Chương 19
Dịch: Bánh
———————-
“Thích, thích em đến nỗi trái tim tôi muốn nổ tung.”
———————–
Lục Kính hôn vào hình xăm đã không còn chút đáng sợ nào của Doãn Tưu một cách đầy thân mật, hắn ôm người kia thật chặt, nhìn Chu Yên cười: “Tất nhiên rồi, dù gì đây cũng sẽ là chị của tôi mà.”
———
Lục Kính cho hai chị em không gian riêng để nói chuyện.
Chỉ là nơi đây đang là trong nhà giam, khiến mọi thứ trở nên kỳ quái. Chu Yên nhìn Doãn Tưu, trên người em trai cô vẫn còn vương mùi pheromone thơm tho nhưng cũng không kém phần xa lạ, mùi hương này quanh quẩn rất lâu.
Từ sau khi em trai cô 18 tuổi, Chu Yên đã không còn ngửi được mùi pheromone của em mình nữa, cũng chưa từng thấy đứa nhỏ này phát tình, cô đã từng nói với mẹ, muốn đưa em trai đi khám, nhưng Doãn Tưu lại nhất quyết không chịu đi, nói không có thì lại càng tốt, dù gì cậu cũng không thích.
Sau đó, cô lại thấy trên cần cổ trắng nõn của em trai lại có thêm một cái hình xăm, đứa nhỏ này bắt đầu tham gia các hoạt động vì quyền bình đẳng, bắt đầu học cách giết người, biến thành một sát thủ máu lạnh vô tình.
“Tiểu Tân……” Chu Yên cảm giác giọng nói của mình đã có chút nghẹn ngào, “Em và Lục Kính……”
Doãn Tưu nắm tay Chu Yên, nói: “Chị, đừng hỏi nữa, em đã không thể quay đầu lại nữa rồi.”
“Không thể quay đầu lại có nghĩa là, em và hắn yêu nhau?”
“Không phải,” Doãn Tưu áp tay Chu Yên vào mặt mình, “Anh ta thích em, còn em không thích anh ta, nhưng em cũng không chạy trốn được.”
“Biết rồi,” Chu Yên lại nghĩ đến hình ảnh lạnh lùng tàn nhẫn của Lục Kính theo những đồn thổi mà cô nghe được, nhưng ở trước mặt em trai cô, người kia lại dịu dàng như thế, quả thật khiến người khác mở rộng tầm mắt, “Nhưng có vẻ như hắn ta thật sự yêu em.”
Doãn Tưu vuốt ve chiếc vòng bạc do mẹ tặng trên tay Chu Yên, cười: “Đây là chuyện tốt không phải sao? Em làm anh ta lún càng sâu, anh ta sẽ không tức giận nổi với em, cũng sẽ không dám đụng đến người nhà của em, chờ cho đến khi em có cơ hội chạy trốn, em sẽ nổ súng về phía anh ta, anh ta sẽ tan nát cõi lòng, sẽ chết trong thống khổ, đám người nhà họ Lục sẽ đều bị giết sạch, chị, tới lúc đó thù của ba cũng được báo xong rồi. Hơn nữa một khi nhà họ Lục bị thủ tiêu, chúng ta sẽ đẩy mạnh cuộc vận động, chính phủ muốn xoa dịu lòng dân, nhất định phải đáp ứng yêu cầu của chúng ta, dù có thể nào đi chăng nữa, giết Lục Kính, lợi nhiều hơn hại.”
Chu Yên xoa đầu Doãn Tưu, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, em nói đúng, cả nhà bọn chúng đều phải chết thì cuộc vận động của chúng ta mới thắng được. Tiểu Tân, chỉ là em phải chịu nhiều vất vả rồi.”
“Chỉ cần có thể báo thù, không có gì là không thể. Lục Kính càng mê muội bao nhiêu thì về sau sẽ càng khổ sở bấy nhiêu. Anh ta giờ trông thật ngu đần, bị cái thứ gọi là tình yêu hão huyền tẩy não, giống như một tên nghiện vậy, vô cùng thảm hại. Em thích chơi cùng những kẻ ngu như thế, khỏi tốn công động não.”
—————-
Buổi tối, tắm rửa xong, Lục Kính kêu người làm đem bình tưới lên, đưa cho Doãn Tưu đi tưới hoa. Doãn Tưu tỏ vẻ xấu tính, lúc tưới cây lại cố ý xối thật mạnh, Lục Kính đứng tựa vào cửa sổ uống cà phê, hắn không có tâm trạng thưởng hoa, trong mắt hắn, người tưới còn đẹp hơn gấp chục lần so với những bông hoa kia.
Đống quần áo của Doãn Tưu đã bị Lục Kính lột sạch, rơi ở trên sàn, bị nước xối cho ướt nhẹp. Lục Kính muốn cậu trần trụi mà đi tưới cây, đầu v* đỏ hồng đã xẹp xuống trên lồng ngực trắng nõn của chàng trai, đường eo cong vút hấp dẫn ánh mắt của Lục Kính, thứ mà hắn am hiểu nhất, có lẽ là dùng ánh mắt để chế ngự đối phương, còn có cả hôn lên người cậu bằng ánh nhìn đó.
“Không tưới nữa.” Lục Kính buông tách cà phê mà mình còn chưa uống được một ngụm ra, đi đến bên cạnh Doãn Tưu, lấy bình tưới trong tay cậu rồi ôm eo người kia, cúi xuống hôn lên, “Hoa sắp chết rồi, tôi cũng sắp chết.”
Nụ hôn của Lục Kính càng lúc càng mãnh liệt, hắn rất sẵn lòng làm Doãn Tưu ướt sũng từ miệng, ngực cho tới lỗ nhỏ.
Sau lưng bị áp vào vách tường lạnh lẽo, Doãn Tưu run rẩy, lông mi cậu cũng run rẩy theo, Lục Kính nhìn mà lòng cũng rung động, hắn không ngừng vuốt ve từ bụng cho đến eo của người kia: “Tưu Tưu, sao em lại đẹp như thế?”
Doãn Tưu nhìn đôi con ngươi màu xám của Lục Kính, cậu đưa tay vuốt ve mặt hắn, đáp: “Đẹp cũng không phải của anh.”
Không phải của tôi ư. Không phải sao.
“Là của tôi,” Lục Kính bóp mông Doãn Tưu, chen vào giữa hai chân cậu, “Dù em không thừa nhận thì vẫn là của tôi! Tôi sẽ cắn tuyến thể của em, bắn tinh dịch vào khoang sinh sản của em là có thể đánh dấu em vĩnh viễn, em là Omega của tôi, kẻ khác không bao giờ được phép đến gần em!”
Hắn khom lưng, hôn vào chỗ tuyến thể của Doãn Tưu, vẫn là mùi máu tươi, không có một chút mùi pheromone nào.
Đáng chết!
Doãn Tưu lười nhác dựa vào trên tường, ngửa đầu nhìn Lục Kính, nói: “Anh không ngửi được mùi pheromone của tôi, là bởi vì tôi không có tuyến thể, Lục Kính, tuyến thể của tôi cũng giống như khoang sinh sản vậy, đều đã bị tôi cắt bỏ rồi.”
Quá tàn độc, sao lại có người thích tự làm mình đau đến mức đó chứ.
Lục Kính nhìn Doãn Tưu, hỏi: “Đau không?”
“Không đau, sướng cực kỳ.”
Lục Kính cảm thấy Doãn Tưu đã không còn là một con người nữa, đây là một ác ma, một con quỷ, một loài quỷ sinh ra để hắn phải mê đắm.
Hắn bế Doãn Tưu lên, cởi quần ra, đặt cậu lên bồn rửa mặt, tách hai chân cậu ra rồi nhét ngón tay vào lỗ nhỏ, khuếch trương cho Doãn Tưu trong im lặng.
Doãn Tưu cũng biết mình không trốn được, cậu tựa vào gương, đơn giản mà dạng chân ra thêm một chút, để Lục Kính có thể nhìn thấy phía dưới của mình rõ hơn, lỗ nhỏ hồng nhạt đang mút lấy ngón tay của người đàn ông, dương v*t vì chuyển động của hắn mà đứng thẳng, quy đầu cũng màu hồng đang bắt đầu rỉ nước.
“Lục Kính……” Doãn Tưu đưa tay lên muốn sờ vào mặt Lục Kính, nhưng cậu với không tới, đành dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào má hắn, Lục Kính vẫn đang nhìn cậu, nhưng lại không nói một lời, không biết là đang hờn dỗi chuyện gì đây.
Doãn Tưu không nâng tay nổi nữa, cậu phì cười, hỏi, “Anh thích tôi rồi đúng không?”
Cánh tay sắp sửa rơi xuống bị người kia bắt lấy, Lục Kính há miệng ngậm ngón tay cậu, hôn từ đầu ngón tay rồi lại đi lên, con ngươi màu xám có vài phần liếc mắt đưa tình, hắn hôn đến bả vai chàng trai rồi lại hôn lên môi cậu.
Lục Kính ôm chân Doãn Tưu, nhét dương v*t cứng đến chảy nước vào lỗ nhỏ đã ướt sũng.
Doãn Tưu ôm đầu hắn, phát ra một tiếng rên rỉ, Lục Kính lại càng banh chân của cậu ra, thứ thô to đi hết vào bên trong, Doãn Tưu bị ép sát vào mặt gương mà hôn, người đàn ông bắt đầu chuyển động, miệng cậu bị hắn lấp kín, tiếng rên rỉ vụn vặt như một liều thuốc kích tình khiến Lục Kính bắt đầu hưng phấn hơn bao giờ hết.
Người đàn ông đã quá quen với thân thể của chàng trai, hắn biết cách để có thể khơi mào tình dục trong cậu dễ như trở bàn tay.
“Trả lời…… Trả lời tôi……” Doãn Tưu vuốt ve sau cổ Lục Kính, đôi mắt bị tình dục che phủ vô cùng mê hoặc, “Lục Kính, anh là kẻ nhát gan sao?”
Lục Kính ngồi dậy, hắn trong gương đã không còn là hắn nữa rồi.
Linh hồn hắn đã bị Doãn Tưu cắn nuốt hết thảy, chỉ để lại một cái xác rỗng mặc cậu thao túng.
Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện mình cũng sẽ có một ngày như thế này, bị tình dục chi phối, bị người khác điều khiển.
Hình xăm sau cổ Doãn Tưu lọt vào tầm mắt của Lục Kính, đỏ rực, đôi mắt hắn cũng đỏ ngầu.
Lục Kính không nhìn mình trong gương nữa, hắn kề môi vào bên cổ Doãn Tưu, hé miệng cắn xuống:
“Thích, thích em đến nỗi trái tim tôi muốn nổ tung.”
Cơn đau nhanh chóng truyền tới khắp cả người Doãn Tưu, lời yêu từ trong miệng Lục Kính khiến trái tim cậu như ngừng đập.
Doãn Tưu đưa tay đẩy ngực người đàn ông: “Đừng cắn, không có tuyến thể, vô dụng thôi.”
Nhưng Lục Kính đang vùi đầu vào cổ cậu lại làm như tai ngơ mắt điếc, hắn cắn rất mạnh, đâm cũng rất mạnh, hai chân Doãn Tưu run rẩy, ngón chân cậu cuộn tròn cả lại, mu bàn chân cong lên.
“Hàn Lan*……” Chóp mũi Lục Kính ngửi được một mùi hương như có như không, hắn lẩm bẩm, “Thơm quá, Tưu Tưu, em thơm quá.”
*Hàn Lan (寒兰): tên khoa học là Cymbidium kanran Makino, là một loài thực vật trên cạn thuộc họ Orchidaceae. Lá hình dải, mỏng như da, màu xanh đậm và thường có răng cưa ở mép trước, cây mảnh mai vừa vặn, lá thanh thoát, hoa nhiều màu hay thay đổi, hương thơm êm dịu lâu tàn, sương lạnh thơm ngát (nguồn: Baidu)
Doãn Tưu nghe được những lời của Lục Kính, đồng tử liền co rụt, sao có thể chứ?
Sao tuyến thể của cậu có thể lành nhanh đến thế? Cứ cách ba tháng cậu sẽ moi tuyến thể của mình một lần, sao nó có thể khôi phục nhanh như vậy?
“Không…… Không phải! Câm mồm!”
Doãn Tưu nói ngoài miệng như thế, nhưng thân thể đã mềm nhũn, chỉ cần một cái chạm nhẹ của Lục Kính đã làm cậu phải run rẩy.
“Tưu Tưu……” Lục Kính đã bị pheromone của Doãn Tưu làm cho điên đảo, hắn hưng phấn không thôi, cánh tay cũng bắt đầu nổi gân xanh, “Đừng trốn tránh tôi nữa, chúng ta trời sinh một đôi, đều là ác quỷ.”
Không có gió, không có không khí, không có những toan tính, giờ bên tai Doãn Tưu chỉ còn lại tiếng thở dốc khó kiềm nén của Lục Kính, bên môi là nụ hôn triền miên của hắn, mùi trúc tràn ngập trong khoang mũi làm Doãn Tưu không thở nổi.
“Tưu Tưu……”
Lục Kính không ngừng vuốt ve gương mặt của Doãn Tưu, dưới thân lại không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, hai chân chàng trai đã bị banh ra đến cực hạn, Lục Kính nhìn tinh dịch kéo thành sợi theo từng cái đâm vào rút ra của hắn, nhìn Doãn Tưu bị đâm vào điểm G rồi bắn tinh trong cơn run rẩy, nhìn hai viên tinh hoàn nặng trĩu của mình đánh vào kẽ mông của người kia khiến chỗ đó đỏ ửng, sắc đỏ lan tràn như biến thành một mảnh lưới của tình dục, không chừa cho Doãn Tưu đường trốn.
“Từ bỏ, Lục Kính…… Mông đau……” Doãn Tưu thật không biết tại sao Lục Kính lại có nhiều tinh dịch, lại có nhiều sức lực đến thế, không lẽ giữa Omega và Alpha sẽ luôn có sự chênh lệch về sức mạnh như thế sao?
Lục Kính thúc mạnh vào bên trong Doãn Tưu, mông cậu đã đỏ bừng, tiếng vỗ vào da thịt vang lên bạch bạch, biến thành dấu ấn mà người đàn ông ban cho chàng trai,.
“Tôi sẽ xoa cho em.”
Lục Kính nói xong liền cởi quần áo, hoàn toàn trần trụi trước mặt Doãn Tưu, ngoại trừ những vết sẹo chằng chịt, Doãn Tưu còn có thể thấy dương v*t khiến người ta sợ hãi đang ra vào trong cơ thể mình, nhìn thấy đôi chân cường tráng mạnh mẽ của Lục Kính, cùng với đôi mắt như bị bao phủ bởi lớp sương mù.
Lục Kính có xoa cũng không có ích gì cho cam, hắn không ngừng nắn bóp phần da thịt trong tay mình rồi lại hôn vào môi Doãn Tưu, nụ hôn kéo dài tới trên lồng ngực trắng nõn, hắn há miệng, hết liếm rồi lại mút.
Doãn Tưu cúi đầu nhìn hắn, đưa tay ôm lấy cổ người đàn ông, sắc môi cậu đỏ thắm khiến máu nóng trong người Lục Kính như sôi trào, hắn không biết mình nên hôn vào đôi môi kia, hay là nên đi thưởng thức đầu v* ngọt ngào của cậu trước.
Tinh dịch căng tràn trong dương v*t thô to của hắn, Lục Kính đã sắp lên đến đỉnh, hắn đè cổ Doãn Tưu xuống, cắn vào chỗ bên cạnh hình xăm kia, mùi Hàn Lan vốn nhàn nhạt giờ lại càng nồng hơn sau khi răng nanh của hắn đâm vào.
Đã mấy năm rồi Doãn Tưu không còn ngửi được mùi pheromone của mình, giờ ngửi được, bỗng thấy có chút xa lạ.
Doãn Tưu rất thích pheromone của bản thân, nhưng vì sợ bị kẻ khác đánh dấu, chỉ cần nó lành lặn một lần, cậu sẽ lại đi moi tuyến thể thêm một lần, rõ ràng vừa mới moi cách đây không lâu, chỉ có một loại khả năng, chính là thứ thuốc mà ngày đó Lục Kính cho cậu uống, có chứa thành phần kích thích sự phát triển của tuyến thể.
“Tưu Tưu, đồng ý với tôi đi.” Lục Kính đỉnh vào miệng khoang sinh sản của cậu, sắc đỏ của bể dục đã nhấn chìm đáy hồ xám xịt trong đôi mắt hắn, chỗ hắn vừa cắn đã rướm máu, làm đôi mắt trên hình xăm giống như đang rơi lệ, Lục Kính liếm sạch rồi lại cắn vào chỗ tuyến thể nhỏ nhắn như một viên đá vừa mới lành lại không lâu, “Để tôi đánh dấu em, biến em thành của tôi.”
“Khoang sinh sản đau lắm,” Doãn Tưu vờ thút thít, bộ dáng run rẩy co rúm trông có vẻ như thật sự bị dọa sợ, “Một tháng không thể vào khoang sinh sản hai lần được, thật sự rất đau……”
“……”
Lục Kính tất nhiên nhìn thấu ý đồ trong mắt Doãn Tưu, nhưng cậu lại chủ động ôm lấy hắn, treo thân thể lên người hắn, dâng nụ hôn của mình lên: “Tôi đau chết thì làm gì còn ai cho anh chịch, đúng không?”
Lục Kính nhắm mắt lại, pheromone của Doãn Tưu vừa tao nhã lại cao quý, quẩn quanh bên chóp mũi hắn như một liều thuốc phiện, hắn trả lời: “Không muốn làm em đau.”
Hắn vẫn còn muốn làm, nhưng không muốn làm cậu phải đau.
Nụ hôn của Doãn Tưu làm Lục Kính phải thảng thốt, hắn bắn tinh, siết chặt người trong lòng mình, cùng nhau hưởng thụ khoái cảm khi cao trào, bồn rửa đã bầy nhầy không thôi, nhưng Lục Kính không cảm thấy dơ, đây là minh chứng cho cuộc ân ái của hắn và Doãn Tưu, không dơ dù chỉ một chút.
“Tưu Tưu.”
Hắn ôm Doãn Tưu, cúi đầu nhìn người đang nhắm mắt không muốn để ý tới mình, hỏi,
“Em sẽ yêu tôi chứ?”
“Sẽ không.”
“Tại sao?”
Lục Kính ôm Doãn Tưu vào buồng tắm, mở vòi sen, để cậu đứng tựa vào tường, tắm rửa cho cậu.
Vẻ thành kính lúc cúi đầu của Lục Kính rất giống như một tín đồ sùng đạo, hắn là kẻ cao cao tại thượng, đứng ở trên cao nhìn xuống chúng sinh, nhưng lại khom lưng uốn gối ở trước mặt Doãn Tưu.
Doãn Tưu nâng tay lên, bỗng muốn sờ vào tóc của người kia, thế nhưng được một nửa, cậu lại hoàn hồn, rụt tay về, nhìn Lục Kính hỏi: “Anh sẽ yêu một tên tội phạm hiếp dâm sao?”
“Sẽ không,” Lục Kính trả lời rất nghiêm túc, “Nhưng tôi sẽ yêu một tội phạm giết người là em.”
————
Mùi của Lục Kính là mùi trúc, còn của Tưu Tưu là Hàn Lan (một loại lan nha mn), tra nát baidu với google cũng không tìm ra được tên thuần Việt của loại lan này thế nên tui để tên theo phiên âm Hán Việt luôn ~
———————-
“Thích, thích em đến nỗi trái tim tôi muốn nổ tung.”
———————–
Lục Kính hôn vào hình xăm đã không còn chút đáng sợ nào của Doãn Tưu một cách đầy thân mật, hắn ôm người kia thật chặt, nhìn Chu Yên cười: “Tất nhiên rồi, dù gì đây cũng sẽ là chị của tôi mà.”
———
Lục Kính cho hai chị em không gian riêng để nói chuyện.
Chỉ là nơi đây đang là trong nhà giam, khiến mọi thứ trở nên kỳ quái. Chu Yên nhìn Doãn Tưu, trên người em trai cô vẫn còn vương mùi pheromone thơm tho nhưng cũng không kém phần xa lạ, mùi hương này quanh quẩn rất lâu.
Từ sau khi em trai cô 18 tuổi, Chu Yên đã không còn ngửi được mùi pheromone của em mình nữa, cũng chưa từng thấy đứa nhỏ này phát tình, cô đã từng nói với mẹ, muốn đưa em trai đi khám, nhưng Doãn Tưu lại nhất quyết không chịu đi, nói không có thì lại càng tốt, dù gì cậu cũng không thích.
Sau đó, cô lại thấy trên cần cổ trắng nõn của em trai lại có thêm một cái hình xăm, đứa nhỏ này bắt đầu tham gia các hoạt động vì quyền bình đẳng, bắt đầu học cách giết người, biến thành một sát thủ máu lạnh vô tình.
“Tiểu Tân……” Chu Yên cảm giác giọng nói của mình đã có chút nghẹn ngào, “Em và Lục Kính……”
Doãn Tưu nắm tay Chu Yên, nói: “Chị, đừng hỏi nữa, em đã không thể quay đầu lại nữa rồi.”
“Không thể quay đầu lại có nghĩa là, em và hắn yêu nhau?”
“Không phải,” Doãn Tưu áp tay Chu Yên vào mặt mình, “Anh ta thích em, còn em không thích anh ta, nhưng em cũng không chạy trốn được.”
“Biết rồi,” Chu Yên lại nghĩ đến hình ảnh lạnh lùng tàn nhẫn của Lục Kính theo những đồn thổi mà cô nghe được, nhưng ở trước mặt em trai cô, người kia lại dịu dàng như thế, quả thật khiến người khác mở rộng tầm mắt, “Nhưng có vẻ như hắn ta thật sự yêu em.”
Doãn Tưu vuốt ve chiếc vòng bạc do mẹ tặng trên tay Chu Yên, cười: “Đây là chuyện tốt không phải sao? Em làm anh ta lún càng sâu, anh ta sẽ không tức giận nổi với em, cũng sẽ không dám đụng đến người nhà của em, chờ cho đến khi em có cơ hội chạy trốn, em sẽ nổ súng về phía anh ta, anh ta sẽ tan nát cõi lòng, sẽ chết trong thống khổ, đám người nhà họ Lục sẽ đều bị giết sạch, chị, tới lúc đó thù của ba cũng được báo xong rồi. Hơn nữa một khi nhà họ Lục bị thủ tiêu, chúng ta sẽ đẩy mạnh cuộc vận động, chính phủ muốn xoa dịu lòng dân, nhất định phải đáp ứng yêu cầu của chúng ta, dù có thể nào đi chăng nữa, giết Lục Kính, lợi nhiều hơn hại.”
Chu Yên xoa đầu Doãn Tưu, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, em nói đúng, cả nhà bọn chúng đều phải chết thì cuộc vận động của chúng ta mới thắng được. Tiểu Tân, chỉ là em phải chịu nhiều vất vả rồi.”
“Chỉ cần có thể báo thù, không có gì là không thể. Lục Kính càng mê muội bao nhiêu thì về sau sẽ càng khổ sở bấy nhiêu. Anh ta giờ trông thật ngu đần, bị cái thứ gọi là tình yêu hão huyền tẩy não, giống như một tên nghiện vậy, vô cùng thảm hại. Em thích chơi cùng những kẻ ngu như thế, khỏi tốn công động não.”
—————-
Buổi tối, tắm rửa xong, Lục Kính kêu người làm đem bình tưới lên, đưa cho Doãn Tưu đi tưới hoa. Doãn Tưu tỏ vẻ xấu tính, lúc tưới cây lại cố ý xối thật mạnh, Lục Kính đứng tựa vào cửa sổ uống cà phê, hắn không có tâm trạng thưởng hoa, trong mắt hắn, người tưới còn đẹp hơn gấp chục lần so với những bông hoa kia.
Đống quần áo của Doãn Tưu đã bị Lục Kính lột sạch, rơi ở trên sàn, bị nước xối cho ướt nhẹp. Lục Kính muốn cậu trần trụi mà đi tưới cây, đầu v* đỏ hồng đã xẹp xuống trên lồng ngực trắng nõn của chàng trai, đường eo cong vút hấp dẫn ánh mắt của Lục Kính, thứ mà hắn am hiểu nhất, có lẽ là dùng ánh mắt để chế ngự đối phương, còn có cả hôn lên người cậu bằng ánh nhìn đó.
“Không tưới nữa.” Lục Kính buông tách cà phê mà mình còn chưa uống được một ngụm ra, đi đến bên cạnh Doãn Tưu, lấy bình tưới trong tay cậu rồi ôm eo người kia, cúi xuống hôn lên, “Hoa sắp chết rồi, tôi cũng sắp chết.”
Nụ hôn của Lục Kính càng lúc càng mãnh liệt, hắn rất sẵn lòng làm Doãn Tưu ướt sũng từ miệng, ngực cho tới lỗ nhỏ.
Sau lưng bị áp vào vách tường lạnh lẽo, Doãn Tưu run rẩy, lông mi cậu cũng run rẩy theo, Lục Kính nhìn mà lòng cũng rung động, hắn không ngừng vuốt ve từ bụng cho đến eo của người kia: “Tưu Tưu, sao em lại đẹp như thế?”
Doãn Tưu nhìn đôi con ngươi màu xám của Lục Kính, cậu đưa tay vuốt ve mặt hắn, đáp: “Đẹp cũng không phải của anh.”
Không phải của tôi ư. Không phải sao.
“Là của tôi,” Lục Kính bóp mông Doãn Tưu, chen vào giữa hai chân cậu, “Dù em không thừa nhận thì vẫn là của tôi! Tôi sẽ cắn tuyến thể của em, bắn tinh dịch vào khoang sinh sản của em là có thể đánh dấu em vĩnh viễn, em là Omega của tôi, kẻ khác không bao giờ được phép đến gần em!”
Hắn khom lưng, hôn vào chỗ tuyến thể của Doãn Tưu, vẫn là mùi máu tươi, không có một chút mùi pheromone nào.
Đáng chết!
Doãn Tưu lười nhác dựa vào trên tường, ngửa đầu nhìn Lục Kính, nói: “Anh không ngửi được mùi pheromone của tôi, là bởi vì tôi không có tuyến thể, Lục Kính, tuyến thể của tôi cũng giống như khoang sinh sản vậy, đều đã bị tôi cắt bỏ rồi.”
Quá tàn độc, sao lại có người thích tự làm mình đau đến mức đó chứ.
Lục Kính nhìn Doãn Tưu, hỏi: “Đau không?”
“Không đau, sướng cực kỳ.”
Lục Kính cảm thấy Doãn Tưu đã không còn là một con người nữa, đây là một ác ma, một con quỷ, một loài quỷ sinh ra để hắn phải mê đắm.
Hắn bế Doãn Tưu lên, cởi quần ra, đặt cậu lên bồn rửa mặt, tách hai chân cậu ra rồi nhét ngón tay vào lỗ nhỏ, khuếch trương cho Doãn Tưu trong im lặng.
Doãn Tưu cũng biết mình không trốn được, cậu tựa vào gương, đơn giản mà dạng chân ra thêm một chút, để Lục Kính có thể nhìn thấy phía dưới của mình rõ hơn, lỗ nhỏ hồng nhạt đang mút lấy ngón tay của người đàn ông, dương v*t vì chuyển động của hắn mà đứng thẳng, quy đầu cũng màu hồng đang bắt đầu rỉ nước.
“Lục Kính……” Doãn Tưu đưa tay lên muốn sờ vào mặt Lục Kính, nhưng cậu với không tới, đành dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào má hắn, Lục Kính vẫn đang nhìn cậu, nhưng lại không nói một lời, không biết là đang hờn dỗi chuyện gì đây.
Doãn Tưu không nâng tay nổi nữa, cậu phì cười, hỏi, “Anh thích tôi rồi đúng không?”
Cánh tay sắp sửa rơi xuống bị người kia bắt lấy, Lục Kính há miệng ngậm ngón tay cậu, hôn từ đầu ngón tay rồi lại đi lên, con ngươi màu xám có vài phần liếc mắt đưa tình, hắn hôn đến bả vai chàng trai rồi lại hôn lên môi cậu.
Lục Kính ôm chân Doãn Tưu, nhét dương v*t cứng đến chảy nước vào lỗ nhỏ đã ướt sũng.
Doãn Tưu ôm đầu hắn, phát ra một tiếng rên rỉ, Lục Kính lại càng banh chân của cậu ra, thứ thô to đi hết vào bên trong, Doãn Tưu bị ép sát vào mặt gương mà hôn, người đàn ông bắt đầu chuyển động, miệng cậu bị hắn lấp kín, tiếng rên rỉ vụn vặt như một liều thuốc kích tình khiến Lục Kính bắt đầu hưng phấn hơn bao giờ hết.
Người đàn ông đã quá quen với thân thể của chàng trai, hắn biết cách để có thể khơi mào tình dục trong cậu dễ như trở bàn tay.
“Trả lời…… Trả lời tôi……” Doãn Tưu vuốt ve sau cổ Lục Kính, đôi mắt bị tình dục che phủ vô cùng mê hoặc, “Lục Kính, anh là kẻ nhát gan sao?”
Lục Kính ngồi dậy, hắn trong gương đã không còn là hắn nữa rồi.
Linh hồn hắn đã bị Doãn Tưu cắn nuốt hết thảy, chỉ để lại một cái xác rỗng mặc cậu thao túng.
Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện mình cũng sẽ có một ngày như thế này, bị tình dục chi phối, bị người khác điều khiển.
Hình xăm sau cổ Doãn Tưu lọt vào tầm mắt của Lục Kính, đỏ rực, đôi mắt hắn cũng đỏ ngầu.
Lục Kính không nhìn mình trong gương nữa, hắn kề môi vào bên cổ Doãn Tưu, hé miệng cắn xuống:
“Thích, thích em đến nỗi trái tim tôi muốn nổ tung.”
Cơn đau nhanh chóng truyền tới khắp cả người Doãn Tưu, lời yêu từ trong miệng Lục Kính khiến trái tim cậu như ngừng đập.
Doãn Tưu đưa tay đẩy ngực người đàn ông: “Đừng cắn, không có tuyến thể, vô dụng thôi.”
Nhưng Lục Kính đang vùi đầu vào cổ cậu lại làm như tai ngơ mắt điếc, hắn cắn rất mạnh, đâm cũng rất mạnh, hai chân Doãn Tưu run rẩy, ngón chân cậu cuộn tròn cả lại, mu bàn chân cong lên.
“Hàn Lan*……” Chóp mũi Lục Kính ngửi được một mùi hương như có như không, hắn lẩm bẩm, “Thơm quá, Tưu Tưu, em thơm quá.”
*Hàn Lan (寒兰): tên khoa học là Cymbidium kanran Makino, là một loài thực vật trên cạn thuộc họ Orchidaceae. Lá hình dải, mỏng như da, màu xanh đậm và thường có răng cưa ở mép trước, cây mảnh mai vừa vặn, lá thanh thoát, hoa nhiều màu hay thay đổi, hương thơm êm dịu lâu tàn, sương lạnh thơm ngát (nguồn: Baidu)
Doãn Tưu nghe được những lời của Lục Kính, đồng tử liền co rụt, sao có thể chứ?
Sao tuyến thể của cậu có thể lành nhanh đến thế? Cứ cách ba tháng cậu sẽ moi tuyến thể của mình một lần, sao nó có thể khôi phục nhanh như vậy?
“Không…… Không phải! Câm mồm!”
Doãn Tưu nói ngoài miệng như thế, nhưng thân thể đã mềm nhũn, chỉ cần một cái chạm nhẹ của Lục Kính đã làm cậu phải run rẩy.
“Tưu Tưu……” Lục Kính đã bị pheromone của Doãn Tưu làm cho điên đảo, hắn hưng phấn không thôi, cánh tay cũng bắt đầu nổi gân xanh, “Đừng trốn tránh tôi nữa, chúng ta trời sinh một đôi, đều là ác quỷ.”
Không có gió, không có không khí, không có những toan tính, giờ bên tai Doãn Tưu chỉ còn lại tiếng thở dốc khó kiềm nén của Lục Kính, bên môi là nụ hôn triền miên của hắn, mùi trúc tràn ngập trong khoang mũi làm Doãn Tưu không thở nổi.
“Tưu Tưu……”
Lục Kính không ngừng vuốt ve gương mặt của Doãn Tưu, dưới thân lại không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, hai chân chàng trai đã bị banh ra đến cực hạn, Lục Kính nhìn tinh dịch kéo thành sợi theo từng cái đâm vào rút ra của hắn, nhìn Doãn Tưu bị đâm vào điểm G rồi bắn tinh trong cơn run rẩy, nhìn hai viên tinh hoàn nặng trĩu của mình đánh vào kẽ mông của người kia khiến chỗ đó đỏ ửng, sắc đỏ lan tràn như biến thành một mảnh lưới của tình dục, không chừa cho Doãn Tưu đường trốn.
“Từ bỏ, Lục Kính…… Mông đau……” Doãn Tưu thật không biết tại sao Lục Kính lại có nhiều tinh dịch, lại có nhiều sức lực đến thế, không lẽ giữa Omega và Alpha sẽ luôn có sự chênh lệch về sức mạnh như thế sao?
Lục Kính thúc mạnh vào bên trong Doãn Tưu, mông cậu đã đỏ bừng, tiếng vỗ vào da thịt vang lên bạch bạch, biến thành dấu ấn mà người đàn ông ban cho chàng trai,.
“Tôi sẽ xoa cho em.”
Lục Kính nói xong liền cởi quần áo, hoàn toàn trần trụi trước mặt Doãn Tưu, ngoại trừ những vết sẹo chằng chịt, Doãn Tưu còn có thể thấy dương v*t khiến người ta sợ hãi đang ra vào trong cơ thể mình, nhìn thấy đôi chân cường tráng mạnh mẽ của Lục Kính, cùng với đôi mắt như bị bao phủ bởi lớp sương mù.
Lục Kính có xoa cũng không có ích gì cho cam, hắn không ngừng nắn bóp phần da thịt trong tay mình rồi lại hôn vào môi Doãn Tưu, nụ hôn kéo dài tới trên lồng ngực trắng nõn, hắn há miệng, hết liếm rồi lại mút.
Doãn Tưu cúi đầu nhìn hắn, đưa tay ôm lấy cổ người đàn ông, sắc môi cậu đỏ thắm khiến máu nóng trong người Lục Kính như sôi trào, hắn không biết mình nên hôn vào đôi môi kia, hay là nên đi thưởng thức đầu v* ngọt ngào của cậu trước.
Tinh dịch căng tràn trong dương v*t thô to của hắn, Lục Kính đã sắp lên đến đỉnh, hắn đè cổ Doãn Tưu xuống, cắn vào chỗ bên cạnh hình xăm kia, mùi Hàn Lan vốn nhàn nhạt giờ lại càng nồng hơn sau khi răng nanh của hắn đâm vào.
Đã mấy năm rồi Doãn Tưu không còn ngửi được mùi pheromone của mình, giờ ngửi được, bỗng thấy có chút xa lạ.
Doãn Tưu rất thích pheromone của bản thân, nhưng vì sợ bị kẻ khác đánh dấu, chỉ cần nó lành lặn một lần, cậu sẽ lại đi moi tuyến thể thêm một lần, rõ ràng vừa mới moi cách đây không lâu, chỉ có một loại khả năng, chính là thứ thuốc mà ngày đó Lục Kính cho cậu uống, có chứa thành phần kích thích sự phát triển của tuyến thể.
“Tưu Tưu, đồng ý với tôi đi.” Lục Kính đỉnh vào miệng khoang sinh sản của cậu, sắc đỏ của bể dục đã nhấn chìm đáy hồ xám xịt trong đôi mắt hắn, chỗ hắn vừa cắn đã rướm máu, làm đôi mắt trên hình xăm giống như đang rơi lệ, Lục Kính liếm sạch rồi lại cắn vào chỗ tuyến thể nhỏ nhắn như một viên đá vừa mới lành lại không lâu, “Để tôi đánh dấu em, biến em thành của tôi.”
“Khoang sinh sản đau lắm,” Doãn Tưu vờ thút thít, bộ dáng run rẩy co rúm trông có vẻ như thật sự bị dọa sợ, “Một tháng không thể vào khoang sinh sản hai lần được, thật sự rất đau……”
“……”
Lục Kính tất nhiên nhìn thấu ý đồ trong mắt Doãn Tưu, nhưng cậu lại chủ động ôm lấy hắn, treo thân thể lên người hắn, dâng nụ hôn của mình lên: “Tôi đau chết thì làm gì còn ai cho anh chịch, đúng không?”
Lục Kính nhắm mắt lại, pheromone của Doãn Tưu vừa tao nhã lại cao quý, quẩn quanh bên chóp mũi hắn như một liều thuốc phiện, hắn trả lời: “Không muốn làm em đau.”
Hắn vẫn còn muốn làm, nhưng không muốn làm cậu phải đau.
Nụ hôn của Doãn Tưu làm Lục Kính phải thảng thốt, hắn bắn tinh, siết chặt người trong lòng mình, cùng nhau hưởng thụ khoái cảm khi cao trào, bồn rửa đã bầy nhầy không thôi, nhưng Lục Kính không cảm thấy dơ, đây là minh chứng cho cuộc ân ái của hắn và Doãn Tưu, không dơ dù chỉ một chút.
“Tưu Tưu.”
Hắn ôm Doãn Tưu, cúi đầu nhìn người đang nhắm mắt không muốn để ý tới mình, hỏi,
“Em sẽ yêu tôi chứ?”
“Sẽ không.”
“Tại sao?”
Lục Kính ôm Doãn Tưu vào buồng tắm, mở vòi sen, để cậu đứng tựa vào tường, tắm rửa cho cậu.
Vẻ thành kính lúc cúi đầu của Lục Kính rất giống như một tín đồ sùng đạo, hắn là kẻ cao cao tại thượng, đứng ở trên cao nhìn xuống chúng sinh, nhưng lại khom lưng uốn gối ở trước mặt Doãn Tưu.
Doãn Tưu nâng tay lên, bỗng muốn sờ vào tóc của người kia, thế nhưng được một nửa, cậu lại hoàn hồn, rụt tay về, nhìn Lục Kính hỏi: “Anh sẽ yêu một tên tội phạm hiếp dâm sao?”
“Sẽ không,” Lục Kính trả lời rất nghiêm túc, “Nhưng tôi sẽ yêu một tội phạm giết người là em.”
————
Mùi của Lục Kính là mùi trúc, còn của Tưu Tưu là Hàn Lan (một loại lan nha mn), tra nát baidu với google cũng không tìm ra được tên thuần Việt của loại lan này thế nên tui để tên theo phiên âm Hán Việt luôn ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất