Chương 34: Ở Lại Một Ngày
Lưu Ngọc Luy và Jo Seo Yun trao đổi quyền cước với nhau, đánh đối phương te tua bầm dập sụp mí mắt, sưng khóe môi, cậu ta còn bị cậu gặm vài miếng thịt. Đánh quyền anh bình thường sắp biến thành đánh ghen tới nơi, Choi Kwan và mọi người mới ngừng hai đứa nhỏ lại.
Hôm nay Jo Seo Yun sẽ ở đây ăn cơm, ngủ lại. Cậu ta không phải lo về việc học nữa, muốn chuyên tâm luyện tập cơ bắp với các chú.
Tắm rửa bôi thuốc xong xuôi, cậu ta định đi dạo trong sân vườn một vòng thì thấy bóng dáng cậu đang lấp ló dưới mấy khóm hoa mẫu đơn.
Lưu Ngọc Luy và hoa sao? Nhìn không ăn khớp chút nào.
“Mày làm gì đó? Mấy tuổi rồi mà còn nghịch đất.”
Cậu đang ngồi xổm, nghiêng qua một bên, bên má phải dán một miếng băng gạc, mặt mày chù ụ. Nghe thấy Jo Seo Yun gọi mình, cậu xoay người lại, trừng đôi mắt đen lúng liếng liếc nhìn, như đang oán trách nhưng cũng giống như làm nũng.
Thình thịch!
Mẫu đơn đỏ rực, cũng không sặc sỡ bằng người đang ngồi phía trước nó. Trước kia, tại sao bọn họ lại không phát hiện ra, cậu chủ nhỏ của nhà họ Lưu nhìn thuận mắt như vậy?
Cậu ta đột nhiên cảm thấy, Lưu Ngọc Luy có chút dễ cưng…
Chắc chắn là ảo giác!
Jo Seo Yun vừa mới tắm xong, mặc một cái áo ba lỗ trắng, toàn thân cơ bắp, tám múi, có thể thấy những vết trầy xước, vết cào trên cánh tay, là do Lưu Ngọc Luy để lại. Tóc mái dính nước xẹp xuống dính sát vào gương mặt, thiếu đi một chút gắt gỏng, nhìn vô hại dễ thương hơn nhiều.
Nếu cái mồm của cậu ta tỉ lệ thuận với khuôn mặt thì Lưu Ngọc Luy rất vui vẻ làm bạn, chia sẻ bí quyết cùng nhau trở nên xinh đẹp, làm đôi bạn cùng tiến.
Cậu không buồn hé môi, bận rộn cắt hoa lấy phần thân làm thuốc đun uống. Làm xong liền xách giỏ rau đi thẳng vào bếp, như đi trên sàn trên sàn diễn thời trang nâng cằm cao vút.
“Hứ!”
“…”
Lưu Ngọc Luy cũng bị Jo Seo Yun cho ăn không ít nắm đấm, mặt cậu sưng vù, đau ê ẩm, làm cậu không thể đắp mặt nạ được.
“Ê!” Jo Seo Yun khó hiểu, cậu ta nghĩ hai người đã trở thành bạn bè sau khi đấm nhau một trận hòa.
“Người gì đâu mà nhỏ nhen…” Bọn họ đánh nhau như cơm bữa, đánh xong thì ngồi xuống nói chuyện bình thường. Con trai kết bạn bằng nắm đấm không có sai, nhưng không hiểu sao làn này cậu ta lại áy náy, mặc dù Lưu Ngọc Luy mới là đứa chơi xấu, phá luật.
_________
Giờ cơm tối.
Lưu Ngọc Luy, Jo Seo Yun, quản gia Triệu và Choi Kwan cùng nhau ngồi trên bàn cơm, vừa ăn vừa xem ti vi. Cậu chủ thì không được ngồi cùng mâm với người hầu, nhưng vì cậu không thích cách thức suy nghĩ này, cho nên mời tất cả cùng ăn.
Ăn cơm thì phải ăn cùng mọi người mới ngon miệng và đầm ấm.
Mọi người ai cũng cảm thấy cậu thay đổi thật rồi, nếu là trước đây thì sẽ không có chuyện cậu hòa ái dễ gần hay dịu dàng đâu. Vì Lương Hàn Văn mà cậu chủ đã nghĩ thông suốt, chịu thay đổi, khiến những người làm trong nhà cũng nhẹ nhõm hơn.
Đang ăn được lưng chừng, trên ti vi phát sóng lại chương trình mà cậu đã từng tham gia, tập thứ hai, cũng là tập được đông đảo người mong chờ nhất.
Choi Kwan và quản gia Triệu tinh ý nhìn nhau, bật to âm lượng của ti vi lên. Động tĩnh này, thu hút Lưu Ngọc Luy, Jo Seo Yun và những người có mặt trong căn phòng.
Jo Seo Yun nuốt xong mới nói: “Chú xem thời sự thì bật nhỏ chút đi ạ-”
Lúc này, khuôn mặt của Lưu Ngọc Luy xuất hiện rõ nét chiếm trọn màn hình!
Cậu chủ nhỏ lên truyền hình!
Với chiều cao một mét bảy mươi, cậu nổi bật giữa năm thí sinh nữ còn lại, không những cao mà lại còn ăn ảnh, hấp dẫn ánh mắt người xem ngay từ cái nhìn đầu tiên. Không phải ăn ảnh, mà giống như có lực hấp dẫn, khiến ống kính phải luôn dõi theo cậu sát sao.
Mở đầu bài hát là một câu thổ lộ tình cảm, tone nhạc phù hợp với lứa tuổi teen hiện nay, nghe rất vui tai, không quá sôi động như các bản remix hay nhạc nonstop, nó nhẹ nhàng tình cảm hơn một vài. Nếu để so sánh thì giống với rap kết hợp với pop, đoạn cao trào sẽ là rap.
Lưu Ngọc Luy từ lúc chào sân đã nổi bật với màu tóc đỏ cùng outfit dễ thương trong sáng, cho nên vô thức người xem sẽ chú ý vào.
Đến điệp khúc là phần nhanh cả về tiết tấu lẫn giai điệu, nó lặp đi lặp lại vài từ, nhưng nếu không quen sẽ hát lố hoặc thiếu. Đặc biệt là phải hát tròn câu rõ chữ, giọng ấm, không thể quá yếu hoặc hát giọng gió. Mà ngón giọng của nam và nữ khác nhau ở chỗ thấp và cao này.
Thí sinh nào cũng lo lắng sẽ bị điểm danh, bởi vì giọng hát chưa trải qua đào tạo của họ không đủ giỏi để trình bày.
Ban giám khảo chỉ định Lưu Ngọc Luy là có tính toán, các cô thấy Giang Noah có hứng thú với thiếu niên, nên tìm cớ để vạch lá tìm sâu. Trong số giám khảo nữ, tất nhiên có người yêu cũ của hắn.
Ai cũng nghĩ, Lưu Ngọc Luy phen này hết cứu rồi.
Nhưng rồi, cậu lại kéo mọi người về hiện thực với màn thể hiện trên cả tuyệt vời của mình. Vừa nhảy vừa hát không những không bị đứt quãng mà vẫn giữ được sự trong trẻo, biểu cảm cũng không gượng gạo, vừa hát vừa diễn đạt cảm xúc vào lời nhạc.
“…Chúng ta hấp dẫn lẫn nhau là điều hiển nhiên-”
“You are my crush~”
Jo Seo Yun nhìn không chớp mắt, mê đắm: “Cái chị tóc đỏ này tuyệt ghê…”
“??”
Hôm nay Jo Seo Yun sẽ ở đây ăn cơm, ngủ lại. Cậu ta không phải lo về việc học nữa, muốn chuyên tâm luyện tập cơ bắp với các chú.
Tắm rửa bôi thuốc xong xuôi, cậu ta định đi dạo trong sân vườn một vòng thì thấy bóng dáng cậu đang lấp ló dưới mấy khóm hoa mẫu đơn.
Lưu Ngọc Luy và hoa sao? Nhìn không ăn khớp chút nào.
“Mày làm gì đó? Mấy tuổi rồi mà còn nghịch đất.”
Cậu đang ngồi xổm, nghiêng qua một bên, bên má phải dán một miếng băng gạc, mặt mày chù ụ. Nghe thấy Jo Seo Yun gọi mình, cậu xoay người lại, trừng đôi mắt đen lúng liếng liếc nhìn, như đang oán trách nhưng cũng giống như làm nũng.
Thình thịch!
Mẫu đơn đỏ rực, cũng không sặc sỡ bằng người đang ngồi phía trước nó. Trước kia, tại sao bọn họ lại không phát hiện ra, cậu chủ nhỏ của nhà họ Lưu nhìn thuận mắt như vậy?
Cậu ta đột nhiên cảm thấy, Lưu Ngọc Luy có chút dễ cưng…
Chắc chắn là ảo giác!
Jo Seo Yun vừa mới tắm xong, mặc một cái áo ba lỗ trắng, toàn thân cơ bắp, tám múi, có thể thấy những vết trầy xước, vết cào trên cánh tay, là do Lưu Ngọc Luy để lại. Tóc mái dính nước xẹp xuống dính sát vào gương mặt, thiếu đi một chút gắt gỏng, nhìn vô hại dễ thương hơn nhiều.
Nếu cái mồm của cậu ta tỉ lệ thuận với khuôn mặt thì Lưu Ngọc Luy rất vui vẻ làm bạn, chia sẻ bí quyết cùng nhau trở nên xinh đẹp, làm đôi bạn cùng tiến.
Cậu không buồn hé môi, bận rộn cắt hoa lấy phần thân làm thuốc đun uống. Làm xong liền xách giỏ rau đi thẳng vào bếp, như đi trên sàn trên sàn diễn thời trang nâng cằm cao vút.
“Hứ!”
“…”
Lưu Ngọc Luy cũng bị Jo Seo Yun cho ăn không ít nắm đấm, mặt cậu sưng vù, đau ê ẩm, làm cậu không thể đắp mặt nạ được.
“Ê!” Jo Seo Yun khó hiểu, cậu ta nghĩ hai người đã trở thành bạn bè sau khi đấm nhau một trận hòa.
“Người gì đâu mà nhỏ nhen…” Bọn họ đánh nhau như cơm bữa, đánh xong thì ngồi xuống nói chuyện bình thường. Con trai kết bạn bằng nắm đấm không có sai, nhưng không hiểu sao làn này cậu ta lại áy náy, mặc dù Lưu Ngọc Luy mới là đứa chơi xấu, phá luật.
_________
Giờ cơm tối.
Lưu Ngọc Luy, Jo Seo Yun, quản gia Triệu và Choi Kwan cùng nhau ngồi trên bàn cơm, vừa ăn vừa xem ti vi. Cậu chủ thì không được ngồi cùng mâm với người hầu, nhưng vì cậu không thích cách thức suy nghĩ này, cho nên mời tất cả cùng ăn.
Ăn cơm thì phải ăn cùng mọi người mới ngon miệng và đầm ấm.
Mọi người ai cũng cảm thấy cậu thay đổi thật rồi, nếu là trước đây thì sẽ không có chuyện cậu hòa ái dễ gần hay dịu dàng đâu. Vì Lương Hàn Văn mà cậu chủ đã nghĩ thông suốt, chịu thay đổi, khiến những người làm trong nhà cũng nhẹ nhõm hơn.
Đang ăn được lưng chừng, trên ti vi phát sóng lại chương trình mà cậu đã từng tham gia, tập thứ hai, cũng là tập được đông đảo người mong chờ nhất.
Choi Kwan và quản gia Triệu tinh ý nhìn nhau, bật to âm lượng của ti vi lên. Động tĩnh này, thu hút Lưu Ngọc Luy, Jo Seo Yun và những người có mặt trong căn phòng.
Jo Seo Yun nuốt xong mới nói: “Chú xem thời sự thì bật nhỏ chút đi ạ-”
Lúc này, khuôn mặt của Lưu Ngọc Luy xuất hiện rõ nét chiếm trọn màn hình!
Cậu chủ nhỏ lên truyền hình!
Với chiều cao một mét bảy mươi, cậu nổi bật giữa năm thí sinh nữ còn lại, không những cao mà lại còn ăn ảnh, hấp dẫn ánh mắt người xem ngay từ cái nhìn đầu tiên. Không phải ăn ảnh, mà giống như có lực hấp dẫn, khiến ống kính phải luôn dõi theo cậu sát sao.
Mở đầu bài hát là một câu thổ lộ tình cảm, tone nhạc phù hợp với lứa tuổi teen hiện nay, nghe rất vui tai, không quá sôi động như các bản remix hay nhạc nonstop, nó nhẹ nhàng tình cảm hơn một vài. Nếu để so sánh thì giống với rap kết hợp với pop, đoạn cao trào sẽ là rap.
Lưu Ngọc Luy từ lúc chào sân đã nổi bật với màu tóc đỏ cùng outfit dễ thương trong sáng, cho nên vô thức người xem sẽ chú ý vào.
Đến điệp khúc là phần nhanh cả về tiết tấu lẫn giai điệu, nó lặp đi lặp lại vài từ, nhưng nếu không quen sẽ hát lố hoặc thiếu. Đặc biệt là phải hát tròn câu rõ chữ, giọng ấm, không thể quá yếu hoặc hát giọng gió. Mà ngón giọng của nam và nữ khác nhau ở chỗ thấp và cao này.
Thí sinh nào cũng lo lắng sẽ bị điểm danh, bởi vì giọng hát chưa trải qua đào tạo của họ không đủ giỏi để trình bày.
Ban giám khảo chỉ định Lưu Ngọc Luy là có tính toán, các cô thấy Giang Noah có hứng thú với thiếu niên, nên tìm cớ để vạch lá tìm sâu. Trong số giám khảo nữ, tất nhiên có người yêu cũ của hắn.
Ai cũng nghĩ, Lưu Ngọc Luy phen này hết cứu rồi.
Nhưng rồi, cậu lại kéo mọi người về hiện thực với màn thể hiện trên cả tuyệt vời của mình. Vừa nhảy vừa hát không những không bị đứt quãng mà vẫn giữ được sự trong trẻo, biểu cảm cũng không gượng gạo, vừa hát vừa diễn đạt cảm xúc vào lời nhạc.
“…Chúng ta hấp dẫn lẫn nhau là điều hiển nhiên-”
“You are my crush~”
Jo Seo Yun nhìn không chớp mắt, mê đắm: “Cái chị tóc đỏ này tuyệt ghê…”
“??”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất