Iq Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng
Chương 28: 2
Ánh mắt Thích Linh khẽ động, cô thấp giọng: “Đúng vậy, chúng tôi vừa mới gặp một người...”
“Huhuhuhuhu”
Một tiếng khóc quỷ dị đột nhiên truyền ra.
Mọi người run rẩy, kìm nén nỗi sợ quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Hoàng Trí Quang còn nằm ở trên cầu thang, bắt đầu khóc.
“Oa oa oa...”
Trần Chấn Quân bị cậu ta khóc đến nổi da gà toàn thân, lùi lại vài bước, cảnh giác nhìn Hoàng Trí Quang: “Cậu, cậu ta xảy ra chuyện gì vậy?”
“Aaaa, có ma!” Y tá sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt: “Cứu, cứu mạng! Có ma!”
Lục Thiệu Vũ nắm lấy cổ áo của Hoàng Trí Quang, nhấc cậu ta lên khỏi mặt đất.
Tiếng khóc của Hoàng Trí Quang ngừng lại, vài giây sau khóc càng lúc càng lớn.
Lục Thiệu Vũ bị cậu ta làm cho mất kiên nhẫn, dứt khoát một chưởng đánh cậu ta bất tỉnh.
“Người này bị gì vậy!” Ngô Hạo gần như suy sụp: “Cậu ta là ma sao? Nếu vậy thì để cậu ta ở đây, mặc kệ cậu ta, có bệnh à!”
Thích Linh liếc hắn một cái, nói: “Xem ra vừa nãy cậu ta bị ma nhập, vừa rồi là phụ nữ, hiện tại là một đứa bé, anh đoán xíu nữa là gì?”
Ngô Hảo bị cô dọa đến không dám mở miệng, y tá đã nhìn thấy sóng to gió lớn, nhưng bình tĩnh lại, ngập ngừng hỏi: “... Cô nói vừa rồi con ma kia là một đứa bé sao?”
“Không phải khóc oa oa đều là trẻ con sao?” Thích Linh hỏi ngược lại.
Y tá suy nghĩ một chút: “Sáng nay có một đứa bé chết, chẳng lẽ...”
Đột nhiên một trận gió lạnh thổi qua, Ân Duyệt run người, khẩn trương nhìn cô: “Cô, cô đừng dọa người!”
“Đây không phải là ma sao, tôi đã nghĩ đến chuyện này rồi.” Y tá cũng rất căng thẳng, cô lùi lại vài bước nói: “Tôi mặc kệ, mọi người là sư phụ bắt ma, mọi người tự xử lý đi!”
Nói xong cô liền quay người bỏ chạy.
Bọn họ liếc nhìn nhau, Lục Thiệu Vũ nói: “Nếu không có việc gì, chúng ta đi lên xem tiếp đi.”
Lục Thiệu Vũ nhấc Hoàng Trí Quang lên khỏi mặt đất, đi lên dẫn đầu, lần này cuối cùng cũng không gặp phải quỷ trên tường nữa, nhưng trước mặt là một cánh cửa sắt đóng chặt.
Trần Chấn Quân tiến lên vài bước, cố gắng mở cánh cửa sắt: “... Không được, bị khóa rồi.”
Lục Thiệu Vũ nhìn cánh cửa sắt kia, ném Hoàng Trí Quang cho Trần Chấn Quân, đi về phía trước.
Trần Chấn Quân nhanh chóng bắt được Hoàng Trí Quang, thấy y có vẻ như đang muốn phá cửa sắt, vội vàng hét lên: “Đừng lãng phí sức, cổng sắt sao có thể bị phá được...”
Ông ta còn chưa nói xong, trên người Lục Thiệu Vũ bỗng nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng đỏ, mọi người im lặng kinh ngạc nhìn bóng dáng y trong ánh sáng càng lúc càng lớn, cuối cùng hóa thành một —
Người sói.
Trần Chấn Quân không nhịn được hét lên: “Đậu móa!”
Lục Thiệu Vũ biến thành người sói cao chừng hai mét, bộ lông màu nâu giống như tóc, dáng vẻ uy nghiêm nhưng vì chiều cao đột ngột tăng lên, đầu y đập thẳng vào trần nhà.
Tư thế này khiến y có chút không thoải mái, Lục Thiệu Vũ chỉ đơn giản giơ chân lên, dùng sức đập mạnh vào cánh cửa sắt.
Rầm!
Sau một tiếng vang lớn, cánh cửa sắt ngã về phía sau.
Lục Thiệu Vũ cúi người đi vào trước, những người khác ở phía sau, ngơ ngác nhìn y biến trở lại thành hình người dưới ánh sáng đỏ rực.
Lục Thiệu Vũ quần áo chỉnh tề, thấy bọn họ còn chưa có ý định đi vào thì quay đầu lạnh lùng nhìn bọn họ: “Sao còn đứng đó nữa?”
Lúc này những người khác mới khôi phục tinh thần lại, nhanh chóng theo sau y.
Toàn bộ tầng trên trống rỗng, mặt đất phủ đầy bụi bặm, hình như đã lâu không có người tới.
Lục Thiệu Vũ đi trước, bỗng nhiên hắt xì một cái thật lớn.
Ân Duyệt vừa mới đến đã bị dọa vô số lần, hiện tại cô bé có chút mẫn cảm, hoảng sợ nhảy dựng lên: “Sao vậy? Sao vậy? Có nguy hiểm sao!”
“... Không sao.” Lục Thiệu Vũ xoa mũi.
Thích Linh ở phía sau trầm giọng nói: “Bởi vì cậu là sói nên khứu giác đặc biệt nhạy cảm?”
Lục Thiệu Vũ quay đầu lại, Thích Linh nhìn vẻ mặt y có chút kỳ quái, cô quan sát y từ trên xuống dưới, ánh mắt hơi sáng lên: “Sau khi trở về để tôi nghiên cứu một chút được không? Có thể tôi sẽ chế ra được một loại thuốc gì đó cải thiện thể chất...”
Lời còn chưa dứt, cô đột nhiên dừng lại.
Thích Linh nhìn ánh mặt lạnh lùng của y, trong nháy mắt nghĩ tới mấy ngày trước bọn họ được huấn luyện vô nhân đạo trong không gian, chợt tỉnh lại: “... Ý tôi là, tại sao chúng ta không điều tra kỹ nơi này một chút.”
“Nơi này, hình như chẳng có gì cả.” Ân Duyệt đi vài vòng vẫn không thấy gì, quay trở lại: “Anh có muốn đi nơi khác tìm không?”
Lục Thiệu Vũ cũng bước tới kiểm tra, không phát hiện có gì kỳ lạ, y suy nghĩ một lát, đang định nói chuyện thì Hoàng Trí Quang đang bị Trần Chấn Quân xách lên đột nhiên tỉnh lại.
Trần Chấn Quân vô cùng sợ mình bị quỷ ám nên phản ứng đầu tiên là nhanh chóng ném cậu ta đi, Hoàng Trí Quang ngã trên mặt đất, ngơ ngác chớp mắt.
Ân Duyệt trốn sau lưng Trần Chấn Quân, cẩn thận quan sát cậu ta, lại ném một quả cầu sức mạnh ánh sáng vào cậu ta, Hoàng Trí Quang dường như không có thay đổi gì.
Cô bé cảm thấy nhẹ nhõm một chút: “Hình như cậu ấy đã bình thường trở lại.”
Hai người mới khác đều trốn thật xa, Lục Thiệu Vũ ngồi xổm trước mặt Hoàng Trí Quang, phát hiện môi cậu ta hơi run run, đang lẩm bẩm cái gì đó.
Lục Thiệu Vũ đến gần hơn một chút, nghe thấy cậu ta liên tục nói những từ “Thật đáng sợ”, “Nguy hiểm”, “Chạy mau”, cơ thể không ngừng run rẩy.
“Cậu ta đang nói gì vậy?” Trần Chấn Quân cách xa, lo lắng Ân Duyệt phía sau nên không bước tới: “Cậu ta lại lảm nhảm, bị ma nhập nữa à?”
Lục Thiệu Vũ lắc đầu, đột nhiên đưa tay ra nắm lấy vai Hoàng Trí Quang.
Hoàng Trí Quang bị hành động của y làm giật mình, hai mắt dán chặt vào y, Lục Thiệu Vũ hỏi: “Cậu nhìn thấy cái gì?”
“Ma, quỷ.” Hoàng Trí Quang ngơ ngác mở miệng: “Mấy người không nhìn thấy... Cũng đúng, cho dù mấy người có đi vào chỗ này, chắc cũng chỉ có một mình tôi có thể nhìn thấy, có nhiều ma... Rất nhiều ma, trên người bọn họ đều là máu, bọn họ đều đang nhìn các người.”
Ân Duyệt sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, Thích Linh cau mày, cảnh giác cầm súng trong túi: “Ý cậu là nơi này đầy ma?”
“Không! Không chỉ ở đây!” Hoàng Trí Quang đột nhiên đứng dậy, cậu ta vẫy tay mạnh mẽ như phát điên: “Ở đây! Cả bệnh viện này! Mọi thứ đều là ma!”
“Thằng nhóc này, đừng nói nhảm!” Ngô Hảo nhìn cậu ta mạnh miệng nói: “Trên đời này căn bản không có ma!”
Ngô Hảo tuy rằng nói vậy nhưng bộ dáng của gã lại như sắp ngã xuống, toàn thân sợ hãi co rúm lại.
Ân Duyệt hít sâu một hơi, chậm rãi vươn tay, một luồng ánh sáng vàng bao trùm lấy bọn họ trong giây lát rồi biến mất.
Cô bé thận trọng hỏi Hoàng Trí Quang: “Như này còn nữa không?”
“Vô dụng thôi.” Hoàng Trí Quang thấp giọng nói: “Như vậy chỉ khiến họ tức giận hơn.”
Sau khi Hoàng Trí Quang nói xong, Ân Duyệt không biết có phải ảo giác của mình hay không, cô bé cảm thấy sống lưng lạnh buốt, sợ đến mức lập tức trốn sau lưng Trần Chấn Quân.
Hoàng Trí Quang nhìn bóng lưng của cô bé, cười nói: “Nhìn xem, em trai tôi đang nằm trên lưng em kìa...”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Thích Linh thấy Ân Duyệt sợ đến suýt nữa bò xuống đất, đau đầu xoa xoa trán.
Lục Thiệu Vũ bỗng nhiên nói: “Nếu cậu có thể nhìn thấy bọn họ, cậu có thể nói chuyện cùng bọn họ không?”
Hoàng Trí Quang quay đầu lại, rõ ràng vừa rồi vẻ mặt điên cuồng, đột nhiên sắc mặt lại bình tĩnh: “Tôi không làm được, nhưng mấy người thì có thể.”
Lục Thiệu Vũ nheo mắt lại: “Có ý gì?”
Hoàng Trí Quang đưa mắt nhìn về phía Trần Dao vẫn cúi đầu, đã lâu không nói chuyện.
Mái tóc dài che khuất khuôn mặt của cô, không ai nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô, Trần Chấn Quân do dự một lát, ngập ngừng gọi: “Trần Dao?”
Trần Dao nghe thấy tiếng gọi, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trên mặt cô không chút biểu cảm nào, ánh mắt trống rỗng, Trần Chấn Quân cảm thấy cô có gì đó không ổn, ông ta cầm chiếc chùy trong tay, cảnh giác nhìn cô.
Trần Dao im lặng rất lâu, một lúc sau, cô đột nhiên động đậy.
Mọi người nhìn cô đưa tay chạm vào mặt bản thân, sau đó nhẹ nhàng chạm vào mắt.
Động tác của cô rất chậm, cẩn trọng, mọi người không đoán được cô muốn làm gì, chỉ có thể im lặng quan sát, ai ngờ giây tiếp theo, Trần Dao đột nhiên cong ngón tay, tóm lấy mắt mình!
“Aaaaaa!”
Máu tươi chảy đầy mặt cô, Trần Dao hét lên đau đớn, sau khi hét lên, cô bắt đầu cười.
“Ha ha ha... Tôi thích đôi mắt này...” Cô dùng con mắt trái còn lại nhìn vào con mắt phải trong tay mình, đột nhiên co tay lại nắm lấy mắt trái của mình.
Lúc này Lục Thiệu Vũ đã sớm có chuẩn bị, một tay y nắm chặt tay Trần Dao, ngăn cản cô tiếp tục làm hại mình.
Trần Dao quay đầu lại, hốc mắt trống rỗng nhìn thẳng Lục Thiệu Vũ, cô điên cuồng lao về phía y, hét lên: “Đồ khốn khiếp! Lúc còn sống ngươi cũng không để ta đi! Chết cũng không tha cho ta! Các ngươi tại sao lại không chết, tại sao lại cướp đi đôi mắt của ta, tại sao!”
Ân Duyệt lập tức đưa tay ra, vung một luồng ánh sáng vàng, ngay lập tức ánh sáng sắp truyền tới Trần Dao, Lục Thiệu Vũ đột nhiên nói: “Đừng tới đây.”
Động tác của Ân Duyệt khựng lại, cô bé thu ánh sáng lại.
Lục Thiệu Vũ nắm lấy tay cô, lạnh lùng nhìn vào mắt cô: “Cô là ai?”
Trần Dao bị bắt không thể động đậy, cô cười lạnh: “Ta là ai có quan trọng không? Các ngươi đúng là không có chút lương tâm nào, ta nói cho ngươi biết...”
Đang nói, cô đột nhiên cười lớn: “Các ngươi đều phải chết! Các ngươi đều phải chết! Người phụ nữ này phải chết, các ngươi cũng vậy... Nhanh thôi, rất nhanh thôi! Ta... Sẽ đưa các ngươi cùng nhau xuống địa ngục!”
Thích Linh xoay người lại, trong mắt Hoàng Trí Quang, cô nhìn thấy vô số bóng ma đang lao về phía Trần Dao, cô đột nhiên cảm thấy không đúng, lập tức hét lên: “Tránh ra!”
Lục Thiệu Vũ lập tức rút tay lại, vừa lùi về sau, thân thể Trần Dao nổ tung như pháo hoa.
Sương máu đỏ từ trên trời rơi xuống, nhuộm đỏ bầu trời trước mặt, Hoàng Trí quang sửng sốt một chút rồi đột nhiên nôn mửa, hồn ma của một cô bé xuất hiện trước mặt cậu ta, cười lớn: “Hì hì hì... Các ngươi đều đáng chết! Các ngươi sẽ là người tiếp theo!”
Những người khác không thể nhìn thấy cô bé, nhưng họ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo thấm sâu vào da thịt, toàn thân Ân Duyệt dính đầy máu, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, rồi suy sụp quỳ xuống.
“Huhuhuhuhu”
Một tiếng khóc quỷ dị đột nhiên truyền ra.
Mọi người run rẩy, kìm nén nỗi sợ quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Hoàng Trí Quang còn nằm ở trên cầu thang, bắt đầu khóc.
“Oa oa oa...”
Trần Chấn Quân bị cậu ta khóc đến nổi da gà toàn thân, lùi lại vài bước, cảnh giác nhìn Hoàng Trí Quang: “Cậu, cậu ta xảy ra chuyện gì vậy?”
“Aaaa, có ma!” Y tá sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt: “Cứu, cứu mạng! Có ma!”
Lục Thiệu Vũ nắm lấy cổ áo của Hoàng Trí Quang, nhấc cậu ta lên khỏi mặt đất.
Tiếng khóc của Hoàng Trí Quang ngừng lại, vài giây sau khóc càng lúc càng lớn.
Lục Thiệu Vũ bị cậu ta làm cho mất kiên nhẫn, dứt khoát một chưởng đánh cậu ta bất tỉnh.
“Người này bị gì vậy!” Ngô Hạo gần như suy sụp: “Cậu ta là ma sao? Nếu vậy thì để cậu ta ở đây, mặc kệ cậu ta, có bệnh à!”
Thích Linh liếc hắn một cái, nói: “Xem ra vừa nãy cậu ta bị ma nhập, vừa rồi là phụ nữ, hiện tại là một đứa bé, anh đoán xíu nữa là gì?”
Ngô Hảo bị cô dọa đến không dám mở miệng, y tá đã nhìn thấy sóng to gió lớn, nhưng bình tĩnh lại, ngập ngừng hỏi: “... Cô nói vừa rồi con ma kia là một đứa bé sao?”
“Không phải khóc oa oa đều là trẻ con sao?” Thích Linh hỏi ngược lại.
Y tá suy nghĩ một chút: “Sáng nay có một đứa bé chết, chẳng lẽ...”
Đột nhiên một trận gió lạnh thổi qua, Ân Duyệt run người, khẩn trương nhìn cô: “Cô, cô đừng dọa người!”
“Đây không phải là ma sao, tôi đã nghĩ đến chuyện này rồi.” Y tá cũng rất căng thẳng, cô lùi lại vài bước nói: “Tôi mặc kệ, mọi người là sư phụ bắt ma, mọi người tự xử lý đi!”
Nói xong cô liền quay người bỏ chạy.
Bọn họ liếc nhìn nhau, Lục Thiệu Vũ nói: “Nếu không có việc gì, chúng ta đi lên xem tiếp đi.”
Lục Thiệu Vũ nhấc Hoàng Trí Quang lên khỏi mặt đất, đi lên dẫn đầu, lần này cuối cùng cũng không gặp phải quỷ trên tường nữa, nhưng trước mặt là một cánh cửa sắt đóng chặt.
Trần Chấn Quân tiến lên vài bước, cố gắng mở cánh cửa sắt: “... Không được, bị khóa rồi.”
Lục Thiệu Vũ nhìn cánh cửa sắt kia, ném Hoàng Trí Quang cho Trần Chấn Quân, đi về phía trước.
Trần Chấn Quân nhanh chóng bắt được Hoàng Trí Quang, thấy y có vẻ như đang muốn phá cửa sắt, vội vàng hét lên: “Đừng lãng phí sức, cổng sắt sao có thể bị phá được...”
Ông ta còn chưa nói xong, trên người Lục Thiệu Vũ bỗng nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng đỏ, mọi người im lặng kinh ngạc nhìn bóng dáng y trong ánh sáng càng lúc càng lớn, cuối cùng hóa thành một —
Người sói.
Trần Chấn Quân không nhịn được hét lên: “Đậu móa!”
Lục Thiệu Vũ biến thành người sói cao chừng hai mét, bộ lông màu nâu giống như tóc, dáng vẻ uy nghiêm nhưng vì chiều cao đột ngột tăng lên, đầu y đập thẳng vào trần nhà.
Tư thế này khiến y có chút không thoải mái, Lục Thiệu Vũ chỉ đơn giản giơ chân lên, dùng sức đập mạnh vào cánh cửa sắt.
Rầm!
Sau một tiếng vang lớn, cánh cửa sắt ngã về phía sau.
Lục Thiệu Vũ cúi người đi vào trước, những người khác ở phía sau, ngơ ngác nhìn y biến trở lại thành hình người dưới ánh sáng đỏ rực.
Lục Thiệu Vũ quần áo chỉnh tề, thấy bọn họ còn chưa có ý định đi vào thì quay đầu lạnh lùng nhìn bọn họ: “Sao còn đứng đó nữa?”
Lúc này những người khác mới khôi phục tinh thần lại, nhanh chóng theo sau y.
Toàn bộ tầng trên trống rỗng, mặt đất phủ đầy bụi bặm, hình như đã lâu không có người tới.
Lục Thiệu Vũ đi trước, bỗng nhiên hắt xì một cái thật lớn.
Ân Duyệt vừa mới đến đã bị dọa vô số lần, hiện tại cô bé có chút mẫn cảm, hoảng sợ nhảy dựng lên: “Sao vậy? Sao vậy? Có nguy hiểm sao!”
“... Không sao.” Lục Thiệu Vũ xoa mũi.
Thích Linh ở phía sau trầm giọng nói: “Bởi vì cậu là sói nên khứu giác đặc biệt nhạy cảm?”
Lục Thiệu Vũ quay đầu lại, Thích Linh nhìn vẻ mặt y có chút kỳ quái, cô quan sát y từ trên xuống dưới, ánh mắt hơi sáng lên: “Sau khi trở về để tôi nghiên cứu một chút được không? Có thể tôi sẽ chế ra được một loại thuốc gì đó cải thiện thể chất...”
Lời còn chưa dứt, cô đột nhiên dừng lại.
Thích Linh nhìn ánh mặt lạnh lùng của y, trong nháy mắt nghĩ tới mấy ngày trước bọn họ được huấn luyện vô nhân đạo trong không gian, chợt tỉnh lại: “... Ý tôi là, tại sao chúng ta không điều tra kỹ nơi này một chút.”
“Nơi này, hình như chẳng có gì cả.” Ân Duyệt đi vài vòng vẫn không thấy gì, quay trở lại: “Anh có muốn đi nơi khác tìm không?”
Lục Thiệu Vũ cũng bước tới kiểm tra, không phát hiện có gì kỳ lạ, y suy nghĩ một lát, đang định nói chuyện thì Hoàng Trí Quang đang bị Trần Chấn Quân xách lên đột nhiên tỉnh lại.
Trần Chấn Quân vô cùng sợ mình bị quỷ ám nên phản ứng đầu tiên là nhanh chóng ném cậu ta đi, Hoàng Trí Quang ngã trên mặt đất, ngơ ngác chớp mắt.
Ân Duyệt trốn sau lưng Trần Chấn Quân, cẩn thận quan sát cậu ta, lại ném một quả cầu sức mạnh ánh sáng vào cậu ta, Hoàng Trí Quang dường như không có thay đổi gì.
Cô bé cảm thấy nhẹ nhõm một chút: “Hình như cậu ấy đã bình thường trở lại.”
Hai người mới khác đều trốn thật xa, Lục Thiệu Vũ ngồi xổm trước mặt Hoàng Trí Quang, phát hiện môi cậu ta hơi run run, đang lẩm bẩm cái gì đó.
Lục Thiệu Vũ đến gần hơn một chút, nghe thấy cậu ta liên tục nói những từ “Thật đáng sợ”, “Nguy hiểm”, “Chạy mau”, cơ thể không ngừng run rẩy.
“Cậu ta đang nói gì vậy?” Trần Chấn Quân cách xa, lo lắng Ân Duyệt phía sau nên không bước tới: “Cậu ta lại lảm nhảm, bị ma nhập nữa à?”
Lục Thiệu Vũ lắc đầu, đột nhiên đưa tay ra nắm lấy vai Hoàng Trí Quang.
Hoàng Trí Quang bị hành động của y làm giật mình, hai mắt dán chặt vào y, Lục Thiệu Vũ hỏi: “Cậu nhìn thấy cái gì?”
“Ma, quỷ.” Hoàng Trí Quang ngơ ngác mở miệng: “Mấy người không nhìn thấy... Cũng đúng, cho dù mấy người có đi vào chỗ này, chắc cũng chỉ có một mình tôi có thể nhìn thấy, có nhiều ma... Rất nhiều ma, trên người bọn họ đều là máu, bọn họ đều đang nhìn các người.”
Ân Duyệt sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, Thích Linh cau mày, cảnh giác cầm súng trong túi: “Ý cậu là nơi này đầy ma?”
“Không! Không chỉ ở đây!” Hoàng Trí Quang đột nhiên đứng dậy, cậu ta vẫy tay mạnh mẽ như phát điên: “Ở đây! Cả bệnh viện này! Mọi thứ đều là ma!”
“Thằng nhóc này, đừng nói nhảm!” Ngô Hảo nhìn cậu ta mạnh miệng nói: “Trên đời này căn bản không có ma!”
Ngô Hảo tuy rằng nói vậy nhưng bộ dáng của gã lại như sắp ngã xuống, toàn thân sợ hãi co rúm lại.
Ân Duyệt hít sâu một hơi, chậm rãi vươn tay, một luồng ánh sáng vàng bao trùm lấy bọn họ trong giây lát rồi biến mất.
Cô bé thận trọng hỏi Hoàng Trí Quang: “Như này còn nữa không?”
“Vô dụng thôi.” Hoàng Trí Quang thấp giọng nói: “Như vậy chỉ khiến họ tức giận hơn.”
Sau khi Hoàng Trí Quang nói xong, Ân Duyệt không biết có phải ảo giác của mình hay không, cô bé cảm thấy sống lưng lạnh buốt, sợ đến mức lập tức trốn sau lưng Trần Chấn Quân.
Hoàng Trí Quang nhìn bóng lưng của cô bé, cười nói: “Nhìn xem, em trai tôi đang nằm trên lưng em kìa...”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Thích Linh thấy Ân Duyệt sợ đến suýt nữa bò xuống đất, đau đầu xoa xoa trán.
Lục Thiệu Vũ bỗng nhiên nói: “Nếu cậu có thể nhìn thấy bọn họ, cậu có thể nói chuyện cùng bọn họ không?”
Hoàng Trí Quang quay đầu lại, rõ ràng vừa rồi vẻ mặt điên cuồng, đột nhiên sắc mặt lại bình tĩnh: “Tôi không làm được, nhưng mấy người thì có thể.”
Lục Thiệu Vũ nheo mắt lại: “Có ý gì?”
Hoàng Trí Quang đưa mắt nhìn về phía Trần Dao vẫn cúi đầu, đã lâu không nói chuyện.
Mái tóc dài che khuất khuôn mặt của cô, không ai nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô, Trần Chấn Quân do dự một lát, ngập ngừng gọi: “Trần Dao?”
Trần Dao nghe thấy tiếng gọi, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trên mặt cô không chút biểu cảm nào, ánh mắt trống rỗng, Trần Chấn Quân cảm thấy cô có gì đó không ổn, ông ta cầm chiếc chùy trong tay, cảnh giác nhìn cô.
Trần Dao im lặng rất lâu, một lúc sau, cô đột nhiên động đậy.
Mọi người nhìn cô đưa tay chạm vào mặt bản thân, sau đó nhẹ nhàng chạm vào mắt.
Động tác của cô rất chậm, cẩn trọng, mọi người không đoán được cô muốn làm gì, chỉ có thể im lặng quan sát, ai ngờ giây tiếp theo, Trần Dao đột nhiên cong ngón tay, tóm lấy mắt mình!
“Aaaaaa!”
Máu tươi chảy đầy mặt cô, Trần Dao hét lên đau đớn, sau khi hét lên, cô bắt đầu cười.
“Ha ha ha... Tôi thích đôi mắt này...” Cô dùng con mắt trái còn lại nhìn vào con mắt phải trong tay mình, đột nhiên co tay lại nắm lấy mắt trái của mình.
Lúc này Lục Thiệu Vũ đã sớm có chuẩn bị, một tay y nắm chặt tay Trần Dao, ngăn cản cô tiếp tục làm hại mình.
Trần Dao quay đầu lại, hốc mắt trống rỗng nhìn thẳng Lục Thiệu Vũ, cô điên cuồng lao về phía y, hét lên: “Đồ khốn khiếp! Lúc còn sống ngươi cũng không để ta đi! Chết cũng không tha cho ta! Các ngươi tại sao lại không chết, tại sao lại cướp đi đôi mắt của ta, tại sao!”
Ân Duyệt lập tức đưa tay ra, vung một luồng ánh sáng vàng, ngay lập tức ánh sáng sắp truyền tới Trần Dao, Lục Thiệu Vũ đột nhiên nói: “Đừng tới đây.”
Động tác của Ân Duyệt khựng lại, cô bé thu ánh sáng lại.
Lục Thiệu Vũ nắm lấy tay cô, lạnh lùng nhìn vào mắt cô: “Cô là ai?”
Trần Dao bị bắt không thể động đậy, cô cười lạnh: “Ta là ai có quan trọng không? Các ngươi đúng là không có chút lương tâm nào, ta nói cho ngươi biết...”
Đang nói, cô đột nhiên cười lớn: “Các ngươi đều phải chết! Các ngươi đều phải chết! Người phụ nữ này phải chết, các ngươi cũng vậy... Nhanh thôi, rất nhanh thôi! Ta... Sẽ đưa các ngươi cùng nhau xuống địa ngục!”
Thích Linh xoay người lại, trong mắt Hoàng Trí Quang, cô nhìn thấy vô số bóng ma đang lao về phía Trần Dao, cô đột nhiên cảm thấy không đúng, lập tức hét lên: “Tránh ra!”
Lục Thiệu Vũ lập tức rút tay lại, vừa lùi về sau, thân thể Trần Dao nổ tung như pháo hoa.
Sương máu đỏ từ trên trời rơi xuống, nhuộm đỏ bầu trời trước mặt, Hoàng Trí quang sửng sốt một chút rồi đột nhiên nôn mửa, hồn ma của một cô bé xuất hiện trước mặt cậu ta, cười lớn: “Hì hì hì... Các ngươi đều đáng chết! Các ngươi sẽ là người tiếp theo!”
Những người khác không thể nhìn thấy cô bé, nhưng họ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo thấm sâu vào da thịt, toàn thân Ân Duyệt dính đầy máu, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, rồi suy sụp quỳ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất