Idol Cùng Tổng Tài Tàn Tật Công Khai Rồi!

Chương 98

Trước Sau
Beta: Gùa

Diệp Gia nửa nằm trên giường bệnh, nhìn Trịnh Tuyên đang từng bước đi về phía cô, trong mắt thoáng qua một tia thẫn thờ.

Trịnh Tuyên dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều, và cũng già đi rất nhiều. Kí ức của cô vẫn dừng lại ở năm năm trước, khi đó cô chuẩn bị tốt nghiệp, Trịnh Tuyên giấu anh trai cô để tỏ tình với cô, một cậu thiếu niên ôm một bó hồng lớn, vừa cười thâm tình lại có chút không đứng đắn.

Nhưng Diệp Gia biết, trên thực tế hắn là người nhát gan nhất. Âm thầm cân nhắc bốn năm, mới dám tỏ tình một cách nghiêm túc như vậy. Vì sợ anh trai cô cản trở nên cố tình chọn lúc anh cô đi công tác.

Lúc đó cô nghĩ rằng hai người còn rất nhiều thời gian, tương lai còn rất dài, đủ để hai người từ từ lên kế hoạch.

Lại không ngờ đến sau một giấc tỉnh dậy, đã là cảnh còn người mất. Chàng trai lúc đó đã là một người đàn ông trưởng thành phong lưu phóng khoáng.

Năm năm thanh xuân đẹp nhất của họ, cứ trôi qua trống trải như vậy.

Diệp Gia chăm chú nhìn người đàn ông đang đi về phía cô, trong mắt từ từ thấm đẫm nước mắt.

“Gia Gia…” Trịnh Tuyên bị những giọt nước mắt đột ngột của cô làm cho giật mình, tay chân luống cuống lau nước mắt cho cô, “Em đừng khóc…”

Diệp Gia lắc đầu, khụt khịt một tiếng, cô muốn nói rằng bản thân không muốn khóc, chỉ là không nhịn được. Nhưng cổ họng khô khốc không nghe sai khiến, chỉ phát ra tiếng thở dốc.

Diệp Hàn Thanh lấy khăn giấy cho cô lau nước mắt, lạnh lùng nói: “Có phải em không muốn nhìn thấy cậu ta không? Anh cho cậu ta đi ngay. Em đừng khóc, không tốt cho mắt.”

Trịnh Tuyên buồn bực: “Cậu!”

Diệp Gia cũng dùng sức lắc đầu, đôi tay đặt trên chăn cũng cố gắng động đậy, đôi mắt ngấn nước nhìn về Trịnh Tuyên.

Trịnh Tuyên bị cô khóc đến bối rối, bắt gặp ánh mắt của cô lại bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Anh ở đây, em đừng khóc.”

Diệp Gia khẽ khịt mũi, gật đầu. Trịnh Tuyên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, “Chuyện trước kia em còn nhớ không?”

Diệp Gia do dự gật đầu.

“Nhớ là được.” Trịnh Tuyên vén những sợi tóc rối của cô ra sau, dịu dàng giải thích tình trạng hiện tại của cô, “Em bị tai nạn giao thông, đã ngủ rất lâu, bây giờ cách thời gian em bị tai nạn đã là năm năm rồi.”

Trịnh Tuyên nói xong, sợ cô lo lắng, nhanh chóng bổ sung thêm: “Nhưng mà Gia Gia vẫn xinh đẹp như thời đại học vậy, không thay đổi chút nào.”

Diệp Gia khẽ nhấp môi, trong mắt là nụ cười ấm áp.

“Bác sĩ nói em ngủ quá lâu, cơ thể vẫn chưa kịp thích ứng, phải qua một thời gian, mới dần hồi phục. Cho nên em cũng đừng lo lắng quá, tụi anh sẽ ở bên em.”

Diệp Gia lại gật gật đầu, đưa mắt nhìn sang Diệp Hàn Thanh, nhìn vào cặp nạng của hắn có chút khó hiểu.

Diệp Hàn Thanh hiểu ý cô, cười nói: “Không phải chuyện gì to tát, cũng sắp khỏi rồi.”

Diệp Gia nhăn nhíu mày, ánh mắt lại tìm kiếm, đôi môi đóng mở vài lần trước khi thốt ra một từ mơ hồ, “…Mẹ?”

Mọi người đều cẩn thận lắng nghe, nhưng sau khi nghe rõ, họ lại im lặng.

Nhìn khắp gương mặt những người đang im lặng, Diệp Gia từ tâm trạng khó hiểu chuyển qua lo lắng. Cô cố gắng nói, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ lại bi thương nhìn sang Diệp Hàn Thanh.

Yết hầu Diệp Hàn Thanh lăn lộn, hốc mắt hơi đỏ lên. Nhưng trước sự nghi ngờ của em gái, hắn chỉ có thể nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc của cô, rồi bình tĩnh giải thích, “Mẹ…mẹ không còn nữa. Chúng ta gặp tai nạn, không kịp cứu mẹ.”

Hắn còn chưa nói xong, nước mắt Diệp Gia đã chảy đầy mặt. Diệp Hàn Thanh thương xót mà lau cho cô, cố gắng nhẹ nhàng an ủi cô, “Không sao đâu, còn anh ở đây, anh sẽ bảo vệ cho em.”

Diệp Gia tựa vào lòng hắn, vai khẽ run.

“Đợi em khoẻ rồi, chúng ta sẽ về nước, anh sẽ đưa em đi gặp mẹ, bà ấy mà biết em tỉnh rồi, nhất định sẽ rất vui.” Diệp Hàn Thanh vỗ nhẹ lưng cô.

Đột nhiên biết được tin xấu, Diệp Gia phải mất hồi lâu mới bình tĩnh lại, hai mắt đã khóc như quả đào, Ôn Nhuận lấy khăn lông ướt cho cô lau sạch mặt.

Diệp Gia có ấn tượng với giọng nói của cậu, khi ý thức của cô tỉnh táo, thường xuyên nghe thấy nhiều người khác nhau nói chuyện với cô, một số giọng nói quen thuộc, có một số giọng xa lạ, kỳ thực có nhiều nội dung cô không nhớ rõ, nhưng cô lại nhớ rõ giọng nói ấm áp dịu dàng này.

“Được rồi, em nghỉ ngơi một lát đi.” Ôn Nhuận cho cô lau mặt, dịu dàng cười với cô.

Diệp Gia đáp lại cậu bằng một nụ cười nhẹ, mặc cho cậu hạ chiếc giường xuống, sau đó nhắm mắt lại.



Nhìn thấy cô nhắm mắt ngủ rồi, những người khác cũng không tiện ở lại phòng bệnh làm phiền, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, mọi người nhìn nhau không nói gì. Vốn dĩ là chuyện vui vẻ, nhưng khi nhắc đến quá khứ không khí bỗng trở nên nặng nề.

Cố Tư Niên nặng nề thở dài, nhìn sang Diệp Hàn Thanh, “Những chuyện của nhà họ Diệp, con tính nói thế nào với Gia Gia?”

Diệp Hàn Thanh im lặng một lúc, mệt mỏi day day mi tâm, “Nếu Gia Gia không hỏi thì tạm thời đừng nói. Đợi cho con bé hồi phục rồi hãy nói, tránh kích thích đến cảm xúc của con bé.”

Trịnh Tuyên cũng đồng ý, “Hôm nay biết bác gái không còn nữa, cũng đủ cho cô ấy đau lòng một trận rồi. Không cần để cô ấy phải đau lòng vì những chuyện không hay nữa.”

“Vậy sau này nói chuyện cẩn thận tí, đừng để sơ sót.” Cố Tư Niên nói.

Mấy người thống nhất với nhau, sau đó mới rời khỏi bệnh viện.

Cố Tư Niên phải về công ty giải quyết công việc, nên rời đi trước. Trịnh Tuyên thì thào muốn đi tạo kiểu tóc rồi lái xe đi rồi. Cuối cùng chỉ còn lại hai người, Ôn Nhuận và Diệp Hàn Thanh.

Diệp Gia đang nghỉ ngơi nên hai người cũng không tiện ở lại, cùng nhau trở về nhà.

Cảm xúc của Diệp Hàn Thanh có chút suy sụp, Ôn Nhuận suy nghĩ một lát, bưng một bát cháo tới cho hắn, “Lúc nãy anh cũng chưa kịp ăn phải không? Uống chút cháo để lót dạ đi.”

Lúc Diệp Gia tỉnh lại, ba người vừa mới rời đi, Ôn Nhuận đoán rằng họ chưa kịp ăn cơm.

“Không đói.” Diệp Hàn Thanh mệt mỏi đến gần sô pha, đưa tay về phía cậu, “Cho anh ôm cái.”

Ôn Nhuận có chút do dự, đặt bát cháo xuống, ngồi bên cạnh. Diệp Hàn Thanh duỗi tay ra, liền đem cậu ôm vào lòng. Cằm thả lỏng đặt lên vai cậu.

Hắn ta không nói gì, Ôn Nhuận cũng không mở miệng.

Trầm mặc hồi lâu, Diệp Hàn Thanh mới lên tiếng, “Gia Gia không giống anh, cô ấy có thể vẫn còn tình cảm với Diệp Mậu Khai.”

Lúc đó Diệp Gia còn đang đi học, có rất nhiều chuyện Diệp Hàn Thanh chỉ thương lương với mẹ, chi tiết cũng không có kể cho cô biết. Sau vụ tai nạn, Diệp Gia chìm vào hôn mê, chưa thể tỉnh lại.

Do đó cô ấy không hệ biết những chuyện ghê tởm mà Diệp Mậu Khai đã làm.

“Gia Gia dễ mềm lòng, anh sợ em ấy sẽ tha thứ cho Diệp Mậu Khai, cũng sợ em ấy…” oán trách anh.

Diệp Hàn Thanh dừng một chút, cũng không có nói hết. Hắn không muốn suy đoán về em ruột của mình như vậy, nhưng lại không thể không ngừng cảm thấy sợ hãi.

Diệp Gia là người thân duy nhất của hắn trên đời này, hắn không dám tưởng tượng mình sẽ làm gì nếu Diệp Gia oán trách hắn hay thậm chí cầu xin hắn tha thứ cho Diệp Mậu Khai.

Hắn sinh ra là một người cứng rắn lạnh lùng, cho dù cha ruột mình hắn cũng không mềm lòng. Nhưng với hắn Diệp Gia lại khác.

Diệp Gia hiền lành và nhẹ dạ và người thì thường có thói quen thiên vị những người yếu thế. Cô ấy không nhìn thấy những chuyện xấu xa của Diệp Mậu Khai, sau khi tỉnh dậy, Diệp Mậu Khai đã được đưa vào bệnh viện tâm thần. Diệp Gia sau khi tỉnh dậy đã mất mẹ. Bây giờ, Diệp Hàn Thanh khiến cô mất cha, Diệp Hàn Thanh hầu như không dám nghĩ đến ánh mắt mắng mỏ của cô.

Diệp Hàn Thanh không bao giờ hối hận vì những gì mình đã làm với nhà họ Diệp, nhưng hắn sợ rằng Diệp Gia sẽ vì điều này có ác cảm với mình.

“Không đâu …” Ôn Nhuận sốt sắng an ủi hắn, cậu cảm thấy Diệp Hàn Thanh quá căng thẳng, tuy rằng chưa từng tiếp xúc với Diệp Gia, nhưng qua lời nói của bọn họ có thể biết được Diệp Gia là một cô gái độc lập tự chủ, tuy được nuông chiều, nhưng cô ấy không hề kiều quý, cũng không phải loại thiếu nữ ngây thơ không biết chuyện đời.

“Anh nên tin tưởng em ấy một chút.” Ôn Nhuận giải thích, “Thử nghĩ xem, nếu em ấy vẫn còn quan tâm đến Diệp Mậu Khai, tại sao khi tỉnh lại không hề nhắc đến một câu? Ngược lại lại đau lòng vì mẹ”

Ôn Nhuận cảm thấy cho dù Diệp Hàn Thanh không nói ra, thì trong lòng cô cũng hiểu, cô đã tự có lựa chọn rồi.

Chỉ là Diệp Hàn Thanh lo lắng quá nên hỗn loạn, mới sinh ra nhiều ưu sầu như vậy.

Có lẽ việc giải thích của cậu có tác dụng, hoặc là Diệp Hàn Thanh đã hiểu. Tóm lại, cơ thể căng thẳng của hắn cuối cùng cũng thả lỏng một chút, ôm lấy Ôn Nhuận, hai người yên lặng ở một lúc.

………

Vào buổi chiều, sau khi y tá làm kiểm tra cho Diệp Gia, bọn họ mới được phép vào phòng bệnh.

Trịnh Tuyên đổi kiểu tóc mới, mái tóc cắt ngắn giống một cậu học sinh vừa ra trường, bộ vest chững chạc được thay bằng áo phông quần dài khiến hắn trông trẻ trung hơn rất nhiều.

Trịnh Tuyên cuối cùng cũng lấy lại được chút tự tin, khoe ra dáng vẻ mới, vui vẻ hỏi Diệp Gia: “Lúc trẻ anh có phải như vậy không?”

Diệp Hàn Thanh khịt mũi, “Vẫn ngốc như khi còn trẻ.”

Trịnh Tuyên không để ý ánh mắt lạnh lùng của hắn, nhìn Diệp Gia mong đợi, “Có giống không? Có cảm thấy quen thuộc không?”



Diệp Gia cười gật đầu, trong mắt có chút hoài niệm.

Nhận được lời khẳng định của cô, Trịnh Tuyên càng thêm tự đắc, giống gà trống thắng cuộc liếc nhìn Diệp Hàn Thanh rồi thận trọng nói: “Sau này tôi sẽ mặc cái này mỗi ngày, cậu nhìn nhiều sẽ quen thôi.”

Diệp Gia gật gật đầu lại lắc lắc đầu, khóe miệng nhếch cao hơn.

Mọi người đi cùng Diệp Gia ăn tối, Diệp Gia vừa mới tỉnh dậy, dạ dày vẫn còn rất yếu, vẫn phải ăn cháo, nhưng có thể ăn chút thịt rồi.

Sau khi ăn xong, Trịnh Tuyên lại đưa cô ngồi trên xe lăn, đưa thêm áo khoác và máy sưởi tay cho cô, “Vẫn còn sớm, anh đưa em đi dạo quanh cho tiêu hóa.”

Diệp Gia ngồi trên xe lăn, ánh mắt dịu dàng sáng ngời, hiển nhiên đang rất mong đợi thế giới bên ngoài.

Vì vậy, Trịnh Tuyên đẩy xe lăn và cùng với ba người còn lại đưa Diệp Gia ra ngoài đi dạo.

Mặc dù bây giờ là mùa đông, nhưng thời tiết hôm nay không tệ, không có gió, thậm chí hoàng hôn cũng ấm áp êm dịu.

Diệp Gia chớp mắt, cố gắng nhìn thảm thực vật xung quanh mình. Mọi thứ ở đây đều xa lạ và mới lạ đối với cô, cô thiếu quá nhiều thời gian và không thể bù đắp trong một sớm một chiều, họ phải đồng hành cùng cô để cô từ từ thích nghi với thế giới xa lạ này.

Trịnh Tuyên không ngừng nói với cô về một số thay đổi hiện tại, Diệp Gia cẩn thận lắng nghe và nhìn lên Trịnh Tuyên đối với những gì cô có hứng thú, Trịnh Tuyên cũng nhanh chóng hiểu ý cô, đem những gì cô thích nói lại lần nữa.

Diệp Hàn Thanh đứng bên cạnh quan sát, cả người đều toát vị chua chát. Mặc dù cũng muốn kể chuyện cho em gái nghe nhưng hắn ngại nói, thói quen nói của hắn là ngắn gọn, không thích hợp để kể chuyện, thậm chí có thể sẽ dọa em gái sợ hãi. Cho nên tuy rằng trong lòng hắn rất không vui, cũng chỉ có thể đứng một bên quan sát.

Ôn Nhuận đứng bên cạnh Diệp Hàn Thanh cảm thấy buồn cười, thì thào nói: “Em nghĩ anh Trịnh và Gia Gia quan hệ rất tốt, sau khi Gia Gia khoẻ mạnh, bọn họ sẽ kết hôn chứ?”

Diệp Hàn Thanh cau mày khi nghe thấy điều đó, theo bản năng mà nói, “Gia Gia vẫn còn nhỏ -” Chưa nói xong hắn phản ứng lại, Diệp Gia năm nay đã 27 tuổi rồi. Tuy rằng ngủ mất năm năm nhưng hầu như không để lại vết tích trên người cô, trông cô vẫn như một sinh viên đại học trẻ tuổi, nhưng thật ra, năm nay cô đã 27 tuổi.

Nếu không có tai nạn giao thông, có lẽ cô và Trịnh Tuyên đã kết hôn từ rất lâu rồi, hơn nữa có lẽ hắn đã có một cô cháu gái hay một cậu cháu trai kháu khỉnh và đáng yêu.

Diệp Hàn Thanh khẽ thở dài trầm mặc.

Ôn Nhuận nắm lấy tay hắn, nghiêng mặt cười nói: “Sau này nhà chúng ta mua cùng hai người Gia Gia đi?”

Ban đầu, Diệp Hàn Thanh đã chuẩn bị hai ngôi nhà liền kề ở Tùng Hải Hào Đình, nhưng chưa tặng ra được thì Diệp Gia đã gặp chuyện, sau đó một căn hắn ở còn một căn Ôn Nhuận đang ở. Việc phá dỡ và trang trí lại quá rắc rối, hơn nữa Ôn Nhuận cảm thấy rằng hắn có lẽ sẽ không muốn Diệp Gia sống ở đó nữa.

“Được rồi.” Diệp Hàn Thanh nắm lấy tay cậu, “Anh biết có một khu biệt thự mới mở, cây cối tươi tốt, vườn hoa cũng rộng. Khi về chúng ta cùng nhau đi xem thử? Nếu em thích thì mua hai hộ, một hộ cho chúng ta, hộ còn lại tặng Gia Gia.”

Ôn Nhuận mỉm cười gật đầu, cùng hắn thương lượng, “Có vườn hoa cũng tốt, Hạch Đào ở nhà hoài cũng chán, đến lúc đó có thể xây một cái nhà nhỏ trong vườn cho nó vui chơi…”

Một nhóm bốn người đi dạo trong sân của khoa nội trú một lúc, khi nhiệt độ bên ngoài giảm xuống họ mới trở về phòng bệnh. Đi dạo bên ngoài được một vòng, trạng thái và tinh thần của Diệp Gia không tệ. Sau khi trở về y tá mang nước và lau mình cho cô, bọn họ không tiện ở lại nên mới rời đi.

Cả ngày hôm nay, cô chưa từng hỏi bất cứ điều gì về Diệp Mậu Khai.

Ôn Nhuận và Diệp Hàn Thanh ở lại Mỹ thêm nửa tháng, cuối tháng 11, kỳ nghỉ của họ không thể kéo dài thêm được nữa, vì vậy họ tiếc nuối chia tay Diệp Gia và chuẩn bị về nước.

Khi cả hai đang thu dọn hành lý và chuẩn bị đi thì Diệp Gia cũng đến. Hiện cô có thể nói một số câu ngắn, ngoài những loại thuốc cần thiết, bác sĩ Bruce luôn khuyến khích cô ra ngoài hoạt động nhiều hơn, điều này có lợi cho việc thích nghi và phục hồi nhanh hơn. Vì vậy Trịnh Tuyên đã đưa cô ra ngoài để đưa tiễn.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Gia và Ôn Nhuận càng ngày càng thân, thấy cậu chuẩn bị rời đi, cô không nỡ mà nắm lấy cậu và chỉ tay vào điện thoại di động, “WeChat, gọi video.”

Ôn Nhuận hiểu ý cô, gật đầu nói: “Khi nào tới nơi, anh sẽ gọi video cho em.”

Diệp Gia cười nhẹ.

Ba người họ đang nói chuyện bên này, thì bên kia Diệp Hàn Thanh nhận được cuộc gọi từ Cố Tư Niên.

Cố Tư Niên nói gì đó qua điện thoại, Diệp Hàn Thanh biến sắc ngay, nhưng lại nhanh chóng giấu đi, mơ hồ liếc nhìn Diệp Gia, hắn bình tĩnh nói: “Được rồi, tôi biết rồi, vậy thì hôm nay tôi sẽ không đi, ngày mai gặp nhau chúng ta sẽ bàn chi tiết hơn về việc hợp tác.”

“Có phải chuyện công việc không? Hôm nay không đi nữa sao?” Bọn họ nghi hoặc nhìn hắn.

Diệp Hàn Thanh cười nói không chút sai sót: “Đúng vậy, có một khách hàng hợp tác tạm thời cần đầu tư thêm, nên ở lại thêm vài ngày, hoàn tất hợp tác rồi đi.”

Ôn Nhuận nghi ngờ liếc hắn một cái, nhưng cũng không hỏi nhiều. Nhưng Diệp Gia biết bọn họ tạm thời sẽ không rời đi nữa, vui vẻ cười nói, nhẹ nhàng kéo góc áo Ôn Nhuận, cùng nhau, “trở về.”

Ôn Nhuận cười nói: “Được.”

Bốn người trở lại đường cũ đưa Diệp Gia trở lại bệnh viện xong, Ôn Nhuận mới lo lắng nhìn Diệp Hàn Thanh, “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau