Chương 633: Quyển 13 Chương 43
Tiểu phượng hoàng nhảy tới nhảy lui trong lòng bàn tay Huyền Huyễn, một chốc hiếu kỳ dùng uế mổ ngón tay cậu, một chốc lại dùng móng vuốt kéo áo cậu, không một khắc an tĩnh.
Nguyệt Vũ liếc mắt, nhịn không được duỗi tay sờ một cái.
Xúc cảm mềm mại như gió khiến anh thấy lạ, không nhịn được hỏi: "Bé con này từ đâu chui ra?"
Tuy hôm qua đã từng gặp nó, nhưng anh vẫn cho rằng nó chỉ là một huyễn thể Huyền Huyễn triệu hồi, đáng tiếc xúc cảm kia lại nói cho anh biết tiểu phượng hoàng là thật.
Nhìn tiểu phượng hoàng chơi mệt rồi ngủ gà ngủ gật trong tay mình, Huyền Huyễn lộ ra vẻ thâm trầm, "Tôi cũng không biết, tôi cảm thấy, cảm thấy..." Cậu nhíu mày, nghĩ nên biểu đạt thế nào, nửa ngày mới nói: "Tôi cảm thấy nó kỳ thực vẫn ở bên tôi, chỉ là tôi không cảm giác được, hoặc có lẽ linh lực không đủ," Cậu cúi đầu nhìn đồ đằng phượng hoàng rõ hơn hôm qua trong lòng bàn tay, "Càng hoặc là liên quan tới đồ đằng này."
Nguyệt Vũ ngẫm lại, "Vậy có thể khống chế nó sao?"
Huyền Huyễn không hiểu.
"Ý tôi là," Nguyệt Vũ sửa lại tâm tư, "Ngày đó tôi thấy tiểu phượng hoàng là Tiểu Nguyệt gọi ra, tôi vẫn cho rằng nó là huyễn thể, nhưng nó lại là thật, nếu là thật, vậy cậu làm sao thu nó lại? Thu về đâu?"
Huyền Huyễn sững sờ, tựa hồ gọi tiểu phượng hoàng ra là một loại bản năng của cậu, bản năng chào đời đã có, chỉ cần cậu muốn, cậu có thể không hề phí sức gọi tiểu phượng hoàng, bé con trong lòng bàn tay chân thật như vậy, quyết không phải là huyễn thể, vậu nó bình thường ở đâu, ăn gì?
Huyền Huyễn khép lòng bàn tay lại, muốn thu hồi tiểu phượng hoàng, rồi kinh ngạc phát hiện dĩ nhiên thu không được.
"Sao lại như vậy?" Huyền Huyễn thì thào tự nói.
"Có phải là vì nó biến thành thực thể?" Nguyệt Vũ đáp.
Huyền Huyễn xoa ấn đường, tựa hồ chỉ có giải thích này, nhưng tiểu phượng hoàng vì sao biến thành thực thể, vấn đề này thậm chí cả cậu cũng không trả lời được.
Bất quá, nhiều một con phượng hoàng cũng không phải việc xấu, đã không rõ, Huyền Huyễn sẽ không phí tâm đi nghĩ, lúc nên tới, không rõ tự nhiên sẽ rõ.
...
Tuy là ban ngày, nhưng Nam Cung gia lại có vẻ âm khí nặng nề.
Ấn chuông cửa hai ba lần, không có động tĩnh.
Nam Cung gia to như vậy vắng vẻ vô thanh, thoạt nhìn cứ như đã chết.
Bờ tường rất cao, nhưng lấy bản lĩnh của Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn muốn trèo vào lại dễ như trở bàn tay.
Vết dấu uốn khúc ở hoa viên vẫn chưa dọn dẹp, thấy mà giật mình.
Huyền Huyễn xổm xuống nhìn kỹ, vết máu sặc sỡ tung tóe xung quanh tỏ rõ thống khổ trước khi chết của Nam Cung Kỳ.
Nguyệt Vũ nói: "Cái chết của Nam Cung Đồng và Nam Cung Bích đã cho Nam Cung Thiên đầy đủ cảnh giác, tối qua ông ta nhất định ở rất gần Nam Cung Kỳ, nhưng từ vết máu tới xem, Nam Cung Kỳ không phải lập tức tắt thở, vậy sao Nam Cung Thiên không kịp cứu người?"
Huyền Huyễn lắc đầu, "Chúng ta vào xem."
Cửa chính bị đóng, đại sảnh khí phái xa hoa vắng vẻ, không một bóng người.
Phía Nam đại sảnh đặt một cái giường lớn, trên giường phủ vải trắng, dưới vải có ba khối cộm lên.
Một cái giường như vậy đặt ở phòng khách là cực kỳ quái dị, dẫn đến ánh mắt người vào lập tức tập trung nhìn nó.
Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn nhìn nhau, không hẹn mà cùng bước tới.
Gần, Huyền Huyễn dừng lại, rút đoản kiếm hất lên tấm vải.
Bên dưới, là thi thể của Nam Cung Đồng, Nam Cung Bích, Nam Cung Kỳ.
Nguyệt Vũ tiến lên, nhìn kỹ thi thể Nam Cung Kỳ, "Anh ta như là bị cái gì cắn chết."
Hai người dạo một vòng ở lầu một, không cần nói Nam Cung Thiên, thậm chí người hầu cũng không thấy.
Lên lầu hai, lục tung các phòng một lần, vẫn không có phát hiện gì.
Lầu ba xây từ thủy tinh, là một nhà ấm kiểu lớn, bên trong phân nửa trồng đủ loại hoa cỏ, phân nửa lại nuôi các sinh vật hiếm lạ cổ quái.
"Là cổ thất." Nguyệt Vũ nói.
Huyền Huyễn ghé lại nhìn, một con rắn toàn thân xanh đỏ, đỉnh đầu mọc ra cục bướu cách thủy tinh nhìn cậu hung ác thè lưỡi.
Huyền Huyễn nhướng mày, mắt xoay tròn vừa định làm gì, tiểu phượng hoàng xổm trên vai cậu ngủ gà ngủ gật bỗng nhiên mở ra đôi mắt màu bích lục hót vang một tiếng, một quả cầu lửa phun ra từ miệng, xuyên qua thủy tinh bắn thẳng về phía con rắn kia.
Rắn sợ lửa, cấp tốc chui vào góc.
Tiểu phượng hoàng điều khiển quả cầu đuổi theo nó không đường để trốn, ai ai rên rỉ.
Tiểu phượng hoàng đắc ý, đầu nhỏ cọ má Huyền Huyễn tranh công.
Huyền Huyễn ha ha cười, thật thú vị!
Nguyệt Vũ cũng không khỏi cười, thật không ngờ tiểu phượng hoàng này hộ chủ vậy.
Lật tung cả Nam Cung gia, cũng không tìm được Nam Cung Thiên.
"Lẽ nào là tìm chỗ trốn?" Huyền Huyễn suy đoán.
"Nếu nhắc tới an toàn, Nam Cung gia an toàn hơn bất kỳ chỗ nào tùy tiện tìm ở ngoài nhiều." Nguyệt Vũ nói.
"Nhưng Nam Cung Kỳ đã chết, vả lại, dựa theo lời anh nói, Nam Cung Đường không rõ sống chết kia rất có khả năng là hung thủ, anh đừng quên, Nam Cung Đường họ Nam Cung, ngôi nhà này chắc hẳn anh ta rất quen thuộc, chỗ an toàn đã không an toàn."
"Cậu nói cũng đúng, Nam Cung Thiên không phải mang theo bùa của cậu sao, có thể dùng nó tìm người chứ?"
Huyền Huyễn vỗ trán, "Anh không nhắc, tôi còn quên."
.........
......
...
Buông tay, Huyền Huyễn thần tình cổ quái, cậu nhìn Nguyệt Vũ: "Nam Cung Thiên đang ở đây."
Nguyệt Vũ liếc mắt, nhịn không được duỗi tay sờ một cái.
Xúc cảm mềm mại như gió khiến anh thấy lạ, không nhịn được hỏi: "Bé con này từ đâu chui ra?"
Tuy hôm qua đã từng gặp nó, nhưng anh vẫn cho rằng nó chỉ là một huyễn thể Huyền Huyễn triệu hồi, đáng tiếc xúc cảm kia lại nói cho anh biết tiểu phượng hoàng là thật.
Nhìn tiểu phượng hoàng chơi mệt rồi ngủ gà ngủ gật trong tay mình, Huyền Huyễn lộ ra vẻ thâm trầm, "Tôi cũng không biết, tôi cảm thấy, cảm thấy..." Cậu nhíu mày, nghĩ nên biểu đạt thế nào, nửa ngày mới nói: "Tôi cảm thấy nó kỳ thực vẫn ở bên tôi, chỉ là tôi không cảm giác được, hoặc có lẽ linh lực không đủ," Cậu cúi đầu nhìn đồ đằng phượng hoàng rõ hơn hôm qua trong lòng bàn tay, "Càng hoặc là liên quan tới đồ đằng này."
Nguyệt Vũ ngẫm lại, "Vậy có thể khống chế nó sao?"
Huyền Huyễn không hiểu.
"Ý tôi là," Nguyệt Vũ sửa lại tâm tư, "Ngày đó tôi thấy tiểu phượng hoàng là Tiểu Nguyệt gọi ra, tôi vẫn cho rằng nó là huyễn thể, nhưng nó lại là thật, nếu là thật, vậy cậu làm sao thu nó lại? Thu về đâu?"
Huyền Huyễn sững sờ, tựa hồ gọi tiểu phượng hoàng ra là một loại bản năng của cậu, bản năng chào đời đã có, chỉ cần cậu muốn, cậu có thể không hề phí sức gọi tiểu phượng hoàng, bé con trong lòng bàn tay chân thật như vậy, quyết không phải là huyễn thể, vậu nó bình thường ở đâu, ăn gì?
Huyền Huyễn khép lòng bàn tay lại, muốn thu hồi tiểu phượng hoàng, rồi kinh ngạc phát hiện dĩ nhiên thu không được.
"Sao lại như vậy?" Huyền Huyễn thì thào tự nói.
"Có phải là vì nó biến thành thực thể?" Nguyệt Vũ đáp.
Huyền Huyễn xoa ấn đường, tựa hồ chỉ có giải thích này, nhưng tiểu phượng hoàng vì sao biến thành thực thể, vấn đề này thậm chí cả cậu cũng không trả lời được.
Bất quá, nhiều một con phượng hoàng cũng không phải việc xấu, đã không rõ, Huyền Huyễn sẽ không phí tâm đi nghĩ, lúc nên tới, không rõ tự nhiên sẽ rõ.
...
Tuy là ban ngày, nhưng Nam Cung gia lại có vẻ âm khí nặng nề.
Ấn chuông cửa hai ba lần, không có động tĩnh.
Nam Cung gia to như vậy vắng vẻ vô thanh, thoạt nhìn cứ như đã chết.
Bờ tường rất cao, nhưng lấy bản lĩnh của Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn muốn trèo vào lại dễ như trở bàn tay.
Vết dấu uốn khúc ở hoa viên vẫn chưa dọn dẹp, thấy mà giật mình.
Huyền Huyễn xổm xuống nhìn kỹ, vết máu sặc sỡ tung tóe xung quanh tỏ rõ thống khổ trước khi chết của Nam Cung Kỳ.
Nguyệt Vũ nói: "Cái chết của Nam Cung Đồng và Nam Cung Bích đã cho Nam Cung Thiên đầy đủ cảnh giác, tối qua ông ta nhất định ở rất gần Nam Cung Kỳ, nhưng từ vết máu tới xem, Nam Cung Kỳ không phải lập tức tắt thở, vậy sao Nam Cung Thiên không kịp cứu người?"
Huyền Huyễn lắc đầu, "Chúng ta vào xem."
Cửa chính bị đóng, đại sảnh khí phái xa hoa vắng vẻ, không một bóng người.
Phía Nam đại sảnh đặt một cái giường lớn, trên giường phủ vải trắng, dưới vải có ba khối cộm lên.
Một cái giường như vậy đặt ở phòng khách là cực kỳ quái dị, dẫn đến ánh mắt người vào lập tức tập trung nhìn nó.
Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn nhìn nhau, không hẹn mà cùng bước tới.
Gần, Huyền Huyễn dừng lại, rút đoản kiếm hất lên tấm vải.
Bên dưới, là thi thể của Nam Cung Đồng, Nam Cung Bích, Nam Cung Kỳ.
Nguyệt Vũ tiến lên, nhìn kỹ thi thể Nam Cung Kỳ, "Anh ta như là bị cái gì cắn chết."
Hai người dạo một vòng ở lầu một, không cần nói Nam Cung Thiên, thậm chí người hầu cũng không thấy.
Lên lầu hai, lục tung các phòng một lần, vẫn không có phát hiện gì.
Lầu ba xây từ thủy tinh, là một nhà ấm kiểu lớn, bên trong phân nửa trồng đủ loại hoa cỏ, phân nửa lại nuôi các sinh vật hiếm lạ cổ quái.
"Là cổ thất." Nguyệt Vũ nói.
Huyền Huyễn ghé lại nhìn, một con rắn toàn thân xanh đỏ, đỉnh đầu mọc ra cục bướu cách thủy tinh nhìn cậu hung ác thè lưỡi.
Huyền Huyễn nhướng mày, mắt xoay tròn vừa định làm gì, tiểu phượng hoàng xổm trên vai cậu ngủ gà ngủ gật bỗng nhiên mở ra đôi mắt màu bích lục hót vang một tiếng, một quả cầu lửa phun ra từ miệng, xuyên qua thủy tinh bắn thẳng về phía con rắn kia.
Rắn sợ lửa, cấp tốc chui vào góc.
Tiểu phượng hoàng điều khiển quả cầu đuổi theo nó không đường để trốn, ai ai rên rỉ.
Tiểu phượng hoàng đắc ý, đầu nhỏ cọ má Huyền Huyễn tranh công.
Huyền Huyễn ha ha cười, thật thú vị!
Nguyệt Vũ cũng không khỏi cười, thật không ngờ tiểu phượng hoàng này hộ chủ vậy.
Lật tung cả Nam Cung gia, cũng không tìm được Nam Cung Thiên.
"Lẽ nào là tìm chỗ trốn?" Huyền Huyễn suy đoán.
"Nếu nhắc tới an toàn, Nam Cung gia an toàn hơn bất kỳ chỗ nào tùy tiện tìm ở ngoài nhiều." Nguyệt Vũ nói.
"Nhưng Nam Cung Kỳ đã chết, vả lại, dựa theo lời anh nói, Nam Cung Đường không rõ sống chết kia rất có khả năng là hung thủ, anh đừng quên, Nam Cung Đường họ Nam Cung, ngôi nhà này chắc hẳn anh ta rất quen thuộc, chỗ an toàn đã không an toàn."
"Cậu nói cũng đúng, Nam Cung Thiên không phải mang theo bùa của cậu sao, có thể dùng nó tìm người chứ?"
Huyền Huyễn vỗ trán, "Anh không nhắc, tôi còn quên."
.........
......
...
Buông tay, Huyền Huyễn thần tình cổ quái, cậu nhìn Nguyệt Vũ: "Nam Cung Thiên đang ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất