Chương 42: Câu Dẫn Con Riêng Đáng Thương (14)
Đây là sân khấu của Alpha, rất hiếm có Beta và Omega tham gia.
Năm ngoái nguyên chủ dùng thân phận học sinh mới đánh gần vào vòng bán kết, lập tức nổi tiếng toàn học viện, bởi vì cậu là Omega duy nhất vượt qua được vòng loại, còn Victor thì liên tục hai năm chưa từng tham gia thi đấu.
Năm nay Cố Diệc Linh dựa vào cơ giáp do chính mình chế tạo, vượt năm ải chém sáu tướng, đánh vào trận chung kết. Ở vòng bán kết, cậu đánh bại Cố Diệc Trạch, hung hăng đè ép khí thế của hắn.
Trước khi tới vòng chung kết, cậu đụng độ Victor, chủ động lựa chọn đầu hàng, cậu muốn để giành cơ hội đánh bại Caroll cho Victor.
Lúc cậu xuống đài, nghe được hai người phụ trách tuyển sinh tới từ học viện quân sự Vinh Diệu nói:
“Học sinh tên Cố Diệc Linh này tôi có biết, năm nay còn giỏi hơn cả năm ngoái. Nhưng tiếc rằng là một Omega!”
“Tôi để ý học sinh tên Victor kia nhiều hơn, tại sao trước kia chưa từng nhìn thấy cậu ta nhỉ?”
Đúng vậy, Victor chưa từng tỏa sáng. Ban đầu còn có người chăm chọc anh, nhưng sau khi anh đánh bại hết người này tới người khác, tất cả mọi người đều ngậm miệng, thái độ của bạn học đối với anh cũng dần thay đổi, trong thế giới chỉ có lợi ích và thực lực này, mọi người đều thần phục trước kẻ mạnh.
Mọi người chỉ có hai lựa chọn, một là giống với Victor và Cố Diệc Linh, dựa vào năng lực của bản thân để thay đổi cuộc sống, cho dù có gặp phải khó khăn tới mấy cũng không bao giờ hối hận.
Hoặc là giống như Ethan, bên ngoài thì tỏ vẻ ngoan hiền nhưng thật ra lại trở thành vật phụ thuộc của kẻ mạnh để sống qua ngày.
Cuối cùng cũng tới lúc trận đấu giữa Caroll và Victor diễn ra.
Xung quanh sân thi đấu đều bị học sinh vây quanh, những người vốn cho rằng Caroll sẽ chiến thắng, lúc này lại có hơi do dự, nhưng phần lớn đều ủng hộ Caroll.
Ethan mỉm cười nhìn Cố Diệc Linh ngồi bên cạnh, cậu ta dùng sức va chạm vào vai cậu, giọng điệu ác độc trái ngược hoàn toàn với bộ dạng ngoan hiền bên ngoài: “Mày cứ đợi thằng mồ côi đáng ghê tởm kia cút khỏi trường học đi!” Cậu ta chớp đôi mắt to vô tội, chạy chậm tới cạnh Caroll.
“Ngu ngốc.” Cố Diệc Linh cười lạnh.
Nguyên chủ nhờ vào thành tích cao trong cuộc thi cơ giáp mới được đề cử trở thành chủ tịch Omega. Nhưng hiện tại, Ethan không tham gia cuộc thi cơ giáp đã khiến một số Omega bắt đầu bất mãn cách quản lý của cậu ta, cho nên cậu ta mới trút giận lên người Cố Diệc Linh.
Trên sân đấu, hai tòa cơ giáp xanh đậm và bạc đứng im ở đó, khí thế áp lực vô cùng.
Ngay khi trận đấu bắt đầu, hai tòa cơ giáp nhanh chóng bay thẳng lên trời, biến mất vào sương mù dày đặc, mọi người chỉ có thể quan sát cuộc chiến từ màn hình điện tử.
Phần lớn mọi người đều cảm thấy cả hai đánh nhau rất quyết liệt, nhưng chỉ có người trong nghề mới biết được, cơ giáp màu bạc càng linh hoạt và mạnh mẽ hơn, trong hoàn cảnh cơ giáp không được trang bị những vũ khí mang tính hủy diệt, một chút chênh lệch này cũng đủ để phân thắng bại.
Cố Diệc Linh nhìn màn hình, khóe môi cong lên.
Thắng.
Cơ giáp màu bạc mạnh mẽ bóp chặt cổ của cơ giáp màu xanh biển, lao nhanh xuống dưới. Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy một tiếng vang lớn, phía xa bay lên một đợt khói bụi cao mấy chục mét.
Cột khói bụi đó mất gần mười phút mới tan hết, ở giữa sân thi đấu chỉ còn lại một chiếc hố với đường kính mấy trăm mét. Cơ giáp bị đè chặt trên mặt đất giãy giụa mấy cái, ánh sáng ở vị trí hai mắt dần tối lại.
Không khí im lặng một cách kì dị, mọi người kinh ngạc không khép được miệng, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt như thấy quỷ.
Ethan hét lên: “Không thể nào! Chuyện này không thể xảy ra được!” Nhưng không có ai để ý tới cậu ta cả.
Một chủ nhiệm của học viện quân sự lấy lại tinh thần, đứng dậy vỗ tay. Tiếng vỗ tay từ bốn phương tám hướng vang lên, cho dù mọi người có chấp nhận hay không thì trận này Victor đã thắng!
Năm ngoái nguyên chủ dùng thân phận học sinh mới đánh gần vào vòng bán kết, lập tức nổi tiếng toàn học viện, bởi vì cậu là Omega duy nhất vượt qua được vòng loại, còn Victor thì liên tục hai năm chưa từng tham gia thi đấu.
Năm nay Cố Diệc Linh dựa vào cơ giáp do chính mình chế tạo, vượt năm ải chém sáu tướng, đánh vào trận chung kết. Ở vòng bán kết, cậu đánh bại Cố Diệc Trạch, hung hăng đè ép khí thế của hắn.
Trước khi tới vòng chung kết, cậu đụng độ Victor, chủ động lựa chọn đầu hàng, cậu muốn để giành cơ hội đánh bại Caroll cho Victor.
Lúc cậu xuống đài, nghe được hai người phụ trách tuyển sinh tới từ học viện quân sự Vinh Diệu nói:
“Học sinh tên Cố Diệc Linh này tôi có biết, năm nay còn giỏi hơn cả năm ngoái. Nhưng tiếc rằng là một Omega!”
“Tôi để ý học sinh tên Victor kia nhiều hơn, tại sao trước kia chưa từng nhìn thấy cậu ta nhỉ?”
Đúng vậy, Victor chưa từng tỏa sáng. Ban đầu còn có người chăm chọc anh, nhưng sau khi anh đánh bại hết người này tới người khác, tất cả mọi người đều ngậm miệng, thái độ của bạn học đối với anh cũng dần thay đổi, trong thế giới chỉ có lợi ích và thực lực này, mọi người đều thần phục trước kẻ mạnh.
Mọi người chỉ có hai lựa chọn, một là giống với Victor và Cố Diệc Linh, dựa vào năng lực của bản thân để thay đổi cuộc sống, cho dù có gặp phải khó khăn tới mấy cũng không bao giờ hối hận.
Hoặc là giống như Ethan, bên ngoài thì tỏ vẻ ngoan hiền nhưng thật ra lại trở thành vật phụ thuộc của kẻ mạnh để sống qua ngày.
Cuối cùng cũng tới lúc trận đấu giữa Caroll và Victor diễn ra.
Xung quanh sân thi đấu đều bị học sinh vây quanh, những người vốn cho rằng Caroll sẽ chiến thắng, lúc này lại có hơi do dự, nhưng phần lớn đều ủng hộ Caroll.
Ethan mỉm cười nhìn Cố Diệc Linh ngồi bên cạnh, cậu ta dùng sức va chạm vào vai cậu, giọng điệu ác độc trái ngược hoàn toàn với bộ dạng ngoan hiền bên ngoài: “Mày cứ đợi thằng mồ côi đáng ghê tởm kia cút khỏi trường học đi!” Cậu ta chớp đôi mắt to vô tội, chạy chậm tới cạnh Caroll.
“Ngu ngốc.” Cố Diệc Linh cười lạnh.
Nguyên chủ nhờ vào thành tích cao trong cuộc thi cơ giáp mới được đề cử trở thành chủ tịch Omega. Nhưng hiện tại, Ethan không tham gia cuộc thi cơ giáp đã khiến một số Omega bắt đầu bất mãn cách quản lý của cậu ta, cho nên cậu ta mới trút giận lên người Cố Diệc Linh.
Trên sân đấu, hai tòa cơ giáp xanh đậm và bạc đứng im ở đó, khí thế áp lực vô cùng.
Ngay khi trận đấu bắt đầu, hai tòa cơ giáp nhanh chóng bay thẳng lên trời, biến mất vào sương mù dày đặc, mọi người chỉ có thể quan sát cuộc chiến từ màn hình điện tử.
Phần lớn mọi người đều cảm thấy cả hai đánh nhau rất quyết liệt, nhưng chỉ có người trong nghề mới biết được, cơ giáp màu bạc càng linh hoạt và mạnh mẽ hơn, trong hoàn cảnh cơ giáp không được trang bị những vũ khí mang tính hủy diệt, một chút chênh lệch này cũng đủ để phân thắng bại.
Cố Diệc Linh nhìn màn hình, khóe môi cong lên.
Thắng.
Cơ giáp màu bạc mạnh mẽ bóp chặt cổ của cơ giáp màu xanh biển, lao nhanh xuống dưới. Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy một tiếng vang lớn, phía xa bay lên một đợt khói bụi cao mấy chục mét.
Cột khói bụi đó mất gần mười phút mới tan hết, ở giữa sân thi đấu chỉ còn lại một chiếc hố với đường kính mấy trăm mét. Cơ giáp bị đè chặt trên mặt đất giãy giụa mấy cái, ánh sáng ở vị trí hai mắt dần tối lại.
Không khí im lặng một cách kì dị, mọi người kinh ngạc không khép được miệng, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt như thấy quỷ.
Ethan hét lên: “Không thể nào! Chuyện này không thể xảy ra được!” Nhưng không có ai để ý tới cậu ta cả.
Một chủ nhiệm của học viện quân sự lấy lại tinh thần, đứng dậy vỗ tay. Tiếng vỗ tay từ bốn phương tám hướng vang lên, cho dù mọi người có chấp nhận hay không thì trận này Victor đã thắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất