Chương 15: Câu Dẫn Đại Lão Hắc Bang (15)
Mẹ Cố cùng Lục Côn Bằng cũng biết chuyện của hai người, nhưng mẹ Cố chưa bao giờ quản việc riêng của con trai, bà tin tưởng con trai có lý do của mình, còn Lục Côn Bằng biết được ngọn nguồn mọi chuyện từ Sở Nguyệt Hân, tức giận đến chửi ầm lên với cô ta, tự nhiên không dám nhắc tới chuyện này ở nhà.
Hôm nay là ngày cuối tuần, Thẩm Quân Lăng lại không ở trong nhà, Cố Diệc Linh ở nhà nhàm chán nghịch máy tính.
Đã hơn một tháng, cậu vẫn lạnh nhạt với Thẩm Quân Lăng, nhưng độ hảo cảm lại tăng lên mười mấy điểm, nhanh chóng đến 80. Cố Diệc Linh rất vừa lòng với tình huống hiện tại, nguyên chủ chết bi thảm như vậy, tự nhiên cậu muốn ngược Thẩm Quân Lăng đủ nhiều mới có thể suy xét đồng ý với hắn, chứ nếu không cậu không thể bỏ được cục tức trong lòng mình được.
Tuy rằng cậu lạnh nhạt nhưng không vô tình, biết đây là thế giới giả tưởng, tất cả chỉ đều là số liệu, nhưng trong những nhiệm vụ trước, cậu cũng không phải không ở bên nhau hết cả đời cùng người thiệt tình đối với mình, có khi là bởi vì nhiệm vụ, có khi chỉ là bởi vì chính mình muốn làm như vậy, cho dù cậu cũng không động tâm, cho dù rời đi sẽ có chút thương tâm, nhưng cậu vẫn không đành lòng từ chối, bởi vì Cố Diệc Linh biết, đối với bọn họ mà nói, thế giới giả tưởng này là cả đời, là toàn bộ của họ.
Cho nên sinh mệnh còn lại ở thế giới này, nếu Thẩm Quân Lăng thật lòng thích cậu, cậu cũng sẽ dùng thiên trường địa cửu đáp lại tình cảm của hắn.
Đang suy nghĩ thì Thẩm Quân Lăng đã trở lại. Hắn trộm làm thêm một cái chìa khóa nhà của Cố Diệc Linh, không cần gõ cửa cũng vào được, hoàn toàn không coi mình là người ngoài.
Cố Diệc Linh nhìn thấy vết máu trên cánh tay, nhăn lại mi, nói: “Tại sao lại bị thương rồi?”
Thẩm Quân Lăng vô thức giấu cánh tay sau lưng, giống như đứa trẻ đã làm sai bị phát hiện, chột dạ nói: “Không có việc gì, chỉ là bị thương nhẹ một chút thôi.”
Hắn đã giải quyết xong chuyện trong bang phía, cũng từ chức làm nhân viên sòng bạc, cuộc sống hẳn sẽ tạm thời yên ổn một thời gian.
“Anh nói xem! Từ sau khi tôi sống ở đây, đây là lần thứ mấy nhìn thấy anh bị thương rồi? Anh không thể để tôi an tâm một chút nào sao?” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, Cố Diệc Linh vẫn là nhận mệnh đi lấy hòm thuốc, thô lỗ kéo hắn đến sô pha xử lý vết thương.
“Ai da, em nhẹ một chút, anh đang bị thương đó.” Thẩm Quân Lăng bị cậu thô bạo dùng nước thuốc đổ lên miệng vết thương, đau đến hút khí lạnh, nhưng khóe miệng lại không kiềm chế được mà nhếch lên.
[233: Độ hảo cảm của Thẩm Quân Lăng +3, tổng: 75.]
Sau khi xử lý xong vết thương, Cố Diệc Linh đi vào phòng lấy ra một chiếc hộp được đóng gói cẩn thận, ném cho hắn: “Chúc mừng sinh nhật.”
Thẩm Quân Lăng sững sờ một lúc mới thật cẩn thận cầm món quà lên, trong mắt tràn ngập vui mừng, run run nói: “Quà sinh nhật cho anh sao?”
Khi còn nhỏ, trừ Sở Nguyệt Hân ra, chưa từng có ai nhớ rõ sinh nhật hắn, chưa từng có người tặng cho hắn quà sinh nhật, phải nói là chưa từng có ai để ý hắn, thế mà Cố Diệc Linh lại nhớ rõ?
Cố Diệc Linh ‘Ừ’ một tiếng, thật ra cậu cũng có điểm chột dạ, cái này không phải là do cậu chuẩn bị mà là nguyên chủ chuẩn bị, có điều bây giờ cậu chính là nguyên chủ, nguyên chủ chính là cậu.
“Mở ra nhìn xem đi.”
Thẩm Quân Lăng nhẹ gật đầu, động tác rất nhẹ nhàng như sợ làm hỏng món quà. Bên trong là một Transformers phiên bản giới hạn, mấy năm trước cũng đã không xuất bản nữa, thoáng chốc giá trị Transformers đã tăng lên đến mấy vạn tệ (~hơn 64 triệu VN). Transformers này cũng không phải còn mới, có chút cũ.
Hôm nay là ngày cuối tuần, Thẩm Quân Lăng lại không ở trong nhà, Cố Diệc Linh ở nhà nhàm chán nghịch máy tính.
Đã hơn một tháng, cậu vẫn lạnh nhạt với Thẩm Quân Lăng, nhưng độ hảo cảm lại tăng lên mười mấy điểm, nhanh chóng đến 80. Cố Diệc Linh rất vừa lòng với tình huống hiện tại, nguyên chủ chết bi thảm như vậy, tự nhiên cậu muốn ngược Thẩm Quân Lăng đủ nhiều mới có thể suy xét đồng ý với hắn, chứ nếu không cậu không thể bỏ được cục tức trong lòng mình được.
Tuy rằng cậu lạnh nhạt nhưng không vô tình, biết đây là thế giới giả tưởng, tất cả chỉ đều là số liệu, nhưng trong những nhiệm vụ trước, cậu cũng không phải không ở bên nhau hết cả đời cùng người thiệt tình đối với mình, có khi là bởi vì nhiệm vụ, có khi chỉ là bởi vì chính mình muốn làm như vậy, cho dù cậu cũng không động tâm, cho dù rời đi sẽ có chút thương tâm, nhưng cậu vẫn không đành lòng từ chối, bởi vì Cố Diệc Linh biết, đối với bọn họ mà nói, thế giới giả tưởng này là cả đời, là toàn bộ của họ.
Cho nên sinh mệnh còn lại ở thế giới này, nếu Thẩm Quân Lăng thật lòng thích cậu, cậu cũng sẽ dùng thiên trường địa cửu đáp lại tình cảm của hắn.
Đang suy nghĩ thì Thẩm Quân Lăng đã trở lại. Hắn trộm làm thêm một cái chìa khóa nhà của Cố Diệc Linh, không cần gõ cửa cũng vào được, hoàn toàn không coi mình là người ngoài.
Cố Diệc Linh nhìn thấy vết máu trên cánh tay, nhăn lại mi, nói: “Tại sao lại bị thương rồi?”
Thẩm Quân Lăng vô thức giấu cánh tay sau lưng, giống như đứa trẻ đã làm sai bị phát hiện, chột dạ nói: “Không có việc gì, chỉ là bị thương nhẹ một chút thôi.”
Hắn đã giải quyết xong chuyện trong bang phía, cũng từ chức làm nhân viên sòng bạc, cuộc sống hẳn sẽ tạm thời yên ổn một thời gian.
“Anh nói xem! Từ sau khi tôi sống ở đây, đây là lần thứ mấy nhìn thấy anh bị thương rồi? Anh không thể để tôi an tâm một chút nào sao?” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, Cố Diệc Linh vẫn là nhận mệnh đi lấy hòm thuốc, thô lỗ kéo hắn đến sô pha xử lý vết thương.
“Ai da, em nhẹ một chút, anh đang bị thương đó.” Thẩm Quân Lăng bị cậu thô bạo dùng nước thuốc đổ lên miệng vết thương, đau đến hút khí lạnh, nhưng khóe miệng lại không kiềm chế được mà nhếch lên.
[233: Độ hảo cảm của Thẩm Quân Lăng +3, tổng: 75.]
Sau khi xử lý xong vết thương, Cố Diệc Linh đi vào phòng lấy ra một chiếc hộp được đóng gói cẩn thận, ném cho hắn: “Chúc mừng sinh nhật.”
Thẩm Quân Lăng sững sờ một lúc mới thật cẩn thận cầm món quà lên, trong mắt tràn ngập vui mừng, run run nói: “Quà sinh nhật cho anh sao?”
Khi còn nhỏ, trừ Sở Nguyệt Hân ra, chưa từng có ai nhớ rõ sinh nhật hắn, chưa từng có người tặng cho hắn quà sinh nhật, phải nói là chưa từng có ai để ý hắn, thế mà Cố Diệc Linh lại nhớ rõ?
Cố Diệc Linh ‘Ừ’ một tiếng, thật ra cậu cũng có điểm chột dạ, cái này không phải là do cậu chuẩn bị mà là nguyên chủ chuẩn bị, có điều bây giờ cậu chính là nguyên chủ, nguyên chủ chính là cậu.
“Mở ra nhìn xem đi.”
Thẩm Quân Lăng nhẹ gật đầu, động tác rất nhẹ nhàng như sợ làm hỏng món quà. Bên trong là một Transformers phiên bản giới hạn, mấy năm trước cũng đã không xuất bản nữa, thoáng chốc giá trị Transformers đã tăng lên đến mấy vạn tệ (~hơn 64 triệu VN). Transformers này cũng không phải còn mới, có chút cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất