Chương 16: Câu Dẫn Đại Lão Hắc Bang (16)
Ánh mắt Cố Diệc Linh có chút hoài niệm: “Đây là Transformers anh đặc biệt muốn khi còn nhỏ, nhưng nó quý đến mức chúng ta đều không mua nổi. Tôi đã để dành tiền rất lâu, muốn mua nó làm quà sinh nhật cho anh nhưng lại bị người khác mua trước một bước. Ngày đó tôi mang theo tiền chạy đến cửa hàng, nhìn thấy nó bị người khác mang đi, thiếu chút nữa phát khóc. Khoảng thời gian trước, tôi nhìn thấy trên mạng có người rao bán Transformers phiên bản này, nhớ tới chuyện lúc nhỏ bèn mua chuẩn bị tặng cho anh làm quà sinh nhật, cũng coi như là hoàn thành mong muốn khi còn nhỏ của tôi.”
[233: Độ hảo cảm của Thẩm Quân Lăng +5, tổng: 80.]
Ngón tay thô ráp của Thẩm Quân Lăng lướt qua hình dáng Transformers, yêu thích không rời tay. Hắn có thể cảm nhận được bên trong đó ẩn chứa tình cảm thầm kín mà sâu đậm cảu cậu suốt mười năm năm qua. Phần tình cảm tốt đẹp này, tại sao hắn lại xem nhẹ như thế cơ chứ? Tại sao lại khiến thiếu niên chịu nhiều tổn thương như thế chứ?
“Cảm ơn em, đây là món quà trân quý nhất mà đời này anh nhận được.”
Cố Diệc Linh trợn tròn mắt: “Đừng có mà nói như thế, đời còn dài ai biết trước được gì đâu?”
“Có thể cùng anh ra ngoài đi dạo không?” Thẩm Quân Lăng hỏi.
“Được được, hôm nay là sinh nhật anh, anh lớn nhất. Qua hôm nay, cũng đừng mong tôi nghe theo anh.”
Hai người đứng dậy ra cửa, trời đã tối, gió mát xen lẫn vị mặn của biển, ánh đèn lập lòe, xe cộ tấp nập, chốn phồn hoa thành thị xa hoa truỵ lạc như vĩnh viễn sẽ không bao giờ ngơi nghỉ.
Đi đến một nơi trước kia đã từng là một thôn nhỏ đã bị phá bỏ và xây dựng thành thành phố hiện tại, Cố Diệc Linh dừng lại.
Ánh sao ban đêm đan xen vào ánh đèn của thành phố, phản chiếu vào trong đôi mắt đào hoa rực rỡ luôn là thần thái trong sáng của cậu, nhưng không biết từ khi nào lại bị nét u buồn cùng thất vọng chiếm cứ. Thẩm Quân Lăng suy đoán, có lẽ phần lớn nguyên nhân là do hắn.
Cố Diệc Linh chỉ vào một chỗ cách đó không xa, nói: “Trước kia nhà anh ở đó.”
“Khi đó chúng ta đều còn rất nhỏ, có một lần tôi chạy đến gần nơi này chơi, bị một đám trẻ đầu gấu chặn ở hẻm nhỏ, bọn họ muốn cướp mô hình máy bay của tôi. Tôi không đưa thì bị bón chúng đánh. Lúc này anh xuất hiện đuổi đám trẻ kia đi và cứu tôi. Khi đó tôi cảm thấy, anh giống như một thiên thần mà thượng đế phái tới giúp tôi.”
“Anh, còn có Sở Nguyệt Hân vẫn luôn cảm thấy tôi cái gì cũng có, cảm thấy tôi là một đại thiếu gia sống trong nhung lụa không biết nỗi khổ nhân gian. Nhưng tôi thực cô độc, cuộc sống của tôi luôn bị một đống chương trình học lấp đầy, tôi không có bạn bè, chỉ có thể cùng một đống món đồ chơi làm bạn. Cho nên khi tôi gặp được anh, tôi cảm thấy rằng đây là trời cao an bài, cho dù anh cứu tôi chỉ là do tiện tay, anh không thích tôi, anh phiền chán tôi, tôi vẫn muốn ăn vạ anh.”
“Khi đó Sở Nguyệt Hân cũng ở gần đấy. Tôi biết gia đình của anh không hạnh phúc, anh luôn chịu đói, luôn bị thương, có mấy lần còn bị cha kế hành hung té xỉu ở bên đường. Tôi thấy vậy đã kéo anh tới nhà Sở Nguyệt Hân, bôi thuốc cho anh, mua đồ ăn cho anh, ghé vào mép giường chờ anh tỉnh lại. Có đôi khi tôi phải về nhà, nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại, vì thế tôi đã nhờ Sở Nguyệt Hân chăm sóc cho anh. Mỗi năm tôi đều sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, nhưng tôi biết anh không quá thích tôi, cho nên tôi đều nhờ Sở Nguyệt Hân giao cho anh.”
Trong đầu Thẩm Quân Lăng trống rỗng, những việc khi còn nhỏ đó, những quà tặng đó, những ấm áp đó đều là Cố Diệc Linh làm sao? Vậy tại sao Sở Nguyệt Hân luôn cười đến ngây thơ hồn nhiên, nói với hắn là cô ta chăm sóc hắn cả đêm, là quà sinh nhật cô ta chuẩn bị cho hắn!
[233: Độ hảo cảm của Thẩm Quân Lăng +5, tổng: 80.]
Ngón tay thô ráp của Thẩm Quân Lăng lướt qua hình dáng Transformers, yêu thích không rời tay. Hắn có thể cảm nhận được bên trong đó ẩn chứa tình cảm thầm kín mà sâu đậm cảu cậu suốt mười năm năm qua. Phần tình cảm tốt đẹp này, tại sao hắn lại xem nhẹ như thế cơ chứ? Tại sao lại khiến thiếu niên chịu nhiều tổn thương như thế chứ?
“Cảm ơn em, đây là món quà trân quý nhất mà đời này anh nhận được.”
Cố Diệc Linh trợn tròn mắt: “Đừng có mà nói như thế, đời còn dài ai biết trước được gì đâu?”
“Có thể cùng anh ra ngoài đi dạo không?” Thẩm Quân Lăng hỏi.
“Được được, hôm nay là sinh nhật anh, anh lớn nhất. Qua hôm nay, cũng đừng mong tôi nghe theo anh.”
Hai người đứng dậy ra cửa, trời đã tối, gió mát xen lẫn vị mặn của biển, ánh đèn lập lòe, xe cộ tấp nập, chốn phồn hoa thành thị xa hoa truỵ lạc như vĩnh viễn sẽ không bao giờ ngơi nghỉ.
Đi đến một nơi trước kia đã từng là một thôn nhỏ đã bị phá bỏ và xây dựng thành thành phố hiện tại, Cố Diệc Linh dừng lại.
Ánh sao ban đêm đan xen vào ánh đèn của thành phố, phản chiếu vào trong đôi mắt đào hoa rực rỡ luôn là thần thái trong sáng của cậu, nhưng không biết từ khi nào lại bị nét u buồn cùng thất vọng chiếm cứ. Thẩm Quân Lăng suy đoán, có lẽ phần lớn nguyên nhân là do hắn.
Cố Diệc Linh chỉ vào một chỗ cách đó không xa, nói: “Trước kia nhà anh ở đó.”
“Khi đó chúng ta đều còn rất nhỏ, có một lần tôi chạy đến gần nơi này chơi, bị một đám trẻ đầu gấu chặn ở hẻm nhỏ, bọn họ muốn cướp mô hình máy bay của tôi. Tôi không đưa thì bị bón chúng đánh. Lúc này anh xuất hiện đuổi đám trẻ kia đi và cứu tôi. Khi đó tôi cảm thấy, anh giống như một thiên thần mà thượng đế phái tới giúp tôi.”
“Anh, còn có Sở Nguyệt Hân vẫn luôn cảm thấy tôi cái gì cũng có, cảm thấy tôi là một đại thiếu gia sống trong nhung lụa không biết nỗi khổ nhân gian. Nhưng tôi thực cô độc, cuộc sống của tôi luôn bị một đống chương trình học lấp đầy, tôi không có bạn bè, chỉ có thể cùng một đống món đồ chơi làm bạn. Cho nên khi tôi gặp được anh, tôi cảm thấy rằng đây là trời cao an bài, cho dù anh cứu tôi chỉ là do tiện tay, anh không thích tôi, anh phiền chán tôi, tôi vẫn muốn ăn vạ anh.”
“Khi đó Sở Nguyệt Hân cũng ở gần đấy. Tôi biết gia đình của anh không hạnh phúc, anh luôn chịu đói, luôn bị thương, có mấy lần còn bị cha kế hành hung té xỉu ở bên đường. Tôi thấy vậy đã kéo anh tới nhà Sở Nguyệt Hân, bôi thuốc cho anh, mua đồ ăn cho anh, ghé vào mép giường chờ anh tỉnh lại. Có đôi khi tôi phải về nhà, nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại, vì thế tôi đã nhờ Sở Nguyệt Hân chăm sóc cho anh. Mỗi năm tôi đều sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, nhưng tôi biết anh không quá thích tôi, cho nên tôi đều nhờ Sở Nguyệt Hân giao cho anh.”
Trong đầu Thẩm Quân Lăng trống rỗng, những việc khi còn nhỏ đó, những quà tặng đó, những ấm áp đó đều là Cố Diệc Linh làm sao? Vậy tại sao Sở Nguyệt Hân luôn cười đến ngây thơ hồn nhiên, nói với hắn là cô ta chăm sóc hắn cả đêm, là quà sinh nhật cô ta chuẩn bị cho hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất