Kẻ Địch Khó Thuần

Chương 7: Henna [3]

Trước Sau
Edit: Cánh Cụt

Mười phút sau, ngài Charlemagne đi ra từ biệt thự.

Ông lau mái tóc đã được xịt keo chải chuốt tỉ mỉ, đau đến mức ông hơi méo miệng.

Ban nãy vợ ông phát rồ đã nắm tóc của ông, suýt nữa giật luôn cả da đầu ông xuống.

Mãi tới khi chính mắt xác nhận rằng thuốc an thần phát huy tác dụng, ngài Charlemagne mới gượng ép chăm chút cho vẻ ngoài trông thật chỉn chu rồi ra ngoài với áo mũ chỉnh tề, thể hiện bản thân trước những ống kính đang ngầm nhắm về phía ông.

Ông chỉnh vest với phong độ nhẹ nhàng, hỏi bằng vẻ mặt bình thản: "Nhớ lời của tôi chưa?"

Quản gia giấu nét kinh hoàng dưới sự kính cẩn: "Dạ vâng."

Người con trai bị chính tay ông giết chết có ba khuôn mặt, ba thân phận.

Con trai cảnh đốc, Kim Charlemagne.

Sát thủ huỷ dung biến thái, Bazel.

Người nối nghiệp của sát thủ huy dung biến thái, Ruskin.

Việc cấp bách là phải hành động nhanh chóng, cắt đứt quan hệ của chuyện "Kim Charlemagne" thay đổi thành "Bazel", cũng tiêu hủy mọi tin tức hay số liệu từ trên xuống dưới, tiêu huỷ cả số liệu mô hình khuôn mặt của con trai mình khỏi cơ sở dữ liệu trên thế giới.

Tiếp theo cần phải dùng tiền để bịt kín mấy cái miệng.

Nếu thật sự trọng đại thì trực tiếp khiến bọn họ vĩnh viễn câm miệng.

Ví như người bác sĩ phẫu thuật đã đổi mặt cho con trai hai lần, cứ để anh ta "tự sát vì trầm cảm" là thích hợp nhất.

Sau khi xử lí xong xuôi những chuyện lớn ấy thì có thể kết thúc.

Chỉ cần dẫn dắt dư luận một chút, phân tán trọng điểm chú ý của đại chúng từ "sát thủ huỷ dung biến thái sống lại từ cõi chết" đến cách nghi phạm phá huỷ hệ thống bảo vệ của "Bạch Khiên" như nào, đổi thuốc KCI giết người không đau đớn thành thuốc Strychnine khiến người ta chết trong đau đớn ra sao. Từ đó, khiến thị dân cảm thấy khủng hoảng vì hệ thống bảo vệ cùng sự an toàn của bản thân hiện nay, là hoàn hảo.

Nếu mọi chuyện thuận lợi thì cùng lắm ông chỉ bị xử phạt vì thất trách.

Ngồi vào trong xe, ánh mắt của ngài Charlemagne trở nên thâm trầm sắc bén.

—— giữ được bản thân, ông mới có thể trả thù cho con trai.

Người phải điều tra, phải trả giá đầu tiên là những người bị hại cùng người nhà của họ.

Bọn họ là nhóm có động cơ nhất.

Nghĩ đến đây thì ngài Charlemagne nhíu mày.

À, hình như còn có cả lính đánh thuê tham gia chuyện này.

Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì người con trai xuống từ đài tiêm của ông sẽ được giấu trong chiếc "Iron Maiden", lính đánh thuê hoàn toàn không biết gì cả sẽ vận chuyển đến khu Ngư – nơi không bị giám sát bởi camera rồi được giao tiếp cho người tin cậy.

Tên lính đánh thuê kia không thể trực tiếp tham dự vào chuyện này và cũng không được biết nội tình, nhưng theo báo cáo thì hiện tại trong tay người kia hẳn là còn cầm chìa khoá của "Iron Maiden".

...... Chuyện này phải xử lý như nào đây?

Ngài Charlemagne dùng đốt ngón tay chống lên huyệt Thái Dương.

Nếu ông nhớ không lầm, lúc trước ông cũng làm dự án.

Sau khi lính đánh thuê kia làm xong đơn này sẽ lập tức hãm sâu trong một phiền phức lớn, dù sao cũng chẳng rảnh để tìm hiểu xem "hàng hóa" mà hắn vận chuyển là cái gì.

Chỉ là tối hôm qua quá rối loạn, lính đánh thuê kia chẳng qua chỉ là một yếu tố nhỏ bé không đáng kể trong cuộc cứu viện khổng lồ, cho nên ông còn chưa kịp chứng thực hiệu quả của "dự án" kia.

Ngài Charlemagne mệt mỏi khép mí mắt lại.

Thôi, ăn từng miếng cơm một, làm từng sự việc một.

Chuyện không quan trọng thì tính sau.

......

Trong phòng cấp cứu của "Henna", Ninh Chước đang qua loa mặc bộ quần áo vô khuẩn, kéo ghế dựa ngồi bên cạnh Thiện Phi Bạch.

Sau khi Mẫn Mân lắp cánh tay dự phòng cho Ninh Chước xong, cô cầm số liệu Tiểu Văn đã đo lường rồi đến phòng bên mân mê xương sống mới của Thiện Phi Bạch.

Tin tức tốt là Thiện Phi Bạch đã tỉnh, tin tức xấu là hắn không tỉnh táo hoàn toàn.

Người bị trọng thương rất khó để duy trì sự tỉnh táo.

Bận bịu qua lại trong căn cứ, sức lực không còn bao nhiêu của Ninh Chước đã hao tới đáy.

Một góc của phòng cấp cứu có đặt tủ đông. Mẫn Mân thích đặt túi đường glucose trong đó rồi cắm cây gậy vào để đông lạnh.

Nói là dành cho mọi người nhưng thật ra là tủ lạnh cho Ninh Chước dùng để bổ sung đường.

Ninh Chước bóc một cây đường glucose, lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi. Một chân đạp lên góc giường bệnh của Thiện Phi Bạch, cũng chẳng ôm hy vọng gì mà nói chuyện với hắn.

Ninh Chước tò mò: "Này, ai có thể biến cậu ra nông nỗi này?"

Thiện Phi Bạch vô thức bảo: "Ninh......"

Ninh Chước tùy tay lấy khẩu súng ra, đặt ngay trên động mạch cảnh của Thiện Phi Bạch: "Dừng, nghe rõ câu hỏi, nghĩ kĩ rồi hẵng nói. Nếu cậu dám hắt nước bẩn vào tôi trước mặt người khác thì chẳng thà hiện giờ tôi thịt cậu luôn."

Có lẽ là bị cảm giác lạnh lẽo trên cổ doạ sợ nên Thiện Phi Bạch không nói chuyện nữa, ngoan ngoãn nhếch khoé miệng.

Hiếm khi thấy hắn tử tế như vậy, Ninh Chước hạ hàng mi xuống, di chuyện họng súng cứng rắn lạnh băng dọc theo động mạch cảnh đang phập phồng nhẹ của hắn.

Chơi đùa trong một chốc, Ninh Chước ngồi dậy, lấy cò súng làm trọng tâm, khẩu súng gõ từng cái một lên ngón trỏ, anh nghiêm túc đánh giá Thiện Phi Bạch.

Cho dù đang trong trạng thái bị thương nặng nhưng hắn vẫn điển trai sắc sảo như lúc thường.

...... Chỉ là đôi mắt của hắn đang nhắm, không còn vẻ tự đắc hờ hững vốn có khiến người khác phiền lòng.



Nhìn một chốc thì Ninh Chước lại có ảo giác.

Trước mắt không còn là Thiện Phi Bạch năm 23 tuổi, mà là một đứa trẻ nhỏ hơn nhiều so với hiện tại. Đứa trẻ ấy mở to mắt nhìn anh.

Một chiếc đuôi sói dài uốn lượn bông xù, bên khóe miệng có cái má lúm đồng tiền nho nhỏ, cười hì hì gọi anh là anh Ninh với giọng nói sáng sủa và giòn vang.

...... Cũng khiến người khác phiền lòng.

Dù là tỉnh hay mê, dù là quá khứ hay hiện tại, Thiện Phi Bạch đều khiến người ta chán ghét và bực bội.

Sắp chết rồi cũng không quên tạo thêm phiền phức cho anh.

Khi Ninh Chước đang phiền lòng thì Thiện Phi Bạch lại có động tĩnh.

Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm: "Ninh Chước, em còn chưa đưa anh xem kiều......"

Kiều gì cơ?

"Bàn Kiều" của hắn à?

Ninh Chước chưa kịp nghe thì liền đã thấy ngoài phòng đang tranh cãi.

Trong đó còn lẫn mấy câu thô tục như "Con thỏ Ninh lăn ra đây cho tao", nghe thôi đã biết là đám nhãi con ngu ngốc của "Bàn Kiều" do Thiện Phi Bạch mang đến.

Ninh Chước lắc lư đi ra ngoài một cách chậm rãi, mở cánh cửa phòng nặng trịch ra. Sau đó anh đứng chính diện với một khuôn mặt đang tức sùi bọt mép.

Có một người đàn ông 28, 29 tuổi xung phong đi đầu xông vào trước tiên.

Tóc gã ta được tạo kiểu mullet, có hình xăm dây xích bắt đầu từ thái dương kéo dài xuống dưới cuốn lấy cổ gã.

Ninh Chước nhận ra gã. Gã tên Khuông Hạc Hiên, am hiểu cách đánh cận chiến. Gã cũng từng bị anh đánh gãy xương sườn, nhưng anh không nhớ là ba cái hay hai cái.

Khuông Hạc Hiên gấp đến độ tròng mắt đỏ hết lên, bây giờ nhìn thấy Ninh Chước thì chỉ muốn nhào tới xé xác anh: "Sếp của bọn tao đâu?"

"Hô lớn lên," Ninh Chước lạnh lùng nói, "Tốt lắm, cậu ta sắp chết rồi, bọn mày cứ gào khóc rồi vào cho cậu ta một cú dứt điểm đi là có thể cúng bảy ngày cho cậu ta được đấy."

Nghe vậy thì vẻ phẫn nộ trong mắt Khuông Hạc Hiên ồ ạt tới mức muốn bung ra, nhưng âm điệu gã vẫn hạ xuống tám tông: "...... Rốt cuộc sao lại thế này?"

"Cột sống của cậu ta bị đánh gãy. Tao đã nhặt cậu ta về." Ninh Chước chỉ khái quát qua về tình huống, "Tao định đổi cái mới cho cậu ta."

Thấy Ninh Chước nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, khuôn mặt của Khuông Hạc Hiên đã xanh lên vì tức giận.

Cho dù bây giờ sử dụng chi giả đang khá phổ biến, nhưng việc đổi cột sống cũng là việc nguy hiểm nhất và cần tay nghề cao, đồng thời cũng là một bài kiểm tra hàng đầu cho kỹ sư cơ giới.

Trong lòng hai người bọn họ chất chứa oán hận, chỉ cần nhìn thấy Ninh Chước đi ra từ phòng bệnh khi còn đang ăn mà bọn họ yên tâm nổi thì tức là gặp quỷ!

Trông Khuông Hạc Hiên như thể đang hận không thể nuốt tươi anh: "Con thỏ Ninh kia, mày định trị chết sếp bọn tao à?"

Một chàng trai trẻ tuổi đi theo phía sau gã ta đang nghiến răng nghiến lợi: "Anh Khuông, anh tin gã à? Chắc chắn là gã hại sếp rồi vờ diễn ——"

Ninh Chước rất hứng thú mà đánh giá thằng nhóc mới chỉ mười chín, hai mươi tuổi này.

Đó là gương mặt anh chưa từng thấy.

Nhưng cái mắt giả kia rất xinh đẹp, hẳn phải tốn số tiền lớn.

Trong nhà Thiện Phi Bạch có tiền, đương nhiên cũng tiêu tiền cho cấp dưới.

"Phải. Tao hèn vậy đấy." Ninh Chước vừa đánh giá cậu ta, vừa không quên cười lạnh, "Tao không đánh cậu ta chết ngay tại chỗ, không tùy tiện tìm một nơi vứt xác mà còn lôi về, đã vậy vừa tốn thời gian vừa tốn sức để trị cậu ta chết, rồi lại gọi bọn mày đến cho bọn mày nhảy nhót trước mặt tao. Nếu không ai trong bọn mày chửi tao thì tao không sống nổi qua hôm nay, đúng không?"

Ba người: "......"

Ninh Chước vung tay lên, lập tức nói: "Không muốn đổi thì nâng đi. Bọn mày cứ hiểu rằng, cậu ta có thể sống là bởi vì tao không muốn để cậu ta chết ở địa bàn của tao."

Anh tiện thể cắn cây que đông đá làm nó kêu răng rắc: "Bọn mày nguyện ý tiễn cậu ta đi chết thì cứ tự nhiên."

Trong lúc căng thẳng, người đàn bà chưa nói lời nào trong ba người bước ra.

Màu da của cô hơi nâu do huyết thống có lai với Ấn Độ.

Dưới chiếc quần ngắn là bên chân trái thon dài rắn chắc được băng bó, đùi phải lại bị đứt tận gốc nên phải gắn một cái chi giả chạm rỗng xinh đẹp, mặt ngoài được khắc một con Phượng Hoàng toả sáng.

—— Phượng Hoàng, chuyên gia về chất độc trong "Bàn Kiều".

Cô là người lớn tuổi nhất, cũng người ổn trọng nhất trong nhóm ba người.

Khi Phượng Hoàng nói chuyện thì mang một ngữ điệu trầm lắng, không nhanh không chậm: "Vết thương của sếp như nào?"

Nhưng Ninh Chước chưa bao giờ dễ nói chuyện: "Hiện tại còn đang sống. Bọn mày có thể tranh thủ nói chuyện với cậu ta đi, cố gắng đưa cậu ta về. Nói không chừng lúc về đến khu Triều Ca của bọn mày thì thi thể vẫn còn nóng đấy."

Chàng trai trẻ tuổi đeo mắt giả lại bắt đầu ngo ngoe muốn đánh Ninh Chước.

Phượng Hoàng không để ý chút nào, vẫy tay với người bên cạnh, ý bảo chàng trai trẻ tuổi bình tĩnh lại.

"Vậy là tốt rồi. Chúng tôi không đụng đến sếp nữa, làm phiền anh Ninh rồi." Phượng Hoàng nói, "Chỉ cần sếp có thể sống, dù có thế nào thì chúng tôi cũng không trả ơn nổi."

Lời nói của cô rất khéo đưa đẩy, vừa mang đủ lòng cảm kích mà cũng không hứa hẹn bất cứ thù lao đem đến lợi ích thực tế nào.

Sau khi nói qua một vài lời xã giao thì cô khéo léo chuyển đề tài: "Nhưng dù là ai làm thì việc sếp bị thương tại khu Trường An cũng vẫn liên quan đến 'Henna'. Nếu không phải có mối giao tình với các anh thì là có thù oán. Để tránh hiểu lầm liệu anh có tiện nói cho chúng tôi biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?"

Ninh Chước nhìn chằm chằm đôi mắt nâu nhạt của cô, nhẹ nhàng cười: "Hiểu lầm á? Cô đừng hiểu lầm mới tốt."

Phượng Hoàng sửng sốt.

"Tao mời bọn mày đến đây không phải để nói chuyện phiếm với bọn mày. Bọn mày xứng chắc."

Đôi mắt xanh lục của Ninh Chước bình tĩnh đảo qua ba người đang nghẹn họng trân trối trước mặt, "Thiện Phi Bạch ở đây, nếu cấp dưới của cậu ta gây ra chuyện gì tại nơi tôi không nhìn thấy thì tôi không ngủ ngon nổi."

Anh phất nhẹ tay: "Tới đây, mời bọn họ đến phòng cho khách nghỉ ngơi."

Vì đề phòng ba người ngoài, trong hành lang nhất cũng phải có bảy đến tám lính đánh thuê vây quanh, đứng thành hình cái quạt mà bao vây bọn họ từ phía sau.



Ninh Chước ra lệnh một tiếng, có ba bốn người bước về phía trước một bước.

Một thanh niên vạm vỡ dựng thẳng lông mày hỏi: "Anh Ninh, chúng ta có phòng cho khách từ khi nào thế?"

Ninh Chước dựa lên vách tường phía sau, hời hợt bảo: "À. Thế ném họ vào phòng tạm giam trước đi."

Trong nháy mắt đó, đôi mắt Phượng Hoàng toát lên vẻ cay độc. Ngón tay cô nâng lên, định sờ cúc áo trước ngực mình.

Nhưng tay cô mới nâng đến bên hông thì một ánh mắt sắc bén đã chĩa vào tay cô.

Không biết từ khi nào, tay Ninh Chước đã ấn vào sau thắt lưng.

Chỉ cần cô dám nâng tay thêm thì chắc chắn tay cô sẽ bị chém đứt ngay lập tức.

Phượng Hoàng rùng mình, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Đây là địa bàn của Ninh Chước.

Kể cả cô có thể hạ độc toàn bộ người trong hành lang này thì cũng không thể trốn thoát "Henna", càng không thể mang Thiện Phi Bạch đang bị thương nặng được

Hiển nhiên là Ninh Chước ăn chắc bọn họ.

Cô rũ cánh tay xuống, không còn làm những hành động không cần thiết nữa.

Trong tiếng chửi "Tao làm chết mày cái tên họ Ninh ngàn người cưỡi vạn người đụ", ba người bị cưỡng ép rời đi.

Ninh Chước nhìn về hướng bọn họ rời đi, anh dựa vào ven tường với vẻ mặt thản nhiên.

Ánh đèn không được sáng cho lắm trong hành lang phản chiếu lên đôi mắt anh.

Mẫn Mân nhô đầu ra sau khi theo dõi toàn bộ quá trình trong phòng dựng mô hình, cảm thán nói: "Bọn họ cũng khá trọng tình nghĩa."

"... 'tình nghĩa'?" Ninh Chước nhắc lại một lần, châm chọc bảo, "Toàn bộ ' Bàn Kiều ' góp lại còn không nổi ba cái đầu, một nửa thì ở trong óc Thiện Phi Bạch, phần còn lại chỉ để giúp cái đầu to tròn thôi."

Mẫn Mân tò mò: "Sao vậy?"

Ninh Chước nhìn cô: "Anh nói với họ rằng Thiện Phi Bạch không chết mà bọn họ đã tới."

Mẫn Mân: "Sau đó thì sao."

Ninh Chước: "Đổi lại là anh, nếu ' Bàn Kiều ' gọi điện cho em bảo anh sắp chết, hiện giờ anh đang nằm trong tay họ thì em có đi không."

Mẫn Mân vui vẻ: "Đi chứ. Đời này em còn chưa bao giờ thấy anh thảm như vậy đâu."

Ninh Chước nhìn cô, giọng điệu mang vẻ uy hiếp: "Em nghĩ kỹ rồi hẵng nói."

Ngoài miệng Mẫn Mân nói lời vui đùa, nhưng trong lòng cũng đã hiểu được điều gì đó.

Ninh Chước tự đào hố cho bọn họ.

Người như Thiện Phi Bạch bị hại thì cũng chỉ có thể là do người mà hắn tin tưởng làm ra.

Nếu Thiện Phi Bạch chết thật thì mọi chuyện coi như chấm dứt.

Nhưng hắn mạng lớn, gặp được Ninh Chước giữ lại một hơi cho hắn.

Ninh Chước cố ý lan truyền tin tức này cho toàn bộ "Bàn Kiều", như vậy sẽ đến lượt người hại Thiện Phi Bạch sốt ruột.

Đổi lại là Mẫn Mân, nếu cô làm chuyện trái lương tâm như vậy với sếp thì sẽ không thể nào ngồi im nổi khi nghe tin sếp còn sống.

Hiện nay con dường duy nhất chính là mạo hiểm tiến vào "Henna" để quan sát tình huống của Thiện Phi Bạch, nói không chừng còn có cơ hội xuống tay.

Nếu không hành động thì cũng chỉ biết nghe theo mệnh trời, đứng im tại chỗ chờ chết.

Ý của Ninh Chước là như vậy thật: "Chỉ có ba người đi vào nơi đã bị đối phương kiểm soát hoàn toàn, còn không được phép mang vũ khí. Thiện Phi Bạch bị thương nặng nên cũng không thể cướp lại được. Cứ xông vào cái bẫy đến được mà không về được như thế, nếu không phải ngu xuẩn thì là đang mưi đồ trong lòng."

Mẫn Mân ồ một tiếng: "Lúc trước 'Bàn Kiều' bắt Kim Tuyết Thâm, đơn thương độc mã xông vào rồi đâm xuyên ba nhát dao* để đưa người về?"

*Gốc là tam đao lục động (三刀六个), đại khái là một hình phạt dùng lưỡi dao sắc bén đâm lên thân thể tạo thành ba lỗ thủng.

Ninh Chước dứt khoát chống chế: "Ai cơ?"

Anh lờ đi việc Mẫn Mân đang nhịn cười, nhìn thoáng qua phía Thiện Phi Bạch: "Có thể hại cậu ta chỉ có người thân cận, mà người có thể hại anh dường như cũng chỉ có bọn em."

Mẫn Mân không làm: "Ai, nói ai đấy?"

Ninh Chước lập tức khởi động cánh tay mới, loay hoay với ba cái nút trên cánh tay hai lần. Trên không trung bỗng xuất hiện hình ảnh ba người đang không kìm nổi sự nôn nóng, người đứng người ngồi trong phòng tạm giam.

Anh hơi nghiêng đầu: "Cho dù ba người đều là đầu não thì cũng chẳng sao. Đầu não có thể quản việc. Có bọn họ trong tay chúng ta, 'Bàn Kiều' không dám hành động thiếu suy nghĩ."

Anh chăm chú nhìn ba người trong màn hình, không quên nhắc nhở Mẫn Mân: "Lúc đổi cột sống cho cậu ta thì cẩn thận chút, chúng ta giữ lại hắn là có lợi."

Mẫn Mân hiếu kỳ nói: "Ninh, anh quan tâm cậu ta thật đấy."

"Đương nhiên anh quan tâm cậu ta, quan tâm cậu ta là quan tâm chính anh."

Ninh Chước cũng không thèm mở mắt: "Với thân phận của Thiện Phi Bạch, cậu ta không chỉ là sếp của 'Bàn Kiều' mà còn là cậu hai của nhà họ Thiện, là đứa con kiêu ngạo của trời. Người ba đã chết của cậu ta chia cho cậu ta một nửa gia sản, một nửa đó đủ để mua đất ở khu Trường An. Ai có lý do bắt buộc phải hại hắn?"

Mẫn Mân suy đoán: "Ý của anh là, 'Henna' chúng ta đã đắc tội ai đó nên có người lấy cậu ta làm cớ để hại chúng ta?"

"Dùng cậu ta để hại chúng ta ư? Cũng để ý chúng ta quá đấy." Ninh Chước nói, "Hẳn là anh và cậu ta đã cùng đắc tội ai đó."

Những tội nghiệt Thiện Phi Bạch ngầm tạo ra thì anh không thể biết được.

Khi Ninh Chước nghĩ lại lần gần nhất mình làm sai là lúc nào thì bỗng máy truyền tin của anh vang lên.

Tên của người gọi đến là "Dong dài, không muốn nhận".

Nói là không nhận nhưng Ninh Chước vẫn nhận.

"Lâm Cầm." Người bên kia tự báo họ tên rồi đi thẳng vào vấn đề, "Vào đêm qua khoảng mấy giờ trước, anh có đi qua một nhà xưởng bị cháy tại sườn đông của khu Trường An đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau