Chương 613: Quyển 13 Chương 23
Giống nhau như đúc.
Huyền Huyễn móc ra lá bùa lấy từ trong thân thể rơm của tinh tinh tối qua đặt song song với lá bùa lẳng lặng nằm trên sàn, bất kể là cái đầu khô lâu quỷ dị, hay chất liệu giấy đặc biệt, đều nói rõ nó đến từ tay của cùng một người.
Tiêu Xuân Thu thò đầu ra xem, nhất thời hít ngược một hơi.
Thấy vậy, Yến Dương sôi nổi bu lại, có Huyền Huyễn, bọn họ lập tức "to gan lớn mật", có Huyền đại sư chống, bọn họ không có sợ hãi, gặp quỷ cũng là một bữa ăn sáng.
Miệng kéo banh, hốc mắt trống rỗng không có đôi ngươi...
Yến Dương xoa cánh tay nhỏ giọng hỏi: "Các cậu có thấy khô lâu này như nhìn chúng ta mà cười không?"
Trần Nặc trốn sau lưng La Minh vội gật đầu.
Tiêu Xuân Thu hỏi Huyền Huyễn không nói một lời: "Đây là cái quỷ gì?"
Huyền Huyễn cẩn thận mà kẹp hai lá bùa vào sổ, lắc đầu: "Không biết."
Tiêu Xuân Thu kinh dị: "Yêu quái như cậu cũng có lúc không biết? Khó được!"
Yến Dương vẻ mặt đau khổ nói: "Nếu cả Huyền Huyễn cũng không biết, há không phải hỏng bét?"
Huyền Huyễn nghiêm túc gật đầu: "Là hỏng bét, cảm giác như bị kéo vào đáy hồ, muốn bắt lấy gì, nhưng bốn phía đều là hạt nước mềm mại, đỡ không hết, chỉ có thể tùy ý dòng chảy rét lạnh ấy rót vào xoang mũi, lao vào phổi, ngoại trừ thống khổ chờ đợi tử vong đã không làm được gì, đáng sợ nhất là có một cái khô lâu âm trầm nhìn cậu cười, cảm giác này tuyệt đối không xưng được vui sướng."
Bọn Tiêu Xuân Thu không khỏi trắng bệch, Trần Nặc run rẩy nói: "Vì sao nhằm vào bọn tôi? Con tinh tinh này không phải tới báo án cầu cứu sao? Bọn tôi xem như giúp nó nha."
Huyền Huyễn vô tội nói: "Tôi không nói là nhằm vào các anh."
Bọn La Minh đầu đầy hắc tuyến, Huyền đại sư này thật đủ ác liệt, hù bọn họ vui lắm sao.
Tiêu Xuân Thu giật giật khóe miệng: "Vậy cậu làm chi nói khủng bố như vậy?
Huyền Huyễn mặt không biểu tình: "Vì tôi khó chịu."
Mọi người mồ hôi, nghẹn lời.
Yến Dương lau mồ hôi, hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người: "Vì sao một con tinh tinh đang sống sờ sờ lại đột nhiên tự cháy thành tro, bất quá kỳ quái, tờ giấy đen này không bị thiêu hủy?"
"Tuy rằng tôi không tận mắt thấy con tinh tinh kia, bất quá phỏng chừng nó chỉ là hình nộm, sở dĩ tự cháy là có kẻ thông qua lá bùa khô lâu này điều khiển, thứ như vậy tôi lần đầu tiên thấy được, thật tà khí."
Huyền Huyễn ẩn ẩn có chút lo lắng, rất rõ ràng, chuyện lần này là nhằm vào Miêu gia, đáng tiếc cho tới giờ cậu vẫn chưa tìm được đầu mối, tuy biết Nguyệt Vũ không phải kẻ yếu, nhưng cậu nhịn không được lo lắng, tinh tinh chân thật như vậy còn có thể là giả, vậy người thì sao, thí dụ như Đoạn Ảnh, thậm chí người bên cạnh bọn họ, thật khó lòng phòng bị, cậu không thể hai mươi bốn giờ ở bên anh, kẻ tối qua thăm dò bọn họ nhất định đã biết sự tồn tại của cậu, hắn nếu thật muốn đối phó ba anh em Miêu gia, nhất định sẽ chọn lúc cậu vắng mặt...
Nghĩ tới đây, trái tim Huyền Huyễn không khỏi lỡ nhịp.
Thấy sắc mặt cậu không tốt, Tiêu Xuân Thu lo lắng hỏi: "Không sao chứ? Nếu khó chịu, gọi Nguyệt Vũ tới khám cho cậu đi, nói thật, trong nhà có cái bác sĩ rất có lời, ốm đau gì cũng thấy an tâm hơn."
"Đặc biệt là bác sĩ siêu cường hãn như Nguyệt Vũ." La Minh ngắt lời.
Huyền Huyễn cười: "Xuân Hạ cũng là bác sĩ."
"Anh tổ trưởng là bác sĩ tâm lý, có lão Đại, phỏng chừng tổ trưởng cũng không cần." Yến Dương cười hì hì nói, "Cho nên vẫn là Nguyệt đại bác sĩ có bảo đảm."
"Ê, cậu không sao chứ, quen nhau lâu vậy, tôi chưa từng thấy cậu sầu mi khổ kiểm, nhìn là lạ." Tiêu Xuân Thu thân thiết hỏi.
"Có chút lo lắng mà thôi." Huyền Huyễn ăn ngay nói thật.
"Lo lắng gì? Đúng rồi, vừa rồi cậu nói hình nộm gì sao?"
Huyền Huyễn đơn giản kể lại chuyện tối qua, bọn Tiêu Xuân Thu nghe xong chỉ thấy phòng làm việc âm phong từng trận, rét nha.
"Vậy tinh tinh nhìn như thật kia là giả." La Minh nói.
Huyền Huyễn không đáp, nếu tinh tinh là thật, đại khái cậu sẽ không thay ba anh em Nguyệt Vũ lo lắng như vậy.
Huyền Huyễn móc ra lá bùa lấy từ trong thân thể rơm của tinh tinh tối qua đặt song song với lá bùa lẳng lặng nằm trên sàn, bất kể là cái đầu khô lâu quỷ dị, hay chất liệu giấy đặc biệt, đều nói rõ nó đến từ tay của cùng một người.
Tiêu Xuân Thu thò đầu ra xem, nhất thời hít ngược một hơi.
Thấy vậy, Yến Dương sôi nổi bu lại, có Huyền Huyễn, bọn họ lập tức "to gan lớn mật", có Huyền đại sư chống, bọn họ không có sợ hãi, gặp quỷ cũng là một bữa ăn sáng.
Miệng kéo banh, hốc mắt trống rỗng không có đôi ngươi...
Yến Dương xoa cánh tay nhỏ giọng hỏi: "Các cậu có thấy khô lâu này như nhìn chúng ta mà cười không?"
Trần Nặc trốn sau lưng La Minh vội gật đầu.
Tiêu Xuân Thu hỏi Huyền Huyễn không nói một lời: "Đây là cái quỷ gì?"
Huyền Huyễn cẩn thận mà kẹp hai lá bùa vào sổ, lắc đầu: "Không biết."
Tiêu Xuân Thu kinh dị: "Yêu quái như cậu cũng có lúc không biết? Khó được!"
Yến Dương vẻ mặt đau khổ nói: "Nếu cả Huyền Huyễn cũng không biết, há không phải hỏng bét?"
Huyền Huyễn nghiêm túc gật đầu: "Là hỏng bét, cảm giác như bị kéo vào đáy hồ, muốn bắt lấy gì, nhưng bốn phía đều là hạt nước mềm mại, đỡ không hết, chỉ có thể tùy ý dòng chảy rét lạnh ấy rót vào xoang mũi, lao vào phổi, ngoại trừ thống khổ chờ đợi tử vong đã không làm được gì, đáng sợ nhất là có một cái khô lâu âm trầm nhìn cậu cười, cảm giác này tuyệt đối không xưng được vui sướng."
Bọn Tiêu Xuân Thu không khỏi trắng bệch, Trần Nặc run rẩy nói: "Vì sao nhằm vào bọn tôi? Con tinh tinh này không phải tới báo án cầu cứu sao? Bọn tôi xem như giúp nó nha."
Huyền Huyễn vô tội nói: "Tôi không nói là nhằm vào các anh."
Bọn La Minh đầu đầy hắc tuyến, Huyền đại sư này thật đủ ác liệt, hù bọn họ vui lắm sao.
Tiêu Xuân Thu giật giật khóe miệng: "Vậy cậu làm chi nói khủng bố như vậy?
Huyền Huyễn mặt không biểu tình: "Vì tôi khó chịu."
Mọi người mồ hôi, nghẹn lời.
Yến Dương lau mồ hôi, hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người: "Vì sao một con tinh tinh đang sống sờ sờ lại đột nhiên tự cháy thành tro, bất quá kỳ quái, tờ giấy đen này không bị thiêu hủy?"
"Tuy rằng tôi không tận mắt thấy con tinh tinh kia, bất quá phỏng chừng nó chỉ là hình nộm, sở dĩ tự cháy là có kẻ thông qua lá bùa khô lâu này điều khiển, thứ như vậy tôi lần đầu tiên thấy được, thật tà khí."
Huyền Huyễn ẩn ẩn có chút lo lắng, rất rõ ràng, chuyện lần này là nhằm vào Miêu gia, đáng tiếc cho tới giờ cậu vẫn chưa tìm được đầu mối, tuy biết Nguyệt Vũ không phải kẻ yếu, nhưng cậu nhịn không được lo lắng, tinh tinh chân thật như vậy còn có thể là giả, vậy người thì sao, thí dụ như Đoạn Ảnh, thậm chí người bên cạnh bọn họ, thật khó lòng phòng bị, cậu không thể hai mươi bốn giờ ở bên anh, kẻ tối qua thăm dò bọn họ nhất định đã biết sự tồn tại của cậu, hắn nếu thật muốn đối phó ba anh em Miêu gia, nhất định sẽ chọn lúc cậu vắng mặt...
Nghĩ tới đây, trái tim Huyền Huyễn không khỏi lỡ nhịp.
Thấy sắc mặt cậu không tốt, Tiêu Xuân Thu lo lắng hỏi: "Không sao chứ? Nếu khó chịu, gọi Nguyệt Vũ tới khám cho cậu đi, nói thật, trong nhà có cái bác sĩ rất có lời, ốm đau gì cũng thấy an tâm hơn."
"Đặc biệt là bác sĩ siêu cường hãn như Nguyệt Vũ." La Minh ngắt lời.
Huyền Huyễn cười: "Xuân Hạ cũng là bác sĩ."
"Anh tổ trưởng là bác sĩ tâm lý, có lão Đại, phỏng chừng tổ trưởng cũng không cần." Yến Dương cười hì hì nói, "Cho nên vẫn là Nguyệt đại bác sĩ có bảo đảm."
"Ê, cậu không sao chứ, quen nhau lâu vậy, tôi chưa từng thấy cậu sầu mi khổ kiểm, nhìn là lạ." Tiêu Xuân Thu thân thiết hỏi.
"Có chút lo lắng mà thôi." Huyền Huyễn ăn ngay nói thật.
"Lo lắng gì? Đúng rồi, vừa rồi cậu nói hình nộm gì sao?"
Huyền Huyễn đơn giản kể lại chuyện tối qua, bọn Tiêu Xuân Thu nghe xong chỉ thấy phòng làm việc âm phong từng trận, rét nha.
"Vậy tinh tinh nhìn như thật kia là giả." La Minh nói.
Huyền Huyễn không đáp, nếu tinh tinh là thật, đại khái cậu sẽ không thay ba anh em Nguyệt Vũ lo lắng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất