Chương 39: Câu Dẫn Con Riêng Đáng Thương (11)
Victor không biết nói gì, trong lòng lại cảm thấy bất đắc dĩ, cậu thật sự là chủ tịch Omega Cố Diệc Linh nổi tiếng khó theo đuổi, cao quý lạnh lùng nhất trước khi Ethan chuyển trường tới sao? Tại sao Victor luôn có cảm giác cậu giống như một con yêu tinh mèo đang vẫy đuôi lấy lòng mình thế!
Cố Diệc Linh nhìn bàn tay nắm đũa hơi run của Victor, khuôn mặt không cảm xúc cũng ửng đỏ một cách kỳ lạ, sau đó anh gắp một cục xương sườn, đưa tới bên miệng trong ánh mắt chờ mong của cậu.
Cố Diệc Linh vui vẻ ngậm lấy, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu vô cùng, trong lòng lại không nhịn được cười tươi như nở hoa, lần đầu tiên cậu cảm thấy giả vờ làm một thiếu niên ngốc nghếch để công lược vai ác trong trò chơi tình yêu cũng rất thú vị.
233 ở trong không gian thấy toàn cảnh: [… Có thể giữ mặt mũi chút được không?]
Cố Diệc Linh mỉm cười: [Cậu nói gì cơ?]
233: [… Cậu cứ xem như tôi chưa nói gì đi.]
Ngay lúc Cố Diệc Linh đang đùa giỡn Victor, khay đồ ăn trước mặt đột nhiên ngã trên mặt đất, vang lên một tiếng chói tai.
Mấy giọt dầu mỡ bắn lên áo sơ mi trắng, vẻ mặt Cố Diệc Linh lạnh lùng nhìn Alpha kiêu ngạo dùng một tay chống trên bàn một tay chống nạnh kia.
Victor cũng thả đũa xuống, ngước nhìn về phía đối phương, ánh mắt u ám.
“Cậu chính là người đã bắt nạt Ethan ở cổng trường hôm qua đúng không?” Alpha tra hỏi cậu, chuyện hắn ta nói chính là chuyện chiều hôm qua, lúc Ethan giả vờ vô tội, ngây thơ trước mặt Cố Diệc Linh, sau đó bị Cố Diệc Linh giễu cợt.
Cố Diệc Linh cười lạnh: “Thì sao?”
Alpha ác ý cười: “Đi xin lỗi!” Hắn ta liếc nhìn về phía một Alpha khác sau lưng, đối phương lập tức hiểu ý, nhanh chóng cầm một ly nước sôi vẫn còn bốc khói hắt vào người Cố Diệc Linh.
Cố Diệc Linh đang định né tránh, một thân hình cao lớn đột nhiên che chở trước mặt cậu.
Victor gần như là bảo vệ cậu theo bản năng, có lẽ tới tận bây giờ, anh mới thật sự chấp nhận việc Cố Diệc Linh đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng mình.
Thật ra từ lúc Cố Diệc Linh cứu anh trong con ngõ nhỏ, ở chung nhà với anh là Victor đã biết sẽ có một ngày như thế này rồi.
Cố Diệc Linh quá tỏa sáng, quá hoàn hảo, những người thật sự hiểu biết cậu đều khó có thể không yêu cậu. Nhưng cũng vì cậu quá rực rỡ, quá hoàn mỹ nên Victor cũng giống bao người khác, không cho rằng Cố Diệc Linh sẽ thật sự thích mình, thích một người không quyền không thế, luôn bị bắt nạt, không có chút dáng vẻ của Alpha nào, cho nên khi đối diện với thiện ý của cố Diệc Linh, anh dùng thái độ tránh né. Không phải anh không muốn ở bên Cố Diệc Linh mà anh sợ bản thân mình sẽ trao trái tim cho cậu, không ngừng việc yêu thích cậu lại được.
Trong cuộc sống này của anh, có rất nhiều thứ không thật sự thuộc về mình. Anh không muốn nếm trải cảm giác yêu mà không có được.
Nhưng tình yêu lại sớm mọc rễ trong lòng anh, bao trùm toàn bộ trái tim, chỉ cần tìm được một khe hở nhỏ là sẽ lập tức nảy mầm, phát triển thành thân cây cao lớn, khiến anh không thể làm lơ được nữa.
Cố Diệc Linh không biết lòng dạ của Victor đã thay đổi liên tục chỉ trong chớp mắt, cậu chỉ cảm nhận được có một bóng người cao lớn che chở trước mặt cậu. Toàn bộ nước sôi đều hắt lên bả vai và cánh tay Victor, những nơi bị dính phải còn bốc lên khói trắng, nhìn cực kỳ đáng sợ.
Cố Diệc Linh đỏ bừng hai mắt, cậu vừa cảm động vừa tức giận.
“Mẹ nó!” Cậu hoàn toàn vứt bỏ phong độ, duỗi tay nắm lấy đầu của tên Alpha hắt nước, trực tiếp đè xuống bàn ăn, tên Alpha còn lại bị bộ dạng hung ác của cậu dọa sợ, đang định bỏ chạy thì đã bị Cố Diệc Linh đá ngã xuống đất.
Cậu vẫn cảm thấy chưa hết giận, nắm cổ áo hắn ta đấm thêm vài cú.
Cố Diệc Linh nhìn bàn tay nắm đũa hơi run của Victor, khuôn mặt không cảm xúc cũng ửng đỏ một cách kỳ lạ, sau đó anh gắp một cục xương sườn, đưa tới bên miệng trong ánh mắt chờ mong của cậu.
Cố Diệc Linh vui vẻ ngậm lấy, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu vô cùng, trong lòng lại không nhịn được cười tươi như nở hoa, lần đầu tiên cậu cảm thấy giả vờ làm một thiếu niên ngốc nghếch để công lược vai ác trong trò chơi tình yêu cũng rất thú vị.
233 ở trong không gian thấy toàn cảnh: [… Có thể giữ mặt mũi chút được không?]
Cố Diệc Linh mỉm cười: [Cậu nói gì cơ?]
233: [… Cậu cứ xem như tôi chưa nói gì đi.]
Ngay lúc Cố Diệc Linh đang đùa giỡn Victor, khay đồ ăn trước mặt đột nhiên ngã trên mặt đất, vang lên một tiếng chói tai.
Mấy giọt dầu mỡ bắn lên áo sơ mi trắng, vẻ mặt Cố Diệc Linh lạnh lùng nhìn Alpha kiêu ngạo dùng một tay chống trên bàn một tay chống nạnh kia.
Victor cũng thả đũa xuống, ngước nhìn về phía đối phương, ánh mắt u ám.
“Cậu chính là người đã bắt nạt Ethan ở cổng trường hôm qua đúng không?” Alpha tra hỏi cậu, chuyện hắn ta nói chính là chuyện chiều hôm qua, lúc Ethan giả vờ vô tội, ngây thơ trước mặt Cố Diệc Linh, sau đó bị Cố Diệc Linh giễu cợt.
Cố Diệc Linh cười lạnh: “Thì sao?”
Alpha ác ý cười: “Đi xin lỗi!” Hắn ta liếc nhìn về phía một Alpha khác sau lưng, đối phương lập tức hiểu ý, nhanh chóng cầm một ly nước sôi vẫn còn bốc khói hắt vào người Cố Diệc Linh.
Cố Diệc Linh đang định né tránh, một thân hình cao lớn đột nhiên che chở trước mặt cậu.
Victor gần như là bảo vệ cậu theo bản năng, có lẽ tới tận bây giờ, anh mới thật sự chấp nhận việc Cố Diệc Linh đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng mình.
Thật ra từ lúc Cố Diệc Linh cứu anh trong con ngõ nhỏ, ở chung nhà với anh là Victor đã biết sẽ có một ngày như thế này rồi.
Cố Diệc Linh quá tỏa sáng, quá hoàn hảo, những người thật sự hiểu biết cậu đều khó có thể không yêu cậu. Nhưng cũng vì cậu quá rực rỡ, quá hoàn mỹ nên Victor cũng giống bao người khác, không cho rằng Cố Diệc Linh sẽ thật sự thích mình, thích một người không quyền không thế, luôn bị bắt nạt, không có chút dáng vẻ của Alpha nào, cho nên khi đối diện với thiện ý của cố Diệc Linh, anh dùng thái độ tránh né. Không phải anh không muốn ở bên Cố Diệc Linh mà anh sợ bản thân mình sẽ trao trái tim cho cậu, không ngừng việc yêu thích cậu lại được.
Trong cuộc sống này của anh, có rất nhiều thứ không thật sự thuộc về mình. Anh không muốn nếm trải cảm giác yêu mà không có được.
Nhưng tình yêu lại sớm mọc rễ trong lòng anh, bao trùm toàn bộ trái tim, chỉ cần tìm được một khe hở nhỏ là sẽ lập tức nảy mầm, phát triển thành thân cây cao lớn, khiến anh không thể làm lơ được nữa.
Cố Diệc Linh không biết lòng dạ của Victor đã thay đổi liên tục chỉ trong chớp mắt, cậu chỉ cảm nhận được có một bóng người cao lớn che chở trước mặt cậu. Toàn bộ nước sôi đều hắt lên bả vai và cánh tay Victor, những nơi bị dính phải còn bốc lên khói trắng, nhìn cực kỳ đáng sợ.
Cố Diệc Linh đỏ bừng hai mắt, cậu vừa cảm động vừa tức giận.
“Mẹ nó!” Cậu hoàn toàn vứt bỏ phong độ, duỗi tay nắm lấy đầu của tên Alpha hắt nước, trực tiếp đè xuống bàn ăn, tên Alpha còn lại bị bộ dạng hung ác của cậu dọa sợ, đang định bỏ chạy thì đã bị Cố Diệc Linh đá ngã xuống đất.
Cậu vẫn cảm thấy chưa hết giận, nắm cổ áo hắn ta đấm thêm vài cú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất