Chương 5: Câu Dẫn Lão Đại Hắc Bang (5)
Bởi vì được nguyên chủ trợ giúp nên Sở Nguyệt Hân cũng học chung trường quý tộc giống nguyên chủ, cô ta còn âm thầm dựa vào thân phận của nguyên chủ, hô mưa gọi gió trong trường. Một đời này không có cậu che chở, xem xem Sở Nguyệt Hân có thể tạo nên sóng gió gì ở trong trường.
Chương trình học cao trung đối với một người ưu tú đỉnh cấp chữa trị bug như cậu giống như đang ăn một bữa sáng, Cố Diệc Linh an tâm ngủ hơn 2 tiết.
Thẳng đến tiết thứ 3, Sở Nguyệt Hân mới khoan thai chạy đến phòng học. Vận may của cô ta không tốt, vừa lúc đúng tiết Toán của giáo viên dạy Toán nổi tiếng nghiêm khắc.
Cố Diệc Linh là con một của nhà họ Cố , Cậu đi học mà nằm ngủ trên bàn, giáo viên dạy Toán không thể làm gì được, nhưng Sở Nguyệt Hân là một học sinh bình thường không quyền không thế, giáo viên đã phê bình cô ta suốt nửa tiết học, nói đến mức cô ta xấu hổ sắp khóc, hận không thể chui vào trong kẽ đất, các bạn học trong phòng học cũng cười nhạo cô ta.
Rất nhiều người đã khó chịu với Sở Nguyệt Hân từ lâu, một bên dựa Diệc Linh tác oai tác quái, một bên giả vờ thanh cao. Nhưng mà nghĩ lại, tại sao không thấy Cố Diệc Linh bảo vệ cô ta nhỉ?
Sở Nguyệt Hân lén nhìn Cố Diệc Linh, thấy cậu tỉnh lại, chống một tay lên cao, tựa đầu vào tay, khóe miệng nhếch lên, hứng thú nhìn cô ta chịu uất ức, giống như đang thưởng thức một trò hay vậy.
Trong lòng Sở Nguyệt Hân dâng lên oán hận, tại sao cậu ta lại không giúp mình chứ?!
"Sở Nguyệt Hân, em có nghe tôi nói hay không?!" Giáo viên dạy Toán vỗ vào bàn học: "Ra đứng ở đằng sau đi! Học hành không tốt còn đến trễ? Nếu thành tích của em tốt bằng một nửa của Cố Diệc Linh, tôi sẽ không quản em."
"Vâng."Sở Nguyệt Hân vội vàng trả lời, dưới ánh mắt trào phúng của các bạn học đi xuống dưới.
Cô ta đứng ở phía sau như đứng đống lửa như ngồi đống than. Từ sau khi đi cùng với Cô Diệc Linh , đã bao giờ cô ta chịu uất ức như thế này đâu? Buổi sáng hôm nay cô ta đợi quá 2 tiếng nhưng đợi mãi cũng không thấy Cố Diệc Linh đến đón mình, cuối cùng bất đắc dĩ mới chạy đến trường học.
Giờ lại bị giáo viên phê bình trước mắt nhiều người, mặt mũi đều mất hết, ở trường học cô ta còn mặt mũi nào học tiếp?
Thẳng đến tiết thứ tư , cô ta mới trở lại chỗ ngồi.
Cố Diệc Linh ngủ đến mơ mơ màng màng, đột nhiên bị nữ sinh gọi dậy. Cậu không vui liếc mắt nhìn, người đằng sau bởi vì ánh mắt mê người của cậu mà trái tim như nai con chạy loạn, đỏ mặt đưa tờ giấy cho cậu:" Sở Nguyệt Hân đưa cho cậu này."
Cố Diệc Linh nhận lấy tờ giấy, liếc qua Sở Nguyệt Hân đang nhìn chằm chằm cậu, mở tờ giấy ra xem, bên trên viết: "Vì sao hôm nay cậu không đến đón tớ? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Cố Diệc Linh cười nhạo một tiếng, trực tiếp ném giấy ra ngoài cửa sổ.
Sắc mặt Sở Nguyệt Hân tức khắc biến thành màu gan heo, một ít bạn trong lớp chú ý tới một màn này đều thấp giọng cười, ý châm chọc không cần phải nói cũng biết, càng làm cho Sở Nguyệt Hân thêm hổ thẹn.
Có làm thế nào cô ta cũng không nghĩ tới, Cố Diệc Linh che chở cô ta đầy đủ từ nhỏ sẽ làm vậy với mình.
Chương trình học buổi sáng kết thúc, Cố Diệc Linh lười biếng duỗi eo, không nhìn Sở Nguyệt Hân một cái nào đã trực tiếp ra khỏi phòng học. Nguyên chủ không có thói quen ăn cơm trưa trong phòng ăn, cậu cũng không chuẩn bị cơm trưa ăn trong trường học.
Sở Nguyệt Hân giả vờ thu dọn đồ, bình thường cậu đều đến gọi cô ta ăn cơm cùng.
"Ha, Sở Nguyệt Hân, Cố đại thiếu gia không gọi cậu cùng đi ăn cơm sao?" Nữ sinh bên cạnh châm chọc hỏi cô ta.
Cô ta miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: "Hôm nay tâm trạng của cậu ấy không tốt, tớ không muốn quấy rầy. Chúng ta đi ăn cơm đi."
"Đừng đừng, tớ đã hẹn ăn trưa với những người khác rồi." Nữ sinh vội vàng từ chối.
Rất nhanh,tất cả mọi người tốp ba tốp bốn đi ăn, chỉ còn lại Sở Nguyệt Hân một mình cô độc trong phòng học.
Chương trình học cao trung đối với một người ưu tú đỉnh cấp chữa trị bug như cậu giống như đang ăn một bữa sáng, Cố Diệc Linh an tâm ngủ hơn 2 tiết.
Thẳng đến tiết thứ 3, Sở Nguyệt Hân mới khoan thai chạy đến phòng học. Vận may của cô ta không tốt, vừa lúc đúng tiết Toán của giáo viên dạy Toán nổi tiếng nghiêm khắc.
Cố Diệc Linh là con một của nhà họ Cố , Cậu đi học mà nằm ngủ trên bàn, giáo viên dạy Toán không thể làm gì được, nhưng Sở Nguyệt Hân là một học sinh bình thường không quyền không thế, giáo viên đã phê bình cô ta suốt nửa tiết học, nói đến mức cô ta xấu hổ sắp khóc, hận không thể chui vào trong kẽ đất, các bạn học trong phòng học cũng cười nhạo cô ta.
Rất nhiều người đã khó chịu với Sở Nguyệt Hân từ lâu, một bên dựa Diệc Linh tác oai tác quái, một bên giả vờ thanh cao. Nhưng mà nghĩ lại, tại sao không thấy Cố Diệc Linh bảo vệ cô ta nhỉ?
Sở Nguyệt Hân lén nhìn Cố Diệc Linh, thấy cậu tỉnh lại, chống một tay lên cao, tựa đầu vào tay, khóe miệng nhếch lên, hứng thú nhìn cô ta chịu uất ức, giống như đang thưởng thức một trò hay vậy.
Trong lòng Sở Nguyệt Hân dâng lên oán hận, tại sao cậu ta lại không giúp mình chứ?!
"Sở Nguyệt Hân, em có nghe tôi nói hay không?!" Giáo viên dạy Toán vỗ vào bàn học: "Ra đứng ở đằng sau đi! Học hành không tốt còn đến trễ? Nếu thành tích của em tốt bằng một nửa của Cố Diệc Linh, tôi sẽ không quản em."
"Vâng."Sở Nguyệt Hân vội vàng trả lời, dưới ánh mắt trào phúng của các bạn học đi xuống dưới.
Cô ta đứng ở phía sau như đứng đống lửa như ngồi đống than. Từ sau khi đi cùng với Cô Diệc Linh , đã bao giờ cô ta chịu uất ức như thế này đâu? Buổi sáng hôm nay cô ta đợi quá 2 tiếng nhưng đợi mãi cũng không thấy Cố Diệc Linh đến đón mình, cuối cùng bất đắc dĩ mới chạy đến trường học.
Giờ lại bị giáo viên phê bình trước mắt nhiều người, mặt mũi đều mất hết, ở trường học cô ta còn mặt mũi nào học tiếp?
Thẳng đến tiết thứ tư , cô ta mới trở lại chỗ ngồi.
Cố Diệc Linh ngủ đến mơ mơ màng màng, đột nhiên bị nữ sinh gọi dậy. Cậu không vui liếc mắt nhìn, người đằng sau bởi vì ánh mắt mê người của cậu mà trái tim như nai con chạy loạn, đỏ mặt đưa tờ giấy cho cậu:" Sở Nguyệt Hân đưa cho cậu này."
Cố Diệc Linh nhận lấy tờ giấy, liếc qua Sở Nguyệt Hân đang nhìn chằm chằm cậu, mở tờ giấy ra xem, bên trên viết: "Vì sao hôm nay cậu không đến đón tớ? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Cố Diệc Linh cười nhạo một tiếng, trực tiếp ném giấy ra ngoài cửa sổ.
Sắc mặt Sở Nguyệt Hân tức khắc biến thành màu gan heo, một ít bạn trong lớp chú ý tới một màn này đều thấp giọng cười, ý châm chọc không cần phải nói cũng biết, càng làm cho Sở Nguyệt Hân thêm hổ thẹn.
Có làm thế nào cô ta cũng không nghĩ tới, Cố Diệc Linh che chở cô ta đầy đủ từ nhỏ sẽ làm vậy với mình.
Chương trình học buổi sáng kết thúc, Cố Diệc Linh lười biếng duỗi eo, không nhìn Sở Nguyệt Hân một cái nào đã trực tiếp ra khỏi phòng học. Nguyên chủ không có thói quen ăn cơm trưa trong phòng ăn, cậu cũng không chuẩn bị cơm trưa ăn trong trường học.
Sở Nguyệt Hân giả vờ thu dọn đồ, bình thường cậu đều đến gọi cô ta ăn cơm cùng.
"Ha, Sở Nguyệt Hân, Cố đại thiếu gia không gọi cậu cùng đi ăn cơm sao?" Nữ sinh bên cạnh châm chọc hỏi cô ta.
Cô ta miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: "Hôm nay tâm trạng của cậu ấy không tốt, tớ không muốn quấy rầy. Chúng ta đi ăn cơm đi."
"Đừng đừng, tớ đã hẹn ăn trưa với những người khác rồi." Nữ sinh vội vàng từ chối.
Rất nhanh,tất cả mọi người tốp ba tốp bốn đi ăn, chỉ còn lại Sở Nguyệt Hân một mình cô độc trong phòng học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất