Iq Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 45

Trước Sau
Edit: Cú Mèo

Beta: Mai

***

Chương 40: Đoạt cờ bắt đầu, em thích chị!

Hệ thống: “Quy tắc cuộc thi thứ ba: Cướp cờ địch, mỗi cờ được 20 điểm. Một khi cờ bên ta bị cướp, điểm số sẽ về 0 cho đến khi lá cờ trở về trại bên ta.”

Hệ thống: “Đếm ngược bài thi thứ ba bắt đầu, mười, chín...”

Ân Duyệt căng thẳng nắm chặt góc áo, nhỏ giọng hỏi: “Anh Tần, chúng ta nên làm gì đây?”

Tần Lê Ca không trả lời, hắn ngẩng đầu nhìn chữ in trên lá cờ của đội, đó là “S”, hình như là ký hiệu đại diện cho đội bọn họ.

Ở đây có tổng cộng tám ô vuông, do tám đội chiếm giữ, trên mỗi lá cờ đều in ký hiệu đại diện của mỗi đội khác nhau.

Họ may mắn được xếp vào góc xa bên trái, chỉ có ba đội xung quanh.

Ba đội này lần lượt chiếm giữ bên trái, bên phải và đường chéo, đội Z bên trái là đội ngũ năm người thâm niên của cậu nhóc, đội Y bên phải là —

Một cô gái mặc váy xanh sắc mặt nặng nề, đang nhỏ giọng nói chuyện với ba người đồng đội còn lại, ánh mắt của Tần Lê Ca lướt qua từng người một, sau đó chậm rãi thu hồi lại.

“Đội Y chỉ còn bốn người, đội trưởng là một cô gái mặc váy xanh, người đàn ông xăm trổ bên cạnh cô ấy là người chơi thâm niên, hai người còn lại... Là người mới.”

Thích Linh cũng thu hồi tầm mắt từ đội phía trước: “Đội K còn năm người, hai người trong số họ hình như là người chơi thâm niên, còn ba người còn lại thì tôi không rõ lắm.”

Lục Thiệu Vũ không nói gì, tiến lên một bước, đứng nghiêng về phía Tần Lê Ca.

“Tạm thời án binh bất động.”

Tần Lê Ca nói xong, hắn dứt khoát kéo tay Lục Thiệu Vũ đến trước người hắn, nửa người trốn ở phía sau y, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ và bất an.

Người mới tới Kỷ Vũ Hành vốn luôn trầm lặng, kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên cảnh giác, cậu còn chưa kịp hỏi gì thì hệ thống đếm ngược đã kết thúc.

Hệ thống: “... Một, cuộc thi thứ ba chính thức bắt đầu.”

Xoạt!

Kết giới trong suốt lập tức biến mất, một màn hình màu đen từ từ nhô lên bên cạnh lá cờ của bọn họ, sáng lên con số “0” màu đỏ.

Ân Duyệt thử vươn tay ra, đúng như dự đoán, tay cô bé đã thành công xuyên qua ô vuông, chạm vào phạm vi của đội Y.

Cô gái váy xanh lạnh lùng nhìn cô bé, Ân Duyệt lại không hề nhúc nhích, cô bé ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tay mình, một lúc sau mới tỉnh táo lại, nhanh chóng rút tay về, rồi lùi về phía sau vài bước.

“Sao lại bất cẩn như vậy?” Thích Linh nhíu mày.

“Chị Thích, bài thi này hình như không giống như chúng ta nghĩ.” Sắc mặt Ân Duyệt kỳ quái.

Ánh mắt Tần Lê Ca chuyển động, hắn lặng lẽ đem sức mạnh tâm trí ra khỏi ô vuông, bên tai nghe được âm thanh hệ thống vang lên.

Hệ thống: “Có xác nhận muốn khiêu chiến đội K?”

Loại câu hỏi này... Thật ra không phải là hỗn chiến mà là một chọi một trá hình của sao?

Cuộc thi chính thức bắt đầu, nhưng không khí lại rơi vào im lặng, trong lúc nhất thời không ai nói năng hay cử động.

Dù sao nhiệm vụ trước đây chủ yếu là chống lại quái vật, bây giờ bước vào cuộc chiến giữa các tổ đội, người chơi đều bối rối.

“Mọi người, chúng ta thảo luận một chút đi, chúng ta hãy tìm cách nhẹ nhàng thôi!” Người đầu tiên lên tiếng là đội G ở chính giữa, người đàn ông vạm vỡ với vẻ mặt dữ tợn nói: “Chúng ta đều là con người, vì vậy đừng giết hại lẫn nhau nữa.”

Đội I bên phải của anh ta chế nhạo: “Này, tại sao chúng tôi phải thay đổi cách chơi? Đội của chúng tôi có năm người, đội các người chỉ có còn lại ba người, anh còn muốn làm sao để cạnh tranh công bằng với chúng tôi ư?”

Nghe được những lời này, sắc mặt của người đàn ông vạm vỡ xanh mét, quay đầu lại trừng mắt nhìn đội I.



Đội I không chút sợ hãi: “Thế nào, chúng tôi nói sai sao? Các ngươi chỉ có ba người, tôi nhìn qua, chỉ có anh là người chơi thâm niên, còn có hai người kia là kẻ yếu đuối.”

Người đàn ông vạm vỡ cắn răng: “Được... Tốt lắm, đã như vậy, tôi cũng không sợ các cậu, đánh một trận đi.”

Sau khi người đàn ông vạm vỡ nói xong, anh ta đi thẳng về phía trước và bước vào ô vuông của đội I.

Người đàn ông tóc nâu đứng đầu đội I không ngờ anh ta lại không sợ chết như vậy, sợ đến mức lùi lại vài bước rồi ác độc nói: “Anh cứ tới chịu chết đi.”

Người đàn ông vạm vỡ không trả lời hắn mà tỏ ra vẻ mặt kỳ lạ.

Người đàn ông tóc nâu cảnh giác nhìn anh: “Làm gì? Anh đang có âm mưu gì?”

Hệ thống: “Đội G thách đấu đội I, đội I có chấp nhận không?”

Người đàn ông tóc nâu sửng sốt một chút, do dự nhìn thoáng qua cô gái áo trắng phía sau, sau đó nói: “Chấp nhận!”

Hệ thống: “Thành lập khiêu chiến, đề thi đang được tạo ra, xin chờ một chút...”

Hệ thống: “Đề thi được tạo thành công, mời mỗi bên cử một đội viên đến trả lời câu hỏi.”

Diễn biến này càng ngày càng khó hiểu, người đàn ông vạm vỡ lưỡng lự quay đầu lại, nhìn khuôn mặt của hai người mới đến phía sau còn bối rối hơn mình, cắn răng tiến lên một bước: “Để tôi!”

Ở đội I, cô gái mặc áo trắng tiến lên vài bước, đứng trước mặt người đàn ông vạm vỡ: “Bên này do tôi ứng chiến.”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng du dương, lúc cô mới cất tiếng, có rất nhiều người chơi sửng sốt trong chốc lát, vô thức nhìn cô.

Kỷ Vũ Hành cũng bị giọng nói của cô hấp dẫn, vô thức nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mặc áo trắng, đôi mắt của người phụ nữ xanh như nước biển, nhưng dường như sâu hơn vòng xoáy, cậu chỉ nhìn thoáng qua liền cảm thấy choáng váng...

Bốp!

Thích Linh đánh vào đầu cậu với vẻ mặt vô cảm.

“Đau đau đau!” Kỷ Vũ Hành nghiến răng chịu đựng che trán: “Chị Thích, đau quá!”

Thích Linh cười lạnh: “Đau mới tốt, miễn cho cậu trúng kỹ năng của người ta, còn để tôi nhặt xác giúp cậu.”

“Ý chị là sao?” Vẻ mặt Kỷ Vũ Hành ngơ ngác.

Nửa người Tần Lê Ca bám vào Lục Thiệu Vũ, dùng thực lực đóng vai tiểu bạch kiểm, lười biếng ngước mắt lên, nhìn Kỷ Vũ Hành cười nói: “Không hiểu? Tôi làm một ví dụ cho cậu ha?”

Nếu Tần Lê Ca hỏi câu này với những người trong đội của hắn, bao gồm cả Lục Thiệu Vũ, nhìn thấy biểu hiện của hắn, bọn họ chắc chắn sẽ nói với hắn rằng “Không cần“.

Nhưng người hắn hỏi là Kỷ Vũ Hành, một bông hoa nhỏ màu trắng thật sự, là người mới ngốc nghếch từ trong ra ngoài, Kỷ Vũ Hành ngây thơ nói: “Được!”

Tần Lê Ca nhẹ nhàng vươn tay, đặt ngón tay lên đầu Kỷ Vũ Hành, không tiếng động sử dụng sức mạnh tâm trí chui vào trong đầu cậu.

Hai mắt Kỷ Vũ Hành trống rỗng, cậu ngơ ngác nhìn tay mình không thể khống chế giơ lên, hướng Thích Linh làm ra tư thế yêu thương: “Chị Thích, em thích chị!”

Thích Linh: “...”

Kỷ Vũ Hành: “...”

Thích Linh: “...”

Kỷ Vũ Hành hoảng sợ nhìn Thích Linh móc ra một khẩu súng từ trong túi, vội vàng lùi lại vài bước, hét lên: “Chờ một chút! Không phải tôi! Thật sự không phải tôi! Chị Thích, tôi không có... Hả? Tôi có thể di chuyển được rồi!”

Ân Duyệt đứng ở một bên, nhìn Kỷ Vũ Hành vui vẻ hoạt động tay chân, vẻ mặt phức tạp: “...” Anh Kỷ này quả thật là một người kỳ diệu.

Tần Lê Ca nhún vai: “Tóm lại chính là như vậy, người phụ nữ kia cũng có kỹ năng tương tự, nếu như cậu muốn có thêm ví dụ...”

Kỷ Vũ Hành sửng sốt: “Không không không không, đại ca! Cảm ơn anh!”

Tần Lê Ca thú vị nhìn cậu, cong môi: “Không có gì.”



Không khí ở đây rất vui vẻ nhưng đội G và đội I đã đối đầu với nhau rồi.

Cô gái mặc áo trắng cầm một chiếc quạt trắng tinh chiến đấu với thanh kiếm của người đàn ông vạm vỡ trong nhiều hiệp nhưng vẫn chiếm thế thượng phong.

Sắc mặt người đàn ông vạm vỡ càng ngày càng tệ, anh ta lần lượt bị buộc phải rút lui, ngay khi anh ta bước ra khỏi phạm vi của đội I, bên tai anh ta vang lên âm thanh cảnh báo của hệ thống.

Hệ thống: “Trong vòng năm giây xin hãy nhanh chóng quay về đội I, nếu không coi như khiêu chiến thất bại, năm, bốn,...”

Vẻ mặt người đàn ông vạm vỡ thay đổi, trên người có thêm vài vết sẹo, lập tức lùi lại trong phạm vi của đội I.

Cô gái mặc áo trắng cũng nhận thấy anh ta có gì đó không ổn, đòn tấn công của cô ta trong phút chốc trở nên sắc bén hơn rất nhiều, cô ta múa chiếc quạt của mình mạnh tới mức như chém gió, trong nháy mắt, cô ta lại đẩy người đàn ông vạm vỡ ra rìa.

Ân Duyệt nhìn động tác của cô gái áo trắng, nhẹ nhàng khen ngợi: “Chị kia thật lợi hại, tốc độ thật nhanh!”

“Không chỉ thế.” Lục Thiệu Vũ nhìn chằm chằm động tác của cô gái áo trắng: “Cô ta còn chưa sử dụng toàn lực.”

Gần như cùng lúc y vừa dứt lời, tốc độ của cô gái áo trắng lại tăng nhanh, người đàn ông vạm vỡ mất cảnh giác, bị ép ra khỏi ô vuông, anh ta vội vàng muốn quay trở lại nhưng cô gái áo trắng lại tăng tốc, khiến anh ta không thể cử động.

Hệ thống: “... Một. Người chiến thắng trong câu hỏi đầu tiên là Bạch Nặc đội I, mời thành viên tiếp theo của hai đội trả lời câu hỏi.”

Mặc dù trên người người đàn ông vạm vỡ có rất nhiều vết thương, nhưng không có vết thương nào chí mạng, anh ta thở hổn hển, cảm kích nói với cô gái áo trắng: “Cảm ơn cô đã hạ thủ lưu tình.”

Cô gái áo trắng mỉm cười với anh rồi quay về ô vuông.

Người đàn ông vạm vỡ quay người lại, nhìn người mới đến có vẻ bất an bên trái, nói: “Trần Khả, tiếp theo là cô!”

Trần Khả giật mình: “Tôi, tôi sao!”

Trong đội I, người đàn ông tóc nâu đã đứng dậy, khinh thường liếc nhìn Trần Khả: “Tiếp theo là cô ta? Một phế vật?”

Trần Khả cắn môi, đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của anh ta, dũng cảm bước về phía trước.

Hệ thống: “Câu hỏi thứ hai: Lấy lịch sử làm gương, đề thi bắt đầu.”

Người đàn ông tóc nâu sửng sốt, bất an hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải đều là đánh nhau sao? Còn có loại đề thi khác hả?”

Vừa rồi Bạch Nặc rời đi, đề thi rõ ràng là một trận “Đối chiến” đơn giản, mặc dù lúc đầu anh

ta không hiểu cụ thể quy tắc, nhưng sau đó từ phản ứng của người đàn ông vạm vỡ suy ra, hẳn là rời khỏi ô vuông của bên bị khiêu chiến coi như thất bại.

Bây giờ lại “lấy lịch sử làm gương”, này lại là cái quái gì?

Hệ thống: “Quy tắc thi: Nhanh chóng trả lời, đội nào trả lời đúng trước sẽ thắng.”

Hệ thống: “Câu hỏi tiếp theo... Xin hãy liệt kê thứ tự thành lập và diệt vong của Tam Quốc.”

Người đàn ông tóc nâu ngơ ngác đứng đó, vẻ mặt mơ hồ, Trần Khả do dự liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Tôi biết, thứ tự lập nước là Ngụy, Thục và Ngô, còn thứ tự diệt vong là Thục, Ngụy và Ngô.”

Hệ thống: “Chính xác. Câu hỏi thứ hai người chiến thắng là Trần Khả đội G, mời thành viên tiếp theo của hai đội trả lời câu hỏi.”

Lúc này ngay cả người đàn ông vạm vỡ không ôm hy vọng cũng hết sức ngỡ ngàng, anh nhìn Trần Khả, lại nhìn người đàn ông tóc nâu đối diện, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vui vẻ vỗ vai Trần Khả: “Tiểu Khả! Giỏi lắm!”

Trần Khả mím môi, xấu hổ nở nụ cười.

“Xem ra nhiệm vụ lần này không chỉ có đánh nhau.” Tần Lê Ca ngả người về phía Lục Thiệu Vũ, nghiêm túc nhìn: “Vậy thì sẽ thú vị hơn nhiều.”

Lục Thiệu Vũ nhìn hắn một cái, không cảm thấy có gì thú vị, y nhẹ nhàng đưa tay, che đậy thần thái quá mức thoải mái của Tần Lê Ca trong mắt những người chơi khác.

“Em phải giả vờ một chút.” Lục Thiệu Vũ nói.

Tần Lê Ca ngẩng đầu nhìn y, nhướng mày không nói gì.

Ân Duyệt ở bên cạnh nghe được, kỳ quái hỏi: “Anh Tần diễn không giống sao? Anh ấy vẫn luôn diễn tốt mà.”

Lục Thiệu Vũ sửng sốt một chút, Tần Lê Ca nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt y, nhún vai: “Trên thế giới này có lẽ chỉ có anh cho rằng kỹ năng diễn xuất của em không tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau