Kế Hoạch Bánh Bao Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 19: Chương 19

Trước Sau
"Con nói ai mang thai? Con lặp lại lần nữa." Vu Thư cảm thấy lỗ tai mình khả năng xảy ra vấn đề.

"A Bảo, Phó A Bảo, con trai bé của Phó gia." Trịnh Cảnh Đồng dưới ánh mắt nóng bỏng lặp lại một lần, "Hài tử là của con."

"Con trai? Đó không phải là nam sao, nam làm sao mang thai? Con tổ chức sinh nhật xong ngốc luôn rồi?" Vu Thư cảm thấy con trai mình đầu óc hỏng luôn rồi, "Nha không đúng, con nói hài tử là của con, con cùng con trai bé của Phó gia làm sao vậy?!" Bà lúc này mới phát hiện lời này có chút đáng ngờ.

"Con với con trai bé của Phó gia làm sao vậy?" Lần này ngay cả Trịnh Trí Viễn cũng chấn kinh rồi, nhà bọn họ cùng Phó gia quan hệ cũng không tệ, con trai mình sẽ không cái kia con trai nhà người ta chứ?! Sau này còn có thể hảo hảo làm bằng hữu hay không?!

"Khụ khụ, nguyên nhân này khá phức tạp, chúng ta sau này lại nói." Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy khó có thể mở miệng, hay là nói chuyện hài tử trước đi, khuyên Phó A Bảo tới nhà bọn họ là chuyện cần làm trước nhất, "Cha, mẹ, con không phải đang đùa giỡn với mọi người, con hiện tại phi thường phi tường nghiêm túc!"

"A Bảo em ấy xác thực mang thai, đã 2 tháng, vừa nãy em ấy nôn đến lợi hại, con cùng Phó Trạch Văn đưa cậu ấy tới bệnh viện kiểm tra, Lưu Việt phụ trách, còn làm siêu âm B, A Bảo rất khỏe mạnh, hài tử cũng rất khỏe mạnh." Trịnh Cảnh Đồng lặp lại một lần, "Là thật, con tuyệt đối không phải đang nói đùa, mọi người cũng biết con không thích đùa giỡn."

Hai vợ chồng Trịnh Trí Viễn nghĩ cũng phải, con trai xác thực không thích đùa giỡn, nó từ nhỏ tới lớn không phải hài tử có tế bào hài hước, vì thế chuyện này hơn nửa là thật.

Hai người có chút mông lung, con trai cùng một nam nhân sinh con, hai nam nhân sinh con? Chuyện như vậy hai người bọn họ thực sự là lần đầu tiên nghe nói.

Vu Thư sau một lát kéo dài, sau đó bà hỏi một vấn đề muốn biết nhất lúc này: "Vậy cậu ấy người đâu? Không phải nói rất khỏe mạnh sao, con sao lại không mang nó về?" Bà cho rằng người còn ở trong bệnh viện.

Trước tiên mặc kệ nam hay nữ, bây giờ trọng điểm là người ta mang thai hài tử của Trịnh gia bọn họ! Đều có con rồi còn có cái gì tốt nói a, đó chính là con dâu Trịnh gia bọn họ a!

"Đúng vậy, con sao không mang vợ con về a?" Trịnh Trí Viễn không hổ làm phu thê nhiều năm như vậy với Vu Thư, hai người não hồi lộ kinh (chung chí hướng) nhất trí, "Người ta đều thay con mang thai hài tử, con sao lại không ở lại bệnh viện cùng cậu ấy? Một mình con chạy về làm cái gì, đem người mang về a!"

Hai ngươi đã đem Phó A Bảo về Trịnh gia bọn họ rồi.

Trịnh gia bọn họ có người kế nghiệp a, đây là chuyện rất đáng cao hứng mà! Không quản cậu ấy mang thai là nam hay nữ, con trai coi trọng hơn nửa sẽ không sai, hơn nữa con trai nhỏ của Phó gia bọn họ cũng từng gặp, thật xinh đẹp, rất hoạt bát, xứng với Cảnh Đồng nhà bọn họ mà, tính cách bù đắp nhiều a!

Cảnh Đồng nhà bọn họ sống 30 năm, cũng không hảo hảo yêu đương qua, hiện tại thật vất vả có đối tượng, nói thế nào cũng phải giúp đỡ a!

Huống hồ người ta còn có con a!



Lời của hai người chọc đúng chỗ đau của Trịnh Cảnh Đồng, "A Bảo em ấy không chịu về với con, em ấy về Phó gia rồi." Nói là giống heo bất hòa với con, con sao có thể so với heo mập chứ?

"Tại sao?" Trịnh Trí Viễn và Vu Thư không rõ, Vu Thư hiếu kỳ nói: "Cậu ấy xấu hổ?"

Cũng đúng, bình thường gặp phải chuyện như vậy nhất định là xấu hổ, đã mang thai lại chạy tới nhà đối phương ở quả thật có chút khinh xuất, là bọn họ cân nhắc quá không chu đáo rồi.

"Không phải." Trịnh Cảnh Đồng có chút tâm tắc (tắc trong tắc nghẽn), "Ý tứ của A Bảo và Trạch Văn là, đứa nhỏ này là của Phó gia bọn họ, không có quan hệ gì với con, A Bảo không chịu cùng con một chỗ, em ấy chạm cũng không để con chạm."

"..." Vu Thư và Trịnh Trí Viễn hai mặt nhìn nhau, sau đó nhất trí nhìn về phía Trịnh Cảnh Đồng, "Con làm gì với cậu ấy a?"

Làm chuyện áp chế gì a?

Trịnh Cảnh Đồng hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là đem chuyện ngày đó ở làng du lịch đơn giản nói với cha mẹ mình một hồi, việc này rất khó để mở miệng mà, say rượu mất lý trí cái gì, người nghiêm túc đâu làm chuyện như vậy, y cảm giác mình thật quá xấu xa rồi.

Vu Thư há to miệng, sửng sốt thật lâu mới nói, "Làm nửa ngày, con cùng cậu ấy không phải đang yêu đương a!" Bà còn tưởng con trai nhà mình đang cùng con trai bé của Phó gia đang yêu đương, bởi vì là đồng tính, vì thế vẫn chưa nói cho hai vợ chồng bọn họ biết, hiện tai con trai Phó gia mang thai, lúc này mới ngả bài.

Nói nửa ngày hóa ra là ô long (nhầm lẫn)! Con trai Phó gia kia căn bản không phải tự mình tình nguyện!

Vu Thư mất hứng, bà chỉ vào Trịnh Cảnh Đồng thở phì phì nới: "Con sao lại vô dụng như thế a! Đã phát sinh quan hệ 2 tháng, hai tháng con còn chưa đuổi kịp người ta, con làm gì?!"

"Mẹ con nói đúng, con đứa nhỏ này thiệt là, con không phải cảm thấy đối tượng là nam sẽ qua loa? A, trước đây không giữ chặt, bây giờ người ta mang thai con mới nhớ lại, thế này cũng không phải đã muộn sao!" Gương mặt Trịnh Trí Viễn cũng thất vọng, "Con để người ta nghĩ như thế nào, bọn họ khẳng định cảm thấy con là bởi vì hài tử mới chịu A Bảo nhà bọn họ, con còn có thể tốt hơn hay không? Cha con trước đây vẫn dạy con, nam nhân thì phải biết chịu trách nhiệm, không thể tùy tiện, không thể qua loa, không thể trốn tránh trách nhiệm! Phải có nguyên tắc và ý thức trách nhiệm! Con không phải đã quên sạch?!"

Vu Thư đối với Trịnh Trí Viễn bĩu môi: "Này có thể khó nói, Cảnh Đồng chúng ta chăm sóc từ nhỏ tới lớn, trái phải rõ ràng hẳn là sẽ không có si lầm, tôi nhớ A Bảo mới 20 tuổi, còn là một sinh viên đại học xinh đẹp, Cảnh Đồng so với cậu ấy lớn hơn 10 tuổi, nói không chắc cậu ấy ghét bỏ Cảnh Đồng tuổi quá lớn."

Trịnh Trí Viễn gật gù cảm thấy rất có đạo lý, có người xác thực rất quan tâm đến vấn đề tuổi tác này.

Trịnh Cảnh Đồng: "..." Hai người còn có thể tốt hơn được không?



Vốn đang cho là cha mẹ mình sẽ phản đối mình và một nam nhân cùng một chỗ, thế mà tới cuối cùng bọn họ lại ghét bỏ mình tay chân chậm chạm, không có tài cán gì!

Mình rốt cuộc nên cao hứng hay là nên khổ sở?

"Con không có, kỳ thực con rất thích A Bảo, A Bảo là đứa bé ngoan, nhưng em ấy thật giống như không thích con." Trịnh Cảnh Đồng nói tới đây thì có chút tâm tắc, "Em ấy nhìn thấy con liền trừng mắt."

"Ai nha, con đây không hiểu, con đây là da mặt quá mỏng, có câu nói thật đúng, nam theo đuổi nữ, cách tầng sơn (núi), nữ theo đuổi nam, cách tầng sa (sợi bông, vải mỏng), lời này có ý gì đây, chính là theo đuổi nam so với theo đuổi nữ dễ hơn nhiều, con tuy rằng không phải nữ đi, thế nhưng A Bảo là nam, con chỉ cần da mặt dày, thế nào cũng có hi vọng!" Vu Thư khai thông cho con trai, "Không phải mẹ nói khoác, điều kiện của con tốt như vậy đi đâu tìm được a!"

Trịnh Cảnh Đồng cũng là muốn như vậy, sau này xác thực da mặt cần dày một chút, bất quá bây giờ còn có vấn đề: "Trạch Văn cũng không chịu để A Bảo cùng con một chỗ, Trạch Văn chính là mang em ấy về, nói là hài tử sau này Phó gia bọn họ nuôi." Cậu ấy còn đánh con ni.

Vu Thư hỏi: "Vợ chồng Phó minh nói thế nào?" Người trong nhà phản đối đúng là vấn đề lớn, việc này sao đều là nỗi của con trai mình, Trịnh gia bọn họ đuối lý.

Trịnh Cảnh Đồng lắc đầu một cái: "Không rõ, có điều không cần phải biết." Y nhìn đồng hồ, "Bọn họ hiện đang trên đường về."

Vu Thư lập tức liền đứng dậy đi ra ngoài phòng, lo lắng kêu lên, "Vậy còn chờ gì a, đuổi theo a!"

"Cáp?" Trong lòng Trịnh Cảnh Đồng nói chuyện này sao đuổi theo a, đuổi theo cái gì a, cha mẹ Phó A Bảo sớm muộn phải biết a.

"Sách!" Vu Thư quay đầu chỉ tiếc mài sắt không nên kim nói, "Chúng ta bây giờ liền đi Phó gia, tận dụng mọi thời cơ, lập tức liền đem sự việc hạ xuống!"

"Chuyện gì a?" Trịnh Cảnh Đồng không hiểu mẹ mình muốn làm gì.

"Kết hôn a! Hai đứa đều có con, không kết hôn sao?!"

___________________

Ây yo bộ này nhiều tiếng lóng ghê làm mị dịch toát cả mò hồi =.="

Chúng ta dành một phút mặc niệm cho anh Đồng nào, cuộc đời về sau của anh sẽ được sống trong hắt hủi cho vợ và cha mẹ. A men

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau