Chương 4
Dịch + beta: Bánh
Thẩm Quân khẽ nhìn về phía Doãn Tưu, hỏi: “Thế…. nếu Doãn Tưu thắng thì thế nào ạ?”
Lục Kính sờ sợi xích vàng, nhìn vào mắt của Doãn Tưu, cười, “Em ấy thắng, thì đưa đến phòng tôi.”
“Thế nếu……”
“Không được để em ấy thua.”
“Tổng tư lệnh, ngài…… muốn bọn họ phân thắng bại lại muốn cậu ta không phải thua, cái này không phải là đang……”
Gian lận sao.
“Tôi chỉ cần kết quả,” Trước khi đi, Lục Kính làm như vô tình mà sờ vào hình xăm trên cổ Doãn Tưu, nói, “Quá trình do cậu quyết định.”
———-
Vị trí chủ tọa trên bàn tròn đã để trống rất lâu, không khí nghiêm túc từ đầu đã không còn nữa, quan chức các cấp đều khe khẽ thì thầm với nhau, thảo luận chuyện Lục tổng tư lệnh vốn chưa bao giờ trễ giờ sao hôm nay lại chậm chạp chưa đến.
Bọn họ đã chờ rất lâu, nhưng không ai dám mở lời hỏi tại sao chủ trì của cuộc hội nghị lại chưa đến. Quyền uy trong tay Lục Kính là thứ không ai dám cả gan thách thức.
Nhưng tất cả bọn họ đều biết rõ, 5 năm trước, Lục Kính không bao giờ có tư cách được xuất hiện trong bất cứ cuộc hội nghị nào do nhà họ Lục tổ chức, mà một đứa con ngoài giá thú tưởng chừng như chẳng ai coi trọng kia, lại giống như cá chép hóa rồng, biến thành kẻ đứng đầu trong quân đội.
“Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi. Chúng ta bắt đầu đi.”
Cánh cửa đang đóng chặt bị mở ra, một người đàn ông có dáng người cao ráo tiến vào. Đôi mắt tam bạch* cùng một gương mặt góc cạnh bẩm sinh khiến hắn dù có dùng giọng điệu nhẹ nhàng tới mấy để nói chuyện, thì trong mắt bọn họ, hắn vẫn là một vị tướng đã dẫn dắt quân lính dùng ít đánh nhiều ở nơi biên giới năm nào, là một con quỷ La Sát đã giết chết mấy ngàn quân địch.
*Mắt tam bạch: Theo nhân tướng học mắt tam bạch là đôi mắt có 3 khoảng trắng. Phần nhãn cầu (lòng đen) nằm sát với mí trên và không chạm vào mí dưới. Hoặc ngược lại, nhãn cầu dính với mí dưới và cách xa mí trên một khoảng. Nam giới có mắt tam bạch thường có tham vọng rất cao, cũng là người rất có đầu óc, biết tính toán, cũng rất thông minh và tài giỏi. Tổng thống John F. Kennedy của Hoa Kỳ cũng là một ví dụ cho người có mắt tam bạch.
Nội dung của cuộc hội nghị là thảo luận phương án nhanh chóng bắt lấy gián điệp đang trà trộn trong nước, Lục Kính không thích lòng vòng quanh co, chỉ ra lối đi một cách gọn gàng dứt khoát, mục tiêu chỉ có một, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, các quan chức đề xuất rất nhiều ý kiến, Lục Kính rất sẵn lòng nghe kiến nghị của họn họ, nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn sẽ lựa chọn phương án do mình đề ra.
Hắn không cho phép người khác nhúng tay vào quyết định của mình, đơn thương độc mã đã lâu, hắn chỉ có thể tin vào năng lực phán đoán của chính bản thân mình mà thôi.
Kết thúc cuộc hội nghị, Triệu Hoài bị Lục Kính gọi vào phòng nghỉ.
Chờ Triệu Hoài ngồi xuống rồi, Lục Kính liền nhìn về phía anh ta, hỏi: “Pheromone sẽ có mùi máu tươi sao?”
Triệu Hoài trầm tư một lát, lục lọi lại số kiến thức đã từng được học trong đầu mình, đáp, “Chưa thấy bao giờ, nhưng cũng không thể nói là không có ạ.”
“Thế cũng có loại pheromone không mùi à?”
“……” Triệu Hoài nghe đến đó liền hiểu thắc mắc của Lục Kính là từ đâu mà đến, cười thật thoải mái, “Tổng tư lệnh, nếu ngài muốn hỏi về pheromone của Doãn Tưu, tôi có thể xác nhận cho ngài một chuyện, cậu ta vẫn chưa bao giờ phóng thích pheromone của mình, mùi máu tươi mà ngài ngửi được cùng nghi ngờ nó không có mùi kia, đều không đúng.”
“Lúc Alpha bị kích động, pheromone sẽ mất kiểm soát mà bay ra, từ lúc Doãn Tưu bị bắt cho đến nay, cảm xúc cậu ta không ngừng dao động, nhưng tại sao lại không có mùi gì chứ?”
“Có hai loại khả năng,” Triệu Hoài nói, “Thứ nhất, tuyến thể của cậu ta có khuyết tật, không sản sinh ra pheromone được, thứ hai, cậu ta là một Alpha cấp cao, thậm chí có thể sánh ngang với ngài, thế nên mới có thể khống chế được pheromone của mình. Nhưng tôi thấy chắc cậu ta thuộc về loại thứ hai, mấy người ở dạng thứ nhất thường sẽ có thêm nhiều bệnh lý khác, năng lực của Doãn Tưu ngài cũng đã thấy rồi đấy, vậy nên tôi sẽ không phải nói nhiều thêm nữa.”
“Ra vậy,” Lục Kính lại càng thấy hứng thú với Doãn Tưu, cuộc chơi của hai kẻ mạnh đúng là thật thú vị làm sao, đặc biệt là lúc hắn ấn cậu nằm dưới thân mình, xem cậu rơi lệ.
Mới chỉ nghĩ đến thôi, máu nóng trong người Lục Kính đã sôi sục, “Thế thì lại càng phải ngửi mùi pheromone của cậu ta mới được nhỉ.”
————-
Đám tù nhân trong nhà tù của nhà họ Lục, về cơ bản đều là mấy tên tội phạm buôn ma túy, hiếp dâm hoặc là mấy tên biến thái giết người. Điểm chung của bọn chúng chính là hình thể cao lớn, đều biết mấy mánh võ, lúc động chân tay khó ai có thể chống đỡ được.
Doãn Tưu có thể tiếp chiêu, nhưng bản thân cậu cũng bị thương không ít. Cậu nhìn đối phương, đem bọn họ trở thành Lục Kính, coi như là được tập trước cho quen đi, khỏi phải phí công.
Mỗi lần đối phương muốn giết chết cậu, Doãn Tưu cũng đánh trả, Thẩm Quân ở một bên đứng ngồi không yên, y không có tâm trạng để xem bọn họ vật lộn với nhau, y chỉ sợ Doãn Tưu thua, hoặc là bị đánh chết, nếu thế thì lúc Lục Kính đến đòi người, y sẽ xong đời.
Lúc tới tên phạm nhân thứ mười ba, Doãn Tưu hưng phấn chờ cây gậy sắt của đối phương đánh vào trên người mình, Thẩm Quân đi đến phía sau tên kia, lấy súng điện chích hắn hôn mê.
Ý gì vậy?! Doãn Tưu nghiến răng nghiến lợi, thở hổn hển nhìn Thẩm Quân đang thở dài nhẹ nhõm, nói, “Bớt chõ mõm vào chuyện của người khác đi! Có rảnh quá thì vào đây mà đánh nhau!”
“Bộ cậu tưởng tôi không muốn chắc?” Thẩm Quân ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm nước chanh, “Tổng tư lệnh của chúng tôi còn chừa cho cậu một mạng, tất nhiên phải có lý do, tôi luôn tin tưởng vào cách làm việc của ngài ấy, tôi ở đây chịu đựng cậu bao nhiêu, ngài ấy sẽ đòi lại cho tôi bấy nhiêu, ai rảnh động tay với cậu, dơ.”
“Anh cùng tên Tổng tư lệnh chó má của anh mới dơ!” Doãn Tưu đưa chân đá ngã cái bàn của Thẩm Quân, lạnh lùng nhìn Thẩm Quân đang tức giận, “Ai cũng là con người, đừng có dùng cái giọng điệu thượng đẳng đó mà nói chuyện với tôi, đê hèn nhất không phải là dân đen, mà là mấy cái tên ngu tự cho là mình cao quý như mấy người đó.”
“……” Thẩm Quân siết chặt nắm tay, cuối cùng cũng chỉ đành buông ra, nhìn về mấy tên phạm nhân vẫn còn đang tỉnh táo ở đằng kia, nhắn mắt lại, thầm ước gì bọn họ thay mình đánh chết Doãn Tưu đi cho xong, cố gắng khôi phục tâm trạng, nói, “Đi đánh tiếp đi, ngày còn dài lắm, tôi lười nổi giận với cậu.”
————
Lục Kính xử lý một vài công tác cơ bản ở doanh trại, tốn mất một tuần, giải quyết xong rồi mới bỗng nhớ đến chuyện mình giao cho Thẩm Quân đi làm.
Lúc tắm rửa vẫn thấy dấu răng do Doãn Tưu để lại, giờ đã nhạt hơn rất nhiều, lúc trước mỗi lần đi vệ sinh đều sẽ rất đau, mấy lúc như thế hắn chỉ hận không thể bắt Doãn Tưu tới rồi lại nhét thứ này vào miệng cậu, bắn tinh đầy trong cái miệng đó.
Lúc về nhà, Lục Kính nhận được điện thoại của chú hai, chờ tiếng chuông điện thoại vang lên một hồi lâu, hắn mới bắt máy, “Chú hai.”
Chú hai nhà họ Lục là một người rất có tên tuổi trên thương trường lẫn giới chính trị.
“A Kính, nghe nói con đã bắt được tên hung thủ giết cha và anh con?”
“……” Lục Kính nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói, “Không có, chỉ là bắt được tên bị tình nghi thôi ạ.”
“Ồ?” Rõ ràng là ngữ khí của người kia đang rất không tốt, “Sao những gì ta nghe được lại khác so với những gì con nói nhỉ?”
“Chú hai, loại chuyện này sao con lại phải lừa chú chứ, chuyện đã xảy ra cách đây 3 năm, phải đi rà soát lại chứng cứ thêm một lần nữa, hồ sơ vụ án cũng phải coi lại, vẫn chưa ai nhìn thấy tận mắt tên hung thủ năm đó, tất nhiên là không thể kết án ngay rồi.”
“Ừm, A Kính, mong con sẽ nhanh chóng tìm ra chứng cứ, đòi lại công bằng cho cha và anh mình.”
Sau khi ngắt máy, ánh mắt của Lục Kính lại càng thêm lạnh băng. Đám người của nhà họ Lục là người nhà họ Lục, Lục Kính là Lục Kính, hai bên không có liên quan gì đến nhau cả.
Lục Kính về đến nhà, tắm rửa xong, ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy Doãn Tưu đang bị trói ngoài ban công. Ánh hoàng hôn bao phủ, chiếu lên trên người cậu, quần áo tả tơi đến vậy, nhưng ánh mắt kia vẫn tàn nhẫn khát máu không thôi. Nhưng Lục Kính không sợ, chỉ cảm thấy cậu thật hấp dẫn, hắn lập tức cảm thấy sôi sục.
Hắn đi đến bên cạnh Doãn Tưu, sờ vào mắt xích treo trên cổ cậu, tháo đầu dây đang bị mắc trên ban công ra, kéo người kia vào trong lòng, “Món đồ chơi bị dơ thì phải tẩy rửa sạch sẽ, mới có thể lên trên giường cho người khác ôm.”
Mới vừa tắm xong, khí nóng vẫn chưa tản đi hết hoàn toàn, thứ ập vào mặt đầu tiên khi vào nhà tắm chính là sự ẩm ướt. Lục Kính chỉ thích tắm vòi sen, bồn tắm về cơ bản là vô dụng, nhưng cái bồn này rất lớn, lại còn nặng, khó dọn ra ngoài được, Lục Kính suy nghĩ một hồi, liền bảo người làm trong nhà vào trang trí lại một chút.
Người làm là một chàng trai trẻ lãng mạn, cậu ta đổ đất vào bồn, trồng các loại hoa hồng đủ màu sắc, điều thần kỳ chính là, ở trong một môi trường sống vốn không dành cho thực vật như vậy, cậu ta vẫn có thể nuôi được cây, cây hoa vẫn phát triển đều quanh năm. Hoa hồng xen lẫn với hoa hồng, cả cái bồn tắm đều biến thành chỗ sinh trưởng cho bụi hoa, các đóa hoa cùng nhau khoe sắc.
Vì một cái bồn tắm đẹp có một không hai như thế, Lục Kính đã thưởng cho chàng trai kia mười vạn.
Đó là một sự lãng mạn vô giá, Lục Kính nghĩ thế, vì sự lãng mạn này chỉ dành riêng cho một mình hắn.
Giờ thì góc bí mật này sắp bị người thứ hai phát hiện.
Doãn Tưu ngửi được hương hoa, thấy được cái bồn tắm khác người kia. Rất đẹp, nhưng cậu cũng không có tâm trạng để thưởng thức nó, tay của Lục Kính đã sờ lên đầu vai cậu, rất nhanh, quần áo đã bị lột sạch sẽ.
“Ngoại trừ dùng cách đó để chỉnh tôi, anh không còn thủ đoạn nào khác sao?”
Lục Kính vuốt ve lồng ngực của Doãn Tưu, rũ mắt nhìn cậu: “Đánh rắn phải đánh giập đầu, “đầu” của em chính là lòng tự trọng, thế thì việc gì tôi phải tốn thời gian đi đường vòng chứ? Doãn Tưu, em sợ sao?”
“Không, anh là cái thá gì chứ.”
Chân Doãn Tưu có hơi run, ba tên đánh nhau với cậu ngày hôm nay đều lợi hại hơn mấy tên hôm trước nhiều, không nhìn ra thương tích trên mặt, nhưng cởi đồ ra, những dấu vết do bị hành hung sẽ lộ ra rất rõ.
“Hôi quá.” Lục Kính nhẹ nhàng đánh giá một câu, hắn mở vòi sen, đẩy cậu qua đó, nước ấm chảy xối cuống, cuốn đi bụi bặm cùng vết máu, cuối cùng Doãn Tưu cũng không kiên trì được nữa, ngã quỳ xuống dưới sàn.
Thân thể cậu giống như bị tan ra thành từng mảnh, không còn một chút hơi sức. Lục Kính sờ mái tóc đang ướt sũng của cậu, vuốt ve gương mặt cậu, Doãn Tưu cũng không còn sức để chống đối nữa.
Lục Kính sờ dọc theo bả vai của Doãn Tưu cho đến đôi tay đang bị còng lại, Doãn Tưu nhìn hắn, sự yên tĩnh đến quỷ dị toát ra từ trong ánh mắt cậu, đôi mắt này vô cùng có sức hấp dẫn đối với Lục Kính, hắn muốn xem xem, lúc đôi mắt này bắt đầu lã chã rơi lệ, lúc Doãn Tưu buồn bực hay vui vẻ, khổ sở hay hưng phấn, liệu hắn có thể ngửi thấy mùi pheromone vẫn còn là ẩn số kia của cậu không?
“Pheromone của em…… có mùi gì?” Lục Kính nhìn đến ngẩn người, hắn buông sợi xích trong tay ra.
Doãn Tưu dựa vào trên tường, duỗi hai chân ra, nước có độ ấm vừa phải, rất thoải mái, cậu nhìn Lục Kính, nói: “Không có mùi.”
Miệng lưỡi không xương, trăm đường lắt léo.
Lục Kính túm chặt dây xích, ghé lại gần hình xăm trên người Doãn Tưu, để lại trên đó một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, cười khẽ, “Đừng gạt tôi. Từ giờ ngày nào tôi cũng sẽ gặp em, chơi em, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tôi tìm ra được chân tướng, ngửi được pheromone của em.”
Doãn Tưu nghiêng đầu, cật lực tránh đi sự đụng chạm của Lục Kính, cậu nhìn vào sự giả tạo của hắn, lên tiếng, “Lục Kính, anh không khổ sở dù chỉ một chút về chuyện của cha và anh trai mình đúng không? Biết diễn thật nhỉ.”
Lục Kính nghe vậy, ngẩn ra, hắn hơi thẳng người lại, trầm mặc đối diện với Doãn Tưu, rồi mới hừ lạnh một tiếng, bóp chặt cổ cậu, ánh mắt trở nên hung ác ngay trong nháy mắt, “Đừng nhiều chuyện như thế, tất nhiên là tôi rất khổ sở, tôi hận không thể làm cho em phải khóc, nghe em nói lời sám hối, ở dưới chân tôi xin tha tội.”
“Nếu đã hận như thế, sao không băm vằm tôi ra đi, đưa tôi đi lăng trì, đưa tôi đi xử tử đi, anh nhìn xem chuyện mà anh đang làm lúc này xem, không sợ cha và anh trai mình thất vọng sao?” Doãn Tưu càng nói càng hăng, sợi xích màu vàng cũng lung lay theo từng nhịp thở, “Làm tình với kẻ đã giết cha và anh của mình, cũng chỉ có mỗi anh thôi đấy.”
Lục Kính nghe mấy lời khích tướng vụng về kia của Doãn Tưu, khẽ cười, sau đó mới bế ngang người cậu lên, ném vào bồn tắm đầy hoa kia, gai hoa hồng bắt đầu làm rách da lưng Doãn Tưu, cậu giãy giụa muốn trốn, nhưng Lục Kính sao có thể cho cậu cơ hội đó, hắn ấn người kia vào trong bồn, lá cây màu xanh lục như biến thành dây trói, lớp gai trên thân cây bắt đầu tấn công vào kẻ xâm nhập không mời mà đến là cậu.
“Trên đời này…… làm gì có chuyện nào vừa hoang đường lại vừa kích thích như chuyện làm tình với kẻ thù của mình đâu?” Lục Kính sờ đóa hoa màu trắng ngay bên tai Doãn Tưu, tháo thắt lưng áo choàng tắm ra, cánh tay dùng sức giam giữ cậu, vuốt ve làn da trắng nõn của đối phương, nhẹ nhàng nói, “Doãn Tưu, chọc giận tôi thì em đâu có được lợi gì, người bị thương cũng chỉ có mình em thôi, kẻ thù thân ái của tôi ơi, em hiểu chứ?”
Lục Kính vặn bung hai chân của Doãn Tưu ra, kéo quần lót của cậu xuống, xoa bóp cậu nhỏ vẫn còn đang mềm mại kia, cánh hoa bị bọn họ làm cho rơi rụng, rơi lả tả trên thân thể của Doãn Tưu, như là đang cố gắng che chắn cho cậu vậy.
Nhưng không những không giúp được gì, mà còn phản tác dụng. Dây xích quấn lấy thân cây, giống như chúng đang có chung một gốc rễ, Doãn Tưu cũng là một đóa hoa hồng được sinh ra từ trong đó.
Lục Kính sờ vào liền sẽ bị gai đâm cho bị thương.
“Đứng lên nào, Doãn Tưu,” Lục Kính nhìn gương mặt của Doãn Tưu thay đổi từ vô cảm sang đỏ ửng, châm chọc, “Không phải em muốn giết tôi sao? Sao vừa bị tôi sờ đã cương ngay thế này? Không lẽ em tính dùng dương v*t giết tôi hả?”
“Bỏ tay ra…… Đừng chạm vào tôi!”
Doãn Tưu giãy giụa muốn khép chân lại, Lục Kính nắm đầu gối cậu, không cho cậu động đậy nữa. Tay hắn đã dính một chút chất lỏng ẩm ướt nào đó, Lục Kính giơ hai ngón tay lên trước mặt Doãn Tưu, khẽ ma sát, rồi lại mở ra, cho cậu xem thứ đó kéo thành sợi, “Sao em lại ướt nhanh đến thế nhỉ? Người cũng như tên, được làm từ nước à?”
*Doãn Tưu – 尹湫, chữ Tưu (湫) còn có nghĩa là hồ nước.
Thẩm Quân khẽ nhìn về phía Doãn Tưu, hỏi: “Thế…. nếu Doãn Tưu thắng thì thế nào ạ?”
Lục Kính sờ sợi xích vàng, nhìn vào mắt của Doãn Tưu, cười, “Em ấy thắng, thì đưa đến phòng tôi.”
“Thế nếu……”
“Không được để em ấy thua.”
“Tổng tư lệnh, ngài…… muốn bọn họ phân thắng bại lại muốn cậu ta không phải thua, cái này không phải là đang……”
Gian lận sao.
“Tôi chỉ cần kết quả,” Trước khi đi, Lục Kính làm như vô tình mà sờ vào hình xăm trên cổ Doãn Tưu, nói, “Quá trình do cậu quyết định.”
———-
Vị trí chủ tọa trên bàn tròn đã để trống rất lâu, không khí nghiêm túc từ đầu đã không còn nữa, quan chức các cấp đều khe khẽ thì thầm với nhau, thảo luận chuyện Lục tổng tư lệnh vốn chưa bao giờ trễ giờ sao hôm nay lại chậm chạp chưa đến.
Bọn họ đã chờ rất lâu, nhưng không ai dám mở lời hỏi tại sao chủ trì của cuộc hội nghị lại chưa đến. Quyền uy trong tay Lục Kính là thứ không ai dám cả gan thách thức.
Nhưng tất cả bọn họ đều biết rõ, 5 năm trước, Lục Kính không bao giờ có tư cách được xuất hiện trong bất cứ cuộc hội nghị nào do nhà họ Lục tổ chức, mà một đứa con ngoài giá thú tưởng chừng như chẳng ai coi trọng kia, lại giống như cá chép hóa rồng, biến thành kẻ đứng đầu trong quân đội.
“Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi. Chúng ta bắt đầu đi.”
Cánh cửa đang đóng chặt bị mở ra, một người đàn ông có dáng người cao ráo tiến vào. Đôi mắt tam bạch* cùng một gương mặt góc cạnh bẩm sinh khiến hắn dù có dùng giọng điệu nhẹ nhàng tới mấy để nói chuyện, thì trong mắt bọn họ, hắn vẫn là một vị tướng đã dẫn dắt quân lính dùng ít đánh nhiều ở nơi biên giới năm nào, là một con quỷ La Sát đã giết chết mấy ngàn quân địch.
*Mắt tam bạch: Theo nhân tướng học mắt tam bạch là đôi mắt có 3 khoảng trắng. Phần nhãn cầu (lòng đen) nằm sát với mí trên và không chạm vào mí dưới. Hoặc ngược lại, nhãn cầu dính với mí dưới và cách xa mí trên một khoảng. Nam giới có mắt tam bạch thường có tham vọng rất cao, cũng là người rất có đầu óc, biết tính toán, cũng rất thông minh và tài giỏi. Tổng thống John F. Kennedy của Hoa Kỳ cũng là một ví dụ cho người có mắt tam bạch.
Nội dung của cuộc hội nghị là thảo luận phương án nhanh chóng bắt lấy gián điệp đang trà trộn trong nước, Lục Kính không thích lòng vòng quanh co, chỉ ra lối đi một cách gọn gàng dứt khoát, mục tiêu chỉ có một, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, các quan chức đề xuất rất nhiều ý kiến, Lục Kính rất sẵn lòng nghe kiến nghị của họn họ, nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn sẽ lựa chọn phương án do mình đề ra.
Hắn không cho phép người khác nhúng tay vào quyết định của mình, đơn thương độc mã đã lâu, hắn chỉ có thể tin vào năng lực phán đoán của chính bản thân mình mà thôi.
Kết thúc cuộc hội nghị, Triệu Hoài bị Lục Kính gọi vào phòng nghỉ.
Chờ Triệu Hoài ngồi xuống rồi, Lục Kính liền nhìn về phía anh ta, hỏi: “Pheromone sẽ có mùi máu tươi sao?”
Triệu Hoài trầm tư một lát, lục lọi lại số kiến thức đã từng được học trong đầu mình, đáp, “Chưa thấy bao giờ, nhưng cũng không thể nói là không có ạ.”
“Thế cũng có loại pheromone không mùi à?”
“……” Triệu Hoài nghe đến đó liền hiểu thắc mắc của Lục Kính là từ đâu mà đến, cười thật thoải mái, “Tổng tư lệnh, nếu ngài muốn hỏi về pheromone của Doãn Tưu, tôi có thể xác nhận cho ngài một chuyện, cậu ta vẫn chưa bao giờ phóng thích pheromone của mình, mùi máu tươi mà ngài ngửi được cùng nghi ngờ nó không có mùi kia, đều không đúng.”
“Lúc Alpha bị kích động, pheromone sẽ mất kiểm soát mà bay ra, từ lúc Doãn Tưu bị bắt cho đến nay, cảm xúc cậu ta không ngừng dao động, nhưng tại sao lại không có mùi gì chứ?”
“Có hai loại khả năng,” Triệu Hoài nói, “Thứ nhất, tuyến thể của cậu ta có khuyết tật, không sản sinh ra pheromone được, thứ hai, cậu ta là một Alpha cấp cao, thậm chí có thể sánh ngang với ngài, thế nên mới có thể khống chế được pheromone của mình. Nhưng tôi thấy chắc cậu ta thuộc về loại thứ hai, mấy người ở dạng thứ nhất thường sẽ có thêm nhiều bệnh lý khác, năng lực của Doãn Tưu ngài cũng đã thấy rồi đấy, vậy nên tôi sẽ không phải nói nhiều thêm nữa.”
“Ra vậy,” Lục Kính lại càng thấy hứng thú với Doãn Tưu, cuộc chơi của hai kẻ mạnh đúng là thật thú vị làm sao, đặc biệt là lúc hắn ấn cậu nằm dưới thân mình, xem cậu rơi lệ.
Mới chỉ nghĩ đến thôi, máu nóng trong người Lục Kính đã sôi sục, “Thế thì lại càng phải ngửi mùi pheromone của cậu ta mới được nhỉ.”
————-
Đám tù nhân trong nhà tù của nhà họ Lục, về cơ bản đều là mấy tên tội phạm buôn ma túy, hiếp dâm hoặc là mấy tên biến thái giết người. Điểm chung của bọn chúng chính là hình thể cao lớn, đều biết mấy mánh võ, lúc động chân tay khó ai có thể chống đỡ được.
Doãn Tưu có thể tiếp chiêu, nhưng bản thân cậu cũng bị thương không ít. Cậu nhìn đối phương, đem bọn họ trở thành Lục Kính, coi như là được tập trước cho quen đi, khỏi phải phí công.
Mỗi lần đối phương muốn giết chết cậu, Doãn Tưu cũng đánh trả, Thẩm Quân ở một bên đứng ngồi không yên, y không có tâm trạng để xem bọn họ vật lộn với nhau, y chỉ sợ Doãn Tưu thua, hoặc là bị đánh chết, nếu thế thì lúc Lục Kính đến đòi người, y sẽ xong đời.
Lúc tới tên phạm nhân thứ mười ba, Doãn Tưu hưng phấn chờ cây gậy sắt của đối phương đánh vào trên người mình, Thẩm Quân đi đến phía sau tên kia, lấy súng điện chích hắn hôn mê.
Ý gì vậy?! Doãn Tưu nghiến răng nghiến lợi, thở hổn hển nhìn Thẩm Quân đang thở dài nhẹ nhõm, nói, “Bớt chõ mõm vào chuyện của người khác đi! Có rảnh quá thì vào đây mà đánh nhau!”
“Bộ cậu tưởng tôi không muốn chắc?” Thẩm Quân ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm nước chanh, “Tổng tư lệnh của chúng tôi còn chừa cho cậu một mạng, tất nhiên phải có lý do, tôi luôn tin tưởng vào cách làm việc của ngài ấy, tôi ở đây chịu đựng cậu bao nhiêu, ngài ấy sẽ đòi lại cho tôi bấy nhiêu, ai rảnh động tay với cậu, dơ.”
“Anh cùng tên Tổng tư lệnh chó má của anh mới dơ!” Doãn Tưu đưa chân đá ngã cái bàn của Thẩm Quân, lạnh lùng nhìn Thẩm Quân đang tức giận, “Ai cũng là con người, đừng có dùng cái giọng điệu thượng đẳng đó mà nói chuyện với tôi, đê hèn nhất không phải là dân đen, mà là mấy cái tên ngu tự cho là mình cao quý như mấy người đó.”
“……” Thẩm Quân siết chặt nắm tay, cuối cùng cũng chỉ đành buông ra, nhìn về mấy tên phạm nhân vẫn còn đang tỉnh táo ở đằng kia, nhắn mắt lại, thầm ước gì bọn họ thay mình đánh chết Doãn Tưu đi cho xong, cố gắng khôi phục tâm trạng, nói, “Đi đánh tiếp đi, ngày còn dài lắm, tôi lười nổi giận với cậu.”
————
Lục Kính xử lý một vài công tác cơ bản ở doanh trại, tốn mất một tuần, giải quyết xong rồi mới bỗng nhớ đến chuyện mình giao cho Thẩm Quân đi làm.
Lúc tắm rửa vẫn thấy dấu răng do Doãn Tưu để lại, giờ đã nhạt hơn rất nhiều, lúc trước mỗi lần đi vệ sinh đều sẽ rất đau, mấy lúc như thế hắn chỉ hận không thể bắt Doãn Tưu tới rồi lại nhét thứ này vào miệng cậu, bắn tinh đầy trong cái miệng đó.
Lúc về nhà, Lục Kính nhận được điện thoại của chú hai, chờ tiếng chuông điện thoại vang lên một hồi lâu, hắn mới bắt máy, “Chú hai.”
Chú hai nhà họ Lục là một người rất có tên tuổi trên thương trường lẫn giới chính trị.
“A Kính, nghe nói con đã bắt được tên hung thủ giết cha và anh con?”
“……” Lục Kính nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói, “Không có, chỉ là bắt được tên bị tình nghi thôi ạ.”
“Ồ?” Rõ ràng là ngữ khí của người kia đang rất không tốt, “Sao những gì ta nghe được lại khác so với những gì con nói nhỉ?”
“Chú hai, loại chuyện này sao con lại phải lừa chú chứ, chuyện đã xảy ra cách đây 3 năm, phải đi rà soát lại chứng cứ thêm một lần nữa, hồ sơ vụ án cũng phải coi lại, vẫn chưa ai nhìn thấy tận mắt tên hung thủ năm đó, tất nhiên là không thể kết án ngay rồi.”
“Ừm, A Kính, mong con sẽ nhanh chóng tìm ra chứng cứ, đòi lại công bằng cho cha và anh mình.”
Sau khi ngắt máy, ánh mắt của Lục Kính lại càng thêm lạnh băng. Đám người của nhà họ Lục là người nhà họ Lục, Lục Kính là Lục Kính, hai bên không có liên quan gì đến nhau cả.
Lục Kính về đến nhà, tắm rửa xong, ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy Doãn Tưu đang bị trói ngoài ban công. Ánh hoàng hôn bao phủ, chiếu lên trên người cậu, quần áo tả tơi đến vậy, nhưng ánh mắt kia vẫn tàn nhẫn khát máu không thôi. Nhưng Lục Kính không sợ, chỉ cảm thấy cậu thật hấp dẫn, hắn lập tức cảm thấy sôi sục.
Hắn đi đến bên cạnh Doãn Tưu, sờ vào mắt xích treo trên cổ cậu, tháo đầu dây đang bị mắc trên ban công ra, kéo người kia vào trong lòng, “Món đồ chơi bị dơ thì phải tẩy rửa sạch sẽ, mới có thể lên trên giường cho người khác ôm.”
Mới vừa tắm xong, khí nóng vẫn chưa tản đi hết hoàn toàn, thứ ập vào mặt đầu tiên khi vào nhà tắm chính là sự ẩm ướt. Lục Kính chỉ thích tắm vòi sen, bồn tắm về cơ bản là vô dụng, nhưng cái bồn này rất lớn, lại còn nặng, khó dọn ra ngoài được, Lục Kính suy nghĩ một hồi, liền bảo người làm trong nhà vào trang trí lại một chút.
Người làm là một chàng trai trẻ lãng mạn, cậu ta đổ đất vào bồn, trồng các loại hoa hồng đủ màu sắc, điều thần kỳ chính là, ở trong một môi trường sống vốn không dành cho thực vật như vậy, cậu ta vẫn có thể nuôi được cây, cây hoa vẫn phát triển đều quanh năm. Hoa hồng xen lẫn với hoa hồng, cả cái bồn tắm đều biến thành chỗ sinh trưởng cho bụi hoa, các đóa hoa cùng nhau khoe sắc.
Vì một cái bồn tắm đẹp có một không hai như thế, Lục Kính đã thưởng cho chàng trai kia mười vạn.
Đó là một sự lãng mạn vô giá, Lục Kính nghĩ thế, vì sự lãng mạn này chỉ dành riêng cho một mình hắn.
Giờ thì góc bí mật này sắp bị người thứ hai phát hiện.
Doãn Tưu ngửi được hương hoa, thấy được cái bồn tắm khác người kia. Rất đẹp, nhưng cậu cũng không có tâm trạng để thưởng thức nó, tay của Lục Kính đã sờ lên đầu vai cậu, rất nhanh, quần áo đã bị lột sạch sẽ.
“Ngoại trừ dùng cách đó để chỉnh tôi, anh không còn thủ đoạn nào khác sao?”
Lục Kính vuốt ve lồng ngực của Doãn Tưu, rũ mắt nhìn cậu: “Đánh rắn phải đánh giập đầu, “đầu” của em chính là lòng tự trọng, thế thì việc gì tôi phải tốn thời gian đi đường vòng chứ? Doãn Tưu, em sợ sao?”
“Không, anh là cái thá gì chứ.”
Chân Doãn Tưu có hơi run, ba tên đánh nhau với cậu ngày hôm nay đều lợi hại hơn mấy tên hôm trước nhiều, không nhìn ra thương tích trên mặt, nhưng cởi đồ ra, những dấu vết do bị hành hung sẽ lộ ra rất rõ.
“Hôi quá.” Lục Kính nhẹ nhàng đánh giá một câu, hắn mở vòi sen, đẩy cậu qua đó, nước ấm chảy xối cuống, cuốn đi bụi bặm cùng vết máu, cuối cùng Doãn Tưu cũng không kiên trì được nữa, ngã quỳ xuống dưới sàn.
Thân thể cậu giống như bị tan ra thành từng mảnh, không còn một chút hơi sức. Lục Kính sờ mái tóc đang ướt sũng của cậu, vuốt ve gương mặt cậu, Doãn Tưu cũng không còn sức để chống đối nữa.
Lục Kính sờ dọc theo bả vai của Doãn Tưu cho đến đôi tay đang bị còng lại, Doãn Tưu nhìn hắn, sự yên tĩnh đến quỷ dị toát ra từ trong ánh mắt cậu, đôi mắt này vô cùng có sức hấp dẫn đối với Lục Kính, hắn muốn xem xem, lúc đôi mắt này bắt đầu lã chã rơi lệ, lúc Doãn Tưu buồn bực hay vui vẻ, khổ sở hay hưng phấn, liệu hắn có thể ngửi thấy mùi pheromone vẫn còn là ẩn số kia của cậu không?
“Pheromone của em…… có mùi gì?” Lục Kính nhìn đến ngẩn người, hắn buông sợi xích trong tay ra.
Doãn Tưu dựa vào trên tường, duỗi hai chân ra, nước có độ ấm vừa phải, rất thoải mái, cậu nhìn Lục Kính, nói: “Không có mùi.”
Miệng lưỡi không xương, trăm đường lắt léo.
Lục Kính túm chặt dây xích, ghé lại gần hình xăm trên người Doãn Tưu, để lại trên đó một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, cười khẽ, “Đừng gạt tôi. Từ giờ ngày nào tôi cũng sẽ gặp em, chơi em, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tôi tìm ra được chân tướng, ngửi được pheromone của em.”
Doãn Tưu nghiêng đầu, cật lực tránh đi sự đụng chạm của Lục Kính, cậu nhìn vào sự giả tạo của hắn, lên tiếng, “Lục Kính, anh không khổ sở dù chỉ một chút về chuyện của cha và anh trai mình đúng không? Biết diễn thật nhỉ.”
Lục Kính nghe vậy, ngẩn ra, hắn hơi thẳng người lại, trầm mặc đối diện với Doãn Tưu, rồi mới hừ lạnh một tiếng, bóp chặt cổ cậu, ánh mắt trở nên hung ác ngay trong nháy mắt, “Đừng nhiều chuyện như thế, tất nhiên là tôi rất khổ sở, tôi hận không thể làm cho em phải khóc, nghe em nói lời sám hối, ở dưới chân tôi xin tha tội.”
“Nếu đã hận như thế, sao không băm vằm tôi ra đi, đưa tôi đi lăng trì, đưa tôi đi xử tử đi, anh nhìn xem chuyện mà anh đang làm lúc này xem, không sợ cha và anh trai mình thất vọng sao?” Doãn Tưu càng nói càng hăng, sợi xích màu vàng cũng lung lay theo từng nhịp thở, “Làm tình với kẻ đã giết cha và anh của mình, cũng chỉ có mỗi anh thôi đấy.”
Lục Kính nghe mấy lời khích tướng vụng về kia của Doãn Tưu, khẽ cười, sau đó mới bế ngang người cậu lên, ném vào bồn tắm đầy hoa kia, gai hoa hồng bắt đầu làm rách da lưng Doãn Tưu, cậu giãy giụa muốn trốn, nhưng Lục Kính sao có thể cho cậu cơ hội đó, hắn ấn người kia vào trong bồn, lá cây màu xanh lục như biến thành dây trói, lớp gai trên thân cây bắt đầu tấn công vào kẻ xâm nhập không mời mà đến là cậu.
“Trên đời này…… làm gì có chuyện nào vừa hoang đường lại vừa kích thích như chuyện làm tình với kẻ thù của mình đâu?” Lục Kính sờ đóa hoa màu trắng ngay bên tai Doãn Tưu, tháo thắt lưng áo choàng tắm ra, cánh tay dùng sức giam giữ cậu, vuốt ve làn da trắng nõn của đối phương, nhẹ nhàng nói, “Doãn Tưu, chọc giận tôi thì em đâu có được lợi gì, người bị thương cũng chỉ có mình em thôi, kẻ thù thân ái của tôi ơi, em hiểu chứ?”
Lục Kính vặn bung hai chân của Doãn Tưu ra, kéo quần lót của cậu xuống, xoa bóp cậu nhỏ vẫn còn đang mềm mại kia, cánh hoa bị bọn họ làm cho rơi rụng, rơi lả tả trên thân thể của Doãn Tưu, như là đang cố gắng che chắn cho cậu vậy.
Nhưng không những không giúp được gì, mà còn phản tác dụng. Dây xích quấn lấy thân cây, giống như chúng đang có chung một gốc rễ, Doãn Tưu cũng là một đóa hoa hồng được sinh ra từ trong đó.
Lục Kính sờ vào liền sẽ bị gai đâm cho bị thương.
“Đứng lên nào, Doãn Tưu,” Lục Kính nhìn gương mặt của Doãn Tưu thay đổi từ vô cảm sang đỏ ửng, châm chọc, “Không phải em muốn giết tôi sao? Sao vừa bị tôi sờ đã cương ngay thế này? Không lẽ em tính dùng dương v*t giết tôi hả?”
“Bỏ tay ra…… Đừng chạm vào tôi!”
Doãn Tưu giãy giụa muốn khép chân lại, Lục Kính nắm đầu gối cậu, không cho cậu động đậy nữa. Tay hắn đã dính một chút chất lỏng ẩm ướt nào đó, Lục Kính giơ hai ngón tay lên trước mặt Doãn Tưu, khẽ ma sát, rồi lại mở ra, cho cậu xem thứ đó kéo thành sợi, “Sao em lại ướt nhanh đến thế nhỉ? Người cũng như tên, được làm từ nước à?”
*Doãn Tưu – 尹湫, chữ Tưu (湫) còn có nghĩa là hồ nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất