(Huyết Tộc) Alpha Thân Vương, Ngài Là Của Em.
Chương 40: Một Carey hoạt bát tươi sáng.
Không phải hắn không thích Carey, chỉ là trong suy nghĩ của hắn Carey quá ngoan ngoãn, lại thiếu đi sự hoạt bát tươi sáng. Có lẽ là do hoàn cảnh tạo nên, cho dù được hắn nuông chiều cậu cũng không thể so với trước khác đi. Hiện tại bởi vì thời đại thay đổi cùng với nhiều biến cố xảy ra, người trước mặt hắn cũng khác biệt theo, tiến về phương hướng càng thêm tích cực, càng khiến hắn nguyện ý vì cậu bỏ ra càng nhiều công sức hơn đi giữ gìn nó, nâng niu trân trọng nó.
"Em thiếu tiền?"
Làm một thân vương, cho dù hắn không tự thân đi làm thì hắn vẫn rất giàu có. Kỷ Dụ cũng nói không sai, công việc này rất bẻo bở, đồng lương cao việc lại nhẹ nhàng. Năm xưa là hắn nghĩ ra, cũng muốn dựa vào nó tạo lập chỗ đứng cho mình tại Milan. Hiện tại lại thành tiện nghi cho con thỏ nhỏ Kỷ Dụ rồi. Nếu thật như Kỷ Dụ nói, một tháng bốn tuần đều đi làm thì không còn gì tốt bằng. Nhưng nếu cậu thiếu tiền hắn vẫn có thể cho cậu mà.
Lòng hắn nghĩ vậy nhưng Kỷ Dụ không biết. Nếu cậu biết thì cậu sẽ không đồng ý đâu. Đơn giản vì cậu cho rằng cậu vẫn có thể làm việc kiếm tiền. Đúng là một lần thay thời đổi đại cũng đổi luôn hoàn cảnh sống của cậu, Kỷ Dụ trở nên độc lập hơn. Cậu không muốn đi vào lối mòn trước đây. Cho nên cậu không nghĩ ngợi gì cả mà nói: "Tài sản cha mẹ Kỷ Dụ để lại có thể giúp em đóng học phí hai năm nhưng sinh hoạt và những năm sau em phải tự mình kiếm. Sinh viên như em đi làm ở ngoài đồng lương ít ỏi, chỉ trang trải được sinh hoạt phí nhưng không thể đóng học phí. So với làm quét dọn biệt thự cho ngài thì vừa vất vả vừa không dễ chịu. Đương nhiên em sẽ không dựa vào quan hệ mà làm biếng rồi. Em vẫn sẽ làm thật nghiêm túc!"
Landulf nhìn con thỏ nhỏ chỉ thiếu không vung tay chứng minh mình sẽ làm việc chăm chỉ nữa thôi thì không khỏi buồn cười.
Thôi đi, cậu muốn làm thì để cậu làm. Cùng lắm đợi sau này hắn lại chống đỡ cho cậu là được. Có điều...
"Gia tộc De Garibaldi's không trợ cấp cho em sao?"
Hắn nhíu mày hỏi.
"Có lẽ họ còn chưa tha thứ cho mẹ Kỷ Dụ. Đón em về đây chỉ là chút ân nghĩa cuối cùng đi."
Chưa đợi hắn suy nghĩ gì nhiều Kỷ Dụ đã không rõ lắm nói. Xem là biết cậu không có bận tâm về mối quan hệ "huyết thống" này lắm.
Nhưng Landulf lại không chấp nhận nguyên nhân này. Mặc kệ thế nào Kỷ Dụ vẫn là huyết mạch nhà họ, mẹ Kỷ Dụ không có khả năng đối với cậu qua loa, nhất định sẽ hi vọng người nhà De Garibaldi chăm sóc tốt cho cậu. Hiện tại bỏ bê cậu như vậy còn chẳng bằng thả cậu ở Trung Quốc tự sinh tự diệt. Chẳng lẽ họ đợi Kỷ Dụ xoay sở không được đến tìm họ thì mới chịu xuống nước? Lòng thì nghĩ ngợi rất nhiều nhưng Landulf lại không có nói gì thêm nữa. Dù sao thì hắn cũng sẽ vì cậu đi điều tra rõ, không cần khiến cậu khó chịu vì bận tâm chuyện này mặc kệ cậu thể hiện đầy đủ mình không hề để ý cách đối xử của nhà De Garibaldi đối với mình.
"Ngài nói, thứ tư tuần sau em phải về đó một chuyến, dự tiệc sinh nhật của gia chủ nhà họ, cũng là ông ngoại của em. Không biết sao họ lại gọi em về nữa. Từ lúc em đến Ý họ chưa từng đá động gì tới em."
Kỷ Dụ không biết trong lòng người bên cạnh nghĩ nhiều như vậy, trái ngược cậu bỗng nhớ ra chuyện này lại không khỏi nhún nhún vai khó hiểu nói. Lời này Landulf nghe vào tai, đáy mắt lại hơi hạ xuống.
"Em định đi?"
Hắn nhét kỹ con thỏ nhỏ đã tuột ra ngoài một chút vào lại trong chăn vừa hỏi.
"Đi chứ. Em còn muốn sống yên ổn ở Ý sau khi biết nhà họ không tầm thường. Hơn nữa xét từ trên dòng máu thì em đúng là con cháu nhà họ. Vì Kỷ Dụ, vì cha mẹ nguyên thân em vẫn nên đi thôi."
Kỷ Dụ dụi dụi khuôn mặt lạnh lẽo của mình lên má người đàn ông. Tuy rằng không nhận lại được chút ấm áp nào vì làn da hắn cũng lạnh nhưng cậu thích sự đụng chạm này, trong mắt đều là thỏa mãn. Landulf cũng mặc cho cậu cọ, hắn chỉ thay cậu gói gọn lại tấm chăn, dùng nó và bản thân giúp cậu chắn gió đêm, không để cậu bị đông lạnh thành cục băng hình con thỏ. Đối với lời cậu nói hắn chỉ ừm một tiếng rồi thôi, trong lòng lại có dự định gì chỉ có hắn biết.
Rốt cuộc đêm đó hai người ở trên đỉnh núi câu được câu không nói chuyện đến hai ba giờ sáng. Mắt thấy nhiệt độ đang hạ thấp đột ngột Landulf cưỡng ép đem con thỏ nhỏ mí mắt đã sụp lên sụp xuống lại không chịu nói cho hắn biết trở về. Khó nói được phản ứng của cậu trì độn là do quá lạnh, cho nên trước khi nhét cậu vào ổ chăn hắn còn không quên đem cậu ngâm qua nước ấm một trận. Tính ra trên đời này cũng chỉ có cậu được hưởng thụ sự phục vụ của thân vương Napoli thôi đó.
"Em thiếu tiền?"
Làm một thân vương, cho dù hắn không tự thân đi làm thì hắn vẫn rất giàu có. Kỷ Dụ cũng nói không sai, công việc này rất bẻo bở, đồng lương cao việc lại nhẹ nhàng. Năm xưa là hắn nghĩ ra, cũng muốn dựa vào nó tạo lập chỗ đứng cho mình tại Milan. Hiện tại lại thành tiện nghi cho con thỏ nhỏ Kỷ Dụ rồi. Nếu thật như Kỷ Dụ nói, một tháng bốn tuần đều đi làm thì không còn gì tốt bằng. Nhưng nếu cậu thiếu tiền hắn vẫn có thể cho cậu mà.
Lòng hắn nghĩ vậy nhưng Kỷ Dụ không biết. Nếu cậu biết thì cậu sẽ không đồng ý đâu. Đơn giản vì cậu cho rằng cậu vẫn có thể làm việc kiếm tiền. Đúng là một lần thay thời đổi đại cũng đổi luôn hoàn cảnh sống của cậu, Kỷ Dụ trở nên độc lập hơn. Cậu không muốn đi vào lối mòn trước đây. Cho nên cậu không nghĩ ngợi gì cả mà nói: "Tài sản cha mẹ Kỷ Dụ để lại có thể giúp em đóng học phí hai năm nhưng sinh hoạt và những năm sau em phải tự mình kiếm. Sinh viên như em đi làm ở ngoài đồng lương ít ỏi, chỉ trang trải được sinh hoạt phí nhưng không thể đóng học phí. So với làm quét dọn biệt thự cho ngài thì vừa vất vả vừa không dễ chịu. Đương nhiên em sẽ không dựa vào quan hệ mà làm biếng rồi. Em vẫn sẽ làm thật nghiêm túc!"
Landulf nhìn con thỏ nhỏ chỉ thiếu không vung tay chứng minh mình sẽ làm việc chăm chỉ nữa thôi thì không khỏi buồn cười.
Thôi đi, cậu muốn làm thì để cậu làm. Cùng lắm đợi sau này hắn lại chống đỡ cho cậu là được. Có điều...
"Gia tộc De Garibaldi's không trợ cấp cho em sao?"
Hắn nhíu mày hỏi.
"Có lẽ họ còn chưa tha thứ cho mẹ Kỷ Dụ. Đón em về đây chỉ là chút ân nghĩa cuối cùng đi."
Chưa đợi hắn suy nghĩ gì nhiều Kỷ Dụ đã không rõ lắm nói. Xem là biết cậu không có bận tâm về mối quan hệ "huyết thống" này lắm.
Nhưng Landulf lại không chấp nhận nguyên nhân này. Mặc kệ thế nào Kỷ Dụ vẫn là huyết mạch nhà họ, mẹ Kỷ Dụ không có khả năng đối với cậu qua loa, nhất định sẽ hi vọng người nhà De Garibaldi chăm sóc tốt cho cậu. Hiện tại bỏ bê cậu như vậy còn chẳng bằng thả cậu ở Trung Quốc tự sinh tự diệt. Chẳng lẽ họ đợi Kỷ Dụ xoay sở không được đến tìm họ thì mới chịu xuống nước? Lòng thì nghĩ ngợi rất nhiều nhưng Landulf lại không có nói gì thêm nữa. Dù sao thì hắn cũng sẽ vì cậu đi điều tra rõ, không cần khiến cậu khó chịu vì bận tâm chuyện này mặc kệ cậu thể hiện đầy đủ mình không hề để ý cách đối xử của nhà De Garibaldi đối với mình.
"Ngài nói, thứ tư tuần sau em phải về đó một chuyến, dự tiệc sinh nhật của gia chủ nhà họ, cũng là ông ngoại của em. Không biết sao họ lại gọi em về nữa. Từ lúc em đến Ý họ chưa từng đá động gì tới em."
Kỷ Dụ không biết trong lòng người bên cạnh nghĩ nhiều như vậy, trái ngược cậu bỗng nhớ ra chuyện này lại không khỏi nhún nhún vai khó hiểu nói. Lời này Landulf nghe vào tai, đáy mắt lại hơi hạ xuống.
"Em định đi?"
Hắn nhét kỹ con thỏ nhỏ đã tuột ra ngoài một chút vào lại trong chăn vừa hỏi.
"Đi chứ. Em còn muốn sống yên ổn ở Ý sau khi biết nhà họ không tầm thường. Hơn nữa xét từ trên dòng máu thì em đúng là con cháu nhà họ. Vì Kỷ Dụ, vì cha mẹ nguyên thân em vẫn nên đi thôi."
Kỷ Dụ dụi dụi khuôn mặt lạnh lẽo của mình lên má người đàn ông. Tuy rằng không nhận lại được chút ấm áp nào vì làn da hắn cũng lạnh nhưng cậu thích sự đụng chạm này, trong mắt đều là thỏa mãn. Landulf cũng mặc cho cậu cọ, hắn chỉ thay cậu gói gọn lại tấm chăn, dùng nó và bản thân giúp cậu chắn gió đêm, không để cậu bị đông lạnh thành cục băng hình con thỏ. Đối với lời cậu nói hắn chỉ ừm một tiếng rồi thôi, trong lòng lại có dự định gì chỉ có hắn biết.
Rốt cuộc đêm đó hai người ở trên đỉnh núi câu được câu không nói chuyện đến hai ba giờ sáng. Mắt thấy nhiệt độ đang hạ thấp đột ngột Landulf cưỡng ép đem con thỏ nhỏ mí mắt đã sụp lên sụp xuống lại không chịu nói cho hắn biết trở về. Khó nói được phản ứng của cậu trì độn là do quá lạnh, cho nên trước khi nhét cậu vào ổ chăn hắn còn không quên đem cậu ngâm qua nước ấm một trận. Tính ra trên đời này cũng chỉ có cậu được hưởng thụ sự phục vụ của thân vương Napoli thôi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất