Chương 69: Trò Chuyện
Cửa hàng tiện lợi.
Mười một giờ đêm.
“Anh muốn em gia nhập N.L, làm nghệ sĩ ở đó à?” Lưu Ngọc Luy nuốt xuống miếng bánh kem, ngạc nhiên cắn muỗng.
“Nói thật thì em không thích quy tắc của tập đoàn lớn lắm…Anh cũng biết đó, muốn được công chúng để mắt đến không những phải dựa vào thực lực có sẵn mà còn phải dựa vào sản xuất chương trình, ý em là cơ hội để xuất hiện màn ảnh.”
Có lẽ Giang Noah từ khi xuất đạo đến bây giờ đều chèo xuôi mát mái, không cảm nhận được cái xấu của những người đứng tầng lớp cao. Cậu thật sự không thích nhắc lại quá khứ, nhưng ở nơi mà mọi người không nhìn tới, có rất nhiều giao dịch bất hợp pháp đã diễn ra: “Anh nghĩ Idol thật sự dễ làm lắm sao?” Idol còn đỡ, diễn viên mới là thành phần vất vả nhất.
Cậu cũng từng thích xem hài kịch của một diễn viên kia, người đó cũng thắng được giải quán quân của Cười Xuyên Việt, rất có tài, nhưng lại không nổi tiếng, bởi vì không có người nâng đỡ, chỉ có thể đóng mấy vai nhỏ lẻ, cố gắng theo nghề một thời gian rồi chán nản buông bỏ, chuyển sang mở tiệm cơm. Bình thường cậu vẫn ghé ủng hộ chú ấy, cũng được người kia chia sẻ nhiều kinh nghiệm thiết thực mà những người không có thời như chú ta.
Phải công nhận cơm ăn ngon lại còn rẻ, khi nào về Việt cậu sẽ tiếp tục tới ăn. Phải rồi, mời Giang Noah và Jo Seo Yun ăn cùng mới vui.
Giang Noah đổ thêm trà vào cốc cho cậu: “Nếu em có hậu trường thì sự nghiệp sẽ phát triển hơn nhiều, khi bị gây war công kích cũng sẽ có đoàn đội giúp em giải quyết khó khăn. Anh biết điều em đang lo lắng, Vpop có, Kpop sao có thể thiếu? N.L hiện nay đang chú trọng bồi dưỡng đoàn Idol nam, nếu em Debut thành công ở chương trình này, nên suy xét đến việc gia nhập một team.”
Hắn không thích ăn đồ ngọt, nhưng được cậu đút một ngụm, không thích cũng thành ưa: “Vpop có thể hơi yếu về làm nhóm, nhưng ở Kpop thì đó là điểm mạnh. Anh nói thật, Kpop nó khắc nghiệt hơn các nơi khác rất nhiều, nếu em muốn có chỗ đứng trong lòng của khán giả, em phải nhờ vào công ty san sẻ nhiều thứ.”
“Vào N.L đi? Thuế không khắt khe, lịch trình tự xếp, quản lý là người có kinh nghiệm, tiền lương cũng nhiều…” Hắn còn kém nói công ty này là nhà hắn mở, yên tâm mà dùng.
Lưu Ngọc Luy có chút phiền muộn, hắn nói đúng, muốn nổi tiếng muốn danh tiếng thì bắt buộc phải trao đổi đồng giá với nó: “Để em suy nghĩ lại.”
Tháng vừa qua, có vài công ty giải trí Hàn Quốc lệ thuộc một tập đoàn đang hot rần rần vì bị vấn đề quyền quản lý mà không tiếc đưa chính nhóm Idol mình tạo ra đem đi tế, mấy nhóm Idol khác cũng bị réo tên mặc dù không liên quan, hai bên đều đang đấu tố gây gắt. Vậy nên những vấn đề của tập đoàn lớn là thứ làm cậu sợ nhất.
Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội…
Lưu Ngọc Luy soi xét nhìn hắn, cái bánh kem bị cậu ăn cho te tua, chỉ ăn phần kem, phần bánh để lại: “Mà sao anh cứ PR cho N.L mãi vậy? Hay người ta cho tiền kêu anh đi quảng bá hả? Bộ anh mắc review lắm à?”
Giang Noah chính là người phải ăn hết phần bánh đó, may mà hắn đặt một cái nhân chanh dây, ăn không bị ngán lắm, hắn che miệng cười: “Có đâu? Em không thấy ông chủ lớn của N.L cũng họ Giang sao? Họ Giang thì sao mà xấu được, y như anh nè.”
Lưu Ngọc Luy làm như nghiêm túc mà đánh giá hắn một lượt, sâu sắc nói: “Anh ngoài cái mặt đẹp trai tự nhiên, hát siêu hay, nhảy hơi bị giỏi, chơi đàn điêu luyện, khả năng cảm âm hoàn hảo, có mắt nhìn, thân thiện với fans,…Thì có gì tốt đâu?” Hình như điểm nào cũng tốt, điểm nào cũng hợp gu cậu hết trơn.
Giang Noah cười cười: “…” Là chê dữ chưa em?
Cậu nhớ lại bài báo lá cải mà mình đọc được ban sáng: “A, anh là cái đồ lăng nhăng, bắt cá hai tay, em thấy rõ ràng. Chối nữa đi?”
Nhân viên cửa hàng tiện lợi đi vứt rác ngang qua, nghe được câu này, ánh mắt nhìn Giang Noah như nhìn một thằng tồi, có chút đồng tình nhìn cậu.
Hắn dở khóc dở cười: “Thật ra không phải vậy. Anh Noah của em là một người rất kỷ luật đó.”
Giang Noah chỉ thích chinh phục người khác khi có một chút hứng thú với người đó, đến khi chán rồi thì đưa đối phương một số tiền bồi thường kèm theo lời chia tay, bị ăn tát hay bị mắng hắn cũng không phản bác lại. Hơn nữa người hắn cũng nghiêm khắc trong việc lựa chọn đối tượng yêu đương, nghiêm cấm các hành vi đi gieo hạt giống trước hôn nhân, nếu có con, con hắn sau này chính là người thừa kế nhà họ Giang. Một phần cũng vì nhà hắn có liên lụy đến hắc đạo nên sao có thể nghiêm túc yêu đương được? Chỉ có thể kết bạn bốn phương cho đỡ thèm.
Nhưng mà hắn không thể giải thích với Lưu Ngọc Luy những chuyện phức tạp này được. Hắn không muốn cậu phải bận tâm hay lo lắng khi ở bên cạnh.
Cậu mang rác bỏ vào bịch ni lông, bĩu môi: “Anh cứ điêu, em không tin đâu.” Cứ nghĩ đến mấy cái tin tức mình đã đọc được là cậu mất mát.
Lưu Ngọc Luy đứng lên, đi ba bước, thấy Giang Noah vẫn còn ngồi đó, bèn gọi: “Về thôi anh, cũng muộn lắm rồi đó.”
“Em chở về nè.” Cảm ơn nguyên chủ vì đã luôn rèn luyện thân thể khỏe mạnh nha.
Hắn lập tức đứng lên: “Anh đến ngay.” Cứ tưởng bé yêu sẽ dỗi hắn rồi bỏ về chứ.
Cậu cũng để ý hắn, vậy là cũng có tình mà đúng không?
Mười một giờ đêm.
“Anh muốn em gia nhập N.L, làm nghệ sĩ ở đó à?” Lưu Ngọc Luy nuốt xuống miếng bánh kem, ngạc nhiên cắn muỗng.
“Nói thật thì em không thích quy tắc của tập đoàn lớn lắm…Anh cũng biết đó, muốn được công chúng để mắt đến không những phải dựa vào thực lực có sẵn mà còn phải dựa vào sản xuất chương trình, ý em là cơ hội để xuất hiện màn ảnh.”
Có lẽ Giang Noah từ khi xuất đạo đến bây giờ đều chèo xuôi mát mái, không cảm nhận được cái xấu của những người đứng tầng lớp cao. Cậu thật sự không thích nhắc lại quá khứ, nhưng ở nơi mà mọi người không nhìn tới, có rất nhiều giao dịch bất hợp pháp đã diễn ra: “Anh nghĩ Idol thật sự dễ làm lắm sao?” Idol còn đỡ, diễn viên mới là thành phần vất vả nhất.
Cậu cũng từng thích xem hài kịch của một diễn viên kia, người đó cũng thắng được giải quán quân của Cười Xuyên Việt, rất có tài, nhưng lại không nổi tiếng, bởi vì không có người nâng đỡ, chỉ có thể đóng mấy vai nhỏ lẻ, cố gắng theo nghề một thời gian rồi chán nản buông bỏ, chuyển sang mở tiệm cơm. Bình thường cậu vẫn ghé ủng hộ chú ấy, cũng được người kia chia sẻ nhiều kinh nghiệm thiết thực mà những người không có thời như chú ta.
Phải công nhận cơm ăn ngon lại còn rẻ, khi nào về Việt cậu sẽ tiếp tục tới ăn. Phải rồi, mời Giang Noah và Jo Seo Yun ăn cùng mới vui.
Giang Noah đổ thêm trà vào cốc cho cậu: “Nếu em có hậu trường thì sự nghiệp sẽ phát triển hơn nhiều, khi bị gây war công kích cũng sẽ có đoàn đội giúp em giải quyết khó khăn. Anh biết điều em đang lo lắng, Vpop có, Kpop sao có thể thiếu? N.L hiện nay đang chú trọng bồi dưỡng đoàn Idol nam, nếu em Debut thành công ở chương trình này, nên suy xét đến việc gia nhập một team.”
Hắn không thích ăn đồ ngọt, nhưng được cậu đút một ngụm, không thích cũng thành ưa: “Vpop có thể hơi yếu về làm nhóm, nhưng ở Kpop thì đó là điểm mạnh. Anh nói thật, Kpop nó khắc nghiệt hơn các nơi khác rất nhiều, nếu em muốn có chỗ đứng trong lòng của khán giả, em phải nhờ vào công ty san sẻ nhiều thứ.”
“Vào N.L đi? Thuế không khắt khe, lịch trình tự xếp, quản lý là người có kinh nghiệm, tiền lương cũng nhiều…” Hắn còn kém nói công ty này là nhà hắn mở, yên tâm mà dùng.
Lưu Ngọc Luy có chút phiền muộn, hắn nói đúng, muốn nổi tiếng muốn danh tiếng thì bắt buộc phải trao đổi đồng giá với nó: “Để em suy nghĩ lại.”
Tháng vừa qua, có vài công ty giải trí Hàn Quốc lệ thuộc một tập đoàn đang hot rần rần vì bị vấn đề quyền quản lý mà không tiếc đưa chính nhóm Idol mình tạo ra đem đi tế, mấy nhóm Idol khác cũng bị réo tên mặc dù không liên quan, hai bên đều đang đấu tố gây gắt. Vậy nên những vấn đề của tập đoàn lớn là thứ làm cậu sợ nhất.
Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội…
Lưu Ngọc Luy soi xét nhìn hắn, cái bánh kem bị cậu ăn cho te tua, chỉ ăn phần kem, phần bánh để lại: “Mà sao anh cứ PR cho N.L mãi vậy? Hay người ta cho tiền kêu anh đi quảng bá hả? Bộ anh mắc review lắm à?”
Giang Noah chính là người phải ăn hết phần bánh đó, may mà hắn đặt một cái nhân chanh dây, ăn không bị ngán lắm, hắn che miệng cười: “Có đâu? Em không thấy ông chủ lớn của N.L cũng họ Giang sao? Họ Giang thì sao mà xấu được, y như anh nè.”
Lưu Ngọc Luy làm như nghiêm túc mà đánh giá hắn một lượt, sâu sắc nói: “Anh ngoài cái mặt đẹp trai tự nhiên, hát siêu hay, nhảy hơi bị giỏi, chơi đàn điêu luyện, khả năng cảm âm hoàn hảo, có mắt nhìn, thân thiện với fans,…Thì có gì tốt đâu?” Hình như điểm nào cũng tốt, điểm nào cũng hợp gu cậu hết trơn.
Giang Noah cười cười: “…” Là chê dữ chưa em?
Cậu nhớ lại bài báo lá cải mà mình đọc được ban sáng: “A, anh là cái đồ lăng nhăng, bắt cá hai tay, em thấy rõ ràng. Chối nữa đi?”
Nhân viên cửa hàng tiện lợi đi vứt rác ngang qua, nghe được câu này, ánh mắt nhìn Giang Noah như nhìn một thằng tồi, có chút đồng tình nhìn cậu.
Hắn dở khóc dở cười: “Thật ra không phải vậy. Anh Noah của em là một người rất kỷ luật đó.”
Giang Noah chỉ thích chinh phục người khác khi có một chút hứng thú với người đó, đến khi chán rồi thì đưa đối phương một số tiền bồi thường kèm theo lời chia tay, bị ăn tát hay bị mắng hắn cũng không phản bác lại. Hơn nữa người hắn cũng nghiêm khắc trong việc lựa chọn đối tượng yêu đương, nghiêm cấm các hành vi đi gieo hạt giống trước hôn nhân, nếu có con, con hắn sau này chính là người thừa kế nhà họ Giang. Một phần cũng vì nhà hắn có liên lụy đến hắc đạo nên sao có thể nghiêm túc yêu đương được? Chỉ có thể kết bạn bốn phương cho đỡ thèm.
Nhưng mà hắn không thể giải thích với Lưu Ngọc Luy những chuyện phức tạp này được. Hắn không muốn cậu phải bận tâm hay lo lắng khi ở bên cạnh.
Cậu mang rác bỏ vào bịch ni lông, bĩu môi: “Anh cứ điêu, em không tin đâu.” Cứ nghĩ đến mấy cái tin tức mình đã đọc được là cậu mất mát.
Lưu Ngọc Luy đứng lên, đi ba bước, thấy Giang Noah vẫn còn ngồi đó, bèn gọi: “Về thôi anh, cũng muộn lắm rồi đó.”
“Em chở về nè.” Cảm ơn nguyên chủ vì đã luôn rèn luyện thân thể khỏe mạnh nha.
Hắn lập tức đứng lên: “Anh đến ngay.” Cứ tưởng bé yêu sẽ dỗi hắn rồi bỏ về chứ.
Cậu cũng để ý hắn, vậy là cũng có tình mà đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất