Chương 625: Quyển 13 Chương 35
Cúp máy, ngẩng đầu thấy Vu Diêu ra vẻ muốn nói lại thôi, Miêu Mộ Thanh nói: "Có việc không ngại cứ nói."
"Tôi còn gặp Đường Mẫn."
Vu Diêu kỳ quái, kỳ quái Miêu Mộ Thanh dự liệu được Đường Mẫn sẽ xuất hiện? Nếu không phải Miêu Mộ Thanh để anh xem qua tấm ảnh của Đường Mẫn, anh cũng không biết thiếu nữ kia là cô.
Trong mắt Miêu Mộ Thanh bay nhanh lóe lên tinh quang, "Vậy Đường Mẫn có phản ứng gì?"
"Cô ấy tựa hồ không biết anh là ai, bất quá đây chỉ là cảm giác của tôi."
Miêu Mộ Thanh gật đầu, không biểu thị gì thêm.
Vu Diêu lại dịch chân, cá tính của anh có chút buồn, rất khó thân thiện với người, đặc biệt là loại người trời sinh ra lệnh như Miêu Mộ Thanh.
Ánh mắt Miêu Mộ Thanh rất sắc, Vu Diêu không được tự nhiên anh thấy, thế nên nói: "Hôm nay cảm ơn, tôi nghĩ Miêu Nhị đang tìm cậu, cậu về trước đi."
Vu Diêu có chút kinh ngạc, rất khó tưởng tượng tượng người như Miêu Mộ Thanh cũng biết nói cảm ơn.
"Không, không khách khí, vậy tôi đi trước."
...
Khi Miêu Lan gõ cửa vào, Miêu Mộ Thanh đang lẳng lặng ngồi đó nghĩ chuyện.
Miêu Lan không dám quấy rầy, đứng một bên đợi.
Nửa ngày, Miêu Mộ Thanh hồi hồn: "Sao, có tin tức gì?"
"Lục Cúc Anh một năm trước khó sinh mà chết ở bệnh viện Thiên Nhân, thai nhi cũng không giữ được, Nam Cung Đường thương tâm quá độ xuống cầu thang không cẩn thận bước hụt ngã thành người thực vật."
Lục Cúc Anh, vợ của Nam Cung Đường.
"Tin tức này có mấy phần thật?"
"50%."
Miêu Mộ Thanh nhướng mày, chờ Miêu Lan nói tiếp.
"Căn cứ báo cáo sản kiểm của Lục Cúc Anh, khả năng cô ấy khó sinh rất thấp, cho nên cái chết của cô ấy tựa hồ có tin khác, Nam Cung Đường trượt chân ngã xuống tạm thời không có khả nghi." Do dự một chút, Miêu Lan đánh bạo hỏi: "Đại thiếu gia vì sao đột nhiên hứng thú với những chuyện này?"
Miêu Mộ Thanh không đáp, anh hỏi: "Đường Mẫn đâu?"
Miêu Lan đè xuống hồ nghi trong lòng, nói: "Vì tướng mạo, Đường Mẫn xưa nay hầu như không ra cửa một bước, biến hóa của cô ấy là từ một năm trước, cô ấy nhiều lần ra vào bệnh viện Thiên Nhân, là đi thăm Nam Cung Đường, phẫu thuật thẩm mỹ chỉ là lấy cớ, Đường Mẫn và Nam Cung Đường tổng cộng gặp nhau hai lần, bằng hữu bình thường cũng không tính, ngoài ra Đường Mẫn từng ngầm sử dụng thế lực của Đường gia muốn đối phó với Nam Cung gia, sau bị Đường Trọng Hoành phát hiện mới dừng tay."
Ngẫm lại, Miêu Mộ Thanh hỏi: "Lần trước Thiên Nhãn La Hán bị trộm có liên quan tới Đường Mẫn không?"
Thiên Nhãn La Hán để ở Nam Cung gia, tương đương với thần hộ mệnh, mà Thiên Nhãn La Hán ở Nam Cung gia không ít người biết, chí ít Đường Trọng Hoành biết, vậy Đường Mẫn nói không chừng cũng biết. Đã Đường Mẫn muốn đối phó với Nam Cung gia, cô trộm đi Thiên Nhãn La Hán cũng là có thể.
"Tôi nghĩ hẳn không, Thiên Nhãn La Hán bị trộm khả năng lớn nhất là nội tặc, vì tấm bản đồ địa hình đích xác kỹ càng, Đường Mẫn chân không ra cửa không thể hiểu rõ Nam Cung gia như vậy."
Trong thời gian ngắn có thể điều tra chuyện anh muốn biết tỉ mỉ đến thế, Miêu Mộ Thanh rất thoả mãn năng lực làm việc của Miêu Lan.
"Miêu Lan, có thể hỏi ông một vấn đề sao?"
Miêu Lan thụ sủng nhược kinh: "Đại thiếu gia cứ hỏi."
"Ba anh em bọn tôi ông tương đối thích ai?"
Ách...
Miêu Lan há hốc mồm.
Hơn nửa ngày, ông phản ứng lại, cẩn thận hỏi: "Ý Đại thiếu gia là tôi thích đi theo ai?"
"Ừ."
Nghiêm túc nghĩ một hồi, Miêu Lan thành thật nói: "Tam thiếu gia."
"Lý do?"
"Không có lý do, nhưng mà ở cạnh Đại thiếu gia tôi sẽ hữu dụng hơn, từ góc độ vật tẫn kỳ dùng mà nói, tôi cảm thấy tôi thích hợp đi theo Đại thiếu gia."
Miêu Mộ Thanh cười.
...
"Tôi còn gặp Đường Mẫn."
Vu Diêu kỳ quái, kỳ quái Miêu Mộ Thanh dự liệu được Đường Mẫn sẽ xuất hiện? Nếu không phải Miêu Mộ Thanh để anh xem qua tấm ảnh của Đường Mẫn, anh cũng không biết thiếu nữ kia là cô.
Trong mắt Miêu Mộ Thanh bay nhanh lóe lên tinh quang, "Vậy Đường Mẫn có phản ứng gì?"
"Cô ấy tựa hồ không biết anh là ai, bất quá đây chỉ là cảm giác của tôi."
Miêu Mộ Thanh gật đầu, không biểu thị gì thêm.
Vu Diêu lại dịch chân, cá tính của anh có chút buồn, rất khó thân thiện với người, đặc biệt là loại người trời sinh ra lệnh như Miêu Mộ Thanh.
Ánh mắt Miêu Mộ Thanh rất sắc, Vu Diêu không được tự nhiên anh thấy, thế nên nói: "Hôm nay cảm ơn, tôi nghĩ Miêu Nhị đang tìm cậu, cậu về trước đi."
Vu Diêu có chút kinh ngạc, rất khó tưởng tượng tượng người như Miêu Mộ Thanh cũng biết nói cảm ơn.
"Không, không khách khí, vậy tôi đi trước."
...
Khi Miêu Lan gõ cửa vào, Miêu Mộ Thanh đang lẳng lặng ngồi đó nghĩ chuyện.
Miêu Lan không dám quấy rầy, đứng một bên đợi.
Nửa ngày, Miêu Mộ Thanh hồi hồn: "Sao, có tin tức gì?"
"Lục Cúc Anh một năm trước khó sinh mà chết ở bệnh viện Thiên Nhân, thai nhi cũng không giữ được, Nam Cung Đường thương tâm quá độ xuống cầu thang không cẩn thận bước hụt ngã thành người thực vật."
Lục Cúc Anh, vợ của Nam Cung Đường.
"Tin tức này có mấy phần thật?"
"50%."
Miêu Mộ Thanh nhướng mày, chờ Miêu Lan nói tiếp.
"Căn cứ báo cáo sản kiểm của Lục Cúc Anh, khả năng cô ấy khó sinh rất thấp, cho nên cái chết của cô ấy tựa hồ có tin khác, Nam Cung Đường trượt chân ngã xuống tạm thời không có khả nghi." Do dự một chút, Miêu Lan đánh bạo hỏi: "Đại thiếu gia vì sao đột nhiên hứng thú với những chuyện này?"
Miêu Mộ Thanh không đáp, anh hỏi: "Đường Mẫn đâu?"
Miêu Lan đè xuống hồ nghi trong lòng, nói: "Vì tướng mạo, Đường Mẫn xưa nay hầu như không ra cửa một bước, biến hóa của cô ấy là từ một năm trước, cô ấy nhiều lần ra vào bệnh viện Thiên Nhân, là đi thăm Nam Cung Đường, phẫu thuật thẩm mỹ chỉ là lấy cớ, Đường Mẫn và Nam Cung Đường tổng cộng gặp nhau hai lần, bằng hữu bình thường cũng không tính, ngoài ra Đường Mẫn từng ngầm sử dụng thế lực của Đường gia muốn đối phó với Nam Cung gia, sau bị Đường Trọng Hoành phát hiện mới dừng tay."
Ngẫm lại, Miêu Mộ Thanh hỏi: "Lần trước Thiên Nhãn La Hán bị trộm có liên quan tới Đường Mẫn không?"
Thiên Nhãn La Hán để ở Nam Cung gia, tương đương với thần hộ mệnh, mà Thiên Nhãn La Hán ở Nam Cung gia không ít người biết, chí ít Đường Trọng Hoành biết, vậy Đường Mẫn nói không chừng cũng biết. Đã Đường Mẫn muốn đối phó với Nam Cung gia, cô trộm đi Thiên Nhãn La Hán cũng là có thể.
"Tôi nghĩ hẳn không, Thiên Nhãn La Hán bị trộm khả năng lớn nhất là nội tặc, vì tấm bản đồ địa hình đích xác kỹ càng, Đường Mẫn chân không ra cửa không thể hiểu rõ Nam Cung gia như vậy."
Trong thời gian ngắn có thể điều tra chuyện anh muốn biết tỉ mỉ đến thế, Miêu Mộ Thanh rất thoả mãn năng lực làm việc của Miêu Lan.
"Miêu Lan, có thể hỏi ông một vấn đề sao?"
Miêu Lan thụ sủng nhược kinh: "Đại thiếu gia cứ hỏi."
"Ba anh em bọn tôi ông tương đối thích ai?"
Ách...
Miêu Lan há hốc mồm.
Hơn nửa ngày, ông phản ứng lại, cẩn thận hỏi: "Ý Đại thiếu gia là tôi thích đi theo ai?"
"Ừ."
Nghiêm túc nghĩ một hồi, Miêu Lan thành thật nói: "Tam thiếu gia."
"Lý do?"
"Không có lý do, nhưng mà ở cạnh Đại thiếu gia tôi sẽ hữu dụng hơn, từ góc độ vật tẫn kỳ dùng mà nói, tôi cảm thấy tôi thích hợp đi theo Đại thiếu gia."
Miêu Mộ Thanh cười.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất