Idol Và Tui Nổi Nhất Trên Mạng
Chương 4
Nghiêm Tứ ngay lúc Tạ Chấp ôm hoa đứng xa xa thì đã chú ý tới cậu.
Nghiêm Tứ thậm chí không cần nhìn kĩ, chỉ là nháy mắt trôi qua, liền cảm thấy dáng vẻ bề ngoài này của Tạ Chấp thật vui tai vui mắt.
Tạ Chấp đặc biệt mặc một bộ đồng phục phù hợp với trường học ngày hôm nay, chiếc áo khoác được ủi sạch sẽ và thẳng tắp, chiếc cà vạt màu xanh đậm được thắt bằng một nút thắt Windsor (*), đôi chân thon dài. Khi cậu bước qua, bước chân của cậu rất nhanh lại cẩn thận.
(*) Nút thắt Windsor:
Hệt như một bức hoạ.
Nghiêm Tứ theo bản năng sờ sờ hầu kết của mình, ánh mắt rơi trên người Tạ Chấp biến thành thưởng thức.
Nghiêm Tứ người này có gia cảnh tốt, vì ở nhà có người lớn tuổi hơn, từ nhỏ đã được cưng chiều, không có tật xấu gì, chỉ ngoại trừ nhan khống (*): Chỉ cần là người đẹp đẽ xuất hiện ở bên cạnh hắn, không phân biệt nam nữ, Nghiêm Tứ đều nhất định sẽ đi làm quen một chút.
(*) Yêu thích nhan sắc đẹp, thấy người đẹp là không kìm lòng được~ ui cái này thì điển hình là wt này óooo ????
Tạ Chấp dần đi đến gần, cảm giác kinh diễm lại cũng không vì cậu đến gần mà biến mất — Sau khi Nghiêm Tứ nhìn rõ ràng mặt của cậu, hứng thú càng đậm.
Bị bó hoa lớn chắn ở phía sau chính là tóc màu nâu đậm, môi Tạ Chấp hơi mỏng, mặt mày dài nhỏ, sống mũi cao thẳng, cả người khí chất thanh lãnh quý khí.
Hoa tươi đang được cậu ôm liền bị áp đảo, trở nên quá mức tục khí.
Đợi đến Tạ khi Chấp đi tới trước mặt Nghiêm Tứ, Nghiêm Tứ gần như là không kiềm chế nổi mà nói ra loại lời kinh người “Cậu thật là đẹp” ngay trong lần đầu gặp mặt nói chuyện.
Ầm!!!!
Tạ Chấp nghe thấy tiếng một big bang nổ ra trong đầu mình, thân thể của cậu nhẹ nhàng lung lay một chút.
“Wow –” Bạn học cùng quần chúng vây xem ồ lên.
“Á á đù má mấy cậu đã nghe chưa? Nghiêm Tứ khen lớp trưởng ưa nhìn!”
“Tôi hâm mộ chết mất!!” Cô bé P30 cắn khăn tay, miệng bôi son kem sáng lên lấp loá, “Tôi cũng muốn được Nghiêm Tứ nói là xinh đẹp!”
“Cậu ảo tưởng quần què.” Bạn học nhẹ nhàng nói.
“Đây cũng quá trâu bò, lớp trưởng cao lãnh của chúng ta sẽ nói gì đây?!”
Tạ Chấp cũng không biết mình nên nói cái gì, cậu chỉ biết là trong nội tâm đạn mạc chợt bay (*):
Tui thật là đẹp mắt tui thật là đẹp mắt tui thật là đẹp mắt!!!
(*) Mình nghĩ ý tác giả đang liên tưởng thế này: Trên các video trên weibo thì các bình luận sẽ lướt ngang qua màn hình, bay ngang như đạn vậy á, nên người ta hay dùng “làn đạn” để chỉ những comment:3 Mình sẽ không chuyển nghĩa từ này, nên mai sau ai thấy thì nhớ điều này nha.
Nghiêm Tứ nói! Tui thật là đẹp mắt!!!!!
Cảm ơn trời cảm ơn đất cảm ơn gien ưu tú của bố mẹ!!!!
Đời tui!! Đáng giá!!!
Tạ Chấp ánh mắt mang theo chút lạnh, cậu tỉnh táo liếc mắt Nghiêm Tứ một cái, độ cong khoé miệng vừa đúng, gật gật đầu: “Cảm ơn.”
“Wow…” Bạn học vây xem lần thứ hai ồ lên.
“Không hề bị lay động! Không hổ là lớp trưởng!” Các nam sinh đặc biệt nhất trí mà tán thưởng.
“Hừ.” Trương Đạt Khai dương dương tự đắc nhìn bọn học sinh đang làm ầm lên, nội tâm kiêu ngạo cực độ — đó là điều đương nhiên, đây chính là lớp trưởng phẩm học kiêm ưu (*), làm sao có khả năng bởi vì một chút lời khen về vẻ ngoài mà nhao nhao như chúng?
(*) Vừa có phẩm chất vừa có thành tích học tập
Vẻ ngoài, đây là ưu điểm không xuất chúng nhất của lớp trưởng!:))))
Giờ khắc này, nội tâm Tạ Chấp có một người tí hon ngồi xổm trên đất, ôm đầu, hốt hoảng rít gào:
A a a a a a a!!!! Mày! Làm! Gì! Vậy!!!
Cảm ơn quần què gì đấy!!!! Mày cho là đang gọi món tại nhà hàng sao????
Oh, đúng rồi — nếu như nói đặc điểm của Nghiêm Tứ là bởi vì được sủng ái mà nói trắng trợn không kiêng dè, thì đặc điểm của Tạ Chấp chính là trời sập núi lở trước mặt mà mặt không biến sắc.
Đây là một skill bị động.
Từ nhỏ, Tạ Chấp là một người không dễ đỏ mặt, trên mặt cậu thật giống như khuyết thiếu một ít dây thần kinh, cho dù tâm tình có kích động như thế nào thì cũng không thể hiện trên mặt.
Nghiêm Tứ nhận được lời cảm ơn lạnh lùng này của lớp trưởng, không tỏ rõ ý kiến, chỉ nở nụ cười: “Không cần cảm ơn.”
Nghiêm Tứ vừa nói, vừa duỗi tay mình ra, đưa tới trước mặt Tạ Chấp: “Học sinh mới nhập học Nghiêm Tứ, báo cáo với cậu.”
Báo cáo với mình báo cáo với mình!!!!!
Tạ Chấp thiếu chút nữa trực tiếp biểu diễn một màn hôn mê tại chỗ cho Nghiêm Tứ, lực trùng kích của câu này so với nói câu cậu ưa nhìn còn mạnh hơn! Quả thực là như cưỡi một con ngựa rồi nhảy qua manh độ của mình nhiều lần! (*)
(*) Tạm hiểu là Nghiêm Tứ nhiều lần khiến bé Chấp cảm thấy “ôi má ơi đáng yêu vl”:)))))
Tạ Chấp vững chãi gật gật đầu, chỉ tay vào giáo viên chủ nhiệm bên cạnh từ ban đầu đã không có độ tồn tại, thiện ý nhắc nhở: “Phải báo cáo với thầy Trương mới đúng.”
Trương Đạt Khai vốn nhíu mày, nghe một câu này, lông mày trong nháy mắt giãn ra — lớp trưởng chính là lớp trưởng, bất cứ lúc nào đều không quên phải có lễ nghi.
Trương Đạt Khai vung tay lên, sảng khoái nói: “Đều có thể báo cáo, giống nhau!”
Trương Đạt Khai đưa tay ra bóp bả vai Tạ Chấp, đẩy cậu đến gần Nghiêm Tứ hơn một chút.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Tạ Chấp lảo đảo tí, cố ổn định bước đi của mình, mà khi cậu ngẩng đầu liền nhận ra là khoảng cách giữa cậu và Nghiêm Tứ chỉ còn lại bằng một bó hoa!
Nếu như không phải này bó hoa này bản thân vô cùng lớn, cậu và Nghiêm Tứ quả thực có thể nói là mặt dán vào mặt.
Thật ra hiện tại cũng không có tốt hơn bao nhiêu!
Tạ Chấp ngửi thấy được mùi hương nồng nặc, cậu thật sự là không phân biệt được đây là hương hoa hay là mùi nước hoa của Nghiêm Tứ, thậm chí, miễn cưỡng mà nói, cậu hình như nghe thấy tiếng Nghiêm Tứ thở??
Trương Đạt Khai mở mắt nhưng mắt mù tâm mù, không nhìn ra có cái gì không đúng, chỉ nói: “Lớp trưởng lớp chúng ta phẩm học kiêm ưu, báo cáo với em ấy là được rồi!”
Nghiêm Tứ nở nụ cười, biểu thị sự vâng lời.
Trương Đạt Nhai: “Lớp trưởng đến đây, tôi giao Nghiêm Tứ cho em.”
Giao cho em giao cho em giao cho em!!!!
Thầy Trương! Thầy đây là nói lời lang hổ (*) gì đây!!!
(*) Có thể hiểu là sức sát thương lớn, như sói như hổ
Lời nói như thế này chỉ có thể xuất hiện ở lễ kết hôn, thời điểm bố nắm tay con gái đi lấy chồng mới có thể nói thầy biết không!
Em vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng thầy biết không???
“Được.” Tạ Chấp trầm ổn gật đầu, nói, cậu thân sĩ khoát tay, dùng toàn bộ bàn tay chỉ về một toà nhà cao cách đó không xa, “Như vậy, đi bên này, tôi dẫn cậu đi làm thủ tục.”
“Được nha, cảm ơn lớp trưởng Tạ ~” Nghiêm Tứ cao hứng đón lấy hoa, đưa cho người bên trong xe, đeo cặp sách, ôm lấy vai Tạ Chấp.
Chớp mắt khi tay Nghiêm Tứ đụng vào Tạ Chấp, vai trái cậu khẽ run lên, sau đó bình tĩnh lại.
Không có bất kỳ người nào nhìn ra cậu không tự nhiên.
Nghiêm Tứ theo ngay sau Tạ Chấp, đi đến phương hướng cậu chỉ, camera-man chỉ quay không nói chuyện, càng không quấy rầy.
Vừa đi, Nghiêm Tứ vừa nỗ lực nói chuyện nhiều cùng lớp trưởng, mà Tạ Chấp trả lời đều rất ngắn gọn.
Không phải đơn giản “Ừ” hoặc là “Ồ”, thì chính là câu giải thích vỏn vẹn chỉ mấy chữ.
Việc này trái lại khiến Nghiêm Tứ đối với cậu ngày càng hiếu kỳ.
Lòng hiếu kỳ của Nghiêm Tứ càng lúc càng kịch liệt, lòng Tạ Chấp cũng càng ngày càng xoắn chặt.
Nếu như nói là mới vừa rồi còn có một bó hoa nên không thể xác định, vậy bây giờ toàn bộ khoang mũi Tạ Chấp thật sự chỉ có mùi nước hoa trên người Nghiêm Tứ!
Trước đây đồng nhân văn cậu đều viết sai!!! Trên người Nghiêm Tứ không phải hương tự nhiên cũng không phải hương thuốc đông y, mà là hương gỗ trong rừng rậm!
Nhưng mà rừng rậm có thể làm cho người hít sâu thanh tĩnh lại, Nghiêm Tứ lại không thể!
Tạ Chấp mỗi một bước đều như bước trong bông, phiêu phiêu thoáng qua, ngất ngất ngây ngây, thời điểm rốt cuộc cũng bước lên được bậc cuối cùng của toà nhà hành chính, hai đầu gối cậu mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trước mặt Nghiêm Tứ.
May mà Tạ Chấp không có thật sự quỳ xuống.
Tạ Chấp phản ứng lại rất nhanh, biến đầu gối mềm nhũn này thành động tác ngắn để tránh Nghiêm Tứ ra.
Tạ Chấp đứng trước mặt Nghiêm Tứ, chỉ về phía thang máy xa xa, ngữ khí đều đều: “Tôi đi nhấn nút thang máy.”
“Được.” Nghiêm Tứ cười nhìn theo lớp trưởng, nhìn cậu sống lưng thẳng tắp đi tới bên nút thang máy.
Thang máy vừa vặn đang dừng tầng này, hai người vào trong thang máy, mỗi người đứng một bên, qua mấy chục giây sau, thang máy đến, cửa mở, Tạ Chấp bước nhanh ra, đi tới cửa phòng hành chính.
“Chính là chỗ này.” Tạ Chấp chỉ chỉ bảng hiệu, “Cậu nghỉ ngơi một chút, tôi đi giúp cậu làm thủ tục là được rồi.”
“Vậy cũng không ổn lắm.”
“Không sao, nơi này tôi quen biết.”
Nói xong câu đó, Tạ Chấp liền hoả tốc đi vào văn phòng, trường cấp ba Khải Trí quản lý tương đối nghiêm khắc, nghênh tiếp học sinh mới có rất nhiều công đoạn.
Tạ Chấp chạy hơn một giờ đồng hồ, ôm một đống tư liệu trở về.
“Cơ bản thì đều đã làm xong.” Tạ Chấp đưa túi giấy cho Nghiêm Tứ, “Thế nhưng thẻ cơm phía hậu cần còn chưa làm xong, buổi chiều cậu hãy tới lấy.”
“Được.” Nghiêm Tứ cười nói, “Cảm ơn lớp trưởng Tạ.”
Tạ Chấp do dự một chút, gật đầu: “Không cần cảm ơn.”
Tuyệt, thật sự tuyệt!
Cổ họng Nghiêm Tứ nhất định cũng từng được Thượng Đế đặt một nụ hôn xuống, bằng không tại sao có thể nói “Cảm ơn” đầy từ tính (*) như vậy???
(*) Nói thật tui tò mò từ lâu rồi cơ, đọc truyện nào cũng có, mấy anh zai chơi game cũng toàn khen nhau có giọng từ tính, nay tra mạng, thì nó lại chỉ hiện ra kiến thức vật lí: Từ tính được định nghĩa là một hiện tượng hấp dẫn và phản cảm được tạo ra bằng cách di chuyển điện tích. Vậy nên rút ra kết luận ‘từ tính’ trong trường hợp này là âm thanh hấp dẫn, thu hút mọi người nha:))
Dáng vẻ cười rộ lên quá nổi bật, chẳng lẽ thợ điêu khắc pho tượng Hy Lạp cổ đã xuyên qua thời không rơi vào bụng của mẹ hắn, cải tạo ngũ quan của hắn sao?
Tạ Chấp giơ một tờ giấy lên, quơ quơ: “Nhận rồi đi lấy một chút sách cần thiết là được rồi.”
“Được.” Nghiêm Tứ cười nói, “Đều nghe lớp trưởng.”
“…”
Cái gì gọi là đều nghe em??? Không cần, duck (*) không cần!!!
(*) Ôi ngôn ngữ mạng:))) Theo như tìm hiểu của tui, cả cụm ‘duck không cần’ đồng âm với ‘tui không cần’, thấy bảo là để vượt qua cửa kiểm duyệt?:)))))
Em nghe lời anh có được hay không, mạng của em cũng có thể cho anh!!!
Tạ Chấp xoay người, sống lưng như trước thẳng tắp, cầm tờ chứng chỉ lĩnh sách của Nghiêm Tứ đi lấy sách cho hắn, nơi lĩnh sách nằm ở tầng một toà nhà hành chính, một học kỳ có hai mươi mấy quyển sách, bao quát gồm cả chỗ được tái sử dụng, trực tiếp đưa Nghiêm Tứ một bộ.
Nhân viên quản lý đưa sổ sách cho Nghiêm Tứ: “Tổng cộng hai mươi ba quyển, năm quyển này cũng định tái sử dụng, cuối kỳ đến trả lại, chớ làm mất.”
“Dạ.” Nghiêm Tứ lễ phép nói.
“OK, vậy ký tên ở đây.” Nhân viên quản lý chỉ tay về một tấm bảng.
Nghiêm Tứ lấy bút gel, mở nắp, hạ eo, tay phải đặt trên giấy, ký tên trên mặt bảng.
Tạ Chấp lặng lẽ đến xem, phát hiện Nghiêm Tứ cũng không phải là viết chữ cái la tinh như lúc kí tên cho fan hâm mộ, mà là chữ Khải (*) quy phạm nghiêm cẩn.
(*) chữ Khải:
Nghiêm Tứ tư thế chính xác, hạ bút mạnh mẽ, hai chữ viết xuống, nét chữ quả thực cứng cáp.
Nhân viên quản lý cũng không nhịn được hơi kinh ngạc, nói: “Yo, chữ viết đẹp đấy.”
Nghiêm Tứ cười cười: “Khi còn bé người lớn trong nhà yêu cầu luyện.”
Camera-man đến gần quay chữ Nghiêm Tứ viết, Nghiêm Tứ đứng sang bên cạnh một chút, không quay đầu lại, cũng không thấy rõ ánh mắt hâm mộ của Tạ Chấp.
Rất hận, Tạ Chấp thật sự rất hận.
Kiểu chữ Khải của Nghiêm Tứ, đây là phiên bản chưa từng xuất hiện, có thể gặp mà không thể cầu, tại sao mình không phải là nhân viên quản lý??? Tại sao mình không thể giữ nó?
Hừ hừ hừ, đu idol như tham gia trận Waterloo (*), trên đời này tại sao có thể có chuyện không công bằng như vậy?
(*) Trận Waterloo là trận chiến diễn ra vào ngày Chủ nhật 18 tháng 6 năm 1815, gần Waterloo, thuộc Bỉ. Quân Pháp dưới sự chỉ huy của Hoàng đế Napoleon Bonaparte đã bị đánh bại bởi hai đội quân của Liên minh thứ bảy – quân Anh và quân Phổ. Theo Wellington, trận chiến là “điều kịch tính mà bạn chưa bao giờ gặp trong cuộc đời”. (Theo wikipedia)
“Đúng rồi lớp trưởng.” Nghiêm Tứ vừa nói vừa quay đầu, nhìn thấy Tạ Chấp chân mày hơi nhíu lại, mặt mang theo sự nghiêm túc, ngẩn người một chút, “Làm sao vậy? Không có chuyện gì chứ?”
Tạ Chấp cuối cùng cũng phản ứng lại.
Tạ Chấp chầm chậm lắc đầu một cái, duỗi tay ra, trực tiếp cầm lấy sách trong lồng ngực Nghiêm Tứ: “Chồng sách này nặng, tôi bê giúp cậu.”
Nghiêm Tứ lần thứ hai sững sờ, sau đó ánh mắt của hắn không nhịn được quan sát lớp trưởng từ trên xuống dưới một lần.
Cho dù là ai nhìn vào vóc dáng của lớp trưởng thì cũng chỉ có thể tìm ra hai từ khoá “Đơn bạc” và “Tinh tế”, hai chân thon dài không có thịt gì, eo cũng chỉ có một chút éc.
Trái lại, bản thân Nghiêm Tứ cơ bụng tám múi một múi cũng không thiếu, không dùng sức cũng có thể khiêng sách, ít ra là một tay ôm một lớp trưởng chạy 800 mét đều không thành vấn đề.
Mà hiện tại.
Lớp trưởng đơn bạc mảnh khảnh ôm có chồng sách cao bằng nửa người trên của cậu, vẻ mặt thành thật nghiêm túc nói: “Chồng sách này nặng, tôi bê giúp cậu.”
Đậy thật sự là…
Thế giới to lớn, cái quái gì cũng có thể xảy ra được.
Tạ Chấp ôm một chồng sách lớn, hiển nhiên có chút mất công tốn sức, ở trên đại sảnh trống vắng lung lay hai lần, như thể một giây sau liền sẽ bị những quyển sách này nghiền nát.
Nghiêm Tứ vội vã chạy đến bên người lớp trưởng, cười hì hì đi lấy sách trong tay của cậu: “Đừng, lớp trưởng, tôi tự bê.”
Tạ Chấp không cho hắn: “Không.”
Nghiêm Tứ: “Thật sự, lớp trưởng nếu bê quá nhiều trên đường thì về lớp sẽ mệt muốn chết, tôi sẽ đau lòng.”
A a a a a a a a!!!!! Đừng đau lòng!!! Em không mệt!!
Em có thể khiêng ba hộp tiếp ứng cho anh rồi chạy vòng vòng luôn!! Em có thể dễ dàng bê mô tô bảo bối của anh lên chạy quanh toàn thành phố!!!
Tí đồ này! Mệt gì chứ!
Thả xuống!!!! Fan cha đẻ không cho phép anh khiêng đồ vật nặng như vậy!
Tạ Chấp ôm chặt một chồng sách, kiên quyết không cho Nghiêm Tứ lấy đi, Nghiêm Tứ cảm thấy bị trở ngại, sau một giây, hắn liền nhìn thấy mắt Tạ Chấp thò lên từ phía sau chồng sách cao như núi.
Tạ Chấp khẽ cau mày: “Tôi cũng không yếu đến mức đấy mà?”
Nói xong câu đó, Tạ Chấp hối hận ngay!
Tui đang nói cái gì a a a a a!!! Em là không muốn anh mệt mà!!!!
Tui có biết nói chuyện hay không a a a!!!
Nghiêm Tứ: “…”
Được rồi, hắn hiểu, lòng tự trọng của đàn ông.
Nghiêm Tứ nhẹ nhàng buông cái tay chuẩn bị lấy sách của mình xuống, chỉ là từ phần giữa mà rút ra ba quyển dày nhất, sau đó tặng cho lớp trưởng một cái wink: “Được rồi, tôi biết rồi.”
“Vậy thì cám ơn ý tốt của lớp trưởng nha.”
Lớp trưởng đại nhân háo sắc bị sắc đẹp làm lu mờ ý nghĩ nghe được câu này, cánh tay mới vừa rồi còn có chút đau đớn mệt mỏi trong nháy mắt thẳng tưng, dáng đi cũng trở nên hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Một đường đi tới trong lớp học, Tạ Chấp thậm chí không có cảm giác mệt mỏi!
Tạ Chấp đặt tất cả những cuốn sách lên chiếc ghế ban đầu là trống bên cạnh cậu và bước vào chỗ ngồi bên cửa sổ của cậu.
Tạ Chấp: “Cậu ngồi ở đây.”
Nghiêm Tứ: “Vậy còn lớp trưởng? Ngồi bên trong sao?”
Tạ Chấp: “… Ừm.”
Nghiêm Tứ: “Chúng ta là bạn cùng bàn? Được thế cơ à?”
Nghiêm Tứ vừa nói, vừa vui vẻ ngồi xuống, chân dài duỗi ra dưới gầm bàn, tuyên bố mình chiếm lĩnh vị trí này.
So với sự hưng phấn trắng trợn của Nghiêm Tứ, Tạ Chấp chính là bình tình rõ rệt, cậu chậm rãi ngồi xuống, quay đầu, nói với Nghiêm Tứ: “Tiết sau là tiết toán, cậu có thể lấy sách giáo khoa ra trước tiên.”
Bạn học cả lớp (đang nghe trộm): “…”
Câu nói đầu tiên với bạn cùng bàn đỉnh cấp lưu lượng!!! Cậu lại nói cái này!!!
Chỉ có thể nói một câu: Lớp trưởng! Không hổ là cậu!
Nghiêm Tứ cũng chẳng ý kiến ý cò gì, hắn nói “Được”, cúi đầu tìm tìm sách trong một đống sách giáo khoa, rút ra vài quyển đều ghi ‘toán học’, gồm hai quyển bắt buộc, và một quyển tự chọn.
Sao lại hoa lý hồ tiếu (*) như vậy.
(*) Hoa lý hồ tiếu: cầu kì, phức tạp, hoa lệ. Nói chung là lắm sách rắc rối quá.
“Lớp trưởng, phải..” Nghiêm Tứ giơ ba quyển sách toán học lên, vừa mới chuẩn bị hỏi Tạ Chấp ngày hôm nay học quyển nào, liền nghe tiếng vang của ghế tựa bên cạnh mình.
Âm thanh dễ nghe của con gái vang lên: “Ngày hôm nay học quyển bắt buộc số hai nha, những quyển khác có thể cất đi trước.”
Nghiêm Tứ nhíu mày, cười xoay người, nhìn thấy một cô bé tóc ngắn cùng điện thoại di động tỏa ra ánh sáng lung linh, chính là cô bé P30 vừa nãy.
Nghiêm Tứ – xã giao mode ON: “Là vậy sao, cám ơn cậu.”
Cô bé P30: “Đều là bạn học, cám ơn cái gì? Tự giới thiệu một chút, tôi tên Lý Y Y.”
“Tên rất hay.” Nghiêm Tứ cười rất chân thành, “Tôi tên Nghiêm Tứ, chẳng qua, hẳn là cũng không cần tự giới thiệu đi?”
“Đương nhiên không cần, có ai không biết cậu sao?” Lý Y Y cười rộ lên, cảm giác đại minh tinh này phi thường hòa ái dễ gần, trong nháy mắt to gan gấp đôi, “Cậu thật tốt bụng, tôi còn tưởng rằng cá đại minh tinh đều rất cao lãnh đó.”
“Có người cũng sẽ rất cao lãnh.” Nghiêm Tứ nói, “Người với người đều không giống nhau.”
Nghiêm Tứ cùng Lý Y Y trò chuyện vui vẻ như vậy, các bạn học bên trong phòng học vốn đang quan sát cũng dần dần tiến tới, giới thiệu lẫn nhau một chút, tuổi Nghiêm Tứ cùng bọn họ cũng sêm sêm, ngay lập tức làm quen nhau.
Có người hỏi: “Có thể selfie với cậu không?”
Lý Y Y đánh nhẹ nam sinh hỏi câu này, trách: “Ảnh selfie của nghệ sĩ phải trải qua sự đồng ý của người đại diện!”
“Phụt… Đây là nghe ở diễn đàn nào vậy, không có chuyện đó đâu.” Nghiêm Tứ cười rộ lên, nhìn về phía nam sinh ra yêu cầu, “Selfie được.”
Lần này bạn học trong phòng học càng điên cuồng hơn!
Cầm điện thoại Huawei P30 có tính năng chụp ảnh, mọi người chen tại bên cạnh bàn, cùng Nghiêm Tứ selfie.
Toàn bộ bầu không khí căng thẳng nghiêm túc trong phòng học đã sớm biến mất không còn bóng dáng, nói đây là một party lớn nghe còn tạm được.
Khi động tác selfie trở nên lớn gan hơn, bàn học của Nghiêm Tứ vô ý bị va vào, bàn Tạ Chấp bên cạnh cũng bị dịch chuyển.
Mà Tạ Chấp giống như không có phát hiện bàn học bị dịch chuyển.
Cậu chỉ là yên tĩnh cúi đầu, ngòi bút đặt trên quyển sách toán học bắt buộc số hai, chuẩn bị bài trước tiết học mỗi ngày.
Nếu sách không phải bị đảo ngược, vậy cũng thật sự là chuẩn bị bài trước tiết học.
Tạ Chấp trong lòng rất loạn.
Cậu cũng muốn selfie cùng Nghiêm Tứ, cậu cũng rất muốn tán gẫu hai ba câu cùng Nghiêm Tứ…
Đây là idol cậu thích nhất, trùng hợp bao nhiêu mới có thể đến trường học của cậu làm bạn cùng bàn của cậu.
Nhưng mà…
Tạ Chấp rất rõ ràng, mình chính là một người như vậy.
Cậu có thể ở trên mạng nói 100 câu “Ha ha ha ha” “A a a a” “Tui thài” “Toii còn sống” “Chống đỡ được” “Tui vẫn ok”, mà khi trở về thế giới hiện thực, lại là một câu cũng sẽ không nói.
Miệng lưỡi bén nhọn và tài hoa văn chương của cậu chỉ tồn tại ở thế giới ảo, rời đi thế giới ảo này, cậu liền trở nên trầm mặc.
Nhưng mà…
Thiên tính con người đều là thích náo nhiệt, Nghiêm Tứ cũng như vậy, sẽ không chỉ luôn ở bên cạnh cậu nói chuyện cùng cậu.
Tạ Chấp sống lưng thẳng tắp, như thể chừng nào nó còn như một đường thẳng như vậy, cậu sẽ không khổ sở, sẽ không quan tâm tới tất cả mọi việc phát sinh bên người.
Trước đây cậu là đều như vậy, sống lưng thẳng tắp, nụ cười hé nở, sau đó làm một học sinh xuất sắc thành tích rất tốt, khuyết điểm cũng sẽ được dung túng.
Nhưng vì sao lần này…
Lưng cậu dù có ưỡn thẳng đến đâu, cậu cũng không cách nào lơ là nơi trái tim trướng trướng, một loại cảm giác chua và đau rất khó miêu tả.
“Lớp trưởng, lớp trưởng.”
Trong lúc hoảng hốt, Tạ Chấp thật giống nghe thấy được âm thanh có chút cà lơ phất phơ của Nghiêm Tứ.
Ảo giác?
“Lớp trưởng để ý đến tôi đi.”Giọng Nghiêm Tứ lớn dần.
Cùng lúc đó, một gói giấy vô cùng mềm cũng chọt vào hai má Tạ Chấp, khiến hai má mềm mại của cậu bị chọt lõm vào một cái lỗ nhỏ.
Tạ Chấp sợ hết hồn, liền vội vàng xoay đầu, chỉ thấy Nghiêm Tứ giống như thực hiện được trò đùa dai mà nhìn mình.
Cánh tay Nghiêm Tứ vẫn đưa lên, giơ lên gói giấy đến trước mặt Tạ Chấp, hắn mới rồi chính là dùng vật này chọt vào mặt Tạ Chấp.
Tạ Chấp: “… Gì vậy?”
“Bọn họ cho tôi kẹo, rất ngọt.” Nghiêm Tứ cười nói, “Lớp trưởng cũng ăn một viên đi.”
Nghiêm Tứ thậm chí không cần nhìn kĩ, chỉ là nháy mắt trôi qua, liền cảm thấy dáng vẻ bề ngoài này của Tạ Chấp thật vui tai vui mắt.
Tạ Chấp đặc biệt mặc một bộ đồng phục phù hợp với trường học ngày hôm nay, chiếc áo khoác được ủi sạch sẽ và thẳng tắp, chiếc cà vạt màu xanh đậm được thắt bằng một nút thắt Windsor (*), đôi chân thon dài. Khi cậu bước qua, bước chân của cậu rất nhanh lại cẩn thận.
(*) Nút thắt Windsor:
Hệt như một bức hoạ.
Nghiêm Tứ theo bản năng sờ sờ hầu kết của mình, ánh mắt rơi trên người Tạ Chấp biến thành thưởng thức.
Nghiêm Tứ người này có gia cảnh tốt, vì ở nhà có người lớn tuổi hơn, từ nhỏ đã được cưng chiều, không có tật xấu gì, chỉ ngoại trừ nhan khống (*): Chỉ cần là người đẹp đẽ xuất hiện ở bên cạnh hắn, không phân biệt nam nữ, Nghiêm Tứ đều nhất định sẽ đi làm quen một chút.
(*) Yêu thích nhan sắc đẹp, thấy người đẹp là không kìm lòng được~ ui cái này thì điển hình là wt này óooo ????
Tạ Chấp dần đi đến gần, cảm giác kinh diễm lại cũng không vì cậu đến gần mà biến mất — Sau khi Nghiêm Tứ nhìn rõ ràng mặt của cậu, hứng thú càng đậm.
Bị bó hoa lớn chắn ở phía sau chính là tóc màu nâu đậm, môi Tạ Chấp hơi mỏng, mặt mày dài nhỏ, sống mũi cao thẳng, cả người khí chất thanh lãnh quý khí.
Hoa tươi đang được cậu ôm liền bị áp đảo, trở nên quá mức tục khí.
Đợi đến Tạ khi Chấp đi tới trước mặt Nghiêm Tứ, Nghiêm Tứ gần như là không kiềm chế nổi mà nói ra loại lời kinh người “Cậu thật là đẹp” ngay trong lần đầu gặp mặt nói chuyện.
Ầm!!!!
Tạ Chấp nghe thấy tiếng một big bang nổ ra trong đầu mình, thân thể của cậu nhẹ nhàng lung lay một chút.
“Wow –” Bạn học cùng quần chúng vây xem ồ lên.
“Á á đù má mấy cậu đã nghe chưa? Nghiêm Tứ khen lớp trưởng ưa nhìn!”
“Tôi hâm mộ chết mất!!” Cô bé P30 cắn khăn tay, miệng bôi son kem sáng lên lấp loá, “Tôi cũng muốn được Nghiêm Tứ nói là xinh đẹp!”
“Cậu ảo tưởng quần què.” Bạn học nhẹ nhàng nói.
“Đây cũng quá trâu bò, lớp trưởng cao lãnh của chúng ta sẽ nói gì đây?!”
Tạ Chấp cũng không biết mình nên nói cái gì, cậu chỉ biết là trong nội tâm đạn mạc chợt bay (*):
Tui thật là đẹp mắt tui thật là đẹp mắt tui thật là đẹp mắt!!!
(*) Mình nghĩ ý tác giả đang liên tưởng thế này: Trên các video trên weibo thì các bình luận sẽ lướt ngang qua màn hình, bay ngang như đạn vậy á, nên người ta hay dùng “làn đạn” để chỉ những comment:3 Mình sẽ không chuyển nghĩa từ này, nên mai sau ai thấy thì nhớ điều này nha.
Nghiêm Tứ nói! Tui thật là đẹp mắt!!!!!
Cảm ơn trời cảm ơn đất cảm ơn gien ưu tú của bố mẹ!!!!
Đời tui!! Đáng giá!!!
Tạ Chấp ánh mắt mang theo chút lạnh, cậu tỉnh táo liếc mắt Nghiêm Tứ một cái, độ cong khoé miệng vừa đúng, gật gật đầu: “Cảm ơn.”
“Wow…” Bạn học vây xem lần thứ hai ồ lên.
“Không hề bị lay động! Không hổ là lớp trưởng!” Các nam sinh đặc biệt nhất trí mà tán thưởng.
“Hừ.” Trương Đạt Khai dương dương tự đắc nhìn bọn học sinh đang làm ầm lên, nội tâm kiêu ngạo cực độ — đó là điều đương nhiên, đây chính là lớp trưởng phẩm học kiêm ưu (*), làm sao có khả năng bởi vì một chút lời khen về vẻ ngoài mà nhao nhao như chúng?
(*) Vừa có phẩm chất vừa có thành tích học tập
Vẻ ngoài, đây là ưu điểm không xuất chúng nhất của lớp trưởng!:))))
Giờ khắc này, nội tâm Tạ Chấp có một người tí hon ngồi xổm trên đất, ôm đầu, hốt hoảng rít gào:
A a a a a a a!!!! Mày! Làm! Gì! Vậy!!!
Cảm ơn quần què gì đấy!!!! Mày cho là đang gọi món tại nhà hàng sao????
Oh, đúng rồi — nếu như nói đặc điểm của Nghiêm Tứ là bởi vì được sủng ái mà nói trắng trợn không kiêng dè, thì đặc điểm của Tạ Chấp chính là trời sập núi lở trước mặt mà mặt không biến sắc.
Đây là một skill bị động.
Từ nhỏ, Tạ Chấp là một người không dễ đỏ mặt, trên mặt cậu thật giống như khuyết thiếu một ít dây thần kinh, cho dù tâm tình có kích động như thế nào thì cũng không thể hiện trên mặt.
Nghiêm Tứ nhận được lời cảm ơn lạnh lùng này của lớp trưởng, không tỏ rõ ý kiến, chỉ nở nụ cười: “Không cần cảm ơn.”
Nghiêm Tứ vừa nói, vừa duỗi tay mình ra, đưa tới trước mặt Tạ Chấp: “Học sinh mới nhập học Nghiêm Tứ, báo cáo với cậu.”
Báo cáo với mình báo cáo với mình!!!!!
Tạ Chấp thiếu chút nữa trực tiếp biểu diễn một màn hôn mê tại chỗ cho Nghiêm Tứ, lực trùng kích của câu này so với nói câu cậu ưa nhìn còn mạnh hơn! Quả thực là như cưỡi một con ngựa rồi nhảy qua manh độ của mình nhiều lần! (*)
(*) Tạm hiểu là Nghiêm Tứ nhiều lần khiến bé Chấp cảm thấy “ôi má ơi đáng yêu vl”:)))))
Tạ Chấp vững chãi gật gật đầu, chỉ tay vào giáo viên chủ nhiệm bên cạnh từ ban đầu đã không có độ tồn tại, thiện ý nhắc nhở: “Phải báo cáo với thầy Trương mới đúng.”
Trương Đạt Khai vốn nhíu mày, nghe một câu này, lông mày trong nháy mắt giãn ra — lớp trưởng chính là lớp trưởng, bất cứ lúc nào đều không quên phải có lễ nghi.
Trương Đạt Khai vung tay lên, sảng khoái nói: “Đều có thể báo cáo, giống nhau!”
Trương Đạt Khai đưa tay ra bóp bả vai Tạ Chấp, đẩy cậu đến gần Nghiêm Tứ hơn một chút.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Tạ Chấp lảo đảo tí, cố ổn định bước đi của mình, mà khi cậu ngẩng đầu liền nhận ra là khoảng cách giữa cậu và Nghiêm Tứ chỉ còn lại bằng một bó hoa!
Nếu như không phải này bó hoa này bản thân vô cùng lớn, cậu và Nghiêm Tứ quả thực có thể nói là mặt dán vào mặt.
Thật ra hiện tại cũng không có tốt hơn bao nhiêu!
Tạ Chấp ngửi thấy được mùi hương nồng nặc, cậu thật sự là không phân biệt được đây là hương hoa hay là mùi nước hoa của Nghiêm Tứ, thậm chí, miễn cưỡng mà nói, cậu hình như nghe thấy tiếng Nghiêm Tứ thở??
Trương Đạt Khai mở mắt nhưng mắt mù tâm mù, không nhìn ra có cái gì không đúng, chỉ nói: “Lớp trưởng lớp chúng ta phẩm học kiêm ưu, báo cáo với em ấy là được rồi!”
Nghiêm Tứ nở nụ cười, biểu thị sự vâng lời.
Trương Đạt Nhai: “Lớp trưởng đến đây, tôi giao Nghiêm Tứ cho em.”
Giao cho em giao cho em giao cho em!!!!
Thầy Trương! Thầy đây là nói lời lang hổ (*) gì đây!!!
(*) Có thể hiểu là sức sát thương lớn, như sói như hổ
Lời nói như thế này chỉ có thể xuất hiện ở lễ kết hôn, thời điểm bố nắm tay con gái đi lấy chồng mới có thể nói thầy biết không!
Em vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng thầy biết không???
“Được.” Tạ Chấp trầm ổn gật đầu, nói, cậu thân sĩ khoát tay, dùng toàn bộ bàn tay chỉ về một toà nhà cao cách đó không xa, “Như vậy, đi bên này, tôi dẫn cậu đi làm thủ tục.”
“Được nha, cảm ơn lớp trưởng Tạ ~” Nghiêm Tứ cao hứng đón lấy hoa, đưa cho người bên trong xe, đeo cặp sách, ôm lấy vai Tạ Chấp.
Chớp mắt khi tay Nghiêm Tứ đụng vào Tạ Chấp, vai trái cậu khẽ run lên, sau đó bình tĩnh lại.
Không có bất kỳ người nào nhìn ra cậu không tự nhiên.
Nghiêm Tứ theo ngay sau Tạ Chấp, đi đến phương hướng cậu chỉ, camera-man chỉ quay không nói chuyện, càng không quấy rầy.
Vừa đi, Nghiêm Tứ vừa nỗ lực nói chuyện nhiều cùng lớp trưởng, mà Tạ Chấp trả lời đều rất ngắn gọn.
Không phải đơn giản “Ừ” hoặc là “Ồ”, thì chính là câu giải thích vỏn vẹn chỉ mấy chữ.
Việc này trái lại khiến Nghiêm Tứ đối với cậu ngày càng hiếu kỳ.
Lòng hiếu kỳ của Nghiêm Tứ càng lúc càng kịch liệt, lòng Tạ Chấp cũng càng ngày càng xoắn chặt.
Nếu như nói là mới vừa rồi còn có một bó hoa nên không thể xác định, vậy bây giờ toàn bộ khoang mũi Tạ Chấp thật sự chỉ có mùi nước hoa trên người Nghiêm Tứ!
Trước đây đồng nhân văn cậu đều viết sai!!! Trên người Nghiêm Tứ không phải hương tự nhiên cũng không phải hương thuốc đông y, mà là hương gỗ trong rừng rậm!
Nhưng mà rừng rậm có thể làm cho người hít sâu thanh tĩnh lại, Nghiêm Tứ lại không thể!
Tạ Chấp mỗi một bước đều như bước trong bông, phiêu phiêu thoáng qua, ngất ngất ngây ngây, thời điểm rốt cuộc cũng bước lên được bậc cuối cùng của toà nhà hành chính, hai đầu gối cậu mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trước mặt Nghiêm Tứ.
May mà Tạ Chấp không có thật sự quỳ xuống.
Tạ Chấp phản ứng lại rất nhanh, biến đầu gối mềm nhũn này thành động tác ngắn để tránh Nghiêm Tứ ra.
Tạ Chấp đứng trước mặt Nghiêm Tứ, chỉ về phía thang máy xa xa, ngữ khí đều đều: “Tôi đi nhấn nút thang máy.”
“Được.” Nghiêm Tứ cười nhìn theo lớp trưởng, nhìn cậu sống lưng thẳng tắp đi tới bên nút thang máy.
Thang máy vừa vặn đang dừng tầng này, hai người vào trong thang máy, mỗi người đứng một bên, qua mấy chục giây sau, thang máy đến, cửa mở, Tạ Chấp bước nhanh ra, đi tới cửa phòng hành chính.
“Chính là chỗ này.” Tạ Chấp chỉ chỉ bảng hiệu, “Cậu nghỉ ngơi một chút, tôi đi giúp cậu làm thủ tục là được rồi.”
“Vậy cũng không ổn lắm.”
“Không sao, nơi này tôi quen biết.”
Nói xong câu đó, Tạ Chấp liền hoả tốc đi vào văn phòng, trường cấp ba Khải Trí quản lý tương đối nghiêm khắc, nghênh tiếp học sinh mới có rất nhiều công đoạn.
Tạ Chấp chạy hơn một giờ đồng hồ, ôm một đống tư liệu trở về.
“Cơ bản thì đều đã làm xong.” Tạ Chấp đưa túi giấy cho Nghiêm Tứ, “Thế nhưng thẻ cơm phía hậu cần còn chưa làm xong, buổi chiều cậu hãy tới lấy.”
“Được.” Nghiêm Tứ cười nói, “Cảm ơn lớp trưởng Tạ.”
Tạ Chấp do dự một chút, gật đầu: “Không cần cảm ơn.”
Tuyệt, thật sự tuyệt!
Cổ họng Nghiêm Tứ nhất định cũng từng được Thượng Đế đặt một nụ hôn xuống, bằng không tại sao có thể nói “Cảm ơn” đầy từ tính (*) như vậy???
(*) Nói thật tui tò mò từ lâu rồi cơ, đọc truyện nào cũng có, mấy anh zai chơi game cũng toàn khen nhau có giọng từ tính, nay tra mạng, thì nó lại chỉ hiện ra kiến thức vật lí: Từ tính được định nghĩa là một hiện tượng hấp dẫn và phản cảm được tạo ra bằng cách di chuyển điện tích. Vậy nên rút ra kết luận ‘từ tính’ trong trường hợp này là âm thanh hấp dẫn, thu hút mọi người nha:))
Dáng vẻ cười rộ lên quá nổi bật, chẳng lẽ thợ điêu khắc pho tượng Hy Lạp cổ đã xuyên qua thời không rơi vào bụng của mẹ hắn, cải tạo ngũ quan của hắn sao?
Tạ Chấp giơ một tờ giấy lên, quơ quơ: “Nhận rồi đi lấy một chút sách cần thiết là được rồi.”
“Được.” Nghiêm Tứ cười nói, “Đều nghe lớp trưởng.”
“…”
Cái gì gọi là đều nghe em??? Không cần, duck (*) không cần!!!
(*) Ôi ngôn ngữ mạng:))) Theo như tìm hiểu của tui, cả cụm ‘duck không cần’ đồng âm với ‘tui không cần’, thấy bảo là để vượt qua cửa kiểm duyệt?:)))))
Em nghe lời anh có được hay không, mạng của em cũng có thể cho anh!!!
Tạ Chấp xoay người, sống lưng như trước thẳng tắp, cầm tờ chứng chỉ lĩnh sách của Nghiêm Tứ đi lấy sách cho hắn, nơi lĩnh sách nằm ở tầng một toà nhà hành chính, một học kỳ có hai mươi mấy quyển sách, bao quát gồm cả chỗ được tái sử dụng, trực tiếp đưa Nghiêm Tứ một bộ.
Nhân viên quản lý đưa sổ sách cho Nghiêm Tứ: “Tổng cộng hai mươi ba quyển, năm quyển này cũng định tái sử dụng, cuối kỳ đến trả lại, chớ làm mất.”
“Dạ.” Nghiêm Tứ lễ phép nói.
“OK, vậy ký tên ở đây.” Nhân viên quản lý chỉ tay về một tấm bảng.
Nghiêm Tứ lấy bút gel, mở nắp, hạ eo, tay phải đặt trên giấy, ký tên trên mặt bảng.
Tạ Chấp lặng lẽ đến xem, phát hiện Nghiêm Tứ cũng không phải là viết chữ cái la tinh như lúc kí tên cho fan hâm mộ, mà là chữ Khải (*) quy phạm nghiêm cẩn.
(*) chữ Khải:
Nghiêm Tứ tư thế chính xác, hạ bút mạnh mẽ, hai chữ viết xuống, nét chữ quả thực cứng cáp.
Nhân viên quản lý cũng không nhịn được hơi kinh ngạc, nói: “Yo, chữ viết đẹp đấy.”
Nghiêm Tứ cười cười: “Khi còn bé người lớn trong nhà yêu cầu luyện.”
Camera-man đến gần quay chữ Nghiêm Tứ viết, Nghiêm Tứ đứng sang bên cạnh một chút, không quay đầu lại, cũng không thấy rõ ánh mắt hâm mộ của Tạ Chấp.
Rất hận, Tạ Chấp thật sự rất hận.
Kiểu chữ Khải của Nghiêm Tứ, đây là phiên bản chưa từng xuất hiện, có thể gặp mà không thể cầu, tại sao mình không phải là nhân viên quản lý??? Tại sao mình không thể giữ nó?
Hừ hừ hừ, đu idol như tham gia trận Waterloo (*), trên đời này tại sao có thể có chuyện không công bằng như vậy?
(*) Trận Waterloo là trận chiến diễn ra vào ngày Chủ nhật 18 tháng 6 năm 1815, gần Waterloo, thuộc Bỉ. Quân Pháp dưới sự chỉ huy của Hoàng đế Napoleon Bonaparte đã bị đánh bại bởi hai đội quân của Liên minh thứ bảy – quân Anh và quân Phổ. Theo Wellington, trận chiến là “điều kịch tính mà bạn chưa bao giờ gặp trong cuộc đời”. (Theo wikipedia)
“Đúng rồi lớp trưởng.” Nghiêm Tứ vừa nói vừa quay đầu, nhìn thấy Tạ Chấp chân mày hơi nhíu lại, mặt mang theo sự nghiêm túc, ngẩn người một chút, “Làm sao vậy? Không có chuyện gì chứ?”
Tạ Chấp cuối cùng cũng phản ứng lại.
Tạ Chấp chầm chậm lắc đầu một cái, duỗi tay ra, trực tiếp cầm lấy sách trong lồng ngực Nghiêm Tứ: “Chồng sách này nặng, tôi bê giúp cậu.”
Nghiêm Tứ lần thứ hai sững sờ, sau đó ánh mắt của hắn không nhịn được quan sát lớp trưởng từ trên xuống dưới một lần.
Cho dù là ai nhìn vào vóc dáng của lớp trưởng thì cũng chỉ có thể tìm ra hai từ khoá “Đơn bạc” và “Tinh tế”, hai chân thon dài không có thịt gì, eo cũng chỉ có một chút éc.
Trái lại, bản thân Nghiêm Tứ cơ bụng tám múi một múi cũng không thiếu, không dùng sức cũng có thể khiêng sách, ít ra là một tay ôm một lớp trưởng chạy 800 mét đều không thành vấn đề.
Mà hiện tại.
Lớp trưởng đơn bạc mảnh khảnh ôm có chồng sách cao bằng nửa người trên của cậu, vẻ mặt thành thật nghiêm túc nói: “Chồng sách này nặng, tôi bê giúp cậu.”
Đậy thật sự là…
Thế giới to lớn, cái quái gì cũng có thể xảy ra được.
Tạ Chấp ôm một chồng sách lớn, hiển nhiên có chút mất công tốn sức, ở trên đại sảnh trống vắng lung lay hai lần, như thể một giây sau liền sẽ bị những quyển sách này nghiền nát.
Nghiêm Tứ vội vã chạy đến bên người lớp trưởng, cười hì hì đi lấy sách trong tay của cậu: “Đừng, lớp trưởng, tôi tự bê.”
Tạ Chấp không cho hắn: “Không.”
Nghiêm Tứ: “Thật sự, lớp trưởng nếu bê quá nhiều trên đường thì về lớp sẽ mệt muốn chết, tôi sẽ đau lòng.”
A a a a a a a a!!!!! Đừng đau lòng!!! Em không mệt!!
Em có thể khiêng ba hộp tiếp ứng cho anh rồi chạy vòng vòng luôn!! Em có thể dễ dàng bê mô tô bảo bối của anh lên chạy quanh toàn thành phố!!!
Tí đồ này! Mệt gì chứ!
Thả xuống!!!! Fan cha đẻ không cho phép anh khiêng đồ vật nặng như vậy!
Tạ Chấp ôm chặt một chồng sách, kiên quyết không cho Nghiêm Tứ lấy đi, Nghiêm Tứ cảm thấy bị trở ngại, sau một giây, hắn liền nhìn thấy mắt Tạ Chấp thò lên từ phía sau chồng sách cao như núi.
Tạ Chấp khẽ cau mày: “Tôi cũng không yếu đến mức đấy mà?”
Nói xong câu đó, Tạ Chấp hối hận ngay!
Tui đang nói cái gì a a a a a!!! Em là không muốn anh mệt mà!!!!
Tui có biết nói chuyện hay không a a a!!!
Nghiêm Tứ: “…”
Được rồi, hắn hiểu, lòng tự trọng của đàn ông.
Nghiêm Tứ nhẹ nhàng buông cái tay chuẩn bị lấy sách của mình xuống, chỉ là từ phần giữa mà rút ra ba quyển dày nhất, sau đó tặng cho lớp trưởng một cái wink: “Được rồi, tôi biết rồi.”
“Vậy thì cám ơn ý tốt của lớp trưởng nha.”
Lớp trưởng đại nhân háo sắc bị sắc đẹp làm lu mờ ý nghĩ nghe được câu này, cánh tay mới vừa rồi còn có chút đau đớn mệt mỏi trong nháy mắt thẳng tưng, dáng đi cũng trở nên hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Một đường đi tới trong lớp học, Tạ Chấp thậm chí không có cảm giác mệt mỏi!
Tạ Chấp đặt tất cả những cuốn sách lên chiếc ghế ban đầu là trống bên cạnh cậu và bước vào chỗ ngồi bên cửa sổ của cậu.
Tạ Chấp: “Cậu ngồi ở đây.”
Nghiêm Tứ: “Vậy còn lớp trưởng? Ngồi bên trong sao?”
Tạ Chấp: “… Ừm.”
Nghiêm Tứ: “Chúng ta là bạn cùng bàn? Được thế cơ à?”
Nghiêm Tứ vừa nói, vừa vui vẻ ngồi xuống, chân dài duỗi ra dưới gầm bàn, tuyên bố mình chiếm lĩnh vị trí này.
So với sự hưng phấn trắng trợn của Nghiêm Tứ, Tạ Chấp chính là bình tình rõ rệt, cậu chậm rãi ngồi xuống, quay đầu, nói với Nghiêm Tứ: “Tiết sau là tiết toán, cậu có thể lấy sách giáo khoa ra trước tiên.”
Bạn học cả lớp (đang nghe trộm): “…”
Câu nói đầu tiên với bạn cùng bàn đỉnh cấp lưu lượng!!! Cậu lại nói cái này!!!
Chỉ có thể nói một câu: Lớp trưởng! Không hổ là cậu!
Nghiêm Tứ cũng chẳng ý kiến ý cò gì, hắn nói “Được”, cúi đầu tìm tìm sách trong một đống sách giáo khoa, rút ra vài quyển đều ghi ‘toán học’, gồm hai quyển bắt buộc, và một quyển tự chọn.
Sao lại hoa lý hồ tiếu (*) như vậy.
(*) Hoa lý hồ tiếu: cầu kì, phức tạp, hoa lệ. Nói chung là lắm sách rắc rối quá.
“Lớp trưởng, phải..” Nghiêm Tứ giơ ba quyển sách toán học lên, vừa mới chuẩn bị hỏi Tạ Chấp ngày hôm nay học quyển nào, liền nghe tiếng vang của ghế tựa bên cạnh mình.
Âm thanh dễ nghe của con gái vang lên: “Ngày hôm nay học quyển bắt buộc số hai nha, những quyển khác có thể cất đi trước.”
Nghiêm Tứ nhíu mày, cười xoay người, nhìn thấy một cô bé tóc ngắn cùng điện thoại di động tỏa ra ánh sáng lung linh, chính là cô bé P30 vừa nãy.
Nghiêm Tứ – xã giao mode ON: “Là vậy sao, cám ơn cậu.”
Cô bé P30: “Đều là bạn học, cám ơn cái gì? Tự giới thiệu một chút, tôi tên Lý Y Y.”
“Tên rất hay.” Nghiêm Tứ cười rất chân thành, “Tôi tên Nghiêm Tứ, chẳng qua, hẳn là cũng không cần tự giới thiệu đi?”
“Đương nhiên không cần, có ai không biết cậu sao?” Lý Y Y cười rộ lên, cảm giác đại minh tinh này phi thường hòa ái dễ gần, trong nháy mắt to gan gấp đôi, “Cậu thật tốt bụng, tôi còn tưởng rằng cá đại minh tinh đều rất cao lãnh đó.”
“Có người cũng sẽ rất cao lãnh.” Nghiêm Tứ nói, “Người với người đều không giống nhau.”
Nghiêm Tứ cùng Lý Y Y trò chuyện vui vẻ như vậy, các bạn học bên trong phòng học vốn đang quan sát cũng dần dần tiến tới, giới thiệu lẫn nhau một chút, tuổi Nghiêm Tứ cùng bọn họ cũng sêm sêm, ngay lập tức làm quen nhau.
Có người hỏi: “Có thể selfie với cậu không?”
Lý Y Y đánh nhẹ nam sinh hỏi câu này, trách: “Ảnh selfie của nghệ sĩ phải trải qua sự đồng ý của người đại diện!”
“Phụt… Đây là nghe ở diễn đàn nào vậy, không có chuyện đó đâu.” Nghiêm Tứ cười rộ lên, nhìn về phía nam sinh ra yêu cầu, “Selfie được.”
Lần này bạn học trong phòng học càng điên cuồng hơn!
Cầm điện thoại Huawei P30 có tính năng chụp ảnh, mọi người chen tại bên cạnh bàn, cùng Nghiêm Tứ selfie.
Toàn bộ bầu không khí căng thẳng nghiêm túc trong phòng học đã sớm biến mất không còn bóng dáng, nói đây là một party lớn nghe còn tạm được.
Khi động tác selfie trở nên lớn gan hơn, bàn học của Nghiêm Tứ vô ý bị va vào, bàn Tạ Chấp bên cạnh cũng bị dịch chuyển.
Mà Tạ Chấp giống như không có phát hiện bàn học bị dịch chuyển.
Cậu chỉ là yên tĩnh cúi đầu, ngòi bút đặt trên quyển sách toán học bắt buộc số hai, chuẩn bị bài trước tiết học mỗi ngày.
Nếu sách không phải bị đảo ngược, vậy cũng thật sự là chuẩn bị bài trước tiết học.
Tạ Chấp trong lòng rất loạn.
Cậu cũng muốn selfie cùng Nghiêm Tứ, cậu cũng rất muốn tán gẫu hai ba câu cùng Nghiêm Tứ…
Đây là idol cậu thích nhất, trùng hợp bao nhiêu mới có thể đến trường học của cậu làm bạn cùng bàn của cậu.
Nhưng mà…
Tạ Chấp rất rõ ràng, mình chính là một người như vậy.
Cậu có thể ở trên mạng nói 100 câu “Ha ha ha ha” “A a a a” “Tui thài” “Toii còn sống” “Chống đỡ được” “Tui vẫn ok”, mà khi trở về thế giới hiện thực, lại là một câu cũng sẽ không nói.
Miệng lưỡi bén nhọn và tài hoa văn chương của cậu chỉ tồn tại ở thế giới ảo, rời đi thế giới ảo này, cậu liền trở nên trầm mặc.
Nhưng mà…
Thiên tính con người đều là thích náo nhiệt, Nghiêm Tứ cũng như vậy, sẽ không chỉ luôn ở bên cạnh cậu nói chuyện cùng cậu.
Tạ Chấp sống lưng thẳng tắp, như thể chừng nào nó còn như một đường thẳng như vậy, cậu sẽ không khổ sở, sẽ không quan tâm tới tất cả mọi việc phát sinh bên người.
Trước đây cậu là đều như vậy, sống lưng thẳng tắp, nụ cười hé nở, sau đó làm một học sinh xuất sắc thành tích rất tốt, khuyết điểm cũng sẽ được dung túng.
Nhưng vì sao lần này…
Lưng cậu dù có ưỡn thẳng đến đâu, cậu cũng không cách nào lơ là nơi trái tim trướng trướng, một loại cảm giác chua và đau rất khó miêu tả.
“Lớp trưởng, lớp trưởng.”
Trong lúc hoảng hốt, Tạ Chấp thật giống nghe thấy được âm thanh có chút cà lơ phất phơ của Nghiêm Tứ.
Ảo giác?
“Lớp trưởng để ý đến tôi đi.”Giọng Nghiêm Tứ lớn dần.
Cùng lúc đó, một gói giấy vô cùng mềm cũng chọt vào hai má Tạ Chấp, khiến hai má mềm mại của cậu bị chọt lõm vào một cái lỗ nhỏ.
Tạ Chấp sợ hết hồn, liền vội vàng xoay đầu, chỉ thấy Nghiêm Tứ giống như thực hiện được trò đùa dai mà nhìn mình.
Cánh tay Nghiêm Tứ vẫn đưa lên, giơ lên gói giấy đến trước mặt Tạ Chấp, hắn mới rồi chính là dùng vật này chọt vào mặt Tạ Chấp.
Tạ Chấp: “… Gì vậy?”
“Bọn họ cho tôi kẹo, rất ngọt.” Nghiêm Tứ cười nói, “Lớp trưởng cũng ăn một viên đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất