Kế Hoạch Bánh Bao Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 84: Chương 84
"Ngô..." Chân Phó A Bảo bị bán trụ trong khoảng thời gian ngắn cũng không bò dậy nổi, vừa vặn đặt ở trên người Trịnh Cảnh Đồng, vì thế cũng không đau, mặt cậu cực kỳ đỏ, bởi vì cậu không quên trước khi ngã mình đã nhìn thấy cái gì, nghĩ đến thứ kia đang áp lên dưới thân cậu cậu liền cảm thấy không thể được rồi, cẩn thận cảm thụ một chút, hình như vật kia hiện tại vừa vặn chống đỡ trên váy mình, a, hình như còn càng lúc càng rất lớn, Trịnh Cảnh Đồng hàng này quả nhiên vô cùng đáng khinh!
Một tiểu hầu gái đáng yêu như vậy bổ nhào về phía mình, hai tay Trịnh Cảnh Đồng nhịn không được ôm tới, thế là cả người Phó A Bảo liền bọc trong lồng ngực của y, nửa người dưới của hai người kề sát, bốn cái đùi giao nhau, hai tay Phó A Bảo chống trên ngực Trịnh Cảnh Đồng, Trịnh Cảnh Đồng thì lại nhẹ nhàng ôm Phó A Bảo, khoảng cách mặt hai người rất gần, có thể lẫn nhau nhìn thấy trong mắt đối phương có hình bóng của mình, tóc mái trên trán Phó A Bảo hơi hơi rũ xuống, lướt qua trán Trịnh Cảnh Đồng, khiến y cảm thấy hơi hơi có chút ngứa.
Không biết là bầu không khí lây nhiễm hay là nguyên nhân gì khác, Phó A Bảo vậy mà không có tức giận, nơi sưng trướng bị đặt ở dưới thân kia khiến cậu để ý cậu cũng không chú ý, mắt không chớp nhìn Trịnh Cảnh Đồng, cậu cảm thấy kính mắt của Trịnh Cảnh Đồng có chút chướng mắt.
"A Bảo..." Trịnh Cảnh Đồng nhẹ nhàng gọi tên Phó A Bảo, tay phải ôm lưng Phó A Bảo chuyển qua sau gáy Phó A Bảo, nhẹ nhàng vuốt, sau đó khẽ ngẩng đầu, đem môi mình ấn nhẹ lên môi Phó A Bảo nhẹ nhàng hôn.
Phó A Bảo không có cự tuyệt, còn thuận thế hơi hơi cúi đầu, môi hai người thân mật đụng chạm cùng một chỗ.
Môi Phó A Bảo so với trong tưởng tượng của Trịnh Cảnh Đồng còn tốt hơn, mềm mại như vậy, còn hình như có chút hơi nước, y không nhịn được vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm một ngụm, ngọt ngọt, là hương vị nước trái cây sao? A Bảo vừa nãy mới uống nước trái cây.
Bị liếm một cái như thế mặt Phó A Bảo càng đỏ, cậu không nhịn được nhắm hai mắt lại, cậu đã thật không dám nhìn thẳng vào Trịnh Cảnh Đồng rồi.
Phó A Bảo như vậy đối với Trịnh Cảnh Đồng tràn ngập sức hấp dẫn trí mạng, không có phản kháng ở trong mắt Trịnh Cảnh Đồng xem ra chính là ngầm mời gọi, môi y lại ào ào hôn lên môi Phó A Bảo, môi trên, môi dưới, khóe miệng, kẽ môi, mỗi một chỗ đều tinh tế mút, y thật sự mê luyến phần xúc cảm này.
Có điều như thế vẫn chưa đủ, này còn thiếu rất nhiều, người yêu không hề phòng bị như thế nằm ở trên người mình, không phản kháng, trái lại phối hợp như vậy, này không làm chút gì quả thực liền không phải nam nhân nữa, Trịnh Cảnh Đồng rốt cục dùng đầu lưỡi mình mạnh mẽ chạy đôi môi Phó A Bảo ra, Phó A Bảo kinh ngạc còn chưa kịp thốt lên tiếng liền đem đầu lưỡi linh hoạt duỗi đi vào, nhanh chóng quấn lấy đầu lưỡi lúng túng của Phó A Bảo, y muốn thông qua đầu lưỡi truyền khát vọng tình yêu của mình tới Phó A Bảo.
Trịnh Cảnh Đồng vô số lần tưởng tượng qua cuộc sống sau khi kết hôn, các loại ngọt ngào cùng dính nhớp nháp, nhưng từ trước đến giờ đều cũng không dám thực thi, chỉ có thể não bổ cùng tưởng tượng, một mình ở phòng tắm YY mà thôi, bởi vì nguyên nhân đặc thù, y căn bản không thể cùng A Bảo trải qua sinh hoạt vợ chồng bình thường.
Nhưng hôm nay, hình như ông trời thấy y đáng thương bắt đầu đồng tình y, dĩ nhiên cho y cơ hội tốt như vậy.
Đầu lưỡi Phó A Bảo ban đầu vẫn là tránh né, tuy rằng bộ vị khác trên thân thể cậu không có kịch liệt phản kháng, thế nhưng không biết là xấu hổ hay là bị kinh hách, đầu lưỡi vừa bắt đầu căn bản cũng không phối hợp, cứ trốn trốn tránh tránh, thế nhưng cậu cũng không ngẩng đầu kết thúc nụ hôn này, thế này đối với Trịnh Cảnh Đồng mà nói chính là mời gọi, hành động của y liền càng thêm kịch liệt, vẫn liên tục dây dưa đầu lưỡi Phó A Bảo.
Trải qua chiến đấu hăng hái trường kỳ, Phó A Bảo có lẽ là mệt mỏi hoặc chịu cảm hóa của Trịnh Cảnh Đồng, cậu bắt đầu thỏa hiệp, đầu lưỡi bắt đầu thuận theo dẫn dắt của Trịnh Cảnh Đồng bắt đầu nhúc nhích, nụ hôn của hai người tiến vào thời kỳ ngọt ngào, lần này xem như là chân chính hôn nồng nhiệt kiểu Pháp, hô hấp càng thêm nặng nhọc, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nước khiến người ta đỏ mặt.
Nửa người dưới của Trịnh Cảnh Đồng càng thêm sưng trướng, hơi ma sát với vạt váy của Phó A Bảo, có chút kích tình khó nhịn, tay phải Trịnh Cảnh Đồng vẫn ôm sau gáy Phó A Bảo, tay trái thì lại bắt đầu dao động sau lưng Phó A Bảo, đầu tiên là bả vai bóng loáng, sau đó là phía sau lưng trắng mịn, quần áo đã hơi rơi xuống, cho nên Trịnh Cảnh Đồng có thể sờ được hơn nửa cái lưng, loại xúc cảm trơn nhẵn lại co dãn kia cơ hồ có thể đem ngón tay hút lại khiến y điên cuồng.
Khát vọng mãnh liệt khiến y một bên hôn môi, một bên bắt đầu dùng tay trái tìm kiếm sợi dây sau lưng Phó A Bảo.
Bộ trang phục người hầu gái này không có khóa kéo, chỉ có dây ren màu đen ở phía sau buộc lại, giống như dây giày, có thể căn cứ theo size cơ thể người mặc quần áo tự động điều chỉnh chặt lỏng, so với khóa kéo càng thêm tiện lợi, chỉ tiếc Phó A Bảo không có ngực, buộc chặt cũng không chống đỡ được, cần rơi xuống thì phải rơi xuống.
Lúc trước buộc dây là Trịnh Cảnh Đồng giúp một tay, y đương nhiên biết cởi như thế nào, ngón tay đụng tới chỗ mấu chốt, sau đó nhẹ nhàng kéo, rầm, quần áo nửa người trên Phó A Bảo liền lỏng ra.
Sau đó Trịnh Cảnh Đồng hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, lập tức đem cả đoạn dây đều rút ra, lần này sau lưng lại không có chỗ dựa, toàn bộ phần lưng đều lộ ra.
Phó A Bảo trì độn đến mấy cũng cảm nhận được phía sau lưng không giống với lúc trước, tay Trịnh Cảnh Đồng đã mò tới eo cậu, không có cách vải a!
Cậu ô ô hai tiếng muốn đứng dậy, thế nhưng Trịnh Cảnh Đồng căn bản không thả cậu đi, môi một khắc cũng đều không rời khỏi cậu, vẫn liếm hôn mút liên tục, Phó A Bảo hai ba cái liền mềm nhũn ra, cả người lại vô lực phủ trên người Trịnh Cảnh Đồng.
Kể ra nói, Nhất Cổ Tác Khí (*), tái nhi suy, tam nhi kiệt (*), Phó A Bảo lần đầu chưa thành công, lần sau khả năng sẽ không có cơ hội xoay mình, không có kinh nghiệm gì cậu rất nhanh liền trầm mê trong khoái cảm hôn môi, thân thể lại mềm nhũn nằm trong lồng ngực Phó A Bảo tùy ý Trịnh Cảnh Đồng bài bố, đừng nói sờ lưng, chính là sờ ngực phỏng chừng cậu cũng sẽ không có phản kháng quá lớn.
"A Bảo..." Hôn đã lâu Trịnh Cảnh Đồng rốt cục cùng môi Phó A Bảo tách ra, Phó A Bảo vẫn cứ nhắm mắt lại, Trịnh Cảnh Đồng lại thở hổn hển bắt đầu hôn gò má cùng mũi Phó A Bảo, còn có khóe miệng cùng cằm xinh đẹp, mỗi một chỗ đều không buông tha, trong miệng còn nhẹ nhàng gọi tên Phó A Bảo, tràn đầy thâm tình cùng dục vọng, khiến trong đầu Phó A Bảo bắt đầu hồ dán, cậu mơ mơ màng màng cảm thấy cực kỳ thoải mái, căn bản không biết phản kháng, cũng không muốn phản kháng, bởi vì rất thoải mái.
(Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (nó có cái nguồn gốc đấy nhưng đọc thấy khó hiểu viết thêm vào các thím cũng phải xoắn não mà hiểu nên không viết thêm vào nữa)
Tái nhi suy, tam nhi kiệt: Ý là làm việc phải thừa dịp sức mạnh lớn lập tức làm xong, bằng không sức mạnh một khi trôi qua, liền không cách nào tiếp tục)
Một tiểu hầu gái đáng yêu như vậy bổ nhào về phía mình, hai tay Trịnh Cảnh Đồng nhịn không được ôm tới, thế là cả người Phó A Bảo liền bọc trong lồng ngực của y, nửa người dưới của hai người kề sát, bốn cái đùi giao nhau, hai tay Phó A Bảo chống trên ngực Trịnh Cảnh Đồng, Trịnh Cảnh Đồng thì lại nhẹ nhàng ôm Phó A Bảo, khoảng cách mặt hai người rất gần, có thể lẫn nhau nhìn thấy trong mắt đối phương có hình bóng của mình, tóc mái trên trán Phó A Bảo hơi hơi rũ xuống, lướt qua trán Trịnh Cảnh Đồng, khiến y cảm thấy hơi hơi có chút ngứa.
Không biết là bầu không khí lây nhiễm hay là nguyên nhân gì khác, Phó A Bảo vậy mà không có tức giận, nơi sưng trướng bị đặt ở dưới thân kia khiến cậu để ý cậu cũng không chú ý, mắt không chớp nhìn Trịnh Cảnh Đồng, cậu cảm thấy kính mắt của Trịnh Cảnh Đồng có chút chướng mắt.
"A Bảo..." Trịnh Cảnh Đồng nhẹ nhàng gọi tên Phó A Bảo, tay phải ôm lưng Phó A Bảo chuyển qua sau gáy Phó A Bảo, nhẹ nhàng vuốt, sau đó khẽ ngẩng đầu, đem môi mình ấn nhẹ lên môi Phó A Bảo nhẹ nhàng hôn.
Phó A Bảo không có cự tuyệt, còn thuận thế hơi hơi cúi đầu, môi hai người thân mật đụng chạm cùng một chỗ.
Môi Phó A Bảo so với trong tưởng tượng của Trịnh Cảnh Đồng còn tốt hơn, mềm mại như vậy, còn hình như có chút hơi nước, y không nhịn được vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm một ngụm, ngọt ngọt, là hương vị nước trái cây sao? A Bảo vừa nãy mới uống nước trái cây.
Bị liếm một cái như thế mặt Phó A Bảo càng đỏ, cậu không nhịn được nhắm hai mắt lại, cậu đã thật không dám nhìn thẳng vào Trịnh Cảnh Đồng rồi.
Phó A Bảo như vậy đối với Trịnh Cảnh Đồng tràn ngập sức hấp dẫn trí mạng, không có phản kháng ở trong mắt Trịnh Cảnh Đồng xem ra chính là ngầm mời gọi, môi y lại ào ào hôn lên môi Phó A Bảo, môi trên, môi dưới, khóe miệng, kẽ môi, mỗi một chỗ đều tinh tế mút, y thật sự mê luyến phần xúc cảm này.
Có điều như thế vẫn chưa đủ, này còn thiếu rất nhiều, người yêu không hề phòng bị như thế nằm ở trên người mình, không phản kháng, trái lại phối hợp như vậy, này không làm chút gì quả thực liền không phải nam nhân nữa, Trịnh Cảnh Đồng rốt cục dùng đầu lưỡi mình mạnh mẽ chạy đôi môi Phó A Bảo ra, Phó A Bảo kinh ngạc còn chưa kịp thốt lên tiếng liền đem đầu lưỡi linh hoạt duỗi đi vào, nhanh chóng quấn lấy đầu lưỡi lúng túng của Phó A Bảo, y muốn thông qua đầu lưỡi truyền khát vọng tình yêu của mình tới Phó A Bảo.
Trịnh Cảnh Đồng vô số lần tưởng tượng qua cuộc sống sau khi kết hôn, các loại ngọt ngào cùng dính nhớp nháp, nhưng từ trước đến giờ đều cũng không dám thực thi, chỉ có thể não bổ cùng tưởng tượng, một mình ở phòng tắm YY mà thôi, bởi vì nguyên nhân đặc thù, y căn bản không thể cùng A Bảo trải qua sinh hoạt vợ chồng bình thường.
Nhưng hôm nay, hình như ông trời thấy y đáng thương bắt đầu đồng tình y, dĩ nhiên cho y cơ hội tốt như vậy.
Đầu lưỡi Phó A Bảo ban đầu vẫn là tránh né, tuy rằng bộ vị khác trên thân thể cậu không có kịch liệt phản kháng, thế nhưng không biết là xấu hổ hay là bị kinh hách, đầu lưỡi vừa bắt đầu căn bản cũng không phối hợp, cứ trốn trốn tránh tránh, thế nhưng cậu cũng không ngẩng đầu kết thúc nụ hôn này, thế này đối với Trịnh Cảnh Đồng mà nói chính là mời gọi, hành động của y liền càng thêm kịch liệt, vẫn liên tục dây dưa đầu lưỡi Phó A Bảo.
Trải qua chiến đấu hăng hái trường kỳ, Phó A Bảo có lẽ là mệt mỏi hoặc chịu cảm hóa của Trịnh Cảnh Đồng, cậu bắt đầu thỏa hiệp, đầu lưỡi bắt đầu thuận theo dẫn dắt của Trịnh Cảnh Đồng bắt đầu nhúc nhích, nụ hôn của hai người tiến vào thời kỳ ngọt ngào, lần này xem như là chân chính hôn nồng nhiệt kiểu Pháp, hô hấp càng thêm nặng nhọc, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nước khiến người ta đỏ mặt.
Nửa người dưới của Trịnh Cảnh Đồng càng thêm sưng trướng, hơi ma sát với vạt váy của Phó A Bảo, có chút kích tình khó nhịn, tay phải Trịnh Cảnh Đồng vẫn ôm sau gáy Phó A Bảo, tay trái thì lại bắt đầu dao động sau lưng Phó A Bảo, đầu tiên là bả vai bóng loáng, sau đó là phía sau lưng trắng mịn, quần áo đã hơi rơi xuống, cho nên Trịnh Cảnh Đồng có thể sờ được hơn nửa cái lưng, loại xúc cảm trơn nhẵn lại co dãn kia cơ hồ có thể đem ngón tay hút lại khiến y điên cuồng.
Khát vọng mãnh liệt khiến y một bên hôn môi, một bên bắt đầu dùng tay trái tìm kiếm sợi dây sau lưng Phó A Bảo.
Bộ trang phục người hầu gái này không có khóa kéo, chỉ có dây ren màu đen ở phía sau buộc lại, giống như dây giày, có thể căn cứ theo size cơ thể người mặc quần áo tự động điều chỉnh chặt lỏng, so với khóa kéo càng thêm tiện lợi, chỉ tiếc Phó A Bảo không có ngực, buộc chặt cũng không chống đỡ được, cần rơi xuống thì phải rơi xuống.
Lúc trước buộc dây là Trịnh Cảnh Đồng giúp một tay, y đương nhiên biết cởi như thế nào, ngón tay đụng tới chỗ mấu chốt, sau đó nhẹ nhàng kéo, rầm, quần áo nửa người trên Phó A Bảo liền lỏng ra.
Sau đó Trịnh Cảnh Đồng hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, lập tức đem cả đoạn dây đều rút ra, lần này sau lưng lại không có chỗ dựa, toàn bộ phần lưng đều lộ ra.
Phó A Bảo trì độn đến mấy cũng cảm nhận được phía sau lưng không giống với lúc trước, tay Trịnh Cảnh Đồng đã mò tới eo cậu, không có cách vải a!
Cậu ô ô hai tiếng muốn đứng dậy, thế nhưng Trịnh Cảnh Đồng căn bản không thả cậu đi, môi một khắc cũng đều không rời khỏi cậu, vẫn liếm hôn mút liên tục, Phó A Bảo hai ba cái liền mềm nhũn ra, cả người lại vô lực phủ trên người Trịnh Cảnh Đồng.
Kể ra nói, Nhất Cổ Tác Khí (*), tái nhi suy, tam nhi kiệt (*), Phó A Bảo lần đầu chưa thành công, lần sau khả năng sẽ không có cơ hội xoay mình, không có kinh nghiệm gì cậu rất nhanh liền trầm mê trong khoái cảm hôn môi, thân thể lại mềm nhũn nằm trong lồng ngực Phó A Bảo tùy ý Trịnh Cảnh Đồng bài bố, đừng nói sờ lưng, chính là sờ ngực phỏng chừng cậu cũng sẽ không có phản kháng quá lớn.
"A Bảo..." Hôn đã lâu Trịnh Cảnh Đồng rốt cục cùng môi Phó A Bảo tách ra, Phó A Bảo vẫn cứ nhắm mắt lại, Trịnh Cảnh Đồng lại thở hổn hển bắt đầu hôn gò má cùng mũi Phó A Bảo, còn có khóe miệng cùng cằm xinh đẹp, mỗi một chỗ đều không buông tha, trong miệng còn nhẹ nhàng gọi tên Phó A Bảo, tràn đầy thâm tình cùng dục vọng, khiến trong đầu Phó A Bảo bắt đầu hồ dán, cậu mơ mơ màng màng cảm thấy cực kỳ thoải mái, căn bản không biết phản kháng, cũng không muốn phản kháng, bởi vì rất thoải mái.
(Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (nó có cái nguồn gốc đấy nhưng đọc thấy khó hiểu viết thêm vào các thím cũng phải xoắn não mà hiểu nên không viết thêm vào nữa)
Tái nhi suy, tam nhi kiệt: Ý là làm việc phải thừa dịp sức mạnh lớn lập tức làm xong, bằng không sức mạnh một khi trôi qua, liền không cách nào tiếp tục)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất