Iq Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng
Chương 37
Edit: Cú Mèo
Beta: Mai
***
Chương 32: Bụi bặm đã lắng xuống, người nên đi và người không nên đi đều đã đi rồi.
Sương mù đen trên người đứa nhỏ vẫn đang dần dần mở rộng, Thích Linh xoa xoa cánh tay, cảm giác được nhiệt độ trong không khí đang giảm xuống: “Đây là... Oán khí.”
Lục Thiệu Vũ nhìn vẻ mặt của đứa nhỏ, thoạt nhìn tâm trạng nó đang vô cùng bất ổn, trong mắt tràn đầy hận thù và điên cuồng, y cau mày nói: “Không thể khoanh tay đứng nhìn nữa.”
Nếu để đứa nhỏ giết viện trưởng và An Lâm, oán khí sẽ chỉ càng tăng thêm, sau khi hoàn toàn mất kiểm soát, toàn bộ bệnh viện sẽ trở thành thiên đường của ma quỷ.
Ân Duyệt gật đầu, đang định tạo một vòng bảo vệ xung quanh viện trưởng nhưng đứa nhỏ đột nhiên nói: “Tốt nhất các anh không nên can thiệp.”
Ân Duyệt sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn Lục Thiệu Vũ: “Anh Lục, hình như em ấy còn lý trí?”
Lục Thiệu Vũ cũng có chút kinh ngạc, y nhìn đứa nhỏ từ trên xuống dưới, nói: “Lui về.”
Ân Duyệt ngoan ngoãn lùi về, viện trưởng thấy bọn họ không có ý định can thiệp, sợ hãi hét lên: “Mấy người muốn trơ mắt nhìn chúng tôi chết sao!”
“Cho dù là như vậy thì các người đáng bị như vậy.” Thích Linh khinh thường cười lạnh: “Anh đã làm ra chuyện khốn khiếp như vậy, làm sao có thể mong đợi người khác giúp đỡ.”
Viện trưởng cố gắng thuyết phục bọn họ: “Cho dù là như vậy thì nó cũng đã chết rồi, các người còn được tôi mời đến giải quyết sự kiện ma quỷ...”
Đứa nhỏ đột nhiên nói: “Lúc trước tôi yếu hơn ông, ông sỉ nhục tôi, hiện giờ đến lượt tôi mạnh hơn ông...”
Đứa nhỏ từng bước đi về phía viện trưởng, mái tóc dài đến mắt cá chân bay theo gió, đôi mắt đỏ rực, giống như ác ma vừa từ địa ngục trở về.
Móng tay đen nhánh nhô ra từ đầu ngón tay của đứa nhỏ rất sắc bén, nó cười lạnh đưa tay ra đâm thẳng vào ngực viện trưởng.
Phập —
Một tiếng cào xé chói tai vang lên, bàn tay đứa nhỏ bị một kết giới chặn lại, viện trưởng sửng sốt một chút, điên cuồng cười to: “Hahaha! Xem ra con vẫn không thể gây tổn thương được ta!”
Đứa nhỏ nhìn anh, mặt vô cảm tiếp tục dùng sức, móng tay liên tục va vào kết giới, phát ra âm thanh khó chịu.
An Lâm sợ đến mức bịt tai lại, nhìn thấy cánh tay của đứa nhỏ bị bỏng đến mức bốc khói đen, nhưng kết giới cũng xuất hiện mấy vết nứt, những vết nứt càng ngày càng sâu.
Rầm, rầm, rầm —
“Dừng lại!” An Lâm hét lên: “Dừng lại! Mày điên rồi sao! Cứu, cứu mạng!”
Cánh tay của đứa nhỏ vốn đã cháy đen, đứa nhỏ cười méo mó với cô ta, kết giới trong nháy mắt vỡ tan.
Chân viện trưởng mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt nó, môi run run, sợ hãi cầu xin tha thứ: “Ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi!! Xin hãy tha cho ta! Cầu xin con!”
Đứa nhỏ cúi đầu nhìn ông ta, nhẹ nhàng đưa tay ra, thô bạo bóp cổ viện trưởng.
“Aaa...” Viện trưởng mặt đỏ bừng, trợn to hai mắt, liều mạng quơ hai tay, cố gắng thoát ra.
Đứa nhỏ lạnh lùng nhìn viện trưởng, chậm rãi dùng sức nâng viện trưởng lên khỏi mặt đất, khiến anh giãy giụa giữa không trung.
Cô gái nhìn khuôn mặt dần dần chuyển sang màu tím của anh, đột nhiên mỉm cười: “Đi chết đi... Đi chết đi!” Cô gái dùng hai tay bóp lấy cổ viện trưởng, đột nhiên dùng sức!
“Ba!” An Lâm ngồi dưới đất, sợ hãi gào khóc.
Nghe được tiếng khóc này, động tác của đứa nhỏ dừng lại một chút, nó cắn môi, lại muốn tiếp tục dùng sức, nhưng trong nháy mắt một vật thể phát ra ánh sáng vàng rực đột nhiên bay về phía nó.
Vật thể tốc độ quá nhanh, góc ném cũng quá xảo quyệt, ngay cả Lục Thiệu Vũ cũng chỉ kịp nhắc nhở đứa nhỏ một câu: “Mau chạy!”
Đứa nhỏ nhanh chóng quay người lại, ngay khi vật thể sắp đập thẳng vào ngực nó, luồng khí đen bên cạnh nó bất chợt lóe lên, phóng nhanh về phía vật thể kia.
Rầm!
Luồng khí đen và vật thể va chạm trên không trung, lúc đó mọi người đều nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé.
Đứa nhỏ ngơ ngác nhìn, sau khi tỉnh táo lại lo lắng hét lên: “Con đang làm gì vậy! Quay lại đây!”
Ân Duyệt bỗng nhiên ý thức được, không dám tin nói: “Đó là... Đó là con của em ấy và viện trưởng? Đứa bé này xông tới ngăn cản sao?”
“Quay lại đây!” Phản ứng của đứa nhỏ đã nói lên tất cả: “Đừng gây rắc rối nữa! Đó không phải là thứ mà con có thể đùa giỡn, mau quay lại đây ngay!”
Luồng khí đen không hề di chuyển, nó bất chấp chặn vật thể lại, ngăn cản vật thể đụng vào đứa nhỏ, ánh sáng vàng trên vật thể đó dần dần tắt đi, đồng thời luồng khí đen cũng trở nên mờ nhạt hơn.
Đứa nhỏ cắn răng, không còn để ý tới viện trưởng nữa, vội vàng tiến lên ôm chặt lấy luồng khí đen, nhưng nó đã dần dần biến mất khỏi bàn tay đứa nhỏ.
“Con, tại sao con lại làm như vậy...” Đứa nhỏ run rẩy, cố gắng giữ luồng khí đen dần biến mất: “Con không được đi, trước đây mẹ đã đuổi con đi nhưng con dù chết cũng không chịu rời đi, bây giờ mẹ muốn con ở lại! Con không được phép rời đi! Con có nghe không!”
“Mẹ ơi...”
Giọng nói yếu ớt của một đứa bé vang lên, viện trưởng ngã trên mặt đất ho khan kinh ngạc nhìn lên, nhìn thấy khuôn mặt của một thiếu niên ngưng tụ trong luồng khí đen.
Khuôn mặt đó nhìn rất ghê tởm, ngũ quan còn chưa trưởng thành, khóe miệng mỉm cười cũng không giống cười, ai nhìn vào chỉ cảm thấy sởn gai ốc.
Nhưng đứa nhỏ lại không chút ghét bỏ ôm lấy nó, còn chưa kịp nhận ra thì khuôn mặt của đứa nhỏ đã đầy nước mắt: “Ai cần con bảo vệ mẹ, chúng đã giết con, con không biết sao?”
“Mẹ ơi, đừng khóc...” Đứa bé nhìn mẹ mình, mặc dù cơ thể đang dần biến mất nhưng nó vẫn cố gắng cười: “Mẹ ơi, đừng giết người vô tội nữa.”
Đứa nhỏ hoảng sợ lắc đầu: Mẹ không giết, mẹ không giết người nữa, vậy nên con đừng đi! Con không được đi!”
Đứa bé không trả lời, nó dùng ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào mặt đứa nhỏ, cười ngốc nghếch: “Đây là lần đầu tiên mẹ chủ động ôm con, để con chạm vào mẹ...”
Nước mắt trên mặt đứa nhỏ từng giọt rơi xuống mặt đứa bé, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó cũng đầm đìa nước mắt, khó có thể phân biệt được là của mẹ nó hay của nó.
Đứa bé cố gắng dùng sức để ôm mẹ mình lần cuối, nói: “Mẹ, con xin lỗi, con biết con không nên tồn tại, nhưng con vẫn rất yêu mẹ.”
Đứa nhỏ nghẹn ngào nói: “Không, con không nên tồn tại, là lỗi của mẹ, tất cả là tại mẹ...”
Lời còn chưa dứt, sức nặng trên tay đứa nhỏ đột nhiên tan biến, đứa nhỏ ngơ ngác nhìn luồng khí đen dần dần biến mất, gần như chết lặng.
Thời gian lúc này dường như vô cùng dài, viện trưởng lặng lẽ đứng dậy, lén lút kéo An Lâm rời đi, Lục Thiệu Vũ lạnh lùng nhìn anh, nhanh chóng vung móng vuốt, đánh viện trưởng và An Lâm về chỗ cũ.
“Cậu, cậu muốn làm gì?” Viện trưởng sợ hãi nhìn y.
Thích Linh tiến về phía trước vài bước, nhặt vật thể mà đứa bé vừa chặn lại, hình như là —
Bùa bình an bị vỡ.
Thích Linh hít sâu một hơi, chuyện đã đến nước này, ngay cả người vô cảm như cô cũng cảm thấy cực kỳ buồn cười: Mấy người thật giống nhau, không có máu không có nước mắt.”
Lục Thiệu Vũ đưa tay sờ soạng trên người viện trưởng, quả nhiên tìm được một tấm bùa bình an đã bị vỡ.
“Một lá bùa bình an ngăn chặn cái chết, một lá bùa bình an khác dùng để tấn công, nếu đánh trúng con bé, dù không chết cũng sẽ nửa sống nửa chết.” Thích Linh mặt vô cảm từ trên mặt đất đứng dậy: “Con gái anh giết con trai ruột của anh, anh không có gì để nói sao?”
Viện trưởng trầm mặc một lát: “... Nó đã chết từ lâu, không phải Lâm Lâm giết nó.”
“A...” Đứa nhỏ cúi đầu, đột nhiên cười điên cuồng: “Hahaha...”
Đứa nhỏ càng cười càng vui, nhưng nước mắt không ngừng rơi xuống khóe mắt, đôi mắt đỏ ngầu, trong mắt tràn đầy hận thù điên cuồng.
“Tại sao? Tại sao! Tất cả những người đáng chết trên thế giới đều không chết, mà những người vô tội như chúng tôi lại phải trả giá cho các người! Tại sao con trai của tôi lại phải chết? Tại sao các ngươi có thể được sống? Tại sao! Tại sao?”
Viện trưởng nhìn thấy đứa nhỏ nổi điên, mí mắt giật giật, lập tức vùng vẫy khỏi sự trói buộc của Lục Thiệu Vũ, ôm lấy An Lâm chạy ra ngoài.
Lục Thiệu Vũ thoáng nhìn hành động của đứa nhỏ, cũng không ngăn cản nữa, chỉ nhìn hai người chạy ra cửa, vừa định mở cánh cửa nặng nề thì đã bị móng tay sắc nhọn đâm xuyên qua.
Máu tươi phun ra, đứa nhỏ trừng mắt, sau đó dùng sức đâm vào hai người họ: “Đi chết đi! Đi chết đi! Tất cả đi chết đi! Tất cả chết hết đi!”
Tiếng kêu thảm thiết của viện trưởng và An Lâm nhỏ dần, cuối cùng cũng chìm vào im lặng, đứa nhỏ giẫm lên vết máu trên mặt đất, đứng ngây người một lúc rồi quay đầu lại nhìn bọn họ một cách máy móc.
Ân Duyệt nhìn vào mắt đứa nhỏ, đột nhiên nổi da gà: “Em ấy, em ấy hình như có vấn đề! Ánh mắt của em ấy...”
Như để xác nhận những gì cô bé nói, ngay sau đó đứa nhỏ lập tức xuất hiện bên cạnh Ân Duyệt, móng tay dài cào vào cổ cô bé.
Ân Duyệt không thể nhìn rõ động tác của đứa nhỏ, nhưng cô bé nhanh chóng tạo một vòng bảo hộ xung quanh để ngăn đòn tấn công đầu tiên của nó.
“Con bé điên rồi.” Lục Thiệu Vũ cau mày, nhanh chóng quay người bảo vệ Thích Linh: “Ân Duyệt, lại đây.”
Ân Duyệt gật đầu, trước khi đứa nhỏ có thể phá nát vòng bảo hộ của mình, cô bé nhanh chóng chạy về phía Lục Thiệu Vũ.
Đứa nhỏ dường như vô cùng chán ghét ánh sáng vàng này, rõ ràng trên người Lục Thiệu Vũ và Thích Linh không có vòng bảo hộ nào nhưng nó vẫn kiên trì tấn công vòng bảo hộ của Ân Duyệt, trong nháy mắt hàng chục đòn tấn công đã đánh vào vòng bảo hộ.
Ánh sáng của vòng bảo hộ dần trở nên mờ đi, Ân Duyệt cắn răng, cô bé biết rằng sẽ không chống đỡ cho tới khi tới bên cạnh Lục Thiệu Vũ, cô bé dứt khoát dừng lại, xoay người đối diện với ánh mắt của đứa nhỏ.
Ân Duyệt hét lên: “Mộc Mộc, em là Mộc Mộc phải không? Em đã quên những gì con trai em nói với em rồi sao, đừng làm tổn thương người vô tội nữa!”
Đứa nhỏ dường như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục tấn công không thương tiếc.
Ân Duyệt cũng không hy vọng chỉ dựa vào một câu nói có thể thức tỉnh đứa nhỏ, cô bé lặng lẽ ra hiệu với Thích Linh: “Mộc Mộc, thằng bé nói với em rằng 'Mẹ ơi, đừng giết người vô tội nữa', thằng bé chết rồi, em còn muốn phụ lòng kỳ vọng của thằng bé sao?”
Công kích của đứa nhỏ bị đình trệ, chớp lấy thời cơ, Ân Duyệt không chút do dự chạy về phía sau, hét lên: “Chị Thích!”
Đoàng đoàng đoàng!
Súng máy hạng nặng trong tay Thích Linh liên tục bắn ra, liều mạng bắn về phía sau lưng đứa nhỏ, Lục Thiệu Vũ cũng lập tức xuất hiện bên cạnh đứa nhỏ, vung móng vuốt đẩy nó xuống đất.
Ân Duyệt nắm bắt thời cơ, phóng ra sức mạnh ánh sáng còn sót lại trong cơ thể, ánh sáng vàng rơi xuống dưới móng vuốt của Lục Thiệu Vũ, đốt cháy cơ thể đứa nhỏ.
Liên tiếp tấn công, cơ thể đứa nhỏ không còn cử động nữa, Lục Thiệu Vũ duy trì trạng thái người sói, giữ đứa nhỏ ấy ở giữa không trung, cảnh giác nhìn nó.
Thân thể đứa nhỏ run lên, từ từ mở mắt ra, sau khi bị đánh dữ dội, nó hình như cuối cùng cũng khôi phục lý trí.
Ân Duyệt cẩn thận hỏi nó: “Mộc Mộc, em tỉnh rồi à?”
Đứa nhỏ không trả lời, nó chuyển tầm mắt nhìn viện trưởng và An Lâm đã chết bên cạnh tường, sau đó ngơ ngác nhìn xung quanh.
Đứa nhỏ hỏi: “Nó đâu?”
Bọn họ đều biết rõ đứa nhỏ đang nói tới ai, nhưng không ai đáp lại, nó mím môi, dần dần không tìm nữa, chỉ cúi đầu nói: “... Tôi muốn nhờ mọi người giúp một chuyện, được không?”
Lục Thiệu Vũ nói: “Em nói đi.”
“Hãy kể cho mọi người nghe về sự tồn tại của tầng hầm này và những việc bẩn thỉu mà hai người đó đã làm.” Đứa nhỏ nói.
Lục Thiệu Vũ không chút do dự: “Được.”
“Cảm ơn.” Đứa nhỏ mỉm cười: “Đổi lại tôi sẽ giúp mọi người mang hết đám quỷ đi, chỉ là phải mất một khoảng thời gian.”
Lục Thiệu Vũ thả đứa nhỏ trở lại trên mặt đất, gật đầu với nó, mọi người thấy đứa nhỏ này thật sự không muốn làm tổn thương họ nữa, trong nháy mắt đã biến mất, trầm mặc trong chốc lát.
Lục Thiệu Vũ nói: “Đi thôi.”
Nhóm người quay trở lại tầng một, làm theo yêu cầu của đứa nhỏ, đưa tất cả nhân viên y tế xuống tầng hầm, vạch trần toàn bộ chuyện ghê tởm và bẩn thỉu của bệnh viện.
Sau khi mọi chuyện được giải quyết, Ân Duyệt đứng tại chỗ nhẹ nhàng thở dài: “Em cảm giác được không khí lạnh lẽo dần dần biến mất.”
Thích Linh cũng không vui vẻ nổi, cụp mắt xuống nói: “Xem ra đã đến lúc chúng ta phải về rồi.”
La Nhã bên cạnh nghe thấy lời này, lúc đầu còn do dự nhưng cô nhanh chóng bước tới, đứng trước mặt Lục Thiệu Vũ.
Ánh mắt của cô quá mãnh liệt, Lục Thiệu Vũ dù không hiểu phong tình nhưng y cũng không phải kẻ ngốc, y lập tức nói: “Không...”
“Tôi thích anh!”
... Đã quá muộn rồi.
Hai đồng đội bên cạnh đều nhìn họ như đang xem kịch, Lục Thiệu Vũ thở dài.
§Thế giới thứ năm: Thế giới được chọn trước§
Beta: Mai
***
Chương 32: Bụi bặm đã lắng xuống, người nên đi và người không nên đi đều đã đi rồi.
Sương mù đen trên người đứa nhỏ vẫn đang dần dần mở rộng, Thích Linh xoa xoa cánh tay, cảm giác được nhiệt độ trong không khí đang giảm xuống: “Đây là... Oán khí.”
Lục Thiệu Vũ nhìn vẻ mặt của đứa nhỏ, thoạt nhìn tâm trạng nó đang vô cùng bất ổn, trong mắt tràn đầy hận thù và điên cuồng, y cau mày nói: “Không thể khoanh tay đứng nhìn nữa.”
Nếu để đứa nhỏ giết viện trưởng và An Lâm, oán khí sẽ chỉ càng tăng thêm, sau khi hoàn toàn mất kiểm soát, toàn bộ bệnh viện sẽ trở thành thiên đường của ma quỷ.
Ân Duyệt gật đầu, đang định tạo một vòng bảo vệ xung quanh viện trưởng nhưng đứa nhỏ đột nhiên nói: “Tốt nhất các anh không nên can thiệp.”
Ân Duyệt sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn Lục Thiệu Vũ: “Anh Lục, hình như em ấy còn lý trí?”
Lục Thiệu Vũ cũng có chút kinh ngạc, y nhìn đứa nhỏ từ trên xuống dưới, nói: “Lui về.”
Ân Duyệt ngoan ngoãn lùi về, viện trưởng thấy bọn họ không có ý định can thiệp, sợ hãi hét lên: “Mấy người muốn trơ mắt nhìn chúng tôi chết sao!”
“Cho dù là như vậy thì các người đáng bị như vậy.” Thích Linh khinh thường cười lạnh: “Anh đã làm ra chuyện khốn khiếp như vậy, làm sao có thể mong đợi người khác giúp đỡ.”
Viện trưởng cố gắng thuyết phục bọn họ: “Cho dù là như vậy thì nó cũng đã chết rồi, các người còn được tôi mời đến giải quyết sự kiện ma quỷ...”
Đứa nhỏ đột nhiên nói: “Lúc trước tôi yếu hơn ông, ông sỉ nhục tôi, hiện giờ đến lượt tôi mạnh hơn ông...”
Đứa nhỏ từng bước đi về phía viện trưởng, mái tóc dài đến mắt cá chân bay theo gió, đôi mắt đỏ rực, giống như ác ma vừa từ địa ngục trở về.
Móng tay đen nhánh nhô ra từ đầu ngón tay của đứa nhỏ rất sắc bén, nó cười lạnh đưa tay ra đâm thẳng vào ngực viện trưởng.
Phập —
Một tiếng cào xé chói tai vang lên, bàn tay đứa nhỏ bị một kết giới chặn lại, viện trưởng sửng sốt một chút, điên cuồng cười to: “Hahaha! Xem ra con vẫn không thể gây tổn thương được ta!”
Đứa nhỏ nhìn anh, mặt vô cảm tiếp tục dùng sức, móng tay liên tục va vào kết giới, phát ra âm thanh khó chịu.
An Lâm sợ đến mức bịt tai lại, nhìn thấy cánh tay của đứa nhỏ bị bỏng đến mức bốc khói đen, nhưng kết giới cũng xuất hiện mấy vết nứt, những vết nứt càng ngày càng sâu.
Rầm, rầm, rầm —
“Dừng lại!” An Lâm hét lên: “Dừng lại! Mày điên rồi sao! Cứu, cứu mạng!”
Cánh tay của đứa nhỏ vốn đã cháy đen, đứa nhỏ cười méo mó với cô ta, kết giới trong nháy mắt vỡ tan.
Chân viện trưởng mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt nó, môi run run, sợ hãi cầu xin tha thứ: “Ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi!! Xin hãy tha cho ta! Cầu xin con!”
Đứa nhỏ cúi đầu nhìn ông ta, nhẹ nhàng đưa tay ra, thô bạo bóp cổ viện trưởng.
“Aaa...” Viện trưởng mặt đỏ bừng, trợn to hai mắt, liều mạng quơ hai tay, cố gắng thoát ra.
Đứa nhỏ lạnh lùng nhìn viện trưởng, chậm rãi dùng sức nâng viện trưởng lên khỏi mặt đất, khiến anh giãy giụa giữa không trung.
Cô gái nhìn khuôn mặt dần dần chuyển sang màu tím của anh, đột nhiên mỉm cười: “Đi chết đi... Đi chết đi!” Cô gái dùng hai tay bóp lấy cổ viện trưởng, đột nhiên dùng sức!
“Ba!” An Lâm ngồi dưới đất, sợ hãi gào khóc.
Nghe được tiếng khóc này, động tác của đứa nhỏ dừng lại một chút, nó cắn môi, lại muốn tiếp tục dùng sức, nhưng trong nháy mắt một vật thể phát ra ánh sáng vàng rực đột nhiên bay về phía nó.
Vật thể tốc độ quá nhanh, góc ném cũng quá xảo quyệt, ngay cả Lục Thiệu Vũ cũng chỉ kịp nhắc nhở đứa nhỏ một câu: “Mau chạy!”
Đứa nhỏ nhanh chóng quay người lại, ngay khi vật thể sắp đập thẳng vào ngực nó, luồng khí đen bên cạnh nó bất chợt lóe lên, phóng nhanh về phía vật thể kia.
Rầm!
Luồng khí đen và vật thể va chạm trên không trung, lúc đó mọi người đều nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé.
Đứa nhỏ ngơ ngác nhìn, sau khi tỉnh táo lại lo lắng hét lên: “Con đang làm gì vậy! Quay lại đây!”
Ân Duyệt bỗng nhiên ý thức được, không dám tin nói: “Đó là... Đó là con của em ấy và viện trưởng? Đứa bé này xông tới ngăn cản sao?”
“Quay lại đây!” Phản ứng của đứa nhỏ đã nói lên tất cả: “Đừng gây rắc rối nữa! Đó không phải là thứ mà con có thể đùa giỡn, mau quay lại đây ngay!”
Luồng khí đen không hề di chuyển, nó bất chấp chặn vật thể lại, ngăn cản vật thể đụng vào đứa nhỏ, ánh sáng vàng trên vật thể đó dần dần tắt đi, đồng thời luồng khí đen cũng trở nên mờ nhạt hơn.
Đứa nhỏ cắn răng, không còn để ý tới viện trưởng nữa, vội vàng tiến lên ôm chặt lấy luồng khí đen, nhưng nó đã dần dần biến mất khỏi bàn tay đứa nhỏ.
“Con, tại sao con lại làm như vậy...” Đứa nhỏ run rẩy, cố gắng giữ luồng khí đen dần biến mất: “Con không được đi, trước đây mẹ đã đuổi con đi nhưng con dù chết cũng không chịu rời đi, bây giờ mẹ muốn con ở lại! Con không được phép rời đi! Con có nghe không!”
“Mẹ ơi...”
Giọng nói yếu ớt của một đứa bé vang lên, viện trưởng ngã trên mặt đất ho khan kinh ngạc nhìn lên, nhìn thấy khuôn mặt của một thiếu niên ngưng tụ trong luồng khí đen.
Khuôn mặt đó nhìn rất ghê tởm, ngũ quan còn chưa trưởng thành, khóe miệng mỉm cười cũng không giống cười, ai nhìn vào chỉ cảm thấy sởn gai ốc.
Nhưng đứa nhỏ lại không chút ghét bỏ ôm lấy nó, còn chưa kịp nhận ra thì khuôn mặt của đứa nhỏ đã đầy nước mắt: “Ai cần con bảo vệ mẹ, chúng đã giết con, con không biết sao?”
“Mẹ ơi, đừng khóc...” Đứa bé nhìn mẹ mình, mặc dù cơ thể đang dần biến mất nhưng nó vẫn cố gắng cười: “Mẹ ơi, đừng giết người vô tội nữa.”
Đứa nhỏ hoảng sợ lắc đầu: Mẹ không giết, mẹ không giết người nữa, vậy nên con đừng đi! Con không được đi!”
Đứa bé không trả lời, nó dùng ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào mặt đứa nhỏ, cười ngốc nghếch: “Đây là lần đầu tiên mẹ chủ động ôm con, để con chạm vào mẹ...”
Nước mắt trên mặt đứa nhỏ từng giọt rơi xuống mặt đứa bé, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó cũng đầm đìa nước mắt, khó có thể phân biệt được là của mẹ nó hay của nó.
Đứa bé cố gắng dùng sức để ôm mẹ mình lần cuối, nói: “Mẹ, con xin lỗi, con biết con không nên tồn tại, nhưng con vẫn rất yêu mẹ.”
Đứa nhỏ nghẹn ngào nói: “Không, con không nên tồn tại, là lỗi của mẹ, tất cả là tại mẹ...”
Lời còn chưa dứt, sức nặng trên tay đứa nhỏ đột nhiên tan biến, đứa nhỏ ngơ ngác nhìn luồng khí đen dần dần biến mất, gần như chết lặng.
Thời gian lúc này dường như vô cùng dài, viện trưởng lặng lẽ đứng dậy, lén lút kéo An Lâm rời đi, Lục Thiệu Vũ lạnh lùng nhìn anh, nhanh chóng vung móng vuốt, đánh viện trưởng và An Lâm về chỗ cũ.
“Cậu, cậu muốn làm gì?” Viện trưởng sợ hãi nhìn y.
Thích Linh tiến về phía trước vài bước, nhặt vật thể mà đứa bé vừa chặn lại, hình như là —
Bùa bình an bị vỡ.
Thích Linh hít sâu một hơi, chuyện đã đến nước này, ngay cả người vô cảm như cô cũng cảm thấy cực kỳ buồn cười: Mấy người thật giống nhau, không có máu không có nước mắt.”
Lục Thiệu Vũ đưa tay sờ soạng trên người viện trưởng, quả nhiên tìm được một tấm bùa bình an đã bị vỡ.
“Một lá bùa bình an ngăn chặn cái chết, một lá bùa bình an khác dùng để tấn công, nếu đánh trúng con bé, dù không chết cũng sẽ nửa sống nửa chết.” Thích Linh mặt vô cảm từ trên mặt đất đứng dậy: “Con gái anh giết con trai ruột của anh, anh không có gì để nói sao?”
Viện trưởng trầm mặc một lát: “... Nó đã chết từ lâu, không phải Lâm Lâm giết nó.”
“A...” Đứa nhỏ cúi đầu, đột nhiên cười điên cuồng: “Hahaha...”
Đứa nhỏ càng cười càng vui, nhưng nước mắt không ngừng rơi xuống khóe mắt, đôi mắt đỏ ngầu, trong mắt tràn đầy hận thù điên cuồng.
“Tại sao? Tại sao! Tất cả những người đáng chết trên thế giới đều không chết, mà những người vô tội như chúng tôi lại phải trả giá cho các người! Tại sao con trai của tôi lại phải chết? Tại sao các ngươi có thể được sống? Tại sao! Tại sao?”
Viện trưởng nhìn thấy đứa nhỏ nổi điên, mí mắt giật giật, lập tức vùng vẫy khỏi sự trói buộc của Lục Thiệu Vũ, ôm lấy An Lâm chạy ra ngoài.
Lục Thiệu Vũ thoáng nhìn hành động của đứa nhỏ, cũng không ngăn cản nữa, chỉ nhìn hai người chạy ra cửa, vừa định mở cánh cửa nặng nề thì đã bị móng tay sắc nhọn đâm xuyên qua.
Máu tươi phun ra, đứa nhỏ trừng mắt, sau đó dùng sức đâm vào hai người họ: “Đi chết đi! Đi chết đi! Tất cả đi chết đi! Tất cả chết hết đi!”
Tiếng kêu thảm thiết của viện trưởng và An Lâm nhỏ dần, cuối cùng cũng chìm vào im lặng, đứa nhỏ giẫm lên vết máu trên mặt đất, đứng ngây người một lúc rồi quay đầu lại nhìn bọn họ một cách máy móc.
Ân Duyệt nhìn vào mắt đứa nhỏ, đột nhiên nổi da gà: “Em ấy, em ấy hình như có vấn đề! Ánh mắt của em ấy...”
Như để xác nhận những gì cô bé nói, ngay sau đó đứa nhỏ lập tức xuất hiện bên cạnh Ân Duyệt, móng tay dài cào vào cổ cô bé.
Ân Duyệt không thể nhìn rõ động tác của đứa nhỏ, nhưng cô bé nhanh chóng tạo một vòng bảo hộ xung quanh để ngăn đòn tấn công đầu tiên của nó.
“Con bé điên rồi.” Lục Thiệu Vũ cau mày, nhanh chóng quay người bảo vệ Thích Linh: “Ân Duyệt, lại đây.”
Ân Duyệt gật đầu, trước khi đứa nhỏ có thể phá nát vòng bảo hộ của mình, cô bé nhanh chóng chạy về phía Lục Thiệu Vũ.
Đứa nhỏ dường như vô cùng chán ghét ánh sáng vàng này, rõ ràng trên người Lục Thiệu Vũ và Thích Linh không có vòng bảo hộ nào nhưng nó vẫn kiên trì tấn công vòng bảo hộ của Ân Duyệt, trong nháy mắt hàng chục đòn tấn công đã đánh vào vòng bảo hộ.
Ánh sáng của vòng bảo hộ dần trở nên mờ đi, Ân Duyệt cắn răng, cô bé biết rằng sẽ không chống đỡ cho tới khi tới bên cạnh Lục Thiệu Vũ, cô bé dứt khoát dừng lại, xoay người đối diện với ánh mắt của đứa nhỏ.
Ân Duyệt hét lên: “Mộc Mộc, em là Mộc Mộc phải không? Em đã quên những gì con trai em nói với em rồi sao, đừng làm tổn thương người vô tội nữa!”
Đứa nhỏ dường như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục tấn công không thương tiếc.
Ân Duyệt cũng không hy vọng chỉ dựa vào một câu nói có thể thức tỉnh đứa nhỏ, cô bé lặng lẽ ra hiệu với Thích Linh: “Mộc Mộc, thằng bé nói với em rằng 'Mẹ ơi, đừng giết người vô tội nữa', thằng bé chết rồi, em còn muốn phụ lòng kỳ vọng của thằng bé sao?”
Công kích của đứa nhỏ bị đình trệ, chớp lấy thời cơ, Ân Duyệt không chút do dự chạy về phía sau, hét lên: “Chị Thích!”
Đoàng đoàng đoàng!
Súng máy hạng nặng trong tay Thích Linh liên tục bắn ra, liều mạng bắn về phía sau lưng đứa nhỏ, Lục Thiệu Vũ cũng lập tức xuất hiện bên cạnh đứa nhỏ, vung móng vuốt đẩy nó xuống đất.
Ân Duyệt nắm bắt thời cơ, phóng ra sức mạnh ánh sáng còn sót lại trong cơ thể, ánh sáng vàng rơi xuống dưới móng vuốt của Lục Thiệu Vũ, đốt cháy cơ thể đứa nhỏ.
Liên tiếp tấn công, cơ thể đứa nhỏ không còn cử động nữa, Lục Thiệu Vũ duy trì trạng thái người sói, giữ đứa nhỏ ấy ở giữa không trung, cảnh giác nhìn nó.
Thân thể đứa nhỏ run lên, từ từ mở mắt ra, sau khi bị đánh dữ dội, nó hình như cuối cùng cũng khôi phục lý trí.
Ân Duyệt cẩn thận hỏi nó: “Mộc Mộc, em tỉnh rồi à?”
Đứa nhỏ không trả lời, nó chuyển tầm mắt nhìn viện trưởng và An Lâm đã chết bên cạnh tường, sau đó ngơ ngác nhìn xung quanh.
Đứa nhỏ hỏi: “Nó đâu?”
Bọn họ đều biết rõ đứa nhỏ đang nói tới ai, nhưng không ai đáp lại, nó mím môi, dần dần không tìm nữa, chỉ cúi đầu nói: “... Tôi muốn nhờ mọi người giúp một chuyện, được không?”
Lục Thiệu Vũ nói: “Em nói đi.”
“Hãy kể cho mọi người nghe về sự tồn tại của tầng hầm này và những việc bẩn thỉu mà hai người đó đã làm.” Đứa nhỏ nói.
Lục Thiệu Vũ không chút do dự: “Được.”
“Cảm ơn.” Đứa nhỏ mỉm cười: “Đổi lại tôi sẽ giúp mọi người mang hết đám quỷ đi, chỉ là phải mất một khoảng thời gian.”
Lục Thiệu Vũ thả đứa nhỏ trở lại trên mặt đất, gật đầu với nó, mọi người thấy đứa nhỏ này thật sự không muốn làm tổn thương họ nữa, trong nháy mắt đã biến mất, trầm mặc trong chốc lát.
Lục Thiệu Vũ nói: “Đi thôi.”
Nhóm người quay trở lại tầng một, làm theo yêu cầu của đứa nhỏ, đưa tất cả nhân viên y tế xuống tầng hầm, vạch trần toàn bộ chuyện ghê tởm và bẩn thỉu của bệnh viện.
Sau khi mọi chuyện được giải quyết, Ân Duyệt đứng tại chỗ nhẹ nhàng thở dài: “Em cảm giác được không khí lạnh lẽo dần dần biến mất.”
Thích Linh cũng không vui vẻ nổi, cụp mắt xuống nói: “Xem ra đã đến lúc chúng ta phải về rồi.”
La Nhã bên cạnh nghe thấy lời này, lúc đầu còn do dự nhưng cô nhanh chóng bước tới, đứng trước mặt Lục Thiệu Vũ.
Ánh mắt của cô quá mãnh liệt, Lục Thiệu Vũ dù không hiểu phong tình nhưng y cũng không phải kẻ ngốc, y lập tức nói: “Không...”
“Tôi thích anh!”
... Đã quá muộn rồi.
Hai đồng đội bên cạnh đều nhìn họ như đang xem kịch, Lục Thiệu Vũ thở dài.
§Thế giới thứ năm: Thế giới được chọn trước§
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất