Chương 23: Câu Dẫn Đại Lão Hắc Bang (23)
“Tôi không học đại học đàng hoàng… không tìm được công việc… mẹ tôi còn thất nghiệp… bây giờ nhà tôi thật sự rất khó khăn… tôi muốn đi làm ở Cố thị… làm cái gì cũng được… tôi biết tôi rất có lỗi với cậu… nhưng tôi thật sự không còn cách nào cả… Mấy năm nay tôi luôn sống trong hối hận, luôn muốn tìm cơ hội nói lời xin lỗi với cậu, nếu cậu đồng ý tha thứ cho tôi, tôi mong rằng chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn bè tốt nhất…” Cô ta nói tới câu cuối thì gần như là nghẹn ngào, nước mắt như hạt châu rơi xuống không ngừng, khóc tới mức ai thấy cũng phải thương tiếc.
Trong phòng nghỉ, ngoại trừ tiếng khóc nức nở của Sở Nguyệt Hân thì không còn âm thanh nào khác, khóe mắt Cố Diệc Linh hơi cong, vẻ mặt dịu dàng như đã bị Sở Nguyệt Hân khơi gợi ký ức cũ xưa.
Cậu nhỏ giọng nói với Sở Nguyệt Hân: “Những gì cô nói đều là thật sao?”
Sở Nguyệt Hân như sợ cậu không tin, liều mạng gật đầu, mở to đôi mắt rơm rớm nước mắt, cầu xin nhìn về phía Cố Diệc Linh.
Cố Diệc Linh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: “Vậy ngày mai cô tới bộ phận nhân sự báo danh đi, họ sẽ sắp xếp cho cô một công việc.”
Sở Nguyệt Hân vui mừng nói cảm ơn cậu, trò chuyện một lúc sau đó mới vội vã bỏ đi.
“Đúng là rất biết diễn, kỹ thuật này của cô ta không dùng đóng phim thì đúng là lãng phí.” Vẻ mặt Cố Diệc Linh trở nên lạnh lẽo, hoàn toàn không còn sự thân thiết như lúc nãy.
Mẹ con cô ta đúng là không có việc làm, nhưng cuộc sống hằng ngày lại rất thoải mái. Tiền tài mà Lục Côn Bằng lấy của nhà họ Cố đi nuôi hai kẻ này suốt mấy năm qua cũng không hề ít!
Thẩm Quân Lăng nhìn sắc mặt càng ngày càng lạnh của người yêu, dán mặt vào má cậu, hỏi: “Em để cô ta ở lại làm gì?” Hắn không tin người yêu vì còn thích cô ta mới để cô ta ở lại, sau khi ở bên nhau với cậu, hắn đã biết cậu vốn là người lạnh lùng vô tình giống mình, nhưng khi yêu thì sẽ yêu hết lòng hết dạ.
Cố Diệc Linh chơi đùa với ngón tay của hắn: “Thả dây dài mới câu được cá lớn chứ anh.”
“Em nhớ cẩn thận, đừng để bản thân chết theo. Có việc gì cần giúp thì nói với anh, không được cậy mạnh.”
“Anh yên tâm, em biết chừng mực.”
Kiếp trước, chính là từ lúc này mà tập đoàn Cố thị bắt đầu xuống dốc. Nguyên chủ kế thừa sự nghiệp của ông ngoại, có lòng tốt cho người bạn tốt của mình làm thư ký, vốn định giúp bạn tốt tích lũy kinh nghiệm vài năm, sau đó sẽ đưa cô ta lên vị trí cao hơn, nhưng Sở Nguyệt Hân lại cảm thấy việc bị nguyên chủ gọi tới gọi lui là một sự sỉ nhục, không bao lâu sau đã ăn cắp tài liệu cho Hứa Tư Niên, khiến tập đoàn Cố thị sụp đổ. Thẩm Quân Lăng cũng góp một phần trong đó.
Ngay khi tập đoàn rơi vào hiểm cảnh, cậu đã tới tìm Thẩm Quân Lăng giúp đỡ, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Quân Lăng như hàng ngàn mũi dao đâm vào tim cậu, khiến cậu đau đớn hít thở không thông.
“Em bắt nạt Nguyệt Hân mấy năm nay rồi, cũng nên trả lại những gì đã nợ cho em ấy.” Hắn đã nói như thế.
Cố Diệc Linh vươn tay sờ lên mặt Thẩm Quân Lăng, chậm rãi miêu tả đường nét trên khuôn mặt của hắn, đôi mắt đào hoa bỗng nhiên trở nên u ám, đen nhánh tới mức như vực sâu không đáy.
“Sao thế?” Thẩm Quân Lăng hôn nhẹ lên mắt của cậu.
Cố Diệc Linh thu hồi ánh mắt, lắc đầu nói: “Không có gì.”
Thẩm Quân Lăng à, cuộc đời này tốt nhất là anh đừng làm chuyện gì khiến em phải thất vọng.
***
Tin tức tổng tài nhận một thư ký xinh đẹp nhanh chóng lan truyền khắp tập đoàn, nhân viên đều tò mò suy đoán thân phận của cô ta, sau đó toàn bộ công ty đều biết người này là bạn tốt thời thiếu niên của tổng tài, đám nhân viên bắt đầu suy đoán xem cô ta có quan hệ mờ ám nào với tổng tài hay không, nhưng ngoại trừ việc hơi quan tâm tới đối phương một chút, cậu vẫn chỉ thân mật với mỗi Thẩm Quân Lăng, điều này khiến mọi người trong công ty cũng không còn nhiều chuyện nữa.
Trong phòng nghỉ, ngoại trừ tiếng khóc nức nở của Sở Nguyệt Hân thì không còn âm thanh nào khác, khóe mắt Cố Diệc Linh hơi cong, vẻ mặt dịu dàng như đã bị Sở Nguyệt Hân khơi gợi ký ức cũ xưa.
Cậu nhỏ giọng nói với Sở Nguyệt Hân: “Những gì cô nói đều là thật sao?”
Sở Nguyệt Hân như sợ cậu không tin, liều mạng gật đầu, mở to đôi mắt rơm rớm nước mắt, cầu xin nhìn về phía Cố Diệc Linh.
Cố Diệc Linh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: “Vậy ngày mai cô tới bộ phận nhân sự báo danh đi, họ sẽ sắp xếp cho cô một công việc.”
Sở Nguyệt Hân vui mừng nói cảm ơn cậu, trò chuyện một lúc sau đó mới vội vã bỏ đi.
“Đúng là rất biết diễn, kỹ thuật này của cô ta không dùng đóng phim thì đúng là lãng phí.” Vẻ mặt Cố Diệc Linh trở nên lạnh lẽo, hoàn toàn không còn sự thân thiết như lúc nãy.
Mẹ con cô ta đúng là không có việc làm, nhưng cuộc sống hằng ngày lại rất thoải mái. Tiền tài mà Lục Côn Bằng lấy của nhà họ Cố đi nuôi hai kẻ này suốt mấy năm qua cũng không hề ít!
Thẩm Quân Lăng nhìn sắc mặt càng ngày càng lạnh của người yêu, dán mặt vào má cậu, hỏi: “Em để cô ta ở lại làm gì?” Hắn không tin người yêu vì còn thích cô ta mới để cô ta ở lại, sau khi ở bên nhau với cậu, hắn đã biết cậu vốn là người lạnh lùng vô tình giống mình, nhưng khi yêu thì sẽ yêu hết lòng hết dạ.
Cố Diệc Linh chơi đùa với ngón tay của hắn: “Thả dây dài mới câu được cá lớn chứ anh.”
“Em nhớ cẩn thận, đừng để bản thân chết theo. Có việc gì cần giúp thì nói với anh, không được cậy mạnh.”
“Anh yên tâm, em biết chừng mực.”
Kiếp trước, chính là từ lúc này mà tập đoàn Cố thị bắt đầu xuống dốc. Nguyên chủ kế thừa sự nghiệp của ông ngoại, có lòng tốt cho người bạn tốt của mình làm thư ký, vốn định giúp bạn tốt tích lũy kinh nghiệm vài năm, sau đó sẽ đưa cô ta lên vị trí cao hơn, nhưng Sở Nguyệt Hân lại cảm thấy việc bị nguyên chủ gọi tới gọi lui là một sự sỉ nhục, không bao lâu sau đã ăn cắp tài liệu cho Hứa Tư Niên, khiến tập đoàn Cố thị sụp đổ. Thẩm Quân Lăng cũng góp một phần trong đó.
Ngay khi tập đoàn rơi vào hiểm cảnh, cậu đã tới tìm Thẩm Quân Lăng giúp đỡ, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Quân Lăng như hàng ngàn mũi dao đâm vào tim cậu, khiến cậu đau đớn hít thở không thông.
“Em bắt nạt Nguyệt Hân mấy năm nay rồi, cũng nên trả lại những gì đã nợ cho em ấy.” Hắn đã nói như thế.
Cố Diệc Linh vươn tay sờ lên mặt Thẩm Quân Lăng, chậm rãi miêu tả đường nét trên khuôn mặt của hắn, đôi mắt đào hoa bỗng nhiên trở nên u ám, đen nhánh tới mức như vực sâu không đáy.
“Sao thế?” Thẩm Quân Lăng hôn nhẹ lên mắt của cậu.
Cố Diệc Linh thu hồi ánh mắt, lắc đầu nói: “Không có gì.”
Thẩm Quân Lăng à, cuộc đời này tốt nhất là anh đừng làm chuyện gì khiến em phải thất vọng.
***
Tin tức tổng tài nhận một thư ký xinh đẹp nhanh chóng lan truyền khắp tập đoàn, nhân viên đều tò mò suy đoán thân phận của cô ta, sau đó toàn bộ công ty đều biết người này là bạn tốt thời thiếu niên của tổng tài, đám nhân viên bắt đầu suy đoán xem cô ta có quan hệ mờ ám nào với tổng tài hay không, nhưng ngoại trừ việc hơi quan tâm tới đối phương một chút, cậu vẫn chỉ thân mật với mỗi Thẩm Quân Lăng, điều này khiến mọi người trong công ty cũng không còn nhiều chuyện nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất