Huyền Học Đại Lão Xuyên Thành Thiên Kim Giới Siêu Giàu

Chương 25:

Trước Sau
Cơn đau âm ỉ ở thắt lưng, những người bạn kỳ lạ, quần áo đột nhiên bị bẩn...

Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, Nguyễn Như Mạn càng nói càng tức, tức đến mức đầu ngón tay run rẩy.

"Em biết ngay mà, từ hôm qua về nhà là chị đã không ưa em, cho rằng em chiếm mất vị trí của chị, cướp mất cuộc sống của chị, bề ngoài thì chị giả vờ không quan tâm nhưng trong lòng thật ra rất hận em..."

"Dừng lại!" Giang Hoài Tuyết thấy cô ta càng nói càng vô lý, đưa lòng bàn tay ra ngoài, ra hiệu ngăn cản: "Tất cả những điều trên đều không có, cô đừng tưởng tượng."

Vẻ mặt không quan tâm của cô càng khiến Nguyễn Như Mạn tức giận.

Nguyễn Như Mạn buột miệng nói: "Chị không quan tâm thì về đây làm gì? Chẳng phải chị tham lam sự giàu sang của nhà họ Nguyễn sao?"

"Giàu sang?" Giọng điệu của Giang Hoài Tuyết có chút buồn cười: "Nhà họ Nguyễn có gì giàu sang, thứ này nếu tôi muốn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Cô nhìn Nguyễn Như Mạn, rõ ràng là tư thế bình thản nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy một áp lực thực chất có thể thấu hiểu lòng người.



"Tôi về nhà họ Nguyễn đương nhiên có lý do của tôi, còn cô, nghe giọng điệu này thì cô coi tiền bạc của nhà họ Nguyễn như rác rưởi, vậy sao sau khi biết mình không phải con gái nhà họ Nguyễn, cô vẫn ở lại nhà họ Nguyễn một cách thoải mái, làm như bản thân hợp tình hợp lí lắm vậy?"

Nguyễn Như Mạn cứng đờ, vừa định cãi rằng cha mẹ Nguyễn không nỡ xa cô ta thì nghe Giang Hoài Tuyết tiếp tục nói.

"Hôm qua tôi về nhà họ Nguyễn, người nhà họ Nguyễn ngay cả phép lịch sự ra cửa đón cũng không có, nghĩ lại thì hẳn là có người giữ chân họ, người đó là ai?"

"Sáng nay, có bốn cô gái tìm tôi, mặc dù không chiếm được tiện nghi gì ở chỗ tôi nhưng bọn họ đến thế như chẻ tre, lòng dạ quỷ quyệt, lại là do ai xúi giục?"

"Nguyễn Như Mạn, thủ đoạn vặt vãnh của cô quá nhiều, bây giờ tôi đang vui vẻ, không so đo với cô nhưng hy vọng cô biết điểm dừng." Giang Hoài Tuyết từ trên cao nhìn xuống cô ta: "Nếu không, cô sẽ không muốn biết hậu quả của việc đắc tội với tôi là gì."

"Ngoài ra, tôi nhớ sáng nay tôi có nhắc nhở cô, hôm nay vận thế của cô không tốt." Giang Hoài Tuyết thu hồi ánh mắt, cầm lại điện thoại, giọng điệu tùy ý: "Người trẻ tuổi đừng có không biết trời cao đất rộng, lần sau nhớ nghe lời khuyên."

Nguyễn Như Mạn lạnh cả người, lúc này mới nhớ ra lúc vào trường buổi sáng, Giang Hoài Tuyết đúng là đã nói với cô ta rằng "Hôm nay vận thế của cô có vẻ không tốt", lúc đó cô ta còn cho rằng Giang Hoài Tuyết chỉ đang nói suông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau