Chương 96: Quyển 4 Chương 18
"Nằm mơ?" Âm điệu Tiêu Xuân Thu thoáng cất cao.
Từ khi làm giấc mộng cổ quái kia, Tiêu Xuân Thu đối từ "mơ" có chút sợ hãi khó tả.
Đối phản ứng quá kích của Tiêu Xuân Thu, Tiêu Xuân Hạ có chút ngoài ý muốn, anh sững sờ nhìn.
"Anh, anh mơ thấy gì?"
Tiêu Xuân Hạ lắc đầu, nghĩ đầu óc nặng trịch, khiến anh có ảo giác mình vẫn chưa tỉnh, "Anh mơ thấy trời đổ mưa máu."
"Đổ mưa máu?" Tiêu Xuân Thu thấp hô.
Nhìn mọi người thần sắc khác nhau, Tiêu Xuân Thu nghi hoặc, "Mọi người thế nào như vậy?"
Đường Vân hô một tiếng, "Tổ trưởng, anh mơ thấy người chết, anh anh mơ thấy mưa máu, hai anh em anh thế nào kinh khủng vậy? Lẽ nào hai người bị quỷ triền thân?"
Tiêu Xuân Thu trừng Đường Vân, "Miệng chó không mọc được ngà voi."
"Mơ thấy người chết? Xuân Thu em mơ thấy người chết gì?"
"Nói cũng xui, chuyện là vậy——"
Nguyệt Vũ không yên đứng ngoài cửa nhìn, Huyễn Diệu Khả kỳ quái, "Nguyệt Vũ, anh đang nhìn gì?"
"Tiểu Nguyệt và Thượng Quan Hiên thế nào lâu vậy chưa tới? Bọn họ không phải ở phía sau chúng ta sao?"
Nguyệt Vũ vừa nói, đám người Tiêu Xuân Thu mới nhận ra Huyền Huyễn và Thượng Quan Hiên chưa tới.
Tiêu Xuân Thu cướp vị trí cạnh cửa, thăm dò nhìn, hành lang vắng vẻ, không thấy bóng Thượng Quan Hiên và Huyền Huyễn.
"Kỳ quái? Vừa nãy rõ ràng bọn họ ở phía sau, thế nào nháy mắt không thấy tăm hơi?" Tiêu Xuân Thu lẩm bẩm.
Nguyệt Vũ ra ngoài nhìn quanh, vẫn không thấy bóng Huyền Huyễn và Thượng Quan Hiên.
"Tiểu Nguyệt sẽ không lạc đường đi?" Nguyệt Vũ lẩm bẩm, "Cậu ấy đi đâu?"
Huyền Diệu Khả vỗ vai anh, "Đừng lo, anh em không phải người thường, có lẽ phát hiện gì, đi điều tra với chú Thượng Quan."
"Vậy bọn họ thế nào không gọi chúng ta?"
Nghĩ tới Thượng Quan Hiên có chuyện không nói cho mình, Tiêu Xuân Thu một trận nghẹn hoảng.
"Có lẽ rất vội."
"Có lẽ rất vội? Chúng ta cách bọn họ nhau xa lắm sao?" Tiêu Xuân Thu buồn nói.
Huyền Diệu Khả nhịn không được trợn trắng.
Chú Thượng Quan, an ủi Xuân Thu Chiến Quốc không phải trách nhiệm của em, anh về nhanh đi!
Nguyệt Vũ chờ không được định dọc đường đi tìm Huyền Huyễn, ngẩng đầu, đã thấy Huyền Huyễn và Thượng Quan Hiên một trước một sau xuất hiện.
"Thượng Quan Hiên, hai người đi đâu?" Tiêu Xuân Thu hỏi.
Thượng Quan Hiên không đâu ra đâu nói: "Không đi đâu."
Tiêu Xuân Thu nghiêm túc nhìn anh, trong mắt mang theo ba phần tức giận, ba phần nói không rõ, oán giận, "Cậu lừa ai? Kiến đều bò nhanh hơn hai cậu, thành thật nói cả hai không phải lén đi điều tra, chê bọn tôi vướng tay vướng chân, cho nên vứt bỏ."
Thượng Quan Hiên bất đắc dĩ nói: "Sức tưởng tượng của cậu có phải rất phong phú? Chúng tôi chỉ vừa đi, vừa nói chuyện về cái nhìn đối chuyện này, cho nên rớt lại phía sau."
Tiêu Xuân Thu nửa tin nửa ngờ, hỏi Huyền Huyễn chứng cứ, "Thật không?"
Huyền Huyễn gật đầu.
Tuy biết không đơn giản như vậy, thế nhưng nếu cả hai đều nói thế, Tiêu Xuân Thu đành phải thôi.
"Đúng rồi, anh tôi cũng nằm mơ."
Huyền Huyễn và Thượng Quan Hiên nhìn nhau, Huyền Huyễn quay đầu hỏi Tiêu Xuân Hạ, "Anh cũng nằm mơ? Anh mơ thấy gì?"
Tiêu Xuân Hạ kể ra giấc mộng của mình.
Huyền Huyễn cúi đầu trầm tư, hơn nửa ngày không nói
Nguyệt Vũ nghiêm túc nhìn Huyền Huyễn suy tư, nghĩ có chút thất lạc.
Thượng Quan Hiên hỏi Tiêu Xuân Hạ: "Tôi nghe Huyền Diệu Khả nói, có năm cô gái tới tìm anh xem bệnh, các cô ấy nằm mơ giống nhau, có thể kể lại không?"
"Tôi là bác sĩ tâm lý, năm cô gái kia tới bệnh viện xem bệnh, tình trạng tinh thần đều rất kém. Thế nhưng thân thể khoẻ mạnh, không có bệnh tật gì, cho nên chuyển tới chỗ tôi. Tôi nói chuyện với các cô ấy, phát hiện các cô ấy cùng bị một giấc mơ quấy rầy, đến mức ăn không ngon, ngủ không yên. Các cô ấy nói, các cô ấy không ngừng mơ thấy việc lạ, trong mơ có một người thấy không rõ bộ dáng, không biết nam hay nữ đang cười, vừa cười vừa nhét một cây quạt loang lổ vết máu vào tay các cô ấy, lại cười nói sẽ đòi về."
Từ khi làm giấc mộng cổ quái kia, Tiêu Xuân Thu đối từ "mơ" có chút sợ hãi khó tả.
Đối phản ứng quá kích của Tiêu Xuân Thu, Tiêu Xuân Hạ có chút ngoài ý muốn, anh sững sờ nhìn.
"Anh, anh mơ thấy gì?"
Tiêu Xuân Hạ lắc đầu, nghĩ đầu óc nặng trịch, khiến anh có ảo giác mình vẫn chưa tỉnh, "Anh mơ thấy trời đổ mưa máu."
"Đổ mưa máu?" Tiêu Xuân Thu thấp hô.
Nhìn mọi người thần sắc khác nhau, Tiêu Xuân Thu nghi hoặc, "Mọi người thế nào như vậy?"
Đường Vân hô một tiếng, "Tổ trưởng, anh mơ thấy người chết, anh anh mơ thấy mưa máu, hai anh em anh thế nào kinh khủng vậy? Lẽ nào hai người bị quỷ triền thân?"
Tiêu Xuân Thu trừng Đường Vân, "Miệng chó không mọc được ngà voi."
"Mơ thấy người chết? Xuân Thu em mơ thấy người chết gì?"
"Nói cũng xui, chuyện là vậy——"
Nguyệt Vũ không yên đứng ngoài cửa nhìn, Huyễn Diệu Khả kỳ quái, "Nguyệt Vũ, anh đang nhìn gì?"
"Tiểu Nguyệt và Thượng Quan Hiên thế nào lâu vậy chưa tới? Bọn họ không phải ở phía sau chúng ta sao?"
Nguyệt Vũ vừa nói, đám người Tiêu Xuân Thu mới nhận ra Huyền Huyễn và Thượng Quan Hiên chưa tới.
Tiêu Xuân Thu cướp vị trí cạnh cửa, thăm dò nhìn, hành lang vắng vẻ, không thấy bóng Thượng Quan Hiên và Huyền Huyễn.
"Kỳ quái? Vừa nãy rõ ràng bọn họ ở phía sau, thế nào nháy mắt không thấy tăm hơi?" Tiêu Xuân Thu lẩm bẩm.
Nguyệt Vũ ra ngoài nhìn quanh, vẫn không thấy bóng Huyền Huyễn và Thượng Quan Hiên.
"Tiểu Nguyệt sẽ không lạc đường đi?" Nguyệt Vũ lẩm bẩm, "Cậu ấy đi đâu?"
Huyền Diệu Khả vỗ vai anh, "Đừng lo, anh em không phải người thường, có lẽ phát hiện gì, đi điều tra với chú Thượng Quan."
"Vậy bọn họ thế nào không gọi chúng ta?"
Nghĩ tới Thượng Quan Hiên có chuyện không nói cho mình, Tiêu Xuân Thu một trận nghẹn hoảng.
"Có lẽ rất vội."
"Có lẽ rất vội? Chúng ta cách bọn họ nhau xa lắm sao?" Tiêu Xuân Thu buồn nói.
Huyền Diệu Khả nhịn không được trợn trắng.
Chú Thượng Quan, an ủi Xuân Thu Chiến Quốc không phải trách nhiệm của em, anh về nhanh đi!
Nguyệt Vũ chờ không được định dọc đường đi tìm Huyền Huyễn, ngẩng đầu, đã thấy Huyền Huyễn và Thượng Quan Hiên một trước một sau xuất hiện.
"Thượng Quan Hiên, hai người đi đâu?" Tiêu Xuân Thu hỏi.
Thượng Quan Hiên không đâu ra đâu nói: "Không đi đâu."
Tiêu Xuân Thu nghiêm túc nhìn anh, trong mắt mang theo ba phần tức giận, ba phần nói không rõ, oán giận, "Cậu lừa ai? Kiến đều bò nhanh hơn hai cậu, thành thật nói cả hai không phải lén đi điều tra, chê bọn tôi vướng tay vướng chân, cho nên vứt bỏ."
Thượng Quan Hiên bất đắc dĩ nói: "Sức tưởng tượng của cậu có phải rất phong phú? Chúng tôi chỉ vừa đi, vừa nói chuyện về cái nhìn đối chuyện này, cho nên rớt lại phía sau."
Tiêu Xuân Thu nửa tin nửa ngờ, hỏi Huyền Huyễn chứng cứ, "Thật không?"
Huyền Huyễn gật đầu.
Tuy biết không đơn giản như vậy, thế nhưng nếu cả hai đều nói thế, Tiêu Xuân Thu đành phải thôi.
"Đúng rồi, anh tôi cũng nằm mơ."
Huyền Huyễn và Thượng Quan Hiên nhìn nhau, Huyền Huyễn quay đầu hỏi Tiêu Xuân Hạ, "Anh cũng nằm mơ? Anh mơ thấy gì?"
Tiêu Xuân Hạ kể ra giấc mộng của mình.
Huyền Huyễn cúi đầu trầm tư, hơn nửa ngày không nói
Nguyệt Vũ nghiêm túc nhìn Huyền Huyễn suy tư, nghĩ có chút thất lạc.
Thượng Quan Hiên hỏi Tiêu Xuân Hạ: "Tôi nghe Huyền Diệu Khả nói, có năm cô gái tới tìm anh xem bệnh, các cô ấy nằm mơ giống nhau, có thể kể lại không?"
"Tôi là bác sĩ tâm lý, năm cô gái kia tới bệnh viện xem bệnh, tình trạng tinh thần đều rất kém. Thế nhưng thân thể khoẻ mạnh, không có bệnh tật gì, cho nên chuyển tới chỗ tôi. Tôi nói chuyện với các cô ấy, phát hiện các cô ấy cùng bị một giấc mơ quấy rầy, đến mức ăn không ngon, ngủ không yên. Các cô ấy nói, các cô ấy không ngừng mơ thấy việc lạ, trong mơ có một người thấy không rõ bộ dáng, không biết nam hay nữ đang cười, vừa cười vừa nhét một cây quạt loang lổ vết máu vào tay các cô ấy, lại cười nói sẽ đòi về."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất