Chương 87: Ba Người
Ngày thi đấu ở bảng B.
Những trận đấu đầu tiên.
“Người chiến thắng…là Lưu Ngọc Luy!”
Đấu với ba thí sinh chỉ có biểu hiện thường thường không quá nổi bật, cậu không cần dùng bài hát ưu tiên cũng đủ để nghiền áp. Kinh nghiệm 16 năm làm Idol cũng không phải để chưng chơi chơi.
Ban tổ chức cũng thật biết sắp xếp lịch thi đấu kịch tính, cho cậu đụng mặt Amily Amanda vào ngày cuối cùng, Lưu Ý thì đụng độ với Sakura Jin cũng vào ngày đó.
Cậu đã có ba chiến thắng liên tiếp thế không thể cản, dù trên mạng Antifans có nhảy disco tưng bừng thì số khán giả công nhận màn biểu diễn của cậu thấy hay vẫn sẽ bình chọn. Hơn nữa, không có một anti nào rảnh rỗi tốn tiền mua vé đi xem chương trình.
Tham gia chương trình gần hai tháng, có rất nhiều người vẫn ủng hộ Lưu Ngọc Luy, lên tiếng bênh vực cậu.
Theo dõi cậu hằng ngày, không mù thì cũng thấy mờ mờ, Lưu Ngọc Luy ngoài hát hò ra, không sân si không nhiều lời, mỗi tội hơi điệu.
[Góc thắc mắc: Tại sao Lưu Ngọc Luy lại có nhiều Antifans thế??]
[Biết chết liền, nhưng tao fans ẻm.]
[Chương trình bị làm sao ấy, thí sinh bị công kích vậy mà cũng im được.]
[Lương tổng làm ăn kiểu gì vậy? Đột nhiên hủy kênh của ẻm??]
[Thấy thương Lu Lu ghê á, hát hay vậy mà cũng bị mắng, không hiểu nổi!]
[Tui hoài nghi có đứa muốn đen ẻm, để ẻm flop ẻ!]
[Hát hay, nhảy đẹp, đã xinh lại còn duyên dáng kiểu gì cũng có đứa ghen tị à!]
[Nghe thương bé thế!]
[Có đứa nói ẻm giống Lưu Ly gì đó, tao thấy có như vậy đâu? Học nhảy lâu năm thì lối nhảy ai chả giống ai!]
Ông Lưu chỉ nghĩ đến chuyện thuê người bôi nhọ cháu trai càng nhiều càng tốt nhưng hiệu quả thì bị dội ngược lại. Lưu Ngọc Luy nhận được vô vàn sự đồng tình và thương yêu từ phía cư dân mạng.
Lương Hàn Văn cảm thấy dư luận đổi chiều, lập tức cho giải tán mấy chục triệu Antifans đã thuê, chờ sóng yên biển lặng một lúc rồi mới tiếp tục cho Antifans ra trận. Anh ta định đăng vài tin vừa giả vừa thật về tính cách tệ hại của Lưu Ngọc Luy lúc trước. Bảo đảm cậu sẽ ngoan ngoãn rời khỏi giới giải trí về Lưu gia làm bang chủ. Anh ta cũng thuận lý thành chương mà trở thành chồng cậu, kế thừa một nửa sản nghiệp của Lưu gia.
Rồi mọi chuyện sẽ nằm trong tầm kiểm soát của Lương Hàn Văn.
…
“Hắt xì!”
Ai đang mắng mình?
Lưu Ngọc Luy hắt hơi thêm vài cái nữa mới ngừng nghỉ lại, mũi cũng đỏ bừng. Biết mùa đông đang tới gần, nhưng cũng đâu thể ăn mặc kín đáo khi nhảy trên sân khấu, cậu cũng chỉ có thể hi sinh vì nghệ thuật, run cầm cập đi về phía bãi đỗ xe.
Hai người đàn ông đang đi phía trước đột ngột dừng lại, người thì cởi áo khoác, người thì lấy khăn quàng cổ.
Jo Seo Yun khoác áo của mình cho cậu, ghét bỏ nói: “Này thì mặc ít, tao bảo rồi.” Váy dài nhiều lớp thì không mặc, mặc mỗi cái quần ngắn, áo sơ mi cũng mảnh mai. Đẹp thì có đẹp, nhưng không hiểu tại sao cậu ta lại thấy ngứa mắt.
Giang Noah quàng khăn cho cậu thành một cục tròn vo, vui vẻ cười: “Lần sau biểu diễn bớt khoe dáng, khoe đùi cho anh. À không, đừng để có lần sau nha.” Từ khi yêu nhau hắn còn chưa có cơ hội ngắm bé yêu trong mấy bộ đồ mát mẻ
Lưu Ngọc Luy há mồm muốn giảo biện, nhận ngay hai ánh nhìn hừng hực, lập tức sửa mồm: “…Dạ biết.” Cậu cũng có ăn mặc mát mẻ lắm đâu? Style của dancer thì quần lửng áo sơ mi đã là kín rồi í.
Cậu cũng không đui mù tới nổi không nhận ra tình cảm của Jo Seo Yun dành cho mình, chỉ là giả vờ không biết để tránh cho cả hai cùng xấu hổ mà thôi.
Cậu đã có Giang Noah rồi, không thể phụ lòng của hắn.
Cảm nhận được tình yêu tràn lan từ hai người, cậu vừa sung sướng vừa khổ sở.
Ba người cùng đi ăn khuya ở nhà hàng mà Giang Noah đã đặt trước đó với toàn là những món Pháp đắt tiền.
Hắn đột nhiên hỏi: “Em thấy chương trình ở đây thế nào? Anh cảm thấy hơi vô vị, đúng là đầu từ rất nhiều, máy móc cũng tân tiến, nhưng cảm giác sân khấu vẫn còn nhạt nhòa lắm.” Đầu tư không lỗ vốn, hắn chỉ cảm thấy chán.
Lưu Ngọc Luy cũng có cảm giác giống như vậy: “Nói thật nha, đây là show quốc tế nên em mong đợi rất nhiều, nhưng ngược lại so với tưởng tượng của em, hình như đạo diễn chú trọng nhan sắc và quá đề cao cá nhân thí sinh mạnh. Ngay từ lúc ban đầu không nên quay chụp ở địa điểm giàu có như vậy, nó chỉ dẫn hướng người xem đến vấn đề khác, thà quay Vlog ấy.”
Amily Amanda lợi dụng sự hiểu biết của mình để tăng màn ảnh, kéo fans, quen dùng đồ xa xỉ, thần thái cũng trịch thượng như người trên cao. Hầu như video nào của cô ta cũng nói về tầng lớp thượng lưu là nhiều, luyện vũ luyện thanh thì không thấy. Cư dân mạng thì người nào mà không thích nghe chuyện trên trời dưới đất, hóng drama của nhà giàu.
Fans nhiều, sự ủng hộ cũng nhiều, người được lợi lớn nhất là cô ta chứ còn ai nữa. May mà có drama của Lee Gyul nổ ra đúng lúc, bằng không quán quân tuy không mua giải nhưng số đông người bình chọn ủng hộ thì vẫn thuộc về Amily Amanda.
Cậu rất hi vọng vào chương trình giao lưu âm nhạc quốc tế này, mặc cho sự ngăn cấm của ông nội cũng xách vali mà đi, cũng hơi thất vọng thật.
Lưu Ngọc Luy giận cá chém thớt lên người nào đó: “Khai thiệt đi, anh mở cửa sau giúp người ta chớ gì?”
Những trận đấu đầu tiên.
“Người chiến thắng…là Lưu Ngọc Luy!”
Đấu với ba thí sinh chỉ có biểu hiện thường thường không quá nổi bật, cậu không cần dùng bài hát ưu tiên cũng đủ để nghiền áp. Kinh nghiệm 16 năm làm Idol cũng không phải để chưng chơi chơi.
Ban tổ chức cũng thật biết sắp xếp lịch thi đấu kịch tính, cho cậu đụng mặt Amily Amanda vào ngày cuối cùng, Lưu Ý thì đụng độ với Sakura Jin cũng vào ngày đó.
Cậu đã có ba chiến thắng liên tiếp thế không thể cản, dù trên mạng Antifans có nhảy disco tưng bừng thì số khán giả công nhận màn biểu diễn của cậu thấy hay vẫn sẽ bình chọn. Hơn nữa, không có một anti nào rảnh rỗi tốn tiền mua vé đi xem chương trình.
Tham gia chương trình gần hai tháng, có rất nhiều người vẫn ủng hộ Lưu Ngọc Luy, lên tiếng bênh vực cậu.
Theo dõi cậu hằng ngày, không mù thì cũng thấy mờ mờ, Lưu Ngọc Luy ngoài hát hò ra, không sân si không nhiều lời, mỗi tội hơi điệu.
[Góc thắc mắc: Tại sao Lưu Ngọc Luy lại có nhiều Antifans thế??]
[Biết chết liền, nhưng tao fans ẻm.]
[Chương trình bị làm sao ấy, thí sinh bị công kích vậy mà cũng im được.]
[Lương tổng làm ăn kiểu gì vậy? Đột nhiên hủy kênh của ẻm??]
[Thấy thương Lu Lu ghê á, hát hay vậy mà cũng bị mắng, không hiểu nổi!]
[Tui hoài nghi có đứa muốn đen ẻm, để ẻm flop ẻ!]
[Hát hay, nhảy đẹp, đã xinh lại còn duyên dáng kiểu gì cũng có đứa ghen tị à!]
[Nghe thương bé thế!]
[Có đứa nói ẻm giống Lưu Ly gì đó, tao thấy có như vậy đâu? Học nhảy lâu năm thì lối nhảy ai chả giống ai!]
Ông Lưu chỉ nghĩ đến chuyện thuê người bôi nhọ cháu trai càng nhiều càng tốt nhưng hiệu quả thì bị dội ngược lại. Lưu Ngọc Luy nhận được vô vàn sự đồng tình và thương yêu từ phía cư dân mạng.
Lương Hàn Văn cảm thấy dư luận đổi chiều, lập tức cho giải tán mấy chục triệu Antifans đã thuê, chờ sóng yên biển lặng một lúc rồi mới tiếp tục cho Antifans ra trận. Anh ta định đăng vài tin vừa giả vừa thật về tính cách tệ hại của Lưu Ngọc Luy lúc trước. Bảo đảm cậu sẽ ngoan ngoãn rời khỏi giới giải trí về Lưu gia làm bang chủ. Anh ta cũng thuận lý thành chương mà trở thành chồng cậu, kế thừa một nửa sản nghiệp của Lưu gia.
Rồi mọi chuyện sẽ nằm trong tầm kiểm soát của Lương Hàn Văn.
…
“Hắt xì!”
Ai đang mắng mình?
Lưu Ngọc Luy hắt hơi thêm vài cái nữa mới ngừng nghỉ lại, mũi cũng đỏ bừng. Biết mùa đông đang tới gần, nhưng cũng đâu thể ăn mặc kín đáo khi nhảy trên sân khấu, cậu cũng chỉ có thể hi sinh vì nghệ thuật, run cầm cập đi về phía bãi đỗ xe.
Hai người đàn ông đang đi phía trước đột ngột dừng lại, người thì cởi áo khoác, người thì lấy khăn quàng cổ.
Jo Seo Yun khoác áo của mình cho cậu, ghét bỏ nói: “Này thì mặc ít, tao bảo rồi.” Váy dài nhiều lớp thì không mặc, mặc mỗi cái quần ngắn, áo sơ mi cũng mảnh mai. Đẹp thì có đẹp, nhưng không hiểu tại sao cậu ta lại thấy ngứa mắt.
Giang Noah quàng khăn cho cậu thành một cục tròn vo, vui vẻ cười: “Lần sau biểu diễn bớt khoe dáng, khoe đùi cho anh. À không, đừng để có lần sau nha.” Từ khi yêu nhau hắn còn chưa có cơ hội ngắm bé yêu trong mấy bộ đồ mát mẻ
Lưu Ngọc Luy há mồm muốn giảo biện, nhận ngay hai ánh nhìn hừng hực, lập tức sửa mồm: “…Dạ biết.” Cậu cũng có ăn mặc mát mẻ lắm đâu? Style của dancer thì quần lửng áo sơ mi đã là kín rồi í.
Cậu cũng không đui mù tới nổi không nhận ra tình cảm của Jo Seo Yun dành cho mình, chỉ là giả vờ không biết để tránh cho cả hai cùng xấu hổ mà thôi.
Cậu đã có Giang Noah rồi, không thể phụ lòng của hắn.
Cảm nhận được tình yêu tràn lan từ hai người, cậu vừa sung sướng vừa khổ sở.
Ba người cùng đi ăn khuya ở nhà hàng mà Giang Noah đã đặt trước đó với toàn là những món Pháp đắt tiền.
Hắn đột nhiên hỏi: “Em thấy chương trình ở đây thế nào? Anh cảm thấy hơi vô vị, đúng là đầu từ rất nhiều, máy móc cũng tân tiến, nhưng cảm giác sân khấu vẫn còn nhạt nhòa lắm.” Đầu tư không lỗ vốn, hắn chỉ cảm thấy chán.
Lưu Ngọc Luy cũng có cảm giác giống như vậy: “Nói thật nha, đây là show quốc tế nên em mong đợi rất nhiều, nhưng ngược lại so với tưởng tượng của em, hình như đạo diễn chú trọng nhan sắc và quá đề cao cá nhân thí sinh mạnh. Ngay từ lúc ban đầu không nên quay chụp ở địa điểm giàu có như vậy, nó chỉ dẫn hướng người xem đến vấn đề khác, thà quay Vlog ấy.”
Amily Amanda lợi dụng sự hiểu biết của mình để tăng màn ảnh, kéo fans, quen dùng đồ xa xỉ, thần thái cũng trịch thượng như người trên cao. Hầu như video nào của cô ta cũng nói về tầng lớp thượng lưu là nhiều, luyện vũ luyện thanh thì không thấy. Cư dân mạng thì người nào mà không thích nghe chuyện trên trời dưới đất, hóng drama của nhà giàu.
Fans nhiều, sự ủng hộ cũng nhiều, người được lợi lớn nhất là cô ta chứ còn ai nữa. May mà có drama của Lee Gyul nổ ra đúng lúc, bằng không quán quân tuy không mua giải nhưng số đông người bình chọn ủng hộ thì vẫn thuộc về Amily Amanda.
Cậu rất hi vọng vào chương trình giao lưu âm nhạc quốc tế này, mặc cho sự ngăn cấm của ông nội cũng xách vali mà đi, cũng hơi thất vọng thật.
Lưu Ngọc Luy giận cá chém thớt lên người nào đó: “Khai thiệt đi, anh mở cửa sau giúp người ta chớ gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất