Chương 615: Quyển 13 Chương 25
Huyền Huyễn rút một tờ khăn giấy đưa cho Yến Dương, "Yên tâm, không sao đâu."
Yến Dương siết khăn giấy trong tay, giọng mũi nồng đậm: "Anh Sở sáng nay đã nói tối nấu mì cho tôi."
"Anh ta sẽ không nuốt lời." Tuy chỉ là an ủi, nhưng lời từ miệng Huyền Huyễn nói ra tựa hồ càng có thể khiến người an tâm.
"Huyền đại sư đã nói không sao, nhất định sẽ không sao." Tiêu Xuân Thu vỗ vai Yến Dương.
Yến Dương lau khóe mắt, dùng sức gật đầu.
"Nguyệt Vũ, việc này cậu thấy thế nào?" Thượng Quan Hiên đột nhiên hỏi.
Sở Hoàn và Đường Vân vô cớ mất tích, Thượng Quan Hiên đầu tiên hoài nghi là hung thủ giết Nam Cung Đồng, tiến tới hoài nghi Nam Cung Thiên, thế nhưng ngẫm nghĩ đã phủ định.
Thứ nhất, phái thần bí tinh tinh tới cảnh cục báo án, tự nhiên sẽ khiến người liên tưởng là Nam Cung Đồng cầu cứu, thế nhưng trong đây lại có nhiều chỗ không hợp lý, Nam Cung Đồng vì sao không cầu cứu cha mình, trái lại xin cảnh sát giúp đỡ? Vì vậy sai tinh tinh báo án không phải Nam Cung Đồng, khả năng lớn nhất là hung thủ giở trò quỷ, nhưng đã hung thủ muốn cảnh sát biết Nam Cung Đồng chết, vì sao lại ra tay với người của cảnh sát, này nói không thông;
Thứ hai, Sở Hoàn và Đường Vân là sau khi rời khỏi bệnh viện Thiên Nhân mới mất đi liên hệ, nếu gặp nạn, lấy thân thủ và tính cảnh giác của bọn họ lại không thể lưu lại chút tin tức gì, đủ thấy thủ đoạn của đối phương lợi hại, đương nhiên không bài trừ đây là kẻ có thù với cảnh cục làm, nhưng có thể làm cẩn thận vậy, Thượng Quan Hiên cho rằng đối đầu của bọn họ không đủ bổn sự, vả lại anh cũng nghĩ không ra có ai đối nghịch với bọn họ;
Thứ ba, Nam Cung Thiên ghét cảnh sát, từ thái độ ác liệt của ông ta có thể thấy, ông ta không muốn cảnh sát nhúng tay vào chuyện của Nam Cung gia, nhưng biết Nam Cung Đồng bị giết rất nhiều, không riêng là Sở Hoàn và Đường Vân, nếu nói Nam Cung Thiên muốn đè xuống tin tức Nam Cung Đồng chết thảm mà ra tay với bọn họ khả năng không lớn, mà còn Thượng Quan Hiên cảm thấy, lấy thái độ Nam Cung Thiên đối Nguyệt Vũ, ông ta đã hay anh và Nguyệt Vũ là quen biết, càng không khả năng đối phó bọn họ.
Loại trừ những người có hiềm nghi lớn nhất, Thượng Quan Hiên đã hết manh mối, khả năng duy nhất anh nghĩ tới là Sở Hoàn và Đường Vân mất tích liên quan tới Nguyệt Vũ, đây là trực giác của anh.
"Tọi cảm thấy bọn họ mất tích liên quan tới cậu, hoặc nói——" Thượng Quan Hiên nhìn Miêu Mộ Linh, "Liên quan tới anh em các cậu."
Bọn Tiêu Xuân Thu kinh ngạc, không tự chủ được nhìn Nguyệt Vũ và Miêu Mộ Linh.
Huyền Huyễn cũng nhìn Nguyệt Vũ, cậu thở dài: "Tôi cũng nghĩ là nhằm vào các anh, bất quá kỳ quái, mục đích bọn họ bắt Sở Hoàn và Đường Vân ở đâu? Thấy thế nào cũng là tôi có lợi hơn."
Tiêu Xuân Thu ho một tiếng, "Tuy tôi không biết chuyện là thế nào, cũng không biết vì sao Nguyệt Vũ sẽ liên lụy tới bọn tôi, nhưng đổi lại là tôi, tôi cũng không ra tay với cậu, lại không phải chán sống."
"Đó là vì anh hiểu tôi, đã đối phương không ra tay với tôi, này có phải là hắn biết trong số chúng ta ai là nhuyễn hồng, hôm nay là Sở Hoàn và Đường Vân, mai đâu, sẽ là ai?" Giọng Huyền Huyễn có chút lo lắng, cậu quay đầu hỏi Nguyệt Vũ: "Anh ngẫm lại trong số đối đầu của các anh có ai khả nghi không?"
Muốn Miêu gia vong rất nhiều, nhưng trực tiếp chống lại như vậy ít chi lại ít, Nguyệt Vũ loại bỏ tất cả những người hiềm nghi trong đầu một lần, cuối cùng lắc đầu: "Tạm thời nghĩ không ra."
"Vậy hỏi Đại ca anh xem, tôi cảm thấy người đối phương muốn đối phó là Đại ca anh. Hắn bắt Đường Vân và Sở Hoàn, không chừng là muốn cảnh cáo Đại ca anh." Huyền Huyễn trầm ngâm.
"Nếu hắn hiểu Đại ca tôi, hắn nên biết đây là uổng phí." Vẫn giữ trầm mặc Miêu Mộ Linh nói, anh biết tính Đại ca, tuy Sở Hoàn và Đường Vân xem như bạn Huyền Huyễn, nhưng bọn họ chỉ là người ngoài, cho dù là Huyền Huyễn, nếu sự tồn tại của cậu trở thành nhược điểm của Nguyệt Vũ, Miêu Mộ Thanh tuy không trực tiếp ra tay, nhưng nếu có kẻ dùng Huyền Huyễn để uy hiếp Nguyệt Vũ, Miêu Mộ Thanh nhất định không hề do dự hi sinh Huyền Huyễn, Miêu Mộ Thanh là tuyệt đối lãnh khốc vô tình ý chí sắt đá.
"Hữu dụng hay không, có vài người luôn thử mới hết hy vọng? Đại ca anh đột nhiên xuất hiện, lẽ nào anh và Nguyệt Vũ chưa từng nghĩ tới nguyên nhân sâu xa hơn, có lẽ anh ta biết có kẻ muốn đối phó Miêu gia, cho nên mới tới, vì anh ta cần bảo đảm sự an toàn của các anh. Từ cái rương gỗ múa rối tới cái chết hôm nay của Nam Cung Đồng, ngoài mặt là Nam Cung gia tao ương, nhưng tối qua có người thăm dò chúng ta, tôi nghĩ hắn là bám theo Đại ca anh, trước mắt xem ra, người này là cao thủ đạo thuật, mà còn ảnh hưởng của cổ đối cao thủ đạo thuật tựa hồ không lớn, phải không, Nguyệt Vũ?" Huyền Huyễn không xác định hỏi.
Nguyệt Vũ vừa định trả lời, điện thoại vang, là Miêu Mộ Thanh.
Miêu Mộ Thanh chỉ nói một câu: "Tới dẫn hai người này về."
Yến Dương siết khăn giấy trong tay, giọng mũi nồng đậm: "Anh Sở sáng nay đã nói tối nấu mì cho tôi."
"Anh ta sẽ không nuốt lời." Tuy chỉ là an ủi, nhưng lời từ miệng Huyền Huyễn nói ra tựa hồ càng có thể khiến người an tâm.
"Huyền đại sư đã nói không sao, nhất định sẽ không sao." Tiêu Xuân Thu vỗ vai Yến Dương.
Yến Dương lau khóe mắt, dùng sức gật đầu.
"Nguyệt Vũ, việc này cậu thấy thế nào?" Thượng Quan Hiên đột nhiên hỏi.
Sở Hoàn và Đường Vân vô cớ mất tích, Thượng Quan Hiên đầu tiên hoài nghi là hung thủ giết Nam Cung Đồng, tiến tới hoài nghi Nam Cung Thiên, thế nhưng ngẫm nghĩ đã phủ định.
Thứ nhất, phái thần bí tinh tinh tới cảnh cục báo án, tự nhiên sẽ khiến người liên tưởng là Nam Cung Đồng cầu cứu, thế nhưng trong đây lại có nhiều chỗ không hợp lý, Nam Cung Đồng vì sao không cầu cứu cha mình, trái lại xin cảnh sát giúp đỡ? Vì vậy sai tinh tinh báo án không phải Nam Cung Đồng, khả năng lớn nhất là hung thủ giở trò quỷ, nhưng đã hung thủ muốn cảnh sát biết Nam Cung Đồng chết, vì sao lại ra tay với người của cảnh sát, này nói không thông;
Thứ hai, Sở Hoàn và Đường Vân là sau khi rời khỏi bệnh viện Thiên Nhân mới mất đi liên hệ, nếu gặp nạn, lấy thân thủ và tính cảnh giác của bọn họ lại không thể lưu lại chút tin tức gì, đủ thấy thủ đoạn của đối phương lợi hại, đương nhiên không bài trừ đây là kẻ có thù với cảnh cục làm, nhưng có thể làm cẩn thận vậy, Thượng Quan Hiên cho rằng đối đầu của bọn họ không đủ bổn sự, vả lại anh cũng nghĩ không ra có ai đối nghịch với bọn họ;
Thứ ba, Nam Cung Thiên ghét cảnh sát, từ thái độ ác liệt của ông ta có thể thấy, ông ta không muốn cảnh sát nhúng tay vào chuyện của Nam Cung gia, nhưng biết Nam Cung Đồng bị giết rất nhiều, không riêng là Sở Hoàn và Đường Vân, nếu nói Nam Cung Thiên muốn đè xuống tin tức Nam Cung Đồng chết thảm mà ra tay với bọn họ khả năng không lớn, mà còn Thượng Quan Hiên cảm thấy, lấy thái độ Nam Cung Thiên đối Nguyệt Vũ, ông ta đã hay anh và Nguyệt Vũ là quen biết, càng không khả năng đối phó bọn họ.
Loại trừ những người có hiềm nghi lớn nhất, Thượng Quan Hiên đã hết manh mối, khả năng duy nhất anh nghĩ tới là Sở Hoàn và Đường Vân mất tích liên quan tới Nguyệt Vũ, đây là trực giác của anh.
"Tọi cảm thấy bọn họ mất tích liên quan tới cậu, hoặc nói——" Thượng Quan Hiên nhìn Miêu Mộ Linh, "Liên quan tới anh em các cậu."
Bọn Tiêu Xuân Thu kinh ngạc, không tự chủ được nhìn Nguyệt Vũ và Miêu Mộ Linh.
Huyền Huyễn cũng nhìn Nguyệt Vũ, cậu thở dài: "Tôi cũng nghĩ là nhằm vào các anh, bất quá kỳ quái, mục đích bọn họ bắt Sở Hoàn và Đường Vân ở đâu? Thấy thế nào cũng là tôi có lợi hơn."
Tiêu Xuân Thu ho một tiếng, "Tuy tôi không biết chuyện là thế nào, cũng không biết vì sao Nguyệt Vũ sẽ liên lụy tới bọn tôi, nhưng đổi lại là tôi, tôi cũng không ra tay với cậu, lại không phải chán sống."
"Đó là vì anh hiểu tôi, đã đối phương không ra tay với tôi, này có phải là hắn biết trong số chúng ta ai là nhuyễn hồng, hôm nay là Sở Hoàn và Đường Vân, mai đâu, sẽ là ai?" Giọng Huyền Huyễn có chút lo lắng, cậu quay đầu hỏi Nguyệt Vũ: "Anh ngẫm lại trong số đối đầu của các anh có ai khả nghi không?"
Muốn Miêu gia vong rất nhiều, nhưng trực tiếp chống lại như vậy ít chi lại ít, Nguyệt Vũ loại bỏ tất cả những người hiềm nghi trong đầu một lần, cuối cùng lắc đầu: "Tạm thời nghĩ không ra."
"Vậy hỏi Đại ca anh xem, tôi cảm thấy người đối phương muốn đối phó là Đại ca anh. Hắn bắt Đường Vân và Sở Hoàn, không chừng là muốn cảnh cáo Đại ca anh." Huyền Huyễn trầm ngâm.
"Nếu hắn hiểu Đại ca tôi, hắn nên biết đây là uổng phí." Vẫn giữ trầm mặc Miêu Mộ Linh nói, anh biết tính Đại ca, tuy Sở Hoàn và Đường Vân xem như bạn Huyền Huyễn, nhưng bọn họ chỉ là người ngoài, cho dù là Huyền Huyễn, nếu sự tồn tại của cậu trở thành nhược điểm của Nguyệt Vũ, Miêu Mộ Thanh tuy không trực tiếp ra tay, nhưng nếu có kẻ dùng Huyền Huyễn để uy hiếp Nguyệt Vũ, Miêu Mộ Thanh nhất định không hề do dự hi sinh Huyền Huyễn, Miêu Mộ Thanh là tuyệt đối lãnh khốc vô tình ý chí sắt đá.
"Hữu dụng hay không, có vài người luôn thử mới hết hy vọng? Đại ca anh đột nhiên xuất hiện, lẽ nào anh và Nguyệt Vũ chưa từng nghĩ tới nguyên nhân sâu xa hơn, có lẽ anh ta biết có kẻ muốn đối phó Miêu gia, cho nên mới tới, vì anh ta cần bảo đảm sự an toàn của các anh. Từ cái rương gỗ múa rối tới cái chết hôm nay của Nam Cung Đồng, ngoài mặt là Nam Cung gia tao ương, nhưng tối qua có người thăm dò chúng ta, tôi nghĩ hắn là bám theo Đại ca anh, trước mắt xem ra, người này là cao thủ đạo thuật, mà còn ảnh hưởng của cổ đối cao thủ đạo thuật tựa hồ không lớn, phải không, Nguyệt Vũ?" Huyền Huyễn không xác định hỏi.
Nguyệt Vũ vừa định trả lời, điện thoại vang, là Miêu Mộ Thanh.
Miêu Mộ Thanh chỉ nói một câu: "Tới dẫn hai người này về."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất