Kế Hoạch Câu Dẫn Vai Ác

Chương 7: Câu Dẫn Lão Đại Hắc Bang (7)

Trước Sau
Dù sao cũng chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi, chẳng lẽ gã còn không thắng được sao? Càng nhiều người chạy tới xem, một vòng lại một vòng bao quanh bàn bọn họ. Một bên bọn họ ghen ghét với vận may của gã đàn ông, một bên huýt sáo, ồn ào nhốn nháo cả lên.

"Thằng thối này kiếm được một ván lớn rồi, nếu hôm nay không mời khách thì chúng tôi không tha cho đâu!"

"Fuck, sao tôi không có vận may như thế cơ chứ!"

Gã đàn ông tươi cười cầm hộp xúc xắc, hỏi:" Đánh lớn hay vẫn là nhỏ."

Cố Diệc Linh chậm chạp đáp: "Nhỏ"

Trong giọng nói mang theo một tia quỷ dị, như là thợ săn đang lẳng lặng chờ đợi con mồi của mình sập bẫy. Chỉ là con mồi quá mức hưng phấn không nghe ra, còn tưởng cậu đang tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Gã đàn ông dùng hết kỹ thuật từ trước đến giờ của mình, cố gắng vứt ra điểm số nhỏ nhất, run rẩy mở hộp ra, vẻ mặt căng thẳng biến mất, cười lớn nói: "Nhóc con, ngại quá, bốn cái 2, hai cái 1, tao thắng rồi."Nói xong gã duỗi tay muốn lấy chip.

"Từ từ, làm gì vội thế, tôi còn chưa mở đâu." Cố Diệc Linh che khuất chip, mắt lạnh đảo qua gã.

Gã đàn ông sửng sốt, ngay sau đó châm chọc cười nói: "Như thế nào, mày còn nghĩ có thể đổ ra điểm số nhỏ hơn tao sao? Ha ha."

"Hừ, cũng không phải không thể!" Cố Diệc Linh mở ra xúc xắc, chậm rãi lộ ra mỉm cười gian xảo. Cậu nhìn xúc xắc: "Hình như tôi thắng rồi."

Mọi người vây xem hét lớn: "Điệp La Hán, sáu cái 1, điểm số nhỏ nhất!"

Gã đàn ông cả kinh ngồi ngã bệt ra đất, mắt trừng lớn, vẻ mặt không thể tin được.

Sao có thể, sao có thể là Điệp La Hán? Loại này đổ thuật cao cấp, tại sao lại xuất hiện ở sòng bạc nhỏ này?



Thằng nhóc này đổ ra Điệp La Hán, vậy tại sao lúc đầu sẽ thua? Trừ khi... Gã đàn ông đột nhiên trở nên dữ tợn, nháy mắt gã đã hiểu ra, thằng nhóc này cố ý giả vờ mình không biết đánh, cuối cùng làm hại gã thua hết tiền!

Cố Diệc Linh nhàn nhạt cười, mặc kệ ánh mắt của người khác thu lại chip của mình.

Cái gì mà đánh lớn nhỏ mà chỉ xem vào may mắn, chỉ là lừa tay mới đánh bạc mà thôi. Lực lay động cánh tay, góc độ xúc xắc va chạm hơi sai lầm một chút sẽ thay đổi kết quả. Có thể nói đánh lớn nhỏ là phương thức thứ nhất khảo nghiệm kỹ thuật đánh của khách.

Thế nên nói đánh bạc chỉ người thông minh mới chơi được, còn những người ngu bỏ học đánh bạc chỉ có thua đến táng gia bại sản mà thôi.

"Đứng lại." Gã đàn ông quát lên đầy tàn nhẫn: "Để tiền ông đây lại, nếu không mày đừng hòng rời khỏi sòng bạc này!"

Người xung quanh khó chịu, lộ ra xem thường.

Cố Diệc Linh khinh thường nhìn gã: "Thế nào? Kỹ thuật không bằng người thì cướp đoạt, đây là lần đầu tiên tôi thấy người mặt dày vô sỉ như thế đấy."

"Mày biết chơi, còn lắc ra Điệp La Hán, mày lại giả vờ như không biết chơi rồi lừa tất cả tiền của tao."

"Tôi nói tôi không biết đánh bạc khi nào? Là ông tự dâng tiền cho tôi mà." Cố Diệc Linh vô tội xòe tay: "Thử nghĩ mà xem, nếu tôi không biết đánh bạc thì hôm nay chẳng phải đã táng gia bại sản rồi sao? Khi đó tôi muốn ông để lại tiền, ai thèm quan tâm đến tôi."

Cậu lại không phải chính nhân quân tử, thánh mẫu thiên sứ, vì sao phải quan tâm đến người ta có ác ý với mình không?

Gã tức đến mức thở hổn hển, đỏ mắt nổi điên xông đến chỗ Cố Diêc Linh, muốn ra tay đánh người.

"Đứng lại, sòng bạc không được ẩu đả! Người vi phạm quăng ra ngoài." Nghe được động tĩnh bên ngoài, một quản lý mang theo ba bảo vệ nhanh chóng đi tới, ngăn gã này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau