Chương 43: Câu Dẫn Con Riêng Đáng Thương (15)
Victor trên màn hình vừa đẹp trai lại lạnh lùng.
Trên bục trao giải, bầu không khí còn náo nhiệt hơn cả lúc so đấu.
Victor không nóng không vội đáp lời các câu hỏi của những nhân vật cấp cao, tất cả mọi người đều khen ngợi anh không ngừng, gần như đã quên đi ‘thiên tài cơ giáp’ Caroll.
Caroll, Ethan và Cố Diệc Trạch ngồi phía sau, sắc mặt ai nấy đều cực kỳ khó coi.
Victor đi tới cạnh Cố Diệc Linh, cậu mỉm cười, nói: “Chúc mừng anh.”
“Không có em thì đã không có Victor của bây giờ.” Victor còn muốn nói gì đó với Cố Diệc Linh nhưng lại bị người gọi lên bục diễn thuyết, anh đành ghé sát tai Cố Diệc Linh, nói: “Đợi chút nữa tôi sẽ cho em một niềm vui bất ngờ.” Sau đó đi theo người dẫn đường bước lên bục.
Victor ở trên bục cười rất khéo léo, hoàn toàn không còn dáng vẻ u ám như lần đầu Cố Diệc Linh nhìn thấy, Cố Diệc Linh chưa từng cảm thấy anh đẹp tới vậy.
Phần tóc mái màu trà vốn che khuất đôi mắt đã bị cắt mất một ít, thoáng lấp lánh ánh vàng dưới ánh nắng mặt trời. Lông mày nhướng cao, khóe môi mỉm cười, đôi mắt màu vàng lấp lánh mê người, cho dù mặc đồng phục giống các Alpha khác, dáng người cao lớn của anh vẫn rất vững chãi.
Trong lòng Cố Diệc Linh thầm nói: Không phải vì tôi, vốn dĩ anh nên đứng dưới ánh mặt trời, tỏa sáng chói mắt như thế này.
Cố Diệc Linh cũng chú ý có một vài Beta và Omega dùng ánh mắt ngượng ngùng nhìn anh, cậu có chút khó chịu.
Chỉ vì bây giờ cậu muốn lên giường với anh nên mới thấy không vui.
Đợi tiếng vỗ tay kết thúc, Victor nói: “Tôi cũng không có gì để nói. Tôi đứng ở đây chỉ là vì muốn lấy lại trong sạch cho một người. Mời mọi người xem một đoạn video.”
Mọi người khó hiểu nhìn lên màn hình, lập tức hô lên: “Là Ethan.”
Cảnh tượng trong video có lẽ là bên dưới gara, mặc dù rất tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy người trong video là Ethan. Trong tay cậu ta cầm một thùng dụng cụ, chạy tới bên cạnh một chiếc xe bay, sau khi thao tác khoảng mười phút thì lau sạch mồ hôi trên trán, nở nụ cười quái dị rồi nhanh chóng rời đi.
Mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có mỗi Ethan là bắt đầu hoảng loạn, hai tay giữ chặt tay vịn.
Victor châm chọc nói: “Đây đúng là Ethan, chủ tịch Omega của chúng ta, đây là video trước khi cậu ta bước vào nhà họ Cố. Cậu ta đã ra tay với xe bay của chính cha mẹ ruột của mình để nhằm tạo ra tai nạn ngoài ý muốn cho họ, đổi lấy việc thoát khỏi cha mẹ vô dụng, bước vào nhà họ Cố. Cậu ta biết mẹ của cậu ta và phu nhân nhà họ Cố không những là bà con xa mà còn là bạn thân, cho dù ở hai thành phố khác nhau nhưng vẫn thường xuyên liên lạc, nếu phu nhân nhà họ Cố biết đứa con của người bạn tốt cùng lúc mất đi cha mẹ, không nơi nương tựa, tất nhiên sẽ không để mặc.”
“Mày nói láo! Mày có chứng cứ không? Chỉ dùng một đoạn video thì có thể chứng minh được gì chứ?” Giọng điệu Ethan vì sợ hãi nên đã trở nên run rẩy, nhưng cậu ta vẫn cố đứng lên biện giải cho bản thân mình.
Cậu ta không thể thừa nhận! Cậu ta còn phải thay thế Cố Diệc Linh ngu ngốc để trở thành Omega của nhà họ Cố, trở thành người yêu rồi gả cho Caroll! Cậu ta muốn có được cuộc sống vinh hoa phú quý này, mọi người đều phải sùng bái, ca ngợi cậu ta.
Cậu ta không muốn trở lại căn nhà đơn sơ kia, cha cậu ta chỉ là một quý tộc vô dụng đã xuống dốc, mẹ thì là người phụ nữ của gia đình bình thường, ngay cả đi mua món đồ vài ngàn tinh tệ cũng phải đắn đo suy nghĩ.
Cậu ta đã chịu đủ cuộc sống như vậy rồi, cậu ta không muốn trở lại sống một cuộc sống như thế một lần nữa!
Caroll kéo lấy tay cậu ta để an ủi: “Ethan không phải người như thế, đoạn video này cũng đâu nói lên được điều gì, cậu có chứng cứ gì chứ?!”
Cố Diệc Trạch cũng hùa theo: “Đúng thế, cẩn thận chúng tao tố cáo mày tội vu khống.”
Trên bục trao giải, bầu không khí còn náo nhiệt hơn cả lúc so đấu.
Victor không nóng không vội đáp lời các câu hỏi của những nhân vật cấp cao, tất cả mọi người đều khen ngợi anh không ngừng, gần như đã quên đi ‘thiên tài cơ giáp’ Caroll.
Caroll, Ethan và Cố Diệc Trạch ngồi phía sau, sắc mặt ai nấy đều cực kỳ khó coi.
Victor đi tới cạnh Cố Diệc Linh, cậu mỉm cười, nói: “Chúc mừng anh.”
“Không có em thì đã không có Victor của bây giờ.” Victor còn muốn nói gì đó với Cố Diệc Linh nhưng lại bị người gọi lên bục diễn thuyết, anh đành ghé sát tai Cố Diệc Linh, nói: “Đợi chút nữa tôi sẽ cho em một niềm vui bất ngờ.” Sau đó đi theo người dẫn đường bước lên bục.
Victor ở trên bục cười rất khéo léo, hoàn toàn không còn dáng vẻ u ám như lần đầu Cố Diệc Linh nhìn thấy, Cố Diệc Linh chưa từng cảm thấy anh đẹp tới vậy.
Phần tóc mái màu trà vốn che khuất đôi mắt đã bị cắt mất một ít, thoáng lấp lánh ánh vàng dưới ánh nắng mặt trời. Lông mày nhướng cao, khóe môi mỉm cười, đôi mắt màu vàng lấp lánh mê người, cho dù mặc đồng phục giống các Alpha khác, dáng người cao lớn của anh vẫn rất vững chãi.
Trong lòng Cố Diệc Linh thầm nói: Không phải vì tôi, vốn dĩ anh nên đứng dưới ánh mặt trời, tỏa sáng chói mắt như thế này.
Cố Diệc Linh cũng chú ý có một vài Beta và Omega dùng ánh mắt ngượng ngùng nhìn anh, cậu có chút khó chịu.
Chỉ vì bây giờ cậu muốn lên giường với anh nên mới thấy không vui.
Đợi tiếng vỗ tay kết thúc, Victor nói: “Tôi cũng không có gì để nói. Tôi đứng ở đây chỉ là vì muốn lấy lại trong sạch cho một người. Mời mọi người xem một đoạn video.”
Mọi người khó hiểu nhìn lên màn hình, lập tức hô lên: “Là Ethan.”
Cảnh tượng trong video có lẽ là bên dưới gara, mặc dù rất tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy người trong video là Ethan. Trong tay cậu ta cầm một thùng dụng cụ, chạy tới bên cạnh một chiếc xe bay, sau khi thao tác khoảng mười phút thì lau sạch mồ hôi trên trán, nở nụ cười quái dị rồi nhanh chóng rời đi.
Mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có mỗi Ethan là bắt đầu hoảng loạn, hai tay giữ chặt tay vịn.
Victor châm chọc nói: “Đây đúng là Ethan, chủ tịch Omega của chúng ta, đây là video trước khi cậu ta bước vào nhà họ Cố. Cậu ta đã ra tay với xe bay của chính cha mẹ ruột của mình để nhằm tạo ra tai nạn ngoài ý muốn cho họ, đổi lấy việc thoát khỏi cha mẹ vô dụng, bước vào nhà họ Cố. Cậu ta biết mẹ của cậu ta và phu nhân nhà họ Cố không những là bà con xa mà còn là bạn thân, cho dù ở hai thành phố khác nhau nhưng vẫn thường xuyên liên lạc, nếu phu nhân nhà họ Cố biết đứa con của người bạn tốt cùng lúc mất đi cha mẹ, không nơi nương tựa, tất nhiên sẽ không để mặc.”
“Mày nói láo! Mày có chứng cứ không? Chỉ dùng một đoạn video thì có thể chứng minh được gì chứ?” Giọng điệu Ethan vì sợ hãi nên đã trở nên run rẩy, nhưng cậu ta vẫn cố đứng lên biện giải cho bản thân mình.
Cậu ta không thể thừa nhận! Cậu ta còn phải thay thế Cố Diệc Linh ngu ngốc để trở thành Omega của nhà họ Cố, trở thành người yêu rồi gả cho Caroll! Cậu ta muốn có được cuộc sống vinh hoa phú quý này, mọi người đều phải sùng bái, ca ngợi cậu ta.
Cậu ta không muốn trở lại căn nhà đơn sơ kia, cha cậu ta chỉ là một quý tộc vô dụng đã xuống dốc, mẹ thì là người phụ nữ của gia đình bình thường, ngay cả đi mua món đồ vài ngàn tinh tệ cũng phải đắn đo suy nghĩ.
Cậu ta đã chịu đủ cuộc sống như vậy rồi, cậu ta không muốn trở lại sống một cuộc sống như thế một lần nữa!
Caroll kéo lấy tay cậu ta để an ủi: “Ethan không phải người như thế, đoạn video này cũng đâu nói lên được điều gì, cậu có chứng cứ gì chứ?!”
Cố Diệc Trạch cũng hùa theo: “Đúng thế, cẩn thận chúng tao tố cáo mày tội vu khống.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất