Jq Phát Sinh Giữa Tiểu Hoàng Đế Và Hoàng Thúc Của Hắn
Chương 21: Phiên ngoại – Nghe nói chuyện xưa có tiến triển
Tam
Ban đêm, doanh trướng đốt lửa.
Vương gia rời xa mọi người một mình tĩnh tọa trước ánh lửa, thùy mâu xuất thần.
Thanh niên lặng lẽ ngồi ở bên cạnh hắn, nghiêng đầu thác má, dùng ánh mắt miêu tả mi mục tuyệt mỹ của Vương gia.
Vương gia đột nhiên hoàn hồn, nhíu mày: “Ngươi làm gì đó?”
Thanh niên tươi cười xán lạn: “Nhìn ngươi.”
Vương gia nhíu mày thấp giọng: “Tránh ra.”
Thanh niên ngược lại xê dịch ngồi gần chỗ Vương gia hơn: “Không cần, ngươi cũng có thế nhìn ta, bộ dạng của ta cũng không tồi đi.”
Vương gia lạnh lùng: “Ngươi thì có gì đẹp, tránh ra, đừng ở đây quấy rối ta.”
Thanh niên than thở: “Ta không mấy khi nhìn thấy tâm tình ngươi tốt. . . Ngươi luôn táo bạo như vậy sao?”
Vương gia quay đầu, trợn mắt nhìn.
Rồi lại trong chốc mắt nhìn thấy thanh niên, thân thể vô thức cứng đờ.
Thanh niên lúc này vẫn nghiêng đầu nhìn Vương gia, hai tay đặt trên đầu đối chống má khiến da hai bên đùn lên, gương mặt thịt thị, hàng mi thon dài, ánh mắt liễm diễm. . .
Rất quen thuộc.
Tựa như bộ dáng luôn quanh quẩn trong đầu, bộ dáng của tiểu hài tử kia.
Đặc biệt là mi mục kia, nếu quan sát thật kĩ có lẽ sẽ thấy được chút ít bóng dáng của hoàng huynh.
Vương gia ngốc lăng: “Ngươi, nhíu mày một cái đi.”
Thanh niên nhíu mày: “Vì cái gì?”
Mày kiếm nhăn lại, vẫn có chút tư vị đường hoàng của thiếu niên vô tư vô lự.
. . . Không giống.
Vương gia trong lòng thở dài, cảm thấy bản thân bệnh cũ tái phát.
Nhìn thấy thanh niên cùng tuổi với tiểu hài tử, ở trong lòng sẽ bất giác đem hình dạng của tiểu hài tử ra so sánh.
Bất quá lần này lấy Tạ Ngọc ra so sánh, cũng không biết nguyên nhân…
Bởi vì Vương gia thủy chung cho rằng, y theo tính tình của tiểu hài tử, không có hắn ở bên người quản giáo nhất định sẽ ăn thả cửa.
Hiện tại cũng không biết bộ dáng đã phúc hậu đến như thế nào rồi.
Củi lửa bị thiêu đốt vang lên tiếng lách tách.
Ngón tay thon dài của thanh niên quơ quơ trước mặt Vương gia: “Ngươi lại thất thần .”
Vương gia thu hồi ánh mắt, không nói: “. . .”
Thanh niên thăm dò hỏi: “Tưởng niệm người trong lòng sao?”
Vương gia lạnh lùng liếc mắt, không nói: “. . .”
Thanh niên bị cảnh cáo, phẫn nộ: “Ngươi biết a, dù sao hôm nay cũng là Hạ dạ tiết, không biết bao nhiêu thanh niên nam nữ sẽtrong đêm nay người hữu tình sẽ thành thân thuộc a, chúng ta là nam nhân độc thân trên chiến trường, tưởng niệm người trong lòng cũng là bình thường nha.”
Vương gia chọn mi: “Hôm nay là Hạ dạ tiết?”
Thanh niên gật đầu: “Ân.”
Trong đầu Vương gia bỗng vang lên thanh âm khẩn cẩu của tiểu hài tử.
“Tiểu thúc, hôm nay là Hạ dạ tiết, ngươi mang A Ngôn ra cung đi dạo đi?”
“Ngày hội của thanh niên nam nữ nhân gian, ngươi muốn vào giúp vui cũng phải thêm bảy tám năm nữa.”
Với niên kỷ (tuổi) hiện tại của tiểu hài tử, đừng nói là đang ở trên đường lớn của Hoàng đô tung tăng đi?
Không hiểu sao trong lòng lại là một hồi phức tạp.
Thanh niên bỗng nhiên đưa tay nâng cằm Vương gia, có chút sinh khí: “Lại thất thần?”
Vương gia kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn trấn định mà thùy mâu, tầm mắt nhìn thoáng qua bàn tay thanh niên: “Buông tay!”
Thanh niên quật cường: “Không buông, trừ phi ngươi nói ngươi đang suy nghĩ gì.”
Vương gia tức giận, hắn nghĩ gì, dựa vào đâu mà phải nói cho người này!
Không nói một lời liền vung quyền đánh vào bụng thanh niên.
Nhìn tên kia ôm bụng ủy khuất nhìn mình, Vương gia hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Ban đêm, doanh trướng đốt lửa.
Vương gia rời xa mọi người một mình tĩnh tọa trước ánh lửa, thùy mâu xuất thần.
Thanh niên lặng lẽ ngồi ở bên cạnh hắn, nghiêng đầu thác má, dùng ánh mắt miêu tả mi mục tuyệt mỹ của Vương gia.
Vương gia đột nhiên hoàn hồn, nhíu mày: “Ngươi làm gì đó?”
Thanh niên tươi cười xán lạn: “Nhìn ngươi.”
Vương gia nhíu mày thấp giọng: “Tránh ra.”
Thanh niên ngược lại xê dịch ngồi gần chỗ Vương gia hơn: “Không cần, ngươi cũng có thế nhìn ta, bộ dạng của ta cũng không tồi đi.”
Vương gia lạnh lùng: “Ngươi thì có gì đẹp, tránh ra, đừng ở đây quấy rối ta.”
Thanh niên than thở: “Ta không mấy khi nhìn thấy tâm tình ngươi tốt. . . Ngươi luôn táo bạo như vậy sao?”
Vương gia quay đầu, trợn mắt nhìn.
Rồi lại trong chốc mắt nhìn thấy thanh niên, thân thể vô thức cứng đờ.
Thanh niên lúc này vẫn nghiêng đầu nhìn Vương gia, hai tay đặt trên đầu đối chống má khiến da hai bên đùn lên, gương mặt thịt thị, hàng mi thon dài, ánh mắt liễm diễm. . .
Rất quen thuộc.
Tựa như bộ dáng luôn quanh quẩn trong đầu, bộ dáng của tiểu hài tử kia.
Đặc biệt là mi mục kia, nếu quan sát thật kĩ có lẽ sẽ thấy được chút ít bóng dáng của hoàng huynh.
Vương gia ngốc lăng: “Ngươi, nhíu mày một cái đi.”
Thanh niên nhíu mày: “Vì cái gì?”
Mày kiếm nhăn lại, vẫn có chút tư vị đường hoàng của thiếu niên vô tư vô lự.
. . . Không giống.
Vương gia trong lòng thở dài, cảm thấy bản thân bệnh cũ tái phát.
Nhìn thấy thanh niên cùng tuổi với tiểu hài tử, ở trong lòng sẽ bất giác đem hình dạng của tiểu hài tử ra so sánh.
Bất quá lần này lấy Tạ Ngọc ra so sánh, cũng không biết nguyên nhân…
Bởi vì Vương gia thủy chung cho rằng, y theo tính tình của tiểu hài tử, không có hắn ở bên người quản giáo nhất định sẽ ăn thả cửa.
Hiện tại cũng không biết bộ dáng đã phúc hậu đến như thế nào rồi.
Củi lửa bị thiêu đốt vang lên tiếng lách tách.
Ngón tay thon dài của thanh niên quơ quơ trước mặt Vương gia: “Ngươi lại thất thần .”
Vương gia thu hồi ánh mắt, không nói: “. . .”
Thanh niên thăm dò hỏi: “Tưởng niệm người trong lòng sao?”
Vương gia lạnh lùng liếc mắt, không nói: “. . .”
Thanh niên bị cảnh cáo, phẫn nộ: “Ngươi biết a, dù sao hôm nay cũng là Hạ dạ tiết, không biết bao nhiêu thanh niên nam nữ sẽtrong đêm nay người hữu tình sẽ thành thân thuộc a, chúng ta là nam nhân độc thân trên chiến trường, tưởng niệm người trong lòng cũng là bình thường nha.”
Vương gia chọn mi: “Hôm nay là Hạ dạ tiết?”
Thanh niên gật đầu: “Ân.”
Trong đầu Vương gia bỗng vang lên thanh âm khẩn cẩu của tiểu hài tử.
“Tiểu thúc, hôm nay là Hạ dạ tiết, ngươi mang A Ngôn ra cung đi dạo đi?”
“Ngày hội của thanh niên nam nữ nhân gian, ngươi muốn vào giúp vui cũng phải thêm bảy tám năm nữa.”
Với niên kỷ (tuổi) hiện tại của tiểu hài tử, đừng nói là đang ở trên đường lớn của Hoàng đô tung tăng đi?
Không hiểu sao trong lòng lại là một hồi phức tạp.
Thanh niên bỗng nhiên đưa tay nâng cằm Vương gia, có chút sinh khí: “Lại thất thần?”
Vương gia kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn trấn định mà thùy mâu, tầm mắt nhìn thoáng qua bàn tay thanh niên: “Buông tay!”
Thanh niên quật cường: “Không buông, trừ phi ngươi nói ngươi đang suy nghĩ gì.”
Vương gia tức giận, hắn nghĩ gì, dựa vào đâu mà phải nói cho người này!
Không nói một lời liền vung quyền đánh vào bụng thanh niên.
Nhìn tên kia ôm bụng ủy khuất nhìn mình, Vương gia hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất