Chương 85: Cưỡi
Mấy vòng đầu ở bảng A sẽ diễn ra trước sau đó mới đến bảng B, vậy nên Lưu Ngọc Luy lại có thêm một khoảng thời gian chọn lựa bài hát và phong cách biểu diễn.
Thi đấu theo bảng để chọn ra người cao điểm nhất trong 5 người, tức là ai cũng phải tham gia hát đối kháng trong cùng một bài hát. Có hai lượt, một lượt ưu tiên của đối thủ và một lượt ưu tiên của cậu. Ưu tiên nghĩa là được chọn bài tủ, cậu chọn bài hát mình tâm đắc nhất, đối thủ cũng sẽ, cho công bằng.
Là 1 vs 4, cậu cần chuẩn bị 4 bài mình hát hay nhất để đối phó. Tất nhiên sẽ không thiếu cải lương, đố người nước ngoài nào hát hay hơn cậu đấy.
Lưu Ngọc Luy hiện tại đang luyện múa quạt, múa truyền thống ở quê mình, vì so với điệu nhảy hiện đại thì dân vũ thích hợp với mấy bài hát có giai điệu nhẹ nhàng và chậm rãi hơn.
Lưu Ý nằm trong bảng A, nhưng anh ta vẫn vui vẻ ăn ăn uống uống rồi khám phá lâu đài, không chút gấp gáp nào. Cậu phải chạy đi tìm, cùng Jo Seo Yun lùa gà, lùa về phòng luyện tập, anh ta mới miễn cưỡng nhún hai cái.
Cậu cũng không miễn cưỡng nữa, chuyên tâm chuẩn bị phần mình.
_______
Sân vận động.
Ngày bảng A thi đấu, Lưu Ngọc Luy được nhận vé miễn phí, cùng Jo Seo Yun ngồi ở hàng phía trước xem thi đấu. Muốn xem xem Lưu Ý 1 vs 4 như thế nào khi mà bỏ bê việc luyện tập.
Jo Seo Yun thẳng thắn tỏ vẻ: “Anh ta mà ca hát cái gì, tệ còn hơn chú Choi ấy. Lần nào bang tổ chức party karaoke, anh của cậu đều dùng vũ lực giành mic, nhưng hát thì…”
“…” Có tệ như thế đâu? Cậu nhớ Lưu Ý có hát lệch tone bao giờ?
Sau đó, Lưu Ngọc Luy xịt keo rồi.
“Từng là có nhau em ơi nhưng hôm nay đã xa vời-”
Lúc này nghe vẫn bình thường.
“Cành bông hồng chồng đánh anh đành xông nhanh phòng trong tanh bành~”
“He punches your face then your face xanh chành-”
“Hãy quay về để anh được thay thằng đó đánh em~”
“…” Lưu Ý kiếm đâu ra cái bài hát này hay vậy?
May mà ít người nghe hiểu ý nghĩa của nó.
Lưu Ý chọn bốn bài đều như một, anh ta hát tiếng mẹ đẻ của mình nên cao điểm hơn đối thủ, coi như cũng ổn. Đối thủ của Lưu Ý toàn chọn nhạc thể loại US-UK, vừa hay tiếng Anh của anh trai cậu là IELTS 9.0,
Jo Seo Yun nhún vai: “Đã nói mà, chúng ta thà về ngủ sớm còn hơn. Anh ta mà thắng được, tao cho mày đè đầu cưỡi cổ!”
Kết quả, Lưu Ý thắng, cao hơn đối thủ hai điểm.
Chỉ kém một tí xíu, đối thủ còn là thành viên trong hội của Amily Amanda, thuộc hàng top 10.
Lưu Ngọc Luy kì dị nhìn sang.
Jo Seo Yun rối bời: “…”
Cậu cười khanh khách, vỗ vai cậu ta, đùa giỡn: “Cho tui cưỡi, nhớ đó nhe nhớ đó nhe! Thề thốt thì phải chịu nghe.” Ít khi nào thấy Jo Seo Yun á khẩu như bây giờ lắm, cậu phải tranh thủ ghẹo ghẹo.
Cậu ta quẫn bách, bị cậu chọc cho đỏ mặt, hơi lớn tiếng: “Đợi về phòng đi tao cho mày cưỡi đã!”
Các thí sinh bảng khác đang ngồi gần đó xem thi đấu, phán xét liếc hai người.
Xấu hổ lại tăng thêm một con Luy: “…” Bọn cậu nói chuyện rất là trong sáng lành mạnh mà…
Lưu Ý cũng không ngờ mình thắng, phỏng vấn xong lập tức chạy đi tìm em trai khoe khoang giấy thông hành mạ vàng do ban giám khảo phát. Hệt như Jo Seo Yun lúc khoe huy chương vàng với cậu, làm cậu không thể không cười thành tiếng.
________
Về lại lâu đài.
Jo Seo Yun nằm trên giường, đưa mắt nhìn Lưu Ngọc Luy đang ngồi đắp mặt nạ trên bàn trang điểm, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này quen mắt.
“Ngọc Luy, mày là nữ giả nam hả?” Mặc dù cậu hơi lép, nhưng chưa chắc không phải phụ nữ. Giang Noah có quen người yêu, cũng sẽ ưu tiên phụ nữ mềm mỏng hơn.
Tuy hai đứa ở chung cũng lâu rồi, nhưng cận kề tiếp xúc thì chưa, mới chỉ quàng vai bá cổ, nắm tay vài lần. Hơn nữa, làm gì có thằng con trai nào lại thích dùng mỹ phẩm, chăm chút vẻ ngoài, da thì trắng, một sợi lông cũng không thấy, xịt nước hoa thơm phức, một chút khí thế nam nhi cũng không có.
Lưu Ngọc Luy đứng hình vài giây: “…” Tự nhiên gì vậy trời?
Cậu hết nói nổi, trợn to mắt: “Tui trai cha ơi, có cần tui vạch ra cho nhìn hông?”
Jo Seo Yun thế mà tưởng thật, nghiêm nghị gật đầu, có chút nóng lòng: “Ừ, cần.”
Cậu chỉ đùa thôi mà!
Jo Seo Yun cái con người không biết đùa này!
Trước khi về show, Lương Hàn Văn suýt thì bị cậu ta đánh thật, may mà có ông Lưu chen một chân vào, hộ tống anh ta rời đi.
Nếu cậu nói nãy giờ mình chỉ đùa, có khi nào bị đấm cho không trượt phát nào hay không?
Reng reng reng!
May mà đúng lúc bạn trai gọi điện thoại tới, Lưu Ngọc Luy mừng rớt nước mắt ấn nghe: “Alo, anh Noah?”
Giang Noah ở đầu dây bên kia đang ngồi trong văn phòng làm việc, hắn lại phải tăng ca. Nhưng nghe thấy giọng nói ngọt như kẹo của người yêu, mọi mệt mỏi gần như tan hết: “Bé yêu, đói bụng chưa? Tụi mình ra ngoài ăn khuya nha?”
Jo Seo Yun biết mình đã chậm một bước, tâm trạng rớt xuống đáy nước, nặng nề đê mê.
Cậu ta bước lại gần, kề tai cậu nói nhỏ: “Mày muốn cưỡi tao thì nhanh lên lại đây, lát tao ngủ mà đòi leo lên mình tao cưỡi là tao búng mày đó.”
Mặt già của Lưu Ngọc Luy nóng lên: “…”
Giang Noah: “…?” Đứa nào to gan lớn mật dám đập chậu cướp bông?
Thi đấu theo bảng để chọn ra người cao điểm nhất trong 5 người, tức là ai cũng phải tham gia hát đối kháng trong cùng một bài hát. Có hai lượt, một lượt ưu tiên của đối thủ và một lượt ưu tiên của cậu. Ưu tiên nghĩa là được chọn bài tủ, cậu chọn bài hát mình tâm đắc nhất, đối thủ cũng sẽ, cho công bằng.
Là 1 vs 4, cậu cần chuẩn bị 4 bài mình hát hay nhất để đối phó. Tất nhiên sẽ không thiếu cải lương, đố người nước ngoài nào hát hay hơn cậu đấy.
Lưu Ngọc Luy hiện tại đang luyện múa quạt, múa truyền thống ở quê mình, vì so với điệu nhảy hiện đại thì dân vũ thích hợp với mấy bài hát có giai điệu nhẹ nhàng và chậm rãi hơn.
Lưu Ý nằm trong bảng A, nhưng anh ta vẫn vui vẻ ăn ăn uống uống rồi khám phá lâu đài, không chút gấp gáp nào. Cậu phải chạy đi tìm, cùng Jo Seo Yun lùa gà, lùa về phòng luyện tập, anh ta mới miễn cưỡng nhún hai cái.
Cậu cũng không miễn cưỡng nữa, chuyên tâm chuẩn bị phần mình.
_______
Sân vận động.
Ngày bảng A thi đấu, Lưu Ngọc Luy được nhận vé miễn phí, cùng Jo Seo Yun ngồi ở hàng phía trước xem thi đấu. Muốn xem xem Lưu Ý 1 vs 4 như thế nào khi mà bỏ bê việc luyện tập.
Jo Seo Yun thẳng thắn tỏ vẻ: “Anh ta mà ca hát cái gì, tệ còn hơn chú Choi ấy. Lần nào bang tổ chức party karaoke, anh của cậu đều dùng vũ lực giành mic, nhưng hát thì…”
“…” Có tệ như thế đâu? Cậu nhớ Lưu Ý có hát lệch tone bao giờ?
Sau đó, Lưu Ngọc Luy xịt keo rồi.
“Từng là có nhau em ơi nhưng hôm nay đã xa vời-”
Lúc này nghe vẫn bình thường.
“Cành bông hồng chồng đánh anh đành xông nhanh phòng trong tanh bành~”
“He punches your face then your face xanh chành-”
“Hãy quay về để anh được thay thằng đó đánh em~”
“…” Lưu Ý kiếm đâu ra cái bài hát này hay vậy?
May mà ít người nghe hiểu ý nghĩa của nó.
Lưu Ý chọn bốn bài đều như một, anh ta hát tiếng mẹ đẻ của mình nên cao điểm hơn đối thủ, coi như cũng ổn. Đối thủ của Lưu Ý toàn chọn nhạc thể loại US-UK, vừa hay tiếng Anh của anh trai cậu là IELTS 9.0,
Jo Seo Yun nhún vai: “Đã nói mà, chúng ta thà về ngủ sớm còn hơn. Anh ta mà thắng được, tao cho mày đè đầu cưỡi cổ!”
Kết quả, Lưu Ý thắng, cao hơn đối thủ hai điểm.
Chỉ kém một tí xíu, đối thủ còn là thành viên trong hội của Amily Amanda, thuộc hàng top 10.
Lưu Ngọc Luy kì dị nhìn sang.
Jo Seo Yun rối bời: “…”
Cậu cười khanh khách, vỗ vai cậu ta, đùa giỡn: “Cho tui cưỡi, nhớ đó nhe nhớ đó nhe! Thề thốt thì phải chịu nghe.” Ít khi nào thấy Jo Seo Yun á khẩu như bây giờ lắm, cậu phải tranh thủ ghẹo ghẹo.
Cậu ta quẫn bách, bị cậu chọc cho đỏ mặt, hơi lớn tiếng: “Đợi về phòng đi tao cho mày cưỡi đã!”
Các thí sinh bảng khác đang ngồi gần đó xem thi đấu, phán xét liếc hai người.
Xấu hổ lại tăng thêm một con Luy: “…” Bọn cậu nói chuyện rất là trong sáng lành mạnh mà…
Lưu Ý cũng không ngờ mình thắng, phỏng vấn xong lập tức chạy đi tìm em trai khoe khoang giấy thông hành mạ vàng do ban giám khảo phát. Hệt như Jo Seo Yun lúc khoe huy chương vàng với cậu, làm cậu không thể không cười thành tiếng.
________
Về lại lâu đài.
Jo Seo Yun nằm trên giường, đưa mắt nhìn Lưu Ngọc Luy đang ngồi đắp mặt nạ trên bàn trang điểm, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này quen mắt.
“Ngọc Luy, mày là nữ giả nam hả?” Mặc dù cậu hơi lép, nhưng chưa chắc không phải phụ nữ. Giang Noah có quen người yêu, cũng sẽ ưu tiên phụ nữ mềm mỏng hơn.
Tuy hai đứa ở chung cũng lâu rồi, nhưng cận kề tiếp xúc thì chưa, mới chỉ quàng vai bá cổ, nắm tay vài lần. Hơn nữa, làm gì có thằng con trai nào lại thích dùng mỹ phẩm, chăm chút vẻ ngoài, da thì trắng, một sợi lông cũng không thấy, xịt nước hoa thơm phức, một chút khí thế nam nhi cũng không có.
Lưu Ngọc Luy đứng hình vài giây: “…” Tự nhiên gì vậy trời?
Cậu hết nói nổi, trợn to mắt: “Tui trai cha ơi, có cần tui vạch ra cho nhìn hông?”
Jo Seo Yun thế mà tưởng thật, nghiêm nghị gật đầu, có chút nóng lòng: “Ừ, cần.”
Cậu chỉ đùa thôi mà!
Jo Seo Yun cái con người không biết đùa này!
Trước khi về show, Lương Hàn Văn suýt thì bị cậu ta đánh thật, may mà có ông Lưu chen một chân vào, hộ tống anh ta rời đi.
Nếu cậu nói nãy giờ mình chỉ đùa, có khi nào bị đấm cho không trượt phát nào hay không?
Reng reng reng!
May mà đúng lúc bạn trai gọi điện thoại tới, Lưu Ngọc Luy mừng rớt nước mắt ấn nghe: “Alo, anh Noah?”
Giang Noah ở đầu dây bên kia đang ngồi trong văn phòng làm việc, hắn lại phải tăng ca. Nhưng nghe thấy giọng nói ngọt như kẹo của người yêu, mọi mệt mỏi gần như tan hết: “Bé yêu, đói bụng chưa? Tụi mình ra ngoài ăn khuya nha?”
Jo Seo Yun biết mình đã chậm một bước, tâm trạng rớt xuống đáy nước, nặng nề đê mê.
Cậu ta bước lại gần, kề tai cậu nói nhỏ: “Mày muốn cưỡi tao thì nhanh lên lại đây, lát tao ngủ mà đòi leo lên mình tao cưỡi là tao búng mày đó.”
Mặt già của Lưu Ngọc Luy nóng lên: “…”
Giang Noah: “…?” Đứa nào to gan lớn mật dám đập chậu cướp bông?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất