Chương 2
"Vẽ lại khuôn mặt người, họa lại trong lòng ta.
Không thể quên được hình ảnh lần đầu gặp gỡ.
Sợ rằng tháng năm sẽ cướp đi má phấn hồng nhan.
Mà người vẫn như xưa, cậu thiếu niên đa tình.
[Họa Bì]
**************************************
Gần đây nhất, trên phố Konoha rất sôi động, mọi người nghị luận sôi nổi, Hokage - sama hiện tại rất yêu thích một con thỏ trắng như tuyết, đi tới chỗ nào cũng ôm theo tới chỗ đó, như hình với bóng.
Tháp Hokage, bên trong phòng họp.
Hyuga Neji đã uốn đầu lưỡi báo cáo được năm phút đồng hồ rồi, trên trán hắn nổi gân xanh, hắn nhìn về phía Hokage - sama đang ngồi ở vị trí trung tâm cao nhất kia một mặt ôm thỏ chơi đùa không còn biết trời đâu đất đâu, khẽ cau mày: "... Cho nên nói, chúng ta sau đó phải làm thế nào?"
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều tập trung lại đây, Uzumaki Naruto lập tức khôi phục khuôn mặt nghiêm túc "Khụ khụ, à... Cái đó, Neji, ngươi nói cái gì?"
"..."
Ngươi ngu muội lần thứ ba rồi! Hyuga Neji không thể nhịn được nữa, thuận tay ném tập văn kiện trên bàn tới, xuýt chút nữa đã ném trúng đến trên khuôn mặt vàng bạc của Hokage - sama rồi "Tự mình xem lấy!"
Một đám ANBU tiểu lâu la ngồi ở dưới hít vào một hơi, đội phó dĩ nhiên công khai dỗi Hokage, mới mẻ, kích thích!
Uzumaki Naruto tự biết đuối lý, phẫn nộ cầm lấy tập văn kiện kia mở ra, cẩn thận đọc từng chút một.
Hyuga Neji giận nhưng không chỗ phát tiết, từ xa xôi ngồi xuống uống chén trà mới thoáng vơi bớt một chút, sau đó sắc mặt liền khó coi nhìn chằm chằm vào con thỏ trong lồng ngực của Hokage.
Thỏ Itachi bỗng nhiên cảm giác được một luồng sát khí, bình tĩnh nhìn về phía thiếu niên thiên tài nhà Hyuga kia, Đội phó ANBU, trợ thủ đắc lực của mình.
Hyuga Neji nhíu mày, con thỏ này... Vẫn đúng là có chút không bình thường.
"Naruto, ngươi từ đâu mà có?"
Uzumaki Naruto từ trong sấp văn tự ngẩng đầu lên, một mặt nghi hoặc, sau đó ý thức được Hyuga Neji ám chỉ chính là gia hỏa trong lồng ngực của hắn, liền cười hì hì "Ta không nói cho ngươi."
"..."
Hyuga Neji vừa mới hòa hoãn xuống cơn tức giận một lần nữa lại tăng vọt, lành lạnh nói một câu: "Mê muội mất cả ý chí."
Uzumaki Naruto không để ý lắm, nhún nhún vai tiếp tục mở hội.
Hội nghị kết thúc, thỏ Itachi được Uzumaki Naruto ôm trở về văn phòng liền tăng một cái nhảy đến trên sàn nhà, "Tìm được phương pháp giải quyết chưa."
"Còn chưa, ngươi gấp cái gì..." Uzumaki Naruto đánh một cái ngáp lớn, "Việc này lại không thể công khai, ta một người tiến độ rất chậm, còn có nhiều công việc phải làm như vậy, chết tiệt cái chân của ta, thật muốn từ chức a..."
Thỏ Itachi biết công việc của Hokage bình thường vốn rất bận rộn, chỉ có thể lấy ra chút thời gian cá nhân lén lút để điều tra chuyện của hắn, nhìn khuôn mặt mệt mỏi cùng với quầng thâm phía dưới cặp mắt màu xanh da trời của người kia, trong lòng liền có chút hổ thẹn, hắn suy nghĩ một chút: "Ta mời ngươi ăn Ramen."
"Hả? Có thật không?"
Uzumaki Naruto mãn huyết phục sinh.
"Ừm... Nhà ta có rất nhiều phiếu ăn miễn phí, lần trước nhận thưởng trúng một đống, đều cho ngươi."
Moahhh~~~ Uzumaki Naruto kích động ôm lấy thỏ hôn một cái "Thích ngươi nhất ~~~ " (dễ thương ghê >_<)
Thỏ Itachi thân thể cứng ngắc, ở khoảng cách gần như vậy bị cặp mắt như bảo thạch kia nhìn với ý cười dịu dàng, trái tim đập có chút nhanh hơn.
Cảm giác này rất kỳ quái, ở trong khoảng thời gian hơn hai mươi năm sinh mệnh của mình hắn vẫn là lần đầu tiên cảm giác như vậy.
Nghĩ như thế, thỏ Itachi bị Uzumaki Naruto ôm lấy, đội ở trên đầu, một giây sau ánh nắng tươi sáng, gió ở bên tai vù vù mà thổi qua. Uzumaki Naruto vội chạy qua trên từng nóc nhà to to nhỏ nhỏ, tung bay áo choàng Hokage phần phật.
Hokage - sama mang theo thỏ cưng của hắn trốn việc rồi!
Yamanaka Ino vừa đến để trình báo cáo nhiệm vụ lập tức hai ba nhanh bước chạy đến mở ra cái cửa sổ bên cạnh sát đất, quay về phía bóng người đã đi xa rống to: "Khốn nạn! Naruto! Tốt xấu gì cũng lưu lại cái phân thân đi chứ!"
Nhưng mà, Hokage - sama đã cao chạy xa bay, nơi nào nghe thấy.
Yamanaka Ino tức giận đến cắn răng, đem tập giấy báo cáo ném lên bàn, sau khi móc ra bộ đàm đeo lên tai thì quát: "Shikamaru, Naruto lại trốn việc rồi! Mau nhanh đến quán Ramen đem hắn trở về!"
Thanh âm truyền qua điện tín sàn sạt, đến nửa ngày đầu bên kia mới truyền đến một tiếng uể oải đáp biết rồi.
Nara Shikamaru hai tay cho vào túi, ngẩng đầu lên nhìn mây trên trời, nhưng không cẩn thận nhìn thấy bóng dáng người Hokage tóc vàng vĩ đại kia từ một nóc nhà này nhảy đến một cái nóc nhà khác. Cái bóng màu đen lập tức đi theo, thong thả nửa nhịp, Nara Shikamaru đau đầu vò vò đầu, âm thanh tràn đầy sức sống của Uzumaki Naruto từ phương xa thổi qua đến, "Shikamaru ta đói chết rồi, ngươi đừng bắt ta phải lập tức trở về!"
"Phiền phức chết rồi..."
Thật muốn từ chức về nhà làm ruộng.
~~~~~ Còn tiếp ~~~~~
**************************************
Elia:
Đã hoàn tất 2 chương rồi, cảm nhận của mọi người như thế nào??? Có thấy đáng yêu không???
Ta cũng vì nó dễ thương quá nên mới quyết định bắt tay vào edit ngay dù đang làm dở Lần thứ tư đấyyy. Hehe. Tất nhiên là ta sẽ không bỏ quên Lần thứ tư đâu. Cả 2 đều là tâm quyết của ta mà. Cho nên hãy trông chờ vào cả 2 nhé!
Không thể quên được hình ảnh lần đầu gặp gỡ.
Sợ rằng tháng năm sẽ cướp đi má phấn hồng nhan.
Mà người vẫn như xưa, cậu thiếu niên đa tình.
[Họa Bì]
**************************************
Gần đây nhất, trên phố Konoha rất sôi động, mọi người nghị luận sôi nổi, Hokage - sama hiện tại rất yêu thích một con thỏ trắng như tuyết, đi tới chỗ nào cũng ôm theo tới chỗ đó, như hình với bóng.
Tháp Hokage, bên trong phòng họp.
Hyuga Neji đã uốn đầu lưỡi báo cáo được năm phút đồng hồ rồi, trên trán hắn nổi gân xanh, hắn nhìn về phía Hokage - sama đang ngồi ở vị trí trung tâm cao nhất kia một mặt ôm thỏ chơi đùa không còn biết trời đâu đất đâu, khẽ cau mày: "... Cho nên nói, chúng ta sau đó phải làm thế nào?"
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều tập trung lại đây, Uzumaki Naruto lập tức khôi phục khuôn mặt nghiêm túc "Khụ khụ, à... Cái đó, Neji, ngươi nói cái gì?"
"..."
Ngươi ngu muội lần thứ ba rồi! Hyuga Neji không thể nhịn được nữa, thuận tay ném tập văn kiện trên bàn tới, xuýt chút nữa đã ném trúng đến trên khuôn mặt vàng bạc của Hokage - sama rồi "Tự mình xem lấy!"
Một đám ANBU tiểu lâu la ngồi ở dưới hít vào một hơi, đội phó dĩ nhiên công khai dỗi Hokage, mới mẻ, kích thích!
Uzumaki Naruto tự biết đuối lý, phẫn nộ cầm lấy tập văn kiện kia mở ra, cẩn thận đọc từng chút một.
Hyuga Neji giận nhưng không chỗ phát tiết, từ xa xôi ngồi xuống uống chén trà mới thoáng vơi bớt một chút, sau đó sắc mặt liền khó coi nhìn chằm chằm vào con thỏ trong lồng ngực của Hokage.
Thỏ Itachi bỗng nhiên cảm giác được một luồng sát khí, bình tĩnh nhìn về phía thiếu niên thiên tài nhà Hyuga kia, Đội phó ANBU, trợ thủ đắc lực của mình.
Hyuga Neji nhíu mày, con thỏ này... Vẫn đúng là có chút không bình thường.
"Naruto, ngươi từ đâu mà có?"
Uzumaki Naruto từ trong sấp văn tự ngẩng đầu lên, một mặt nghi hoặc, sau đó ý thức được Hyuga Neji ám chỉ chính là gia hỏa trong lồng ngực của hắn, liền cười hì hì "Ta không nói cho ngươi."
"..."
Hyuga Neji vừa mới hòa hoãn xuống cơn tức giận một lần nữa lại tăng vọt, lành lạnh nói một câu: "Mê muội mất cả ý chí."
Uzumaki Naruto không để ý lắm, nhún nhún vai tiếp tục mở hội.
Hội nghị kết thúc, thỏ Itachi được Uzumaki Naruto ôm trở về văn phòng liền tăng một cái nhảy đến trên sàn nhà, "Tìm được phương pháp giải quyết chưa."
"Còn chưa, ngươi gấp cái gì..." Uzumaki Naruto đánh một cái ngáp lớn, "Việc này lại không thể công khai, ta một người tiến độ rất chậm, còn có nhiều công việc phải làm như vậy, chết tiệt cái chân của ta, thật muốn từ chức a..."
Thỏ Itachi biết công việc của Hokage bình thường vốn rất bận rộn, chỉ có thể lấy ra chút thời gian cá nhân lén lút để điều tra chuyện của hắn, nhìn khuôn mặt mệt mỏi cùng với quầng thâm phía dưới cặp mắt màu xanh da trời của người kia, trong lòng liền có chút hổ thẹn, hắn suy nghĩ một chút: "Ta mời ngươi ăn Ramen."
"Hả? Có thật không?"
Uzumaki Naruto mãn huyết phục sinh.
"Ừm... Nhà ta có rất nhiều phiếu ăn miễn phí, lần trước nhận thưởng trúng một đống, đều cho ngươi."
Moahhh~~~ Uzumaki Naruto kích động ôm lấy thỏ hôn một cái "Thích ngươi nhất ~~~ " (dễ thương ghê >_<)
Thỏ Itachi thân thể cứng ngắc, ở khoảng cách gần như vậy bị cặp mắt như bảo thạch kia nhìn với ý cười dịu dàng, trái tim đập có chút nhanh hơn.
Cảm giác này rất kỳ quái, ở trong khoảng thời gian hơn hai mươi năm sinh mệnh của mình hắn vẫn là lần đầu tiên cảm giác như vậy.
Nghĩ như thế, thỏ Itachi bị Uzumaki Naruto ôm lấy, đội ở trên đầu, một giây sau ánh nắng tươi sáng, gió ở bên tai vù vù mà thổi qua. Uzumaki Naruto vội chạy qua trên từng nóc nhà to to nhỏ nhỏ, tung bay áo choàng Hokage phần phật.
Hokage - sama mang theo thỏ cưng của hắn trốn việc rồi!
Yamanaka Ino vừa đến để trình báo cáo nhiệm vụ lập tức hai ba nhanh bước chạy đến mở ra cái cửa sổ bên cạnh sát đất, quay về phía bóng người đã đi xa rống to: "Khốn nạn! Naruto! Tốt xấu gì cũng lưu lại cái phân thân đi chứ!"
Nhưng mà, Hokage - sama đã cao chạy xa bay, nơi nào nghe thấy.
Yamanaka Ino tức giận đến cắn răng, đem tập giấy báo cáo ném lên bàn, sau khi móc ra bộ đàm đeo lên tai thì quát: "Shikamaru, Naruto lại trốn việc rồi! Mau nhanh đến quán Ramen đem hắn trở về!"
Thanh âm truyền qua điện tín sàn sạt, đến nửa ngày đầu bên kia mới truyền đến một tiếng uể oải đáp biết rồi.
Nara Shikamaru hai tay cho vào túi, ngẩng đầu lên nhìn mây trên trời, nhưng không cẩn thận nhìn thấy bóng dáng người Hokage tóc vàng vĩ đại kia từ một nóc nhà này nhảy đến một cái nóc nhà khác. Cái bóng màu đen lập tức đi theo, thong thả nửa nhịp, Nara Shikamaru đau đầu vò vò đầu, âm thanh tràn đầy sức sống của Uzumaki Naruto từ phương xa thổi qua đến, "Shikamaru ta đói chết rồi, ngươi đừng bắt ta phải lập tức trở về!"
"Phiền phức chết rồi..."
Thật muốn từ chức về nhà làm ruộng.
~~~~~ Còn tiếp ~~~~~
**************************************
Elia:
Đã hoàn tất 2 chương rồi, cảm nhận của mọi người như thế nào??? Có thấy đáng yêu không???
Ta cũng vì nó dễ thương quá nên mới quyết định bắt tay vào edit ngay dù đang làm dở Lần thứ tư đấyyy. Hehe. Tất nhiên là ta sẽ không bỏ quên Lần thứ tư đâu. Cả 2 đều là tâm quyết của ta mà. Cho nên hãy trông chờ vào cả 2 nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất