Chương 17: Câu Dẫn Đại Lão Hắc Bang (17)
Hóa ra tất cả đều là giả, người phụ nữ kia vẫn luôn lừa gạt hắn! Vậy mà hắn còn ngây ngốc tin là thật, giống một con khỉ bị cô ta trêu đùa!
Hắn cười châm chọc, cười nhạo sự ngu xuẩn của bản thân mình. Lại nghe Cố Diệc Linh dùng giọng điệu bình tĩnh để lộ ra một tia tâm như tro tàn. Trong lòng Thẩm Quân Lăng nhói đau, có phải rất thất vọng về hắn rồi không? Mười mấy năm trả giá đổi lấy toàn là sự lạnh nhạt, dù là ai đều sẽ phong bế trái tim của mình, không muốn lại làm bản thân tổn thương nữa?
[233: Độ hảo cảm của Thẩm Quân Lăng với Sở Nguyệt Hân -20, tổng: 20.]
[233: Độ hảo cảm của Thẩm Quân Lăng +5, tổng: 85.]
Cố Diệc Linh nghiêng đầu mỉm cười: “Anh xem tôi này, sao lại nói những chuyện đã xảy ra từ lâu như vậy làm gì cơ chứ? Không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi.”
Thẩm Quân Lăng lôi kéo tay cậu, Cố Diệc Linh quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn.
“Chúng ta ở bên nhau đi, anh sẽ đối xử với em thật tốt.” Thẩm Quân Lăng kìm nén đã lâu mới thốt ra một câu tỏ tình như vậy. Hắn không có kinh nghiệm, không biết nên nói như thế nào, nhưng hắn biết mình muốn cùng Cố Diệc Linh ở bên nhau, muốn làm tan đi những ưu thương của cậu, muốn bù đắp tổn thương hắn đã gây ra trong mười năm năm qua.
Cố Diệc Linh bình tĩnh nhìn hắn, mắt đào hoa ở trong bóng đêm không thấy rõ cảm xúc, thật lâu sau, cậu như cảm thấy buồn cười, khóe miệng chậm rãi cười lên không một tiếng động, trong mắt từ đầu đến cuối không có một chút ý cười nào.
“Thẩm Quân Lăng, anh cảm thấy bởi vì tôi thích anh nên tôi nhất định sẽ đồng ý anh sao?”’
“Hai ba tháng trước anh còn thích Sở Nguyệt Hân, hiện tại lại tỏ tình với tôi, anh cho rằng Cố Diệc Linh tôi là cái gì?”
“Tôi thích anh nhiều năm như vậy, đã khi nào anh đáp lại cảm tình của tôi chưa? Bây giờ anh lại tỏ tình, tôi đây nhất định phải đồng ý anh sao? Cố Diệc Linh tôi ở trong mắt anh tùy tiện như vậy sao?”
“Xin lỗi.” Thẩm Quân Lăng duỗi tay sờ lên mặt Cố Diệc Linh, ngăn cản cậu nói tiếp: “Anh biết em sẽ không tin tưởng anh, nhưng anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh. Em thích anh mười mấy năm, hiện tại đến lượt anh theo đuổi em.”
Hắn đã sớm biết Cố Diệc Linh sẽ không dễ dàng đồng ý, cậu kiêu ngạo như vậy, sao có thể cho phép mình tùy ý và yếu ớt như thế được? Nhưng đây là tội lỗi chính Thẩm Quân Lăng hắn phạm phải, chính hắn đưa ra lựa chọn, hắn nhất định sẽ kiên trì đến cùng. Thậm chí hắn còn nghĩ, nếu cả đời Cố Diệc Linh đều không đồng ý với hắn, vậy hắn sẽ theo đuổi cậu cả đời.
Cố Diệc Linh lại nói: “Hắn là anh biết, tháng sau tôi sẽ phải du học bên nước A.”
“Anh biết, nhưng anh sẽ không từ bỏ.”
Tiếng chuông 12 giờ vang lên, lá rụng bị gió đêm thổi đến cuốn theo làn gió, Thẩm Quân Lăng khoác áo của mình lên người Cố Diệc Linh, nắm chặt tay cậu, không màng cậu giãy giụa, lôi kéo cậu nắm tay cậu, hai người cùng nhau sóng vai đi trở về nhà.
Nếu là thành thị này có tuyết rơi, vậy thì họ sẽ cùng nhau đi đến đầu bạc đi?
Một tháng sau, Cố Diệc Linh lấy thành tích ưu tú thi đậu học viện Nobbins quý tộc, bay sang nước A.
Thẩm Quân Lăng hoàn toàn đoạn tuyệt cùng Sở Nguyệt Hân, mang theo hắn bang phái dần dần khống chế giao dịch đen của thành phố này.
Sở Nguyệt Hân làm bộ làm tịch nói vài câu níu kéo hắn, sau thấy không có ích gì đành từ bỏ, cô ta dựa vào Hứa Tư Niên mà hô mưa gọi gió, tự nhiên càng thêm xem thường cuộc sống đầy máu tanh của Thẩm Quân Lăng.
Hắn cười châm chọc, cười nhạo sự ngu xuẩn của bản thân mình. Lại nghe Cố Diệc Linh dùng giọng điệu bình tĩnh để lộ ra một tia tâm như tro tàn. Trong lòng Thẩm Quân Lăng nhói đau, có phải rất thất vọng về hắn rồi không? Mười mấy năm trả giá đổi lấy toàn là sự lạnh nhạt, dù là ai đều sẽ phong bế trái tim của mình, không muốn lại làm bản thân tổn thương nữa?
[233: Độ hảo cảm của Thẩm Quân Lăng với Sở Nguyệt Hân -20, tổng: 20.]
[233: Độ hảo cảm của Thẩm Quân Lăng +5, tổng: 85.]
Cố Diệc Linh nghiêng đầu mỉm cười: “Anh xem tôi này, sao lại nói những chuyện đã xảy ra từ lâu như vậy làm gì cơ chứ? Không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi.”
Thẩm Quân Lăng lôi kéo tay cậu, Cố Diệc Linh quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn.
“Chúng ta ở bên nhau đi, anh sẽ đối xử với em thật tốt.” Thẩm Quân Lăng kìm nén đã lâu mới thốt ra một câu tỏ tình như vậy. Hắn không có kinh nghiệm, không biết nên nói như thế nào, nhưng hắn biết mình muốn cùng Cố Diệc Linh ở bên nhau, muốn làm tan đi những ưu thương của cậu, muốn bù đắp tổn thương hắn đã gây ra trong mười năm năm qua.
Cố Diệc Linh bình tĩnh nhìn hắn, mắt đào hoa ở trong bóng đêm không thấy rõ cảm xúc, thật lâu sau, cậu như cảm thấy buồn cười, khóe miệng chậm rãi cười lên không một tiếng động, trong mắt từ đầu đến cuối không có một chút ý cười nào.
“Thẩm Quân Lăng, anh cảm thấy bởi vì tôi thích anh nên tôi nhất định sẽ đồng ý anh sao?”’
“Hai ba tháng trước anh còn thích Sở Nguyệt Hân, hiện tại lại tỏ tình với tôi, anh cho rằng Cố Diệc Linh tôi là cái gì?”
“Tôi thích anh nhiều năm như vậy, đã khi nào anh đáp lại cảm tình của tôi chưa? Bây giờ anh lại tỏ tình, tôi đây nhất định phải đồng ý anh sao? Cố Diệc Linh tôi ở trong mắt anh tùy tiện như vậy sao?”
“Xin lỗi.” Thẩm Quân Lăng duỗi tay sờ lên mặt Cố Diệc Linh, ngăn cản cậu nói tiếp: “Anh biết em sẽ không tin tưởng anh, nhưng anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh. Em thích anh mười mấy năm, hiện tại đến lượt anh theo đuổi em.”
Hắn đã sớm biết Cố Diệc Linh sẽ không dễ dàng đồng ý, cậu kiêu ngạo như vậy, sao có thể cho phép mình tùy ý và yếu ớt như thế được? Nhưng đây là tội lỗi chính Thẩm Quân Lăng hắn phạm phải, chính hắn đưa ra lựa chọn, hắn nhất định sẽ kiên trì đến cùng. Thậm chí hắn còn nghĩ, nếu cả đời Cố Diệc Linh đều không đồng ý với hắn, vậy hắn sẽ theo đuổi cậu cả đời.
Cố Diệc Linh lại nói: “Hắn là anh biết, tháng sau tôi sẽ phải du học bên nước A.”
“Anh biết, nhưng anh sẽ không từ bỏ.”
Tiếng chuông 12 giờ vang lên, lá rụng bị gió đêm thổi đến cuốn theo làn gió, Thẩm Quân Lăng khoác áo của mình lên người Cố Diệc Linh, nắm chặt tay cậu, không màng cậu giãy giụa, lôi kéo cậu nắm tay cậu, hai người cùng nhau sóng vai đi trở về nhà.
Nếu là thành thị này có tuyết rơi, vậy thì họ sẽ cùng nhau đi đến đầu bạc đi?
Một tháng sau, Cố Diệc Linh lấy thành tích ưu tú thi đậu học viện Nobbins quý tộc, bay sang nước A.
Thẩm Quân Lăng hoàn toàn đoạn tuyệt cùng Sở Nguyệt Hân, mang theo hắn bang phái dần dần khống chế giao dịch đen của thành phố này.
Sở Nguyệt Hân làm bộ làm tịch nói vài câu níu kéo hắn, sau thấy không có ích gì đành từ bỏ, cô ta dựa vào Hứa Tư Niên mà hô mưa gọi gió, tự nhiên càng thêm xem thường cuộc sống đầy máu tanh của Thẩm Quân Lăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất