Chương 41: Câu Dẫn Con Riêng Đáng Thương (13)
Victor nhận được đáp án vừa lòng, không nói nhiều nữa, quay đầu kéo Cố Diệc Linh rời khỏi căn tin.
Có lẽ là nhờ cảm xúc muốn bảo vệ một người khiến sự tự tin và kiên quyết xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai, cộng thêm sự trầm lặng vốn có trên mặt, kết hợp thành một sự hấp dẫn kỳ lạ, khiến Cố Diệc Linh nhìn ngây ngẩn.
“Anh qua đây với tôi.” Cố Diệc Linh kéo Victor vào phòng thí nghiệm cậu thuê trong tiệm cơ giáp, chỉ vào một khối kim loại lấp lánh trước mặt, nói: “Đây là cơ giáp tôi chế tạo cho anh.”
Sau chuyện ở căn tin, nếu nói Cố Diệc Linh không cảm động thì là giả. Một người luôn nhẫn nhịn, cho dù bản thân có bị khinh thường cũng không phản kháng, lại có thể ra mặt vì cậu.
Sau khi ở chung với Victor mấy tháng, Cố Diệc Linh đã giảm bớt sự khinh thường với anh, yêu thích và kính nể lại tăng cao.
Người đàn ông này tuy luôn nhẫn nhịn, có khi còn được xem là yếu đuối trong mắt cậu, nhưng lúc nào anh cũng cố gắng giữ vững ước mơ của mình, cho dù trải qua những ngày tháng đen tối vẫn luôn giữ vững sự dịu dàng và lương thiện, đối xử cẩn thận và yêu thương cậu, tất cả những điều đó đều khiến Cố Diệc Linh rung động.
Cậu không phải người lạnh lùng vô tình, nhưng là một người chữa trị bug, cậu đã quen với việc khống chế tình cảm trong một phạm vi nhất định. Những gì cậu làm cho Victor không phải chỉ vì nhiệm vụ, mà còn vì cậu muốn giúp đỡ Victor.
Sau khi vào khoang cơ giáp, Victor kinh ngạc nói không thành lời, ngoài ra còn có sự vui mừng và thỏa mãn tột độ. Ngay khi giọng nói mềm mại của Cố Diệc Linh vang lên bên tai anh ‘đây là cơ giáp tôi chế tạo cho anh’, lúc này đột nhiên anh cảm thấy đây có lẽ là lời nói yêu thương say lòng nhất.
Cố Diệc Linh đội mũ giáp lên đầu anh, nói: “Trước tiên thí nghiệm một chút, nếu có vấn đề gì thì tôi sẽ sửa lại. Anh phải thắng Caroll, nếu không anh sẽ phải rời khỏi trường học.” Câu cuối Cố Diệc Linh dùng giọng điệu đùa giỡn để nói, nhưng trong lòng cậu tin rằng chắc chắn anh sẽ thắng.
“Đây là cái gì?” Victor hỏi.
Cố Diệc Linh giải thích: “Đây là mũ cảm ứng. Cơ giáp hiện tại đều dựa vào thể lực để điều khiển, nhưng chỉ dựa vào thể lực để khống chế một khối kim loại to như thế rất khó khăn, cho nên tôi tạo ra thêm chiếc mũ này, nó có thể trực tiếp liên kết với tinh thần lực, khống chế cơ giáp.”
Victor trừng to hai mắt, anh biết hiện tại đã có phát minh dùng tinh thần lực để điều khiển vật thể, nhưng lại chưa có ai dám dùng kỹ thuật này lên cơ giáp, bởi vì điều đó thật sự rất khó.
Cố Diệc Linh giục anh: “Mau lên.”
Victor gật đầu, bắt đầu làm quen với việc dựa vào tinh thần lực để khống chế cơ giáp theo chỉ thị của Cố Diệc Linh. Sau khi thí nghiệm hoàn thành, Victor vẫn chưa thể lấy lại tinh thần được, anh cố gắng kìm nén sự hưng phấn trong lòng, nói với Cố Diệc Linh: “Quá mạnh rồi! Tôi có cảm giác như chiếc cơ giáp này thật sự như cơ thể của mình vậy!”
“Tất nhiên, anh cũng không nhìn thử xem là ai chế tạo ra nó!” Cố Diệc Linh kiêu ngạo lên tiếng, cậu chính là người sửa chữa bug tài giỏi nhất, mấy thứ này đối với cậu chỉ là bữa ăn sáng.
Victor bật cười: “Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giành chiến thắng.”
***
Ba tháng sau, cuộc thi cơ giáp.
Cuộc thi cơ giáp được tổ chức mỗi năm một lần, lần này tới phiên trường học Cố Diệc Linh làm chủ nhà. Ngoại trừ cuộc thi tốt nghiệp và hình thức tuyển sinh đặc biệt của các trường đại học, đây chính là dịp để các trường đại học tuyển chọn học sinh xuất sắc, sẽ có rất nhiều nhân vật lớn tới xem, gần như toàn bộ học viện quân sự đều sẽ yêu cầu học sinh cố gắng lấy được thành tích cao trong cuộc thi lần này.
Có lẽ là nhờ cảm xúc muốn bảo vệ một người khiến sự tự tin và kiên quyết xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai, cộng thêm sự trầm lặng vốn có trên mặt, kết hợp thành một sự hấp dẫn kỳ lạ, khiến Cố Diệc Linh nhìn ngây ngẩn.
“Anh qua đây với tôi.” Cố Diệc Linh kéo Victor vào phòng thí nghiệm cậu thuê trong tiệm cơ giáp, chỉ vào một khối kim loại lấp lánh trước mặt, nói: “Đây là cơ giáp tôi chế tạo cho anh.”
Sau chuyện ở căn tin, nếu nói Cố Diệc Linh không cảm động thì là giả. Một người luôn nhẫn nhịn, cho dù bản thân có bị khinh thường cũng không phản kháng, lại có thể ra mặt vì cậu.
Sau khi ở chung với Victor mấy tháng, Cố Diệc Linh đã giảm bớt sự khinh thường với anh, yêu thích và kính nể lại tăng cao.
Người đàn ông này tuy luôn nhẫn nhịn, có khi còn được xem là yếu đuối trong mắt cậu, nhưng lúc nào anh cũng cố gắng giữ vững ước mơ của mình, cho dù trải qua những ngày tháng đen tối vẫn luôn giữ vững sự dịu dàng và lương thiện, đối xử cẩn thận và yêu thương cậu, tất cả những điều đó đều khiến Cố Diệc Linh rung động.
Cậu không phải người lạnh lùng vô tình, nhưng là một người chữa trị bug, cậu đã quen với việc khống chế tình cảm trong một phạm vi nhất định. Những gì cậu làm cho Victor không phải chỉ vì nhiệm vụ, mà còn vì cậu muốn giúp đỡ Victor.
Sau khi vào khoang cơ giáp, Victor kinh ngạc nói không thành lời, ngoài ra còn có sự vui mừng và thỏa mãn tột độ. Ngay khi giọng nói mềm mại của Cố Diệc Linh vang lên bên tai anh ‘đây là cơ giáp tôi chế tạo cho anh’, lúc này đột nhiên anh cảm thấy đây có lẽ là lời nói yêu thương say lòng nhất.
Cố Diệc Linh đội mũ giáp lên đầu anh, nói: “Trước tiên thí nghiệm một chút, nếu có vấn đề gì thì tôi sẽ sửa lại. Anh phải thắng Caroll, nếu không anh sẽ phải rời khỏi trường học.” Câu cuối Cố Diệc Linh dùng giọng điệu đùa giỡn để nói, nhưng trong lòng cậu tin rằng chắc chắn anh sẽ thắng.
“Đây là cái gì?” Victor hỏi.
Cố Diệc Linh giải thích: “Đây là mũ cảm ứng. Cơ giáp hiện tại đều dựa vào thể lực để điều khiển, nhưng chỉ dựa vào thể lực để khống chế một khối kim loại to như thế rất khó khăn, cho nên tôi tạo ra thêm chiếc mũ này, nó có thể trực tiếp liên kết với tinh thần lực, khống chế cơ giáp.”
Victor trừng to hai mắt, anh biết hiện tại đã có phát minh dùng tinh thần lực để điều khiển vật thể, nhưng lại chưa có ai dám dùng kỹ thuật này lên cơ giáp, bởi vì điều đó thật sự rất khó.
Cố Diệc Linh giục anh: “Mau lên.”
Victor gật đầu, bắt đầu làm quen với việc dựa vào tinh thần lực để khống chế cơ giáp theo chỉ thị của Cố Diệc Linh. Sau khi thí nghiệm hoàn thành, Victor vẫn chưa thể lấy lại tinh thần được, anh cố gắng kìm nén sự hưng phấn trong lòng, nói với Cố Diệc Linh: “Quá mạnh rồi! Tôi có cảm giác như chiếc cơ giáp này thật sự như cơ thể của mình vậy!”
“Tất nhiên, anh cũng không nhìn thử xem là ai chế tạo ra nó!” Cố Diệc Linh kiêu ngạo lên tiếng, cậu chính là người sửa chữa bug tài giỏi nhất, mấy thứ này đối với cậu chỉ là bữa ăn sáng.
Victor bật cười: “Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giành chiến thắng.”
***
Ba tháng sau, cuộc thi cơ giáp.
Cuộc thi cơ giáp được tổ chức mỗi năm một lần, lần này tới phiên trường học Cố Diệc Linh làm chủ nhà. Ngoại trừ cuộc thi tốt nghiệp và hình thức tuyển sinh đặc biệt của các trường đại học, đây chính là dịp để các trường đại học tuyển chọn học sinh xuất sắc, sẽ có rất nhiều nhân vật lớn tới xem, gần như toàn bộ học viện quân sự đều sẽ yêu cầu học sinh cố gắng lấy được thành tích cao trong cuộc thi lần này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất