Huyền Hệ Liệt

Chương 79: Quyển 4 Chương 12

Trước Sau
Trời âm u, từng cụm mây đen chiếm giữ chân trời, bão tố tựa hồ sắp tới.

Bao quản đốc híp mắt, nhìn thoáng sắc trời, thét với cấp dưới: "Nhanh tay lên, trời sắp mưa!"

Trần Vĩnh Nghiệp lau mồ hôi, cười nói: "Không cần gấp, mưa này không tới."

Bao quản đốc nửa tin nửa ngờ, "Thật hay giả?"

"Thật, nhìn sắc trời này, chỉ là hù doạ, đảm bảo không mưa."

Có người cười nói: "Quản đốc, Vĩnh Nghiệp thằng này nhìn thời tiết như dự báo, đáng tin!"

Có người cười mắng: "Dự báo bây giờ cũng không chuẩn! Mặt ông Trời thay đổi thất thường như đàn bà nhà tôi! Thiện biến!"

"Hống!" Mọi người cười vang.

Bao quản đốc nói: "Tôi tin tiểu tử cậu một lần, lát nữa nếu mưa, chúng ta ném cậu ta ra ngoài xối thế nào?"

"Được!" Mọi người ầm ầm vỗ tay tán thưởng.

Trần Vĩnh Nghiệp giả vờ sợ hãi, "Ôi! Ông Trời xin thương xót, nghìn vạn lần đừng mưa!"

Mọi người lại cười to.

Cuồng phong phô thiên cái địa quét tới, quét sạch mây đen, chân trời lộ ra tia sáng.

Bao quản đốc vỗ vai Trần Vĩnh Nghiệp, "Nhãi con, thật như cậu nói! Mọi người cố lên, đánh xong nền này, chúng ta kết thúc!"

"Sếp, đánh xong vẫn chưa tới giờ tan tầm?" Có người trêu đùa.

"Hôm nay tan ca sớm!" Bao quản đốc hào khí nói.

Mọi người hoan hô.

Một ngày làm việc mệt mỏi, ai cũng muốn về sớm nghỉ ngơi.

Nghĩ có thể về sớm, mọi người nhiệt tình mười phần, có mấy người còn vừa làm vừa hát.

Giữa tiếng ca thô cuồng bỗng hỗn tạp tiếng kêu sợ hãi: "Sếp, đào trúng quan tài!"



Mọi người thoáng yên tĩnh, sau đó ầm ĩ lên, lao về phía tiếng kêu sợ hãi truyền tới.

Giữa bùn đất nâu vàng, lộ ra một góc quan tài đen kịt, màu sắc khiến người lông tơ dựng đứng.

Đối những kẻ làm việc như bọn họ, kiêng kị nhất là đào trúng quan tài.

Mọi người không chủ ý, hỏi Bao quản đốc: "Sếp, làm sao đây?"

Bao quản đốc trầm tư một hồi, cả tiếng nói: "Giờ là thời gì, không nên nghi Thần nghi quỷ, kéo lên, tìm chỗ tốt an táng là được."

Mọi người nghe, nghĩ cũng đúng.

Vì vậy ở Bao quản đốc dẫn dắt, đào quan tài lên.

Người đều có lòng hiếu kỳ, vô luận là lúc thích hợp, hay không thích hợp.

Nhìn quan tài đen kịt trước mắt, không biết ai nhỏ giọng nói một câu: "Các cậu nói, trong đây có gì?"

Có người tiếp: "Thi thể hoặc hài cốt, không chừng có đồ chôn cùng."

Mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, đều có ý mở quan tài ra xem.

Thời này đề xướng hoả táng, quan tài thổ táng rất hiếm thấy.

Trên quan tài loang lổ sâu đục, nhìn qua có chút niên đại.

Nếu cơ hội phát tài đặt trước mắt, rất nhiều người thường sẽ không buông tha.

Mọi người ăn ý cầm công cụ, cổ vũ cho nhau, hợp lực mở ra.

Quan tài vừa mở, mùi thi hôi thối bốc lên, sặc đến mọi người bịt mũi.

Chờ mùi hủ thi tán đi, mọi người lao tới.

Thất vọng.

Trong quan tài chỉ có một bộ bạch cốt âm trầm, hài cốt rách mướt mặc y phục ăn mòn thất thất bát bát, ngoại trừ đó ra, không còn gì cả.

"Xúi quẩy! Không biết nhà nghèo nào, cư nhiên nhẫn cũng không có!" Có người oán giận nói một câu.



"Không sai, uổng công chúng ta!"

Bao quản đốc nói: "Đừng rên nữa, đóng quan tài lại, ngày mai tìm chỗ an táng, người a, vẫn nên lao động chân chính."

Mọi người thổn thức, không tình nguyện đóng nắp lại.

"Được rồi, hôm nay làm đến đây, tan tầm!"

Mọi người thu dọn đồ đạc, ba hai thành đàn rời khỏi công trường, về nhà.

Sắc trời dần âm u.

Công trường trống trải xuất hiện một cái bóng.

Trần Vĩnh Nghiệp thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, xác định phía sau không người, gã bước nhanh tới cạnh quan tài, nhẹ nhàng đẩy ra.

Gã nghiêng thân, thò tay vào lục lọi.

Kỳ quái, nhớ kỹ hình như ở đây? Thế nào không thấy?

Lại sờ một hồi, ngón tay chạm phải thứ gì.

Trần Vĩnh Nghiệp mặt lộ vui mừng, bắt nó ra, nương tia sáng yếu ớt giơ lên trước mặt.

Đó là một cây quạt tinh xảo, hơi mỏng, vì tia sáng quá mờ, bằng vào xúc cảm, Trần Vĩnh Nghiệp nhận không ra chất liệu gì.

Gã mở quạt, mặt quạt đầy những lấm tấm to to nhỏ nhỏ, phỏng chừng là đồ án.

Mặc kệ, cầm đi rồi nói.

Một đám không kiến thức, nhà nghèo có thể nào dùng quan tài tốt như vậy? Đây nhất định là nhà phú quý. Lúc này phát tài!

Trần Vĩnh Nghiệp vừa thầm khinh bỉ, vừa giấu cây quạt vào ngực, đóng nắp lại, nương bóng đêm, chạy nhanh về nhà.

Ánh trăng trắng bệch yếu ớt chiếu rọi, chiếu trên quan tài đen nhánh, chiết xạ thê lương chập chờn.

Khấu.

Giữa vắng vẻ, bên trong quan tài truyền đến âm hưởng rất nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau