thấy bọn họ như chuẩn bị ra ngoài, nghiêng người tránh đường, thuận miệng hỏi: "Ra ngoài sao, đi đâu vậy?"
"Bệnh viện Thiên Nhân." Nguyệt Vũ trả lời.
"Bệnh viện Thiên Nhân?" Tiêu Xuân Thu quay đầu, thần tình kỳ dị, "Các cậu đi chỗ đó làm chi? Lẽ nào các cậu biết có người chết?"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất