Chương 35: Câu Dẫn Con Riêng Đáng Thương (7)
233 có chung cảm xúc với cậu, sau khi hiểu rõ lòng dạ Cố Diệc Linh, nó chỉ nói: [… Cậu vui là được.]
Ngay khi hai Alpha kia ra tay càng ngày càng nặng, trong lòng Cố Diệc Linh thầm thở dài, vì để đạt được độ hảo cảm của Victor, cậu đành phải ra tay giúp đỡ.
“Xin lỗi, tôi không định làm phiền mọi người, nhưng mà…” Cố Diệc Linh bước ra từ chỗ ngoặt, vai dựa vào tường, dùng đôi mắt chế giễu và khinh bỉ nhìn họ: “Cái người, tên Victor đúng không? Anh ta là người của tôi.”
Những người khác bị giọng nói của cậu hấp dẫn, hai tên Alpha khi nhìn thấy Cố Diệc Linh thì lập tức sáng mắt lên.
Victor quỳ rạp trên mặt đất cũng cố gắng mở mắt lên, ngẩng đầu nhìn qua.
Cố Diệc Linh?
Là chủ tịch Omega ưu tú rực rỡ khiến người khác phải tự cảm thấy xấu hổ sao? Là tên ngốc cho dù có bị Ethan hãm hại, bị Caroll và Cố Diệc Trạch hiểu lầm cũng vẫn cao ngạo không chịu cúi đầu sao? Tại sao cậu lại ở đây?
“Mày là ai? Đừng có xen vào chuyện người khác!” Beta trang điểm đậm thấy ánh mắt hai Alpha đều bị cậu hấp dẫn, lập tức dùng giọng điệu ghen ghét uy hiếp.
Lúc này Alpha ôm cậu ta cũng phản ứng lại, hỏi: “Cậu là ai?”
Omega mặc đồng phục này không giàu thì cũng quý, hơn nữa đế quốc rất coi trọng việc bảo vệ Omega, những người cưỡng hiếp hoặc tổn thương Omega đều phải nhận lấy hình phạt rất nặng, nếu không gã đã không ôm Beta không thú vị này trong lòng rồi.
“Anh không cần biết tôi là ai à?” Cố Diệc Linh đứng thẳng, xoa nắm tay: “Lên hết đi.”
Bẻ gãy cổ tay của người cuối cùng, Cố diệc Linh híp mắt nhìn hai tên Alpha lăn lê bò lết trên mặt đất và ba Beta run rẩy bên cạnh, lạnh lùng nói: “Cút.”
Beta sợ tới mức vội vã bỏ chạy, Alpha cũng cố gắng đứng lên, khó khăn rời khỏi hẻm nhỏ, có lẽ cả đời này họ cũng chưa gặp qua Omega mạnh mẽ như thế.
Cố Diệc Linh rất hài lòng với cơ thể này, không những xinh đẹp mà tinh thần lực và thể lực đều rất tốt, cho dù không điều chỉnh số liệu thì cũng có thể để cậu phát huy toàn bộ sức lực.
Cố Diệc Linh đi tới trước mặt Victor, mỉm cười vươn tay.
Victor bình tĩnh nhìn cậu một cái, trong mắt không hề có sự cảm ơn và si mê mà Cố Diệc Linh tưởng tượng. Anh không vươn tay ra, chỉ chậm rãi đỡ tường đứng dậy, im lặng muốn rời đi.
“Này.” Cố Diệc Linh ngăn cản anh, không vui nói: “Tôi cứu anh, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có sao?”
Victor đẩy tay cậu ra, tiếp tục đi về phía trước: “Thật ra cậu không cần phải cứu tôi nếu như cậu không thích.”
Cố Diệc Linh sững sờ, cậu biểu hiện rõ ràng thế sao? Cậu cúi đầu cười khẽ một tiếng, đột nhiên cảm thấy vai ác này có chút thú vị, có thể phát hiện được cảm xúc thật sự được cậu che giấu, anh thông minh hơn nguyên chủ nhiều.
Cậu đi theo sau lưng Victor, lòng vòng suốt mười phút.
Victor dừng lại trước một khu dân cư cũ nát, xoay người nhìn Cố Diệc Linh đi theo sau nãy giờ: “Tôi về nhà rồi.”
“Tôi biết.” Cố Diệc Linh không hề để ý mà đá cục đá dưới chân, trong nụ cười mềm mại còn giấu một chút mất mát, đôi mắt màu đen lấp lánh nhìn về phía anh: “Tôi không còn nơi nào để đi cả, anh có thể cho tôi ở lại đây không?”
Victor nhíu mày: “Tại sao không về nhà?”
Cố Diệc Linh né tránh ánh mắt của anh, cúi đầu nhìn giày của mình, giọng điệu tủi thân lại tùy hứng: “Không muốn về.”
“Cậu cãi nhau với người nhà… vì Ethan?”
Victor học cùng khu với cậu, chút ồn ào giữa Cố Diệc Linh và Ethan nổi tiếng khắp cả trường, cho dù Victor không quan tâm nhưng nhiều ít gì cũng biết tới.
Từ nhỏ anh đã quen với nhân tình ấm lạnh, cũng dễ dàng nhìn thấu tính cách của một người, anh không cảm thấy Ethan là một con thỏ nhỏ vô hại trong miệng người khác, ngược lại cảm thấy Cố Diệc Linh mới là ‘thỏ nhỏ’ bị tùy ý xoa nắn.
Nhưng Cố Diệc Linh của ngày hôm nay lại mang tới cảm nhận khác cho anh.
Ngay khi hai Alpha kia ra tay càng ngày càng nặng, trong lòng Cố Diệc Linh thầm thở dài, vì để đạt được độ hảo cảm của Victor, cậu đành phải ra tay giúp đỡ.
“Xin lỗi, tôi không định làm phiền mọi người, nhưng mà…” Cố Diệc Linh bước ra từ chỗ ngoặt, vai dựa vào tường, dùng đôi mắt chế giễu và khinh bỉ nhìn họ: “Cái người, tên Victor đúng không? Anh ta là người của tôi.”
Những người khác bị giọng nói của cậu hấp dẫn, hai tên Alpha khi nhìn thấy Cố Diệc Linh thì lập tức sáng mắt lên.
Victor quỳ rạp trên mặt đất cũng cố gắng mở mắt lên, ngẩng đầu nhìn qua.
Cố Diệc Linh?
Là chủ tịch Omega ưu tú rực rỡ khiến người khác phải tự cảm thấy xấu hổ sao? Là tên ngốc cho dù có bị Ethan hãm hại, bị Caroll và Cố Diệc Trạch hiểu lầm cũng vẫn cao ngạo không chịu cúi đầu sao? Tại sao cậu lại ở đây?
“Mày là ai? Đừng có xen vào chuyện người khác!” Beta trang điểm đậm thấy ánh mắt hai Alpha đều bị cậu hấp dẫn, lập tức dùng giọng điệu ghen ghét uy hiếp.
Lúc này Alpha ôm cậu ta cũng phản ứng lại, hỏi: “Cậu là ai?”
Omega mặc đồng phục này không giàu thì cũng quý, hơn nữa đế quốc rất coi trọng việc bảo vệ Omega, những người cưỡng hiếp hoặc tổn thương Omega đều phải nhận lấy hình phạt rất nặng, nếu không gã đã không ôm Beta không thú vị này trong lòng rồi.
“Anh không cần biết tôi là ai à?” Cố Diệc Linh đứng thẳng, xoa nắm tay: “Lên hết đi.”
Bẻ gãy cổ tay của người cuối cùng, Cố diệc Linh híp mắt nhìn hai tên Alpha lăn lê bò lết trên mặt đất và ba Beta run rẩy bên cạnh, lạnh lùng nói: “Cút.”
Beta sợ tới mức vội vã bỏ chạy, Alpha cũng cố gắng đứng lên, khó khăn rời khỏi hẻm nhỏ, có lẽ cả đời này họ cũng chưa gặp qua Omega mạnh mẽ như thế.
Cố Diệc Linh rất hài lòng với cơ thể này, không những xinh đẹp mà tinh thần lực và thể lực đều rất tốt, cho dù không điều chỉnh số liệu thì cũng có thể để cậu phát huy toàn bộ sức lực.
Cố Diệc Linh đi tới trước mặt Victor, mỉm cười vươn tay.
Victor bình tĩnh nhìn cậu một cái, trong mắt không hề có sự cảm ơn và si mê mà Cố Diệc Linh tưởng tượng. Anh không vươn tay ra, chỉ chậm rãi đỡ tường đứng dậy, im lặng muốn rời đi.
“Này.” Cố Diệc Linh ngăn cản anh, không vui nói: “Tôi cứu anh, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có sao?”
Victor đẩy tay cậu ra, tiếp tục đi về phía trước: “Thật ra cậu không cần phải cứu tôi nếu như cậu không thích.”
Cố Diệc Linh sững sờ, cậu biểu hiện rõ ràng thế sao? Cậu cúi đầu cười khẽ một tiếng, đột nhiên cảm thấy vai ác này có chút thú vị, có thể phát hiện được cảm xúc thật sự được cậu che giấu, anh thông minh hơn nguyên chủ nhiều.
Cậu đi theo sau lưng Victor, lòng vòng suốt mười phút.
Victor dừng lại trước một khu dân cư cũ nát, xoay người nhìn Cố Diệc Linh đi theo sau nãy giờ: “Tôi về nhà rồi.”
“Tôi biết.” Cố Diệc Linh không hề để ý mà đá cục đá dưới chân, trong nụ cười mềm mại còn giấu một chút mất mát, đôi mắt màu đen lấp lánh nhìn về phía anh: “Tôi không còn nơi nào để đi cả, anh có thể cho tôi ở lại đây không?”
Victor nhíu mày: “Tại sao không về nhà?”
Cố Diệc Linh né tránh ánh mắt của anh, cúi đầu nhìn giày của mình, giọng điệu tủi thân lại tùy hứng: “Không muốn về.”
“Cậu cãi nhau với người nhà… vì Ethan?”
Victor học cùng khu với cậu, chút ồn ào giữa Cố Diệc Linh và Ethan nổi tiếng khắp cả trường, cho dù Victor không quan tâm nhưng nhiều ít gì cũng biết tới.
Từ nhỏ anh đã quen với nhân tình ấm lạnh, cũng dễ dàng nhìn thấu tính cách của một người, anh không cảm thấy Ethan là một con thỏ nhỏ vô hại trong miệng người khác, ngược lại cảm thấy Cố Diệc Linh mới là ‘thỏ nhỏ’ bị tùy ý xoa nắn.
Nhưng Cố Diệc Linh của ngày hôm nay lại mang tới cảm nhận khác cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất