Chương 635: Quyển 13 Chương 45
Hà Phỉ như câm điếc không rên một tiếng, ánh mắt bà lướt qua bầy trẻ sơ sinh, tựa hồ đang tìm gì.
Nam Cung Thiên bước lên ngăn cản tầm mắt bà, ngữ khí gượng gạo hỏi: "Sao bà vào đây?"
Hà Phỉ không thể biết mê cung này, càng không thể biết làm sao mà vào, hơn nữa khi ông vào rõ ràng đã đuổi tất cả người hầu đi, thậm chí dặn quản gia mang theo Hà Phỉ đang mê man, sự xuất hiện đột nhiên của bà khiến Nam Cung Thiên nảy lên sát khí.
Trải qua tối qua, Nam Cung Thiên sớm đã nổi lòng nghi ngờ với người bên gối.
Vợ như quần áo, đối một bộ quần áo Nam Cung Thiên xưa nay là hung ác, cho dù vợ trước năm đó của ông, mẹ ruột của Nam Cung Đường Lý Uyển, khi ông ra tay giết bà cũng chưa từng chần chừ.
Ánh mắt tan rả của Hà Phỉ phảng phất nhìn Nam Cung Thiên xa lạ trước mắt, lại phảng phất xuyên qua bờ vai ông nhìn đứa bé dị dạng phía sau.
"Tôi tới tìm con tôi." Hà Phỉ hốt hoảng nói.
"Chúng chết rồi."
Khi nói câu này, Nam Cung Thiên trong lòng cũng khó chịu, cái chết của bọn Nam Cung Bích đối ông mà nói là một đả kích nặng nề.
"Nó không phải đứng sau ông sao, sao ông lại nói nó chết rồi, nó là con ông đấy." Hà Phỉ đột nhiên phẫn nộ.
Nam Cung Thiên rùng mình, tiềm thức quay đầu nhìn quanh.
Phía sau chỉ có rương thủy tinh ngâm sinh vật cổ quái bốn chân cụt một tay, vì nó đã không thể tính là người.
Hai lỗ thủng ở mắt bỗng nhiên móc ra một bộ tròng, bí mật mang theo thù hận hừng hực nhìn Nam Cung Thiên.
Nam Cung Thiên quát lên một tiếng, lui liền hai bước.
"Con ơi, con ơi..."
Hà Phỉ từng bước đi tới, cách thủy tinh từ ái xoa mắt nó.
"Bảo bảo, bảo bảo, mẹ tới cứu con, đừng sợ, đừng sợ..."
Người phụ nữ này điên rồi! Dĩ nhiên cho một quái vật như vậy là con mình!
Trái tim không chịu khống chế kịch liệt nhảy lên, Nam Cung Thiên vừa phòng bị Hà Phỉ si ngốc, vừa bất an nhìn quanh.
Có kẻ đang nhìn ông, ông cảm giác được ý xấu kia, ánh mắt "săn bắn" như mãnh thú đêm đen nhìn chằm chằm con mồi.
Nhất định là Nam Cung Đường, nhất định là! Nó trăm phương nghìn kế giả chết vì trả thù mình.
Hà Phỉ không ngừng vòng quanh rương thủy tinh, trong miệng thì thào tự nói "Bảo bảo đừng sợ, bảo bảo đừng sợ, mẹ tới cứu con, mẹ tới cứu con..."
Vòng vài vòng, Hà Phỉ đột nhiên dừng lại, rút ra trâm gài tóc trên đầu, dùng lực đâm vào rương thủy tinh.
"Bà làm gì?! Ngừng tay!" Nam Cung Thiên quát lấy Hà Phỉ như điên rồi ý đồ dùng trâm gài tóc đâm nát rương thủy tinh.
"Tôi muốn cứu nó, tôi muốn cứu nó!" Tóc tai bù xù Hà Phỉ lại khóc lại kêu.
Nam Cung Thiên một tát Hà Phỉ đánh xuống đất, anh cổ này hao tâm huyết cực lớn của ông, cho dù không thể không hủy diệt, ông cũng không cho phép nó hủy trong tay người khác, ông thà rằng tự hủy!
Ba! Theo tiếng thủy tinh vỡ vụn thanh thúy, một đôi tay nhỏ nhắn trắng mịn toả ra mùi hôi gay mũi từ phía sau quấn lấy cổ Nam Cung Thiên, chất giọng như khóc như oán vang lên trong không gian vắng vẻ: "Cha ơi, trả mạng con con đây!"
...
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ lật tung cả Nam Cung gia cũng không tìm được bất luận bí đạo mật thất gì, Huyền Huyễn trầm ngâm: "Nam Cung Thiên rõ ràng là ở đây, nhưng vì sao không tìm được?"
"Có lẽ chúng ta quên gì." Nguyệt Vũ nói.
Huyền Huyễn xoa thái dương, "Tìm thêm lần nữa?"
Nguyệt Vũ không trả lời, anh trước nhớ lại bố cục Nam Cung gia, sau cẩn thận loại bỏ những nơi bọn họ vừa tìm, bỗng dưng, anh nhớ tới một chỗ.
"Tiểu Nguyệt, chúng ta đã quên một chỗ."
Huyền Huyễn tâm niệm khẽ động, "Cổ thất."
Bọn họ đều cảm thấy cổ thất thủy tinh trong suốt kia không có mật đạo, kỳ thực đây là điểm lầm của tư duy, một cái bình thủy tinh trong suốt, thoạt nhìn sẽ khiến người nghĩ bên trong không có gì, nhưng kỳ thực nhìn kỹ lại, bạn sẽ thấy đáy bình có một con kiến nhỏ.
Nhìn cả phòng rắn sâu chuột kiến, tiểu phượng hoàng tựa hồ rất hưng phấn, vỗ cánh bay về phía đám sinh vật thấy nó đã sôi nổi né tránh.
Nó bay cũng không ổn, xiêu xiêu vẹo vẹo, Huyền Huyễn rất lo lắng nó nửa đường sẽ ngã xuống, hoặc một đầu đụng vào thủy tinh.
Nguyệt Vũ cười nói: "Tiểu phượng hoàng của Tiểu Nguyệt thật đáng yêu."
"Đáng yêu là đáng yêu, chỉ là có chút nghịch ngợm." Huyền Huyễn thở dài.
Bay một vòng dọa đám cổ lạnh run kia xong, tiểu phượng hoàng rất đắc ý, nó đậu trên một cái rương thủy tinh, xử lý lông chim.
Huyền Huyễn gọi nó về, tiểu phượng hoàng lại nhìn cái rương thủy tinh vừa đậu gọi hai tiếng.
Nguyệt Vũ hiếu kỳ bước tới, nhìn, anh trước là sửng sốt, sau cười: "Tiểu Nguyệt, tiểu phượng hoàng tìm được bảo bối cho cậu này."
Nam Cung Thiên bước lên ngăn cản tầm mắt bà, ngữ khí gượng gạo hỏi: "Sao bà vào đây?"
Hà Phỉ không thể biết mê cung này, càng không thể biết làm sao mà vào, hơn nữa khi ông vào rõ ràng đã đuổi tất cả người hầu đi, thậm chí dặn quản gia mang theo Hà Phỉ đang mê man, sự xuất hiện đột nhiên của bà khiến Nam Cung Thiên nảy lên sát khí.
Trải qua tối qua, Nam Cung Thiên sớm đã nổi lòng nghi ngờ với người bên gối.
Vợ như quần áo, đối một bộ quần áo Nam Cung Thiên xưa nay là hung ác, cho dù vợ trước năm đó của ông, mẹ ruột của Nam Cung Đường Lý Uyển, khi ông ra tay giết bà cũng chưa từng chần chừ.
Ánh mắt tan rả của Hà Phỉ phảng phất nhìn Nam Cung Thiên xa lạ trước mắt, lại phảng phất xuyên qua bờ vai ông nhìn đứa bé dị dạng phía sau.
"Tôi tới tìm con tôi." Hà Phỉ hốt hoảng nói.
"Chúng chết rồi."
Khi nói câu này, Nam Cung Thiên trong lòng cũng khó chịu, cái chết của bọn Nam Cung Bích đối ông mà nói là một đả kích nặng nề.
"Nó không phải đứng sau ông sao, sao ông lại nói nó chết rồi, nó là con ông đấy." Hà Phỉ đột nhiên phẫn nộ.
Nam Cung Thiên rùng mình, tiềm thức quay đầu nhìn quanh.
Phía sau chỉ có rương thủy tinh ngâm sinh vật cổ quái bốn chân cụt một tay, vì nó đã không thể tính là người.
Hai lỗ thủng ở mắt bỗng nhiên móc ra một bộ tròng, bí mật mang theo thù hận hừng hực nhìn Nam Cung Thiên.
Nam Cung Thiên quát lên một tiếng, lui liền hai bước.
"Con ơi, con ơi..."
Hà Phỉ từng bước đi tới, cách thủy tinh từ ái xoa mắt nó.
"Bảo bảo, bảo bảo, mẹ tới cứu con, đừng sợ, đừng sợ..."
Người phụ nữ này điên rồi! Dĩ nhiên cho một quái vật như vậy là con mình!
Trái tim không chịu khống chế kịch liệt nhảy lên, Nam Cung Thiên vừa phòng bị Hà Phỉ si ngốc, vừa bất an nhìn quanh.
Có kẻ đang nhìn ông, ông cảm giác được ý xấu kia, ánh mắt "săn bắn" như mãnh thú đêm đen nhìn chằm chằm con mồi.
Nhất định là Nam Cung Đường, nhất định là! Nó trăm phương nghìn kế giả chết vì trả thù mình.
Hà Phỉ không ngừng vòng quanh rương thủy tinh, trong miệng thì thào tự nói "Bảo bảo đừng sợ, bảo bảo đừng sợ, mẹ tới cứu con, mẹ tới cứu con..."
Vòng vài vòng, Hà Phỉ đột nhiên dừng lại, rút ra trâm gài tóc trên đầu, dùng lực đâm vào rương thủy tinh.
"Bà làm gì?! Ngừng tay!" Nam Cung Thiên quát lấy Hà Phỉ như điên rồi ý đồ dùng trâm gài tóc đâm nát rương thủy tinh.
"Tôi muốn cứu nó, tôi muốn cứu nó!" Tóc tai bù xù Hà Phỉ lại khóc lại kêu.
Nam Cung Thiên một tát Hà Phỉ đánh xuống đất, anh cổ này hao tâm huyết cực lớn của ông, cho dù không thể không hủy diệt, ông cũng không cho phép nó hủy trong tay người khác, ông thà rằng tự hủy!
Ba! Theo tiếng thủy tinh vỡ vụn thanh thúy, một đôi tay nhỏ nhắn trắng mịn toả ra mùi hôi gay mũi từ phía sau quấn lấy cổ Nam Cung Thiên, chất giọng như khóc như oán vang lên trong không gian vắng vẻ: "Cha ơi, trả mạng con con đây!"
...
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ lật tung cả Nam Cung gia cũng không tìm được bất luận bí đạo mật thất gì, Huyền Huyễn trầm ngâm: "Nam Cung Thiên rõ ràng là ở đây, nhưng vì sao không tìm được?"
"Có lẽ chúng ta quên gì." Nguyệt Vũ nói.
Huyền Huyễn xoa thái dương, "Tìm thêm lần nữa?"
Nguyệt Vũ không trả lời, anh trước nhớ lại bố cục Nam Cung gia, sau cẩn thận loại bỏ những nơi bọn họ vừa tìm, bỗng dưng, anh nhớ tới một chỗ.
"Tiểu Nguyệt, chúng ta đã quên một chỗ."
Huyền Huyễn tâm niệm khẽ động, "Cổ thất."
Bọn họ đều cảm thấy cổ thất thủy tinh trong suốt kia không có mật đạo, kỳ thực đây là điểm lầm của tư duy, một cái bình thủy tinh trong suốt, thoạt nhìn sẽ khiến người nghĩ bên trong không có gì, nhưng kỳ thực nhìn kỹ lại, bạn sẽ thấy đáy bình có một con kiến nhỏ.
Nhìn cả phòng rắn sâu chuột kiến, tiểu phượng hoàng tựa hồ rất hưng phấn, vỗ cánh bay về phía đám sinh vật thấy nó đã sôi nổi né tránh.
Nó bay cũng không ổn, xiêu xiêu vẹo vẹo, Huyền Huyễn rất lo lắng nó nửa đường sẽ ngã xuống, hoặc một đầu đụng vào thủy tinh.
Nguyệt Vũ cười nói: "Tiểu phượng hoàng của Tiểu Nguyệt thật đáng yêu."
"Đáng yêu là đáng yêu, chỉ là có chút nghịch ngợm." Huyền Huyễn thở dài.
Bay một vòng dọa đám cổ lạnh run kia xong, tiểu phượng hoàng rất đắc ý, nó đậu trên một cái rương thủy tinh, xử lý lông chim.
Huyền Huyễn gọi nó về, tiểu phượng hoàng lại nhìn cái rương thủy tinh vừa đậu gọi hai tiếng.
Nguyệt Vũ hiếu kỳ bước tới, nhìn, anh trước là sửng sốt, sau cười: "Tiểu Nguyệt, tiểu phượng hoàng tìm được bảo bối cho cậu này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất