Chương 12: Câu Dẫn Đại Lão Hắc Bang (12)
Thẩm Quân Lăng cũng sảng khoái đồng ý, cả ngày đều giúp bọn họ sắp xếp đồ, Cố Diệc Linh ngại mặt mũi của mẹ Cố nên không tiện từ chối, khuôn mặt vẫn không dịu lại mà mẹ Cố lại khen Thẩm Quân Lăng không dứt miệng.
“Cảm ơn.” Sau khi mẹ Cố đi, Cố Diệc Linh trực tiếp đóng cửa lại, không xem cũng chẳng liếc Thẩm Quân Lăng một cái nào.
Thẩm Quân Lăng bất đắc dĩ mỉm cười, không để ý. Dù sao cũng là hắn sai trước, thái độ nhận sai tự nhiên cũng muốn tốt hơn một chút.
Chuông điện thoại vang lên, Thẩm Quân Lăng lấy điện thoại ra, là Sở Nguyệt Hân gọi tới. Hắn không vui nhăn mày, từ ngày nhìn rõ Sở Nguyệt Hân, hắn bắt đầu có chút phiền chán cô ta.
Hắn cúp điện thoại, nghĩ thầm, khi còn nhỏ là khi còn nhỏ, hiện tại là hiện tại. Khi đó cô ta ngây thơ lương thiện, mang đến ấm áp đến cho mình, nhưng hiện tại cô ta đã thay đổi, hắn cũng đã trả đủ tình nghĩa, không nên ký thác những hoài niệm ấm áp trên một người có tâm tư độc ác như vậy.
Trong phòng, Cố Diệc Linh nghe 233 nhắc nhở, khóe miệng nhếch lên.
[Độ hảo cảm của Thẩm Quân Lăng với Sở Nguyệt Hân xuống 40, tổng 30.]
Sở Nguyệt Hân lật mặt với Cố Diệc Linh, những ngày ở trường học ngày càng khổ sở.
Cô ta xinh đẹp, lại luôn là giả vờ ngây thơ hồn nhiên, mập mờ với những nam sinh có chút quyền thế trong trường, tuy rằng nhân phẩm của cô ta ở trong mắt nam sinh trong trường không tệ lắm, nhưng nữ sinh đều cực kỳ không thích, mắng cô ta ‘trà xanh kỹ nữ’, ‘giả bạch liên’.
Trước kia có Cố Diệc Linh che chở cô ta, các nữ sinh không dám động đến, hiện tại toàn ai ai cũng đều biết Cố đại thiếu tuyệt giao với cô ta, tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Tạt nước bẩn, ném cặp sách, khóa WC, ở hẻm nhỏ hung hăng đánh cô ta một trận, những việc bạo lực học đường có trong phim thần tượng đều sẽ áp dụng trên người cô ta không thiếu một cái nào.
Mà những nam sinh có quan hệ không tệ với cô ta cũng không muốn giúp, dù sao những nữ sinh dám ức hiếp cô ta đều là nhà có quyền thế, ai nguyện ý vì một nữ sinh không quyền không thế mà tìm phiền phức chứ?
Sở Nguyệt Hân không biết ơn những lúc Cố Diệc Linh đã trợ giúp cô ta, cũng không cảm ơn cậu một câu, giờ ngược lại càng thêm oán hận cậu hơn.
Vì sao cậu lại nhìn cô ta bị bắt nạt mà không giúp? Còn có Thẩm Quân Lăng, vì sao thái độ của hắn lại trở nên lạnh nhạt như vậy? Rõ ràng hắn biết tình trạng hiện tại của cô ta, nhưng tại sao lại không giúp? Có phải Cố Diệc Linh đã nói gì trước mặt hắn rồi không? Một ngày nào đó, cô ta sẽ không bỏ qua cho những ai từng hại cô ta đến mức này đâu.
Sở Nguyệt Hân nhìn các nữ sinh vây xung quanh mình, che đi oán hận trong mắt, nhận mệnh nhắm mắt lại.
“Các cậu đang làm gì vậy?” Một giọng nam truyền tới.
Sở Nguyệt Hân trợn mắt nhìn lại, ai, ai sẽ trợ giúp mình?
Các nữ sinh nhìn người đến đều vội chạy đi, Hứa Tư Niên đến gần, ngồi xổm xuống nhìn Sở Nguyệt Hân, kéo cô ta về phía mình. Thật là, một cô gái đáng yêu như vậy, sao Cố Diệc Linh có thể nhìn cô ấy tùy ý bị bắt nạt như vậy chứ?!
[Nam nữ chủ đã gặp nhau.]
Cố Diệc Linh tắm rửa xong, chỉ mặc một cái quần, bước ra khỏi phòng tắm đã nghe thấy 233 nhắc nhở.
Cậu chuẩn bị cho mình một ly rượu vang đỏ, mở notebook ra, gõ nhẹ lên bàn phím, điều tra thị trường chứng khoán. Sau khi nhìn một lúc, cậu xâm nhập vào bên trong trang web của tập đoàn Hứa thị nước A, cẩn thận xem xét tư liệu nhà họ Hứa, trong lòng đã có kế hoạch đối phó với nhà họ Hứa.
Cảm giác hơi buồn ngủ, Cố Diệc Linh lười biếng nằm thẳng trên giường chuẩn bị ngủ.
“Cảm ơn.” Sau khi mẹ Cố đi, Cố Diệc Linh trực tiếp đóng cửa lại, không xem cũng chẳng liếc Thẩm Quân Lăng một cái nào.
Thẩm Quân Lăng bất đắc dĩ mỉm cười, không để ý. Dù sao cũng là hắn sai trước, thái độ nhận sai tự nhiên cũng muốn tốt hơn một chút.
Chuông điện thoại vang lên, Thẩm Quân Lăng lấy điện thoại ra, là Sở Nguyệt Hân gọi tới. Hắn không vui nhăn mày, từ ngày nhìn rõ Sở Nguyệt Hân, hắn bắt đầu có chút phiền chán cô ta.
Hắn cúp điện thoại, nghĩ thầm, khi còn nhỏ là khi còn nhỏ, hiện tại là hiện tại. Khi đó cô ta ngây thơ lương thiện, mang đến ấm áp đến cho mình, nhưng hiện tại cô ta đã thay đổi, hắn cũng đã trả đủ tình nghĩa, không nên ký thác những hoài niệm ấm áp trên một người có tâm tư độc ác như vậy.
Trong phòng, Cố Diệc Linh nghe 233 nhắc nhở, khóe miệng nhếch lên.
[Độ hảo cảm của Thẩm Quân Lăng với Sở Nguyệt Hân xuống 40, tổng 30.]
Sở Nguyệt Hân lật mặt với Cố Diệc Linh, những ngày ở trường học ngày càng khổ sở.
Cô ta xinh đẹp, lại luôn là giả vờ ngây thơ hồn nhiên, mập mờ với những nam sinh có chút quyền thế trong trường, tuy rằng nhân phẩm của cô ta ở trong mắt nam sinh trong trường không tệ lắm, nhưng nữ sinh đều cực kỳ không thích, mắng cô ta ‘trà xanh kỹ nữ’, ‘giả bạch liên’.
Trước kia có Cố Diệc Linh che chở cô ta, các nữ sinh không dám động đến, hiện tại toàn ai ai cũng đều biết Cố đại thiếu tuyệt giao với cô ta, tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Tạt nước bẩn, ném cặp sách, khóa WC, ở hẻm nhỏ hung hăng đánh cô ta một trận, những việc bạo lực học đường có trong phim thần tượng đều sẽ áp dụng trên người cô ta không thiếu một cái nào.
Mà những nam sinh có quan hệ không tệ với cô ta cũng không muốn giúp, dù sao những nữ sinh dám ức hiếp cô ta đều là nhà có quyền thế, ai nguyện ý vì một nữ sinh không quyền không thế mà tìm phiền phức chứ?
Sở Nguyệt Hân không biết ơn những lúc Cố Diệc Linh đã trợ giúp cô ta, cũng không cảm ơn cậu một câu, giờ ngược lại càng thêm oán hận cậu hơn.
Vì sao cậu lại nhìn cô ta bị bắt nạt mà không giúp? Còn có Thẩm Quân Lăng, vì sao thái độ của hắn lại trở nên lạnh nhạt như vậy? Rõ ràng hắn biết tình trạng hiện tại của cô ta, nhưng tại sao lại không giúp? Có phải Cố Diệc Linh đã nói gì trước mặt hắn rồi không? Một ngày nào đó, cô ta sẽ không bỏ qua cho những ai từng hại cô ta đến mức này đâu.
Sở Nguyệt Hân nhìn các nữ sinh vây xung quanh mình, che đi oán hận trong mắt, nhận mệnh nhắm mắt lại.
“Các cậu đang làm gì vậy?” Một giọng nam truyền tới.
Sở Nguyệt Hân trợn mắt nhìn lại, ai, ai sẽ trợ giúp mình?
Các nữ sinh nhìn người đến đều vội chạy đi, Hứa Tư Niên đến gần, ngồi xổm xuống nhìn Sở Nguyệt Hân, kéo cô ta về phía mình. Thật là, một cô gái đáng yêu như vậy, sao Cố Diệc Linh có thể nhìn cô ấy tùy ý bị bắt nạt như vậy chứ?!
[Nam nữ chủ đã gặp nhau.]
Cố Diệc Linh tắm rửa xong, chỉ mặc một cái quần, bước ra khỏi phòng tắm đã nghe thấy 233 nhắc nhở.
Cậu chuẩn bị cho mình một ly rượu vang đỏ, mở notebook ra, gõ nhẹ lên bàn phím, điều tra thị trường chứng khoán. Sau khi nhìn một lúc, cậu xâm nhập vào bên trong trang web của tập đoàn Hứa thị nước A, cẩn thận xem xét tư liệu nhà họ Hứa, trong lòng đã có kế hoạch đối phó với nhà họ Hứa.
Cảm giác hơi buồn ngủ, Cố Diệc Linh lười biếng nằm thẳng trên giường chuẩn bị ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất